Hãy ngưng ngày và đêm lại cùng tôi
và bạn sẽ sở hữu cội nguồn của mọi bài thơ
-Walt Whitman-
Cô ấy vừa hoàn thành việc liệt kê rất nhiều khía cạnh của hành trình tâm linh của mình và bây giờ đang trông đợi phản hồi của tôi, hy vọng đó sẽ là sự tán thành, hoặc có thể là khen ngợi. Tôi không thực sự sung sướng gì khi phải dội gáo nước lạnh vào hy vọng của những cô gái trẻ, nhưng đây là công việc của tôi. Tôi là một gã giác ngộ.
“Vậy, lý do cho việc cô làm những thứ này,” tôi đếm trên đầu ngón tay, “thiền định; cầu nguyện; tụng niệm; yoga; ăn chay; tham dự darshan và satsang của những bậc giác ngộ; ủng hộ tiền cho các tổ chức Greenpeace, Amnesty International và Free Tibet; đọc các kinh sách tâm linh truyền thống; thanh lọc bản thân; kiêng tình dục; v.v.. Lý do cho tất cả những việc này là gì?”
Cô ấy lặng im trân trối nhìn lại tôi như thể câu trả lời đã quá rõ ràng rồi cần gì phải nói nữa, nhưng nó thực sự cần phải được nói. Tôi muốn nó được đưa ra trước mặt chúng tôi, nơi mà ta có thể kiểm nghiệm nó và chọc nó với của bộ óc nhỏ sắc nhọn của ta.
“À ừ thì, anh biết đấy,” cô ấy bắt đầu nói, chưa dám tin hẳn rằng tôi thực sự lại muốn cô ấy nói một điều đã quá rõ ràng. “Sự phát triển tâm linh. Tôi đoán là vậy. Tôi muốn, uh, anh biết đấy, trở thành một con người tốt đẹp hơn, để có thể yêu thương sâu sắc hơn, anh biết đấy, để tăng tần số của tôi lên…, anh biết đấy.”
Tôi đang chăm chú nghe từng từ một. “Tăng tần số gì cơ?”
“Ừ thì, tần số rung động ấy? Anh biết đấy, tôi muốn tăng cấp độ của ý thức của mình, để có thể tiếp xúc tới, cái tôi bên trong, anh biết đấy, là cái tôi cao hơn. Tôi muốn mở bản thân mình ra trước nguồn năng lượng thần thánh, mà anh biết đấy, nó ở khắp mọi nơi.”
“Oh, okay. Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao?”
“Tại sao gì cơ?”
“Tại sao với tất cả mọi thứ cô vừa nói. Tại sao cô muốn tăng cấp cho mình, tiếp xúc và khai mở bản thân, tất cả những thứ đó?”
“À ừ thì, anh biết rồi đấy, giác ngộ, ờ, tâm linh.”
Ahhhh____
“Okay, là nó đúng không? Cô muốn giác ngộ tâm linh?”
Cô ấy nhìn tôi như thể đây là một câu hỏi mẹo, nhưng nó không phải – đây là câu hỏi đầu tiên. Bạn đang làm gì? Và tại sao bạn làm điều đó? Nó sẽ dẫn tới đâu? Nếu bạn biết, bạn sẽ thành công. Nếu bạn không biết, bạn sẽ không thành công. Đây không phải là câu nói cho vui. Đây là quy luật.
“Vâng, tôi đoán là thế.”
Tôi mỉm cười trấn an. “Tốt. Vậy lý do cho việc cô làm tất cả những điều đó là do cô muốn giác ngộ, muốn đắc được sự giác ngộ tâm linh. Tôi nói chuẩn chưa?”
Một khoảng ngừng. “Vâng.. Tôi đoán là thế.”
“Tốt, hãy dành một vài phút để nói thêm về nó để xem ta có thể làm nó rõ ràng hơn. Cô nghĩ giác ngộ tâm linh là gì?”
Cô ấy lại tròn mắt nhìn tôi lần nữa, nhưng lần này đã có một chút bối rối lộ ra. Khoảnh khắc trước đó, nó quá rõ ràng đến mức chẳng cần thiết phải hỏi. Bây giờ nó đã trở nên hơi lu mờ.
“Ờ thì, trở nên giống Thượng Đế… hợp nhất tâm trí với Thượng Đế, anh biết đấy, ý thức hợp nhất?”
Tình huống như này luôn xảy ra với những học sinh mới . Họ làm việc của học sinh, tôi làm việc của người thầy. Tôi chưa bao giờ nắm chắc được rằng tại sao họ lại đến đây, và khi nào thì họ sẽ đi. Quá trình này một nửa hoàn thành một nửa thất bại. Tôi nói, họ nghe. Họ hỏi, tôi trả lời. Tôi nói, họ… ai biết? Họ làm gì đó.
Lời nói của tôi được tiếp nhận như nào, hoặc nó sẽ trở thành cái gì sau khi rời khỏi đôi môi của tôi nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Tôi chỉ nói, đó là tất cả. Những từ ngữ chảy ra như một ca khúc và nó làm xoa dịu tôi. Đó là việc của tôi. Gật đầu và duy trì vẻ mặt giống như đang hứng thú và đang tiếp thu là việc của cô ấy. Tôi thích nói, thích những ngôn từ và xem sự truyền tải ý tưởng của chúng đã đủ tốt chưa. Nó khá tốt khi tin rằng những lời nói của tôi đã kích vào tâm trí cô ấy như những hạt của bàn tính, nhưng tôi biết rằng sự thực đã không như vậy và tôi vẫn thoải mái với điều đó. “Hành động, nhưng không nghĩ về kết quả của hành động,” Krishna đã nói với Arjuna như vậy. Tính thêm cả tôi nữa.
“Nó rất đơn giản,” Tôi nói với cô ấy. “Giác ngộ là sự nhận ra chân lý. Không chỉ chân lý là điều đơn giản, mà nó là thứ không thể đơn giản hơn, không thể giản lược hơn một chút nào.”
Từ biểu cảm của cô ấy tôi đã biết rằng chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu. Là lỗi của tôi. Tôi có một bản sao của cuốn Gita trên bàn giữa chúng tôi. Tôi mở ra nó một cách ngẫu nhiên để tìm một đoạn văn phù hợp chủ đề tôi đang thảo luận.
Nó luôn có hiệu quả. Lòng biết ơn ngập tràn trong tôi khi tôi đọc những câu nói của Krishna:
“Ta đến như là Thời Gian, thứ tối hậu hủy diệt con người, sẵn sàng cho giờ khắc tử vong của chúng. Những chiến binh, đang dàn hàng đối địch nghịch thù với nhau, sẽ không thể sống sót, cho dù các ngươi có giao chiến hay hoãn binh.”
Tôi im lặng để cho những tầng lớp ý nghĩa của những lời này chảy qua tôi, và tôi tán dương chúng đến mức phình cả ngực ra. “Tuyệt vời.” Tôi nghĩ. “Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời.”
Cô gái trẻ trước mặt tôi gật gù, hiểu những từ ngữ đó ở cấp độ nào đó mà cô ấy có thể hiểu. Cô ấy biết rằng những lời này là của Krishna nói với Arjuna, chiến binh hùng mạnh người thà vứt bỏ đôi tay của mình còn hơn vung tay ra lệnh bắt đầu cuộc chiến tranh mà chắc chắn sẽ thiêu đốt trái đất và cả gia quyến của anh ta thành tro. Cô ấy biết rằng Krishna đang tiết lộ cho Arjuna biết thế gian đang mở ra như nào, và cô ấy biết rằng tại lúc cuối của cuộc đối thoại – Bhagavad Gita– Chí Tôn Ca – sự ảo tưởng của Arjuna sẽ bị loại bỏ và anh ta sẽ khởi động cuộc chiến.
Nhưng đó dường như tri thức của cô ấy chỉ có thể đi xa tới mức đó. Tôi nghi rằng cô ấy đang tự đồng nhất mình với Arjuna, tê liệt trong sự rối bời trong đoạn mở đầu của Gita. Tôi nghi ngờ rằng cô ấy đánh đồng giác ngộ với sự trải nghiệm thực tại trong dạng vô hạn của nó. Tôi nghi rằng cô ấy không biết rằng trong chính cuộc sống của cô chiến tranh đang tới gần và việc ra dấu bắt đầu cuộc xung đột thiêu rụi toàn bộ thế giới của cô chỉ cách có một hơi thở mà thôi. Tôi nhìn cô gái trẻ này và biết rằng cô ấy không hề biết con đường này sẽ thực sự dẫn tới đâu.
Tôi mỉm cười.
“Ý thức hợp nhất rất tuyệt vời,” Tôi nói, và cô ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn, “Sự hợp nhất huyền bí, là một với vũ trụ, kinh nghiệm trực tiếp sự vô hạn. Phúc lạc, ngây ngất – cảm giác của thiên đường. Vượt qua thời gian, vượt qua không gian, vượt qua khả năng ngôn ngữ có thể miêu tả. Sự bình yên siêu việt khỏi hiểu biết.”
“Wow,” Cô ấy thốt lên, rất phù hợp. Cô ấy tên là Sarah. Một cô gái trẻ, tuổi đầu hai mươi, và tôi vừa nhấn vào tất cả các phím tâm linh của cô ấy. Nếu tôi là một guru, đó sẽ là công việc toàn thời gian của tôi. Tôi rùng mình trước suy nghĩ đó.
“Đúng rồi.” Cô ấy nhảy vào, “đó chính xác là..”
“Nhưng nó không phải là giác ngộ.”
“Ồ.”
“Giác ngộ không phải là khi bạn đến đó, nó là khi cái đó đến đây. Nó không phải là một nơi chốn mà bạn đã đến và nhớ da diết rồi cố gắng quay lại đó. Nó không phải là một chuyến thăm tới chân lý, nó là sự thức tỉnh của chân lý bên trong cô. Nó không phải là một trạng thái phù du của ý thức, nó là trạng thái chứng ngộ chân lý vĩnh hằng – nhận thức bất nhị vĩnh hằng. Không phải bạn ở nơi đây rồi đi tới nó, mà bạn ở chỗ của nó rồi đi tới nơi đây. Để minh họa, tôi đây đã giác ngộ, ngay đây, ngay bây giờ. Tôi đã thoát khỏi ảo ảnh và không bị ràng buộc bởi bản ngã, và mặc dù tôi đã có vài dịp cực may mắn được trải nghiệm sự hợp nhất huyền bí, hiện tại tôi không còn ở trong trạng thái đó và cũng không có kế hoạch trở lại trạng thái đó. Không có ai thường trú trong sự phúc lạc vĩnh hằng, Sarah à, đó chỉ là một sự quảng cáo chiêu hàng.”
“Whoa..” Cô ấy thốt lên.
“Những gì tôi đang cố làm tại đây, Sarah, là mang cô trở lại với điểm bắt đầu. Cô vừa liệt kê ra rất nhiều thứ – giống như những người khác – là ở một hướng, còn giác ngộ thì ở hướng khác. Những gì cô cần làm là xác định ra mình thực sự muốn gì. Cô có muốn cống hiến cuộc đời mình để theo đuổi trải nghiệm ý thức hợp nhất huyền bí không? Hay cô muốn thức tỉnh chân lý của sự tồn tại bản thể của mình.”
Cô ấy dành chút thời gian để suy nghĩ, và câu trả lời của cô thực sự làm tôi ấn tượng.
“Tôi đoán rằng sẽ có lý hơn nếu ta tìm ra cái gì là đúng trước, đâu có gì khác quan trọng hơn?” Cô ấy nói. “Cái ưu tiên đầu tiên trước, đúng không? Ý tôi là, một khi tôi đã tìm ra được cái gì là đúng, là chân thực, thì tôi vẫn có thể theo đuổi ý thức hợp nhất, phải không?”
“Wow,” Tôi cười một cách tán dương. “câu trả lời hay lắm. Đúng vậy, tìm ra cái gì là đúng trước rồi cô có thể làm bất cứ điều gì sau đó.”
Đặt câu trả lời hay sang một bên, Sarah vẫn chưa thực sự đưa ra quyết định mà cô ấy nghĩ cô đã thực hiện. Một người không lựa chọn chứng ngộ chân lý thay vì ý thức hợp nhất giống như chọn súp thay vì salad. Thực sự thì, người ta không hề lựa chọn giác ngộ một chút nào. Nếu phải nói, thì nó giống như ta là nạn nhân của giác ngộ vậy, giống như bị xe bus tông trúng. Arjuna không hề thức dậy khỏi giường sáng hôm đó để hy vọng nhìn thấy pháp tướng vũ trụ của Krishna, anh ta chỉ là đang có một ngày tồi tệ tại nơi làm việc khi vũ trụ tỏa sáng trước anh.
Đến lúc quăng lại trái bóng về phần sân của Sarah.
“Vậy cô đang thực hành những thứ tâm linh này bởi vì cô đang muốn đi tới một hướng nhất định đúng không?”
Cô ấy gật đầu.
“Cô muốn phát triển tâm linh, hoặc tới gần hơn với Thượng Đế, hoặc tới thiên đường, hoặc trở nên giác ngộ, những thứ đại loại như thế đúng không?”
Cô ấy gật đầu lần nữa, nhưng có vẻ hơi hoang mang.
“Tóm lại, cô đang chuyển động – đang phát triển – đúng không? Cô đang tiến tới gần một điểm và rời xa một điểm khác?”
Lại một cái gật đầu nữa.
“Đó gần như là thứ tất cả mọi người đang làm theo nghĩa tổng quát, cô nói có đúng không? Tiến tới một thứ và rời bỏ một thứ khác?”
Một cái gật đầu dè dặt, thận trọng, như thể tôi đang gài bẫy cô ấy, mà tất nhiên, tôi đúng là đang làm thế.
“Điều mà tôi muốn cô làm là, Sarah, nói cho tôi biết một cách chi tiết về việc cô đang muốn tránh xa điều gì và đang hướng đến điều gì. Hãy dành thời gian cho việc đó, không cần gấp. Hãy xem nó như một tuyên bố nhiệm vụ cá nhân của riêng mình, sử dụng hai nhân tố – cô đang hướng tới điều gì và đang tránh xa điều gì. Okay?”
Cô ấy có vẻ hơi hoảng trước ý tưởng này.
“Này,” Tôi trấn an cô ấy, “đừng lo lắng. Tất cả những gì chúng ta đang làm là để có một cách nhìn thân cận chi tiết hơn về nơi cô đang hướng tới và nơi cô đang rời đi. Đây không phải là vật lý thiên văn. Đây chỉ giống như thu xếp kế hoạch bay của mình theo cách tiết kiệm nhất. Nó không quá khó, đúng không?”
“Tôi đoán là vậy.”
“Đây không phải là một cuộc đua, nó chỉ là cuộc sống. Nó không có vạch đích, không có người thắng, kẻ thua. Hãy cũng suy ngẫm một chút về điều đó. Tất cả đều được buộc vào nhau. Hãy đến gặp tôi trong vài ngày nữa và nói tôi biết cô đã có gì.”
Sarah đã làm việc cực nhọc trong một sự hiểu lầm giống như bao người khác. Cô ấy tin rằng, theo một nghĩa rộng nhất, có một điều gì đó sai và cô ấy có thể làm cho nó trở nên đúng. Cái đó là gì, có gì sai với nó và làm thế nào để sửa nó sẽ khác nhau với từng người, nhưng khuôn mẫu tổng luôn là một: Mặc dù, sự thật là chẳng có gì sai cả. Chưa từng có thứ gì sai và không thể có thứ gì là sai. Ngay cả việc tin rằng có thứ gì đó sai cũng không phải là một điều sai. Đơn giản là không thể có sai. Giống như nhà thơ Alexander Pope viết, Một khi sự thật đã được làm rõ, cái gì tồn tại, cái đó đúng. Sự sai trái chỉ nằm trong quan điểm của người nhìn, không có ở đâu khác.
Tuy nhiên, nhận thức về cái sai là hoàn toàn thiết yếu cho sự tồn tại của drama nhân loại, ngay bên cạnh đó là ảo tưởng về sự tách biệt và sự chắc chắn về tự do ý chí. Drama đòi hỏi phải có xung đột. Không xung đột, không có drama. Nếu không có gì sai, thì không có gì phải sửa cho đúng, tức là không có gì cần phải làm. Chiều cao không cần phải đo và độ sâu không cần phải đếm. Không cần phải đạt được giàu có và quyền lực . Không cần phải sinh đẻ thêm thế hệ tương lai. Nghệ thuật không cần được tạo ra, cũng như máy bay trực thăng. Không cần có chiến tranh. Không cần phải nghĩ ra tôn giáo và triết học. Không cần phải xỉa răng.
“Niềm tin rằng có một thứ gì đó sai là ngọn lửa đang đốt dưới đít (ass) của nhân loại,” đó là cách tôi diễn giải cho Sarah.
Tất nhiên, sự sai trái không hoàn toàn là do ta tưởng tượng ra. Một khối lượng của đúng và sai đã được cài cắm vào ổ cứng của cỗ máy con người. Đói là sai, ăn là đúng; độc thân là sai, gieo hạt giống là đúng; đau là sai, sướng là đúng; và v.v… Nhưng đó chỉ là những chỉ thị sinh học, chỉ có hiệu lực trong bối cảnh của cơ quan vật lý, nếu vi phạm chúng thì sẽ làm nó tệ hại đi hoặc có thể là chết.
Vậy, ngoài cơ quan vật lý của chúng ta, sự sai trái có thể nằm ở đâu? Câu trả lời rõ ràng là – không đâu cả. Nhưng nếu toàn bộ sự tồn tại này cần các nhân tố drama để giữ cho nó hấp dẫn, thì nó cần những xung đột, và một sự sai trái nhân tạo phải được chèn vào trong hỗn hợp:
Sự sợ hãi.
Sự sợ hãi cái cốt lõi trống không bên trong. Sợ hãi cái hố đen bên trong. Sợ hãi sự không tồn tại.
Sợ hãi sự vô ngã.
Nỗi sợ vô ngã là mẹ đẻ của mọi nỗi sợ, mọi nỗi sợ khác đều có cơ sở trên nó. Nỗi sợ nào dù cho nhỏ bé nhất cũng có nỗi sợ vô ngã ở trung tâm nó. Mọi nỗi sợ xét đến tột cùng đều là nỗi sợ vô ngã.
“Và giác ngộ,” Tôi hỏi Sarah, “đâu có là gì khác ngoài việc nhảy rơi tự do vào vực sâu của vô ngã?”
Cô ấy không trả lời.
Sự sợ hãi, bất kể nó ngụy trang thế nào, là động cơ chèo lái con người với tư cách là các cá nhân và nhân loại với tư cách là một giống loài. Nói một cách đơn giản, con người là một sinh vật vận hành dựa trên sợ hãi. Nó rất hoa mỹ khi nói rằng chúng ta có một nửa lý trí và một nửa cảm xúc, cân bằng giữa bán cầu não trái và bán cầu não phải, nhưng điều đó không đúng. Chúng ta chủ yếu là mang tính cảm xúc và cảm xúc chi phối đó là sợ hãi.
“Vui chứ?” Tôi hỏi Sarah, đang có vẻ khá khờ khạo tại lúc này.
Khi tôi yêu cầu học sinh xác định thứ mà họ đang tránh xa và điều mà họ đang hướng tới, nó không phải bởi vì tôi cần những chi tiết đó, thậm chí cũng không phải tôi muốn họ tự làm rõ ràng cho chính họ. Tôi thực sự chỉ muốn họ xem xét lại hướng đi hiện tại của họ, bởi vì nếu định mệnh hay tạo hóa đã đem họ đặt trước mặt tôi để nghe được những lời tôi nói, một sự thay đổi sắc bén rất có thể sắp xảy tới, và điều đó bắt đầu với việc gọi tên ra phương hướng của họ.
Tôi đưa Sarah một bản thảo thu gọn của đoạn độc thoại về sự sợ hãi và sai trái vừa rồi, một phần vì có lợi cho cô ấy, một phần có lợi cho tôi nữa. Tôi không biết cô ấy có thể nắm bắt được bao nhiêu, nhưng nó sẽ không làm tổn thương cô ấy khi nghe nó. Về phần tôi, tôi hiểu ra các vấn đề bằng cách biểu đạt chúng. Đó là cách tôi học xem cái gì cần nói và nói như nào. Với cái giác ngộ này, tôi đã không lượm được cái Toàn Bộ Tri Thức Trọn Gói, vì thế nếu tôi muốn hiểu điều gì đó để giảng dạy nó, tôi cần phải tự mình khám phá nó.
“Tôi có nên tiếp tục thiền định không?” cô ấy hỏi, có một chút tuyệt vọng, muốn bám víu vào một thứ gì đó mà mình đã quen thuộc.
“Ồ, có chứ, hoàn toàn luôn,” tôi nói, và cô ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nghe nó. Trong những điều kiện của giác ngộ, nó không phải là vấn đề quá quan trọng khi cô ấy có thiền hay không, có ăn thịt hay không, có tài trợ từ thiện hay trộm cắp không. Mặc dù tôi biết rằng cô ấy đã đủ bất ổn chỉ trong một cuộc đối thoại. Mục tiêu của ngày hôm nay chỉ là mở ra cho cô ấy tới một cách nghĩ khác về giác ngộ là gì. Nếu tôi cố tình tháo dỡ những quan niệm sai lầm của cô ấy một cách quá nhanh, cô ấy sẽ đơn giản phi gấp trở lại với cái mớ pha trộn Ấn Độ Giáo – Thiên Chúa Giáo – Phật Giáo – Kỷ Nguyên Mới (New Age) sao cũng được, cái nơi mà cô ấy vừa trồi ra để tới gặp tôi.
Chúng tôi đang ngồi trước hiên nhà tôi ở ngay giữa trung tâm đồng quê đất nông nghiệp tại Mỹ. Dù gì thì nó cũng từng là nhà của tôi. Giờ đây thì nó giống như một dự án ashram (đạo tràng) ở vùng nông thôn, nơi thuộc về tất cả những người tham dự. Tôi đã từng là người dọn dẹp, bảo dưỡng, cải tiến nó và làm tất cả các việc nhà, nhưng những ngày này tôi giống như một hoàng tử ở trong cung điện của mình. Tôi đã không phải gõ búa hay đổ rác trong nhiều năm. Tôi chưa bao giờ quyết định rằng mình sẽ trở thành một hoàng tử, nó chợt xảy ra khi tôi không để ý và rồi nó cũng không phải một thứ mà để cho tôi có thể phàn nàn.
Sarah không thực sự là người đặc biệt độc đáo nếu xét trong những người đã tìm tới đây. Cô ấy không tới với một trang giấy trắng, vậy nên nhiệm vụ đầu tiên trong công việc là làm cho cô ấy buông lỏng, à ừm, tất cả mọi thứ – quan điểm của cô ấy, đạo đức của cô ấy, những niềm tin mà cô ấy yêu thương và giữ sâu nhất. Nói ngắn gọn là cấu trúc bản ngã, cái ngụy ngã của cô ấy. Không ai xuất hiện trước cửa của chúng ta với một cái cốc trỗng rỗng chờ đợi được rót đầy tri thức vào, và bởi vì cái tri thức xuất ra tại đây gần như chắc chắn sẽ xung đột mạnh mẽ với cái tri thức họ mang theo tới. Vậy nên công việc đầu tiên luôn là làm công tác chuẩn bị cho họ trước một lần phá rồi lập lại.
Tại một thời điểm bất kỳ đều có khoảng mười lăm tới hai mươi học sinh sống trong ngôi nhà. Họ ở lại đây một thời gian, họ trò chuyện với tôi, họ chăm lo các thứ. Họ đến. Họ đi. Có khoảng một trăm người khác giống như là học sinh ban ngày, đối ngược với các học sinh nội trú. Họ không sống ở đây, họ chỉ tới khi có thể hoặc khi họ thích. Họ có thể đến và đi mà tôi thậm chí không hề hay biết họ đã từng tới. Họ xuất hiện, làm vườn trong vài giờ, sửa dây điện trong tầng hầm, nấu ăn, lắp đặt thêm tiện nghi, tán gẫu với người khác, vẽ tranh, mang quà tới, ăn uống, sao cũng được. Đó là cuộc sống nơi này. Mọi thứ đều trôi chảy và dường như mọi người thoải mái với điều đó.
Một ngày xuân tuyệt đẹp, lúc chiều muộn. Mặt trời đang lặn dần và nhiệt độ đang dịu dần. Một cơn gió nhẹ nhàng mơn trớn những ngọn cỏ. Đây là lúc để ngồi xuống trong sự hài lòng. Tôi im lặng, trú trong sự ngọt ngào tuyệt hảo của khoảnh khắc này, tôi ấn tượng khi thấy rằng Sarah cũng có ý tương tự như vậy, hay ít nhất cô ấy cũng không phá quấy nó bằng việc tán gẫu.
Dần dần, thời gian nuốt mất khoảnh khắc đó và tôi quan sát sự ra đi của nó với lòng biết ơn. Một người thò đầu ra và thông báo với chúng tôi rằng đồ ăn đã sẵn sàng cho những ai muốn ăn. Tôi có thể ngửi thấy nó. Lại là những người ăn chay vào bếp. Một người mang đến cho tôi một cái khay với một bát cơm và súp dahl với một ít bột gia vị garam masala và một đôi đũa. Ngay khi tôi ngửi thấy mùi đồ ăn tôi đã biết rằng đó là Sonaya nấu và tôi rất háo hức được ăn.
Tôi ăn và quan sát thấy hoàng hôn đang ngả sang sắc hồng nhiều hơn bất cứ ai có thể nghi ngờ. Dần dần màu hồng chuyển sang màu đỏ và vàng và những đám mây khoác lên mọi sắc thái và thắp lên bầu trời với một sự rực rỡ như thiên đường. Tôi sẽ không bận tâm dù có phải chết đi ngay lúc này, tôi nghĩ vậy, khi ngày đang tàn. Nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra – tôi đang phải viết một cuốn sách.