11. Big Mac tấn công

Tôi thà là tro còn hơn là bụi! Tôi thà để tia lửa của mình bùng cháy rực rỡ còn hơn là bị ngắc ngoải bởi sự thối khô. Tôi thà là một ngôi sao băng tuyệt vời, mỗi nguyên tử trong tôi tỏa sáng rực rỡ, hơn là một hành tinh vĩnh viễn đìu hiu. Chức năng đúng đắn của con người là sống chứ không phải chỉ tồn tại. Tôi sẽ không lãng phí tháng ngày của mình chỉ để cố gắng kéo dài chúng. Tôi sẽ sử dụng thời gian của tôi.
-Jack London


SAU KHI CHIA SẺ KHU BẤT ĐỘNG SẢN NHỎ trong vài tuần với Lisa và Maggie, chúng tôi phát triển các công việc thường ngày thoải mái lặp lại một hoặc hai lần một ngày mà vẫn đảm bảo có nhiều không gian và sự riêng tư. Họ đến nhà hồ bơi vào khoảng 11 giờ mỗi sáng để bơi lội, uống một ly limonada và nằm phơi nắng nửa tiếng trên ghế dài bên hồ bơi. Thật dễ chịu khi có họ xung quanh và không cản trở công việc của tôi.

Bữa trưa muộn là bữa ăn chính trong ngày của tôi và tôi làm cùng một chuyện tương tự mỗi ngày. Tôi sắp xếp tất cả những thứ tôi tìm thấy trong tủ lạnh, bắt đầu với những gì tôi kiếm được ở các cửa hàng và chợ đường phố vào sáng hôm đó khi đi dạo trong thị trấn với Maya. Tôi vứt bỏ bất cứ thứ gì có vẻ quá cũ hoặc không được ưa chuộng và đặt mọi thứ khác lên quầy của căn bếp nhỏ. Khi mùa hè đến và nhiều người ra vào hơn trong ngày, mọi người sẽ bắt đầu mang theo những món đồ mà họ kiếm được tại các cửa hàng trước khi ghé thăm, vì vậy toàn bộ sự việc trở thành một hoạt động cộng đồng khá mạo hiểm. Thật tuyệt khi không rắc rối, không cần nấu nướng, ăn theo cách có thể dọn rửa dễ dàng mà không quá nhàm chán. Đó cũng là một cách hay để làm một người chủ nhà hợp lý mà không cần phải làm gì nhiều. Tôi lượn vài lượt với bữa tiệc buffet kiểu này suốt cả ngày và ăn một chiếc bánh taco cá hoặc một món gì đó nhẹ nhàng trong thị trấn khi đi dạo hàng đêm với Maya và thăm Frank, và điều đó đáp ứng nhu cầu ăn uống và nhiệm vụ tiếp khách của tôi.

Mỗi ngày tôi thường đi kiếm một vài món, đồ dùng mới hay gì đó để thay thế một cái gì đó chúng tôi đã hết. Lisa đã nắm bắt được nó ngay từ đầu và bắt đầu đóng góp vào quỹ chung của chúng tôi. Thật dễ dàng để có ý tưởng về cái gì hay ăn và cái gì không, nhưng cũng hay ho để giữ sự thú vị bằng cách giới thiệu những thứ mới để xem chúng sẽ được đón nhận như thế nào. Những thứ không hay ăn sẽ tự nhiên di chuyển vào mặt sau của tủ lạnh hoặc tủ chứa và bị vứt ra ngoài mỗi tuần một lần hoặc lâu hơn. Dù sao đi nữa, đó là một phần quan trọng của thói quen hàng ngày ở nhà bên hồ bơi nơi tôi làm việc và nơi những người khác đến thăm hoặc giúp đỡ hoặc chỉ để bơi lội, ăn uống và tắm nắng.

Sau vài tuần thực hiện nghi thức thoải mái này, Lisa kéo một chiếc ghế ở cạnh bàn của tôi, nơi cô ấy thường ngồi trò chuyện vài phút mỗi ngày. Hôm nay cô có một yêu cầu bất thường.
“Maggie muốn hỏi anh liệu con bé có thể phỏng vấn anh không, giống như Julie trong cuốn sách đầu tiên.”
Tôi ngừng công việc và quan sát Lisa để xem liệu tôi có nghe nhầm không.
“Maggie đã đọc cuốn Thứ Khốn Kiếp Nhất rồi sao?” Tôi hỏi.
“Con bé đã đọc cả hai cuốn sách của anh. Nhiều hơn là chỉ một lần. Nó có cả các phiên bản sách điện tử trên máy tính xách tay của mình, vì vậy nó cũng đọc tài liệu bổ sung. Con bé nói rằng anh ghét la hét, yêu cái chết và anh nghĩ rằng vũ trụ là một chú cún con to lớn ham chơi. Có đúng vậy không?”
“Ừ, vụ chú cún con là đúng,” tôi trả lời. Tôi nhìn cô ấy qua đỉnh của chiếc kính đọc sách của mình. “Không có gì trong số những điều này nghe có vẻ như là một ý tưởng tốt, không cần lăn tăn.”
“Con bé đã đọc những cuốn sách đó bởi vì,” cô ấy ngập ngừng và tiếp tục, “nó tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa bố nó và tôi và nó nghĩ rằng anh là người có lỗi.”
“Vì?”
“Vì, ừm, chà, sự tan vỡ của mái ấm và gia đình của chúng tôi, tôi đoán vậy.”
“Tôi hiểu,” tôi nói thế, nhưng tôi thực sự không hiểu.
“Tôi phải nói rõ,” tôi nói với cô ấy, “và, tin tôi đi. Tôi rất miễn cưỡng khi phải nói điều này, nhưng sự thật là tôi không thể tham gia vào, uh, công việc của con người. Tôi xin lỗi, Tôi biết điều đó nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng nó thực sự là như vậy. Nếu cô đang gợi ý rằng con gái của cô có thể được hưởng lợi bằng cách dành thời gian cho tôi như một phần của quá trình chữa lành vết thương hoặc để đưa nó trở lại con đường đúng đắn hay điều gì đó tương tự, thì cô đã hiểu sai rồi. Không ai được lợi từ tôi, không phải theo kiểu như vậy.”
“Không, đó không phải là điều tôi đang gợi ý ___”
“Tôi không có khuôn khổ, hoặc thậm chí ký ức về một khuôn khổ, một khuôn khổ để có thể ở trong đó để tiến hành bất kỳ cuộc đối thoại cá nhân theo cách bình phàm nhất. Tôi thậm chí còn không biết các từ ngữ nữa, hoặc tại sao điều này có thể tốt hơn điều khác. Tôi sẽ nói ra điều sai trái ___”
“Tôi đánh giá cao những gì anh đang ___”
“Tôi không nghĩ rằng cô đánh giá cao thứ mà một vụ tai nạn tàu hỏa ___”
“Đó không phải là những gì tôi ___”
“Tôi hoàn toàn vô dụng đối với ___”
Jed!”
“Ờ, vâng?”
“Tôi có thể tiếp tục nói mà không bị ngắt lời không?”
“Ừm.” Tôi phải suy nghĩ về điều đó, “có?”
“Sẽ thế nào nếu con bé tránh xa những vấn đề cá nhân? Nó có thể giữ thế trung lập, không tư vị.”
“Nó có thể sao? Tôi không hiểu. Làm thế nào điều đó có thể khả thi hoặc có khả năng?”
“Cả hai đều được, nếu như con bé có sự hướng dẫn của người lớn.”
“Cô sao?”
“Và ông ngoại của nó nữa.”
“Ồ.” Tôi suy nghĩ, “đó là một sự sắp đặt.”
“Nó đã được thảo luận.”
“Và cô và Frank sẽ làm gì? Tư vấn cho con bé? Huấn luyện nó?”
“Chúng tôi có thể giúp con bé đưa ra những câu hỏi hay và hiểu câu trả lời của anh. Cùng con bé xem lại các ghi chú của nó. Tôi không nghĩ là chúng tôi đang cố mổ xẻ anh hay gì cả.”
Tôi cười vào điều đó.
“Mổ xẻ là tốt,” tôi nói. “Tôi hoàn toàn thích những lưỡi gươm sắc bén, chỉ là những cái lưỡi cùn khiến tôi thấy khó chịu. Bất kể thế nào, bây giờ tôi không thể đồng ý. Mang con bé đến đây và tất cả chúng ta có thể nói chuyện và sau đó chúng ta sẽ thấy.”
Cô ấy cau mày.
“Tôi không hiểu tại sao nó lại phải phức tạp như vậy,” cô nói.
“Tôi không thấy nó như vậy,” tôi trả lời.

*

Lý do tôi không thể đồng ý là vì sự đồng ý chưa có ở đó. Vụ này đã chưa đi vào trọng tâm chú ý hoặc có sự liên kết. Tôi nhận biết về nó, tôi sẽ theo dõi nó và nếu nó trở nên rõ ràng rằng nó sẽ xảy ra, vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục với nó. Đây là cách mà thỏa thuận của tôi với vũ trụ về cuốn sách thứ ba hoạt động. Lý do duy nhất tôi ở đây và tiếp xúc với những người này là vì cuốn sách thứ ba. Nếu không có cuốn sách thứ ba thì sẽ không có chuyện bị thẩm vấn bởi một cô gái trẻ có thể tức giận hoặc bực bội đang được hướng dẫn bởi người mẹ đang gặp khủng hoảng và người ông hơi mất trí của cô. Tôi sẽ không gặp những người này hoặc trả lời bất kỳ câu hỏi nào sâu sắc hơn thẻ ghi nợ hay tín dụng, loại bằng giấy hay bằng nhựa.

Điều này với cô con gái, Maggie, là một ví dụ. Cá nhân tôi không quan tâm đến việc dự án của con bé với tôi có xảy ra hay không. Không phải là do tôi có khả năng nhưng vì một lý do nào đó mà tôi không quan tâm, mà là do tôi không có khả năng quan tâm. Tôi không có khuôn khổ nào mà trong đó một kết quả này có thể tốt hơn hoặc tồi tệ hơn một kết quả khác. Tuy nhiên, những gì tôi có là sự sắp xếp này với vũ trụ. Tôi sẽ viết cuốn sách nếu nó diễn ra theo cách đó; đó là thỏa thuận. Vũ trụ biết chính xác ý của tôi khi nói điều đó và tôi cũng vậy. Ý tôi là những gì chúng ta thấy xảy ra trong tình huống này với Maggie. Các mảnh ghép phải rơi vào đúng vị trí, và chúng không thể cần tôi gò ép, tinh chỉnh hay hoàn thiện chúng. Nó cũng không thực sự chính xác là một thỏa thuận, nó không là gì đó to tát hơn là hít vào tạo thành một thỏa thuận để thở ra. Nó chỉ đơn giản là một sự nhận biết, một sự thừa nhận. Tôi là một phần của một quá trình. Nó hoạt động theo cách nó hoạt động.

Tất cả những gì tôi có thể nói ở giai đoạn đầu này là có vẻ như vũ trụ muốn cuốn sách thứ ba bởi vì các mảnh ghép đang rơi vào vị trí không thể nhầm lẫn và chúng đã đi từng bước. Mọi thứ đang đến với nhau và tôi khá chắc chắn rằng chuyện với con gái của Lisa cũng sẽ đâu vào đấy. Mặc dù hiện tại thì vẫn chưa. Nó vẫn chưa khớp vào vị trí, vì vậy chúng tôi sẽ đợi cho đến khi nó hoạt động hoặc không. Có lẽ nó sẽ và có thể nó sẽ không. Tôi có thể làm hỏng nó bằng cách chơi kém phần của mình. Nói đồng ý với cô gái trước khi sự đồng ý trở nên rõ ràng với tôi sẽ là không đúng và khó chịu. Nó sẽ tạo cảm giác giả tạo, gượng ép, sợ hãi và ích kỷ, tức là không đúng. Sẽ có lúc để nói đồng ý, và mọi thứ sẽ diễn ra hoàn hảo, không tì vết, trang nhã nếu chúng được phép làm như vậy.

Lisa không hiểu tại sao nó lại phải phức tạp như vậy bởi vì cô ấy không thấy nó đơn giản như thế nào. Đây không chỉ là cách tôi đối xử với cô ấy và con gái cô ấy, đây là cách tôi làm mọi thứ. Đây là cách một sinh linh đã hòa nhập duy trì sự liên kết và hài hòa với vũ trụ, và cách mà sự hoàn hảo vô nỗ lực được thấy rõ trong mọi khía cạnh của sự sáng tạo phi bản ngã cũng được tận hưởng ở cấp độ cá nhân. Thông qua quy hàng vô điều kiện, tôi đã làm chủ vũ trụ. Bằng cách giải phóng mọi sự kiểm soát, tôi đang kiểm soát hoàn hảo. Không kiểm soát gì, tôi kiểm soát mọi thứ. Chỉ do nắm lấy quyền kiểm soát, tôi mới có thể mất kiểm soát.

Tôi không còn nhớ làm việc, lao động vất vả, hoặc làm điều gì đó khó chịu có nghĩa là gì nữa. Tôi không phân biệt giữa công việc và phi công việc, ngày trong tuần và ngày cuối tuần. Tôi không nghỉ lễ hay đi du lịch. Tôi có thể dành trung bình bốn giờ một ngày để làm việc, nhưng tôi không coi đó là công việc hơn là coi việc dắt chó đi chơi hay đi mua đồ ăn trưa là một việc vặt. Ý tưởng làm điều gì đó mà tôi không thích làm gần như vô lý đối với tôi. Nếu có việc gì cần làm, sẽ đến lúc tôi cảm thấy muốn làm việc đó. Nếu thời điểm đó không đến, nó không được thực hiện và không cần phải làm. Tôi không có lịch trình hoặc cuộc hẹn hoặc đặt giờ. Tôi không có khái niệm về bổn phận, sự bắt buộc hay trách nhiệm. Tôi không có sự liên kết hoặc kết nối hoặc ràng buộc.

Tuy nhiên, đối với Lisa, những thứ đó là cuộc sống; lịch trình và nghĩa vụ và trách nhiệm; một màn diễn xoay đĩa bất tận. Trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình, đó là tất cả những gì cô ấy làm, điên cuồng giữ hàng chục chiếc đĩa đang quay được cân bằng trên những chiếc gậy như một thói quen tạp kỹ cũ rích, chạy tới chạy lui trong cơn hoảng loạn thường trực, sợ hãi rằng một cái đĩa có thể rơi và vỡ, thêm nhiều đĩa hơn mỗi năm, biểu diễn điệu nhảy điên cuồng, rùng rợn này không phải trong năm phút mỗi lần, mà là mọi phút mọi ngày trong nhiều năm không có hồi kết, trừ khi…
Trừ khi cô ấy đơn giản là dừng lại.
Đó là điều mà cuối cùng cô ấy đã làm. Cô ấy bị mắc kẹt giữa hai điều không tưởng – tiếp tục quay đĩa và ngừng quay đĩa – nhưng dần dần, trong hơn ba năm, một trong hai điều không tưởng đã trở nên bớt khó tin hơn và cô ấy đã làm được. Cô ấy đã dừng lại. Và tất cả những chiếc đĩa rơi xuống và tạo nên một mớ hỗn độn khủng khiếp, và bây giờ cô ấy đang ở đây, cố gắng tìm ra thứ gì đó, nếu có, có thể sống sót sau một sự phản bội tai hại như vậy. Toàn bộ màn trình diễn xoay đĩa đó đã là bản thân cô ấy ư? Hay đó chỉ là một điều gì đó cô ấy đã làm? Bây giờ đã hai tháng trôi qua và cô ấy vẫn không biết.

Tất nhiên, không phải ai cũng bị tới mức tệ hại như vậy và có lẽ rất ít người cảm thấy như họ đang chết đuối trong cuộc sống của chính mình. Một số người trải qua tồi tệ hơn nhiều so với Lisa và một số thì tốt hơn nhiều, nhưng thứ mà chúng ta quan tâm ở đây không phải là chất lượng của cuộc sống vô thức, mà chỉ là sự vô thức, và nó có nhiều hình thức. Việc xoay đĩa điên khùng chỉ là một trong số những hình thức đó.

Nếu tôi phải sống một ngày trong cuộc sống cũ của Lisa, thậm chí là một ngày tương đối dễ dàng, hoặc một ngày dễ dàng trong cuộc sống của chồng cô ấy, về vấn đề đó, tôi sẽ nghĩ mình đang bị nguyền rủa. Chỉ việc tụ tập với bạn bè vào chiều Chủ Nhật để uống bia và xem một trận bóng đã là một cực hình. Sự kiện đỉnh cao trong năm của Dennis và Lisa, một kỳ nghỉ dưỡng, đối với tôi dường như là một khó khăn không thể chịu nổi. Nếu tôi phải dành năm phút trên một con tàu du lịch hoặc ở Las Vegas hoặc bất cứ nơi nào có người mặc trang phục chuột, tôi sẽ tìm cách trốn thoát như là đang ở trong một ngôi nhà đang cháy. Việc mọi người tự nguyện chịu đựng những thử thách như vậy, chỉ để có niềm vui và với chi phí đáng kể, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.

Như mọi khi, điều quan trọng cần nhớ là chúng ta không nói về cá nhân tôi. Những điều này cũng đúng như nhau đối với bất kỳ một ai dù mới chỉ bước vào giai đoạn phát triển Trưởng Thành một cách khiêm tốn. Hoặc có thể đó là một khía cạnh của việc tập trung vào một mục đích duy nhất, của việc trở thành một người chỉ có một nhiệm vụ cụ thể và bất kỳ ai tập trung hoàn toàn vào một việc mà loại trừ tất cả những việc khác sẽ thấy tất cả các hoạt động khác ngoài nhiệm vụ đó đều vô vị như nhau. Hoặc có thể là cả hai. Có thể bất kỳ ai trong trạng thái đang phát triển Tuổi Trưởng Thành sẽ trải qua quá trình tự nhiên giảm bớt sở thích của họ từ nhiều xuống ít và thậm chí chỉ còn một thứ khi họ bắt đầu liên kết, khi họ đã dọn sạch những mảnh vụn và khám phá ra thiên hướng thực sự của mình. Hoặc có thể không phải cả hai trường hợp này. Có thể chỉ là tôi đang trở thành một đống phân cũ kỹ.

Tôi nhìn vào cuộc sống của mọi người và không bao giờ bớt khó hiểu khi thấy cách họ phung phí của cải thực sự duy nhất mà họ sở hữu, mặc dù không biết khi nào nó sẽ cạn kiệt, chỉ biết rằng nó sẽ cạn kiệt, ném đi từng phút, từng giờ, từng ngày như thể chúng là những cục than nóng. Sự say ngủ đâu có nghĩa gì khác ngoài việc vứt bỏ cuộc sống của chính chúng ta một cách thiếu suy nghĩ? Đâu có điều gì khác có thể là một triệu chứng rõ ràng hơn của sự không tỉnh táo? Một phút chúng ta bỏ ra mà không biết giá trị của một phút đó là một phút vô thức. Đây không phải là một cơ chế bóng bẩy nào đó để bám vào khoảnh khắc hiện tại, nó chỉ đơn giản là ý nghĩa của việc tỉnh thức.

Lisa đã dành phần lớn cuộc đời của mình để vướng vào bụi gai của cuộc sống của cô ấy. Tôi không nghĩ cô ấy là người duy nhất trong vấn đề này. Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều bị ràng buộc bởi những niềm tin sai lầm của họ, bị bao bọc chặt chẽ trong những con người hư cấu của họ, đến nỗi họ không có kiến ​​thức gì về cuộc sống thực sự là gì hoặc nó thực sự vận hành như thế nào, về bản thân họ thực sự là gì, hoặc về quyền lợi của họ trong sự sáng tạo. Rất ít người có bất kỳ hiểu biết nào về thiên đường và địa ngục thực sự là gì; rằng họ đang mục nát trong địa ngục mà không bao giờ biết rằng quyền thừa kế của họ là thiên đường. Nó có vẻ không giống như địa ngục khi chúng ta ở trong đó, nó chỉ là cuộc sống bình thường, nhưng khi chúng ta đã ra ngoài, khi Lisa mới bắt đầu khám phá ra, chúng ta thấy tình trạng trước đây của mình là một trạng thái quằn quại dày vò vô cảm giác. Rất ít người có vẻ như có một chút ý tưởng nhỏ nhất về thực tại tâm linh sống động thực sự là gì, sự hòa nhập là gì, sự giàu có, quyền lực và cái đẹp thực sự là gì, những kẻ được gọi là chuyên gia lại có ít nhất.

Có phải tôi đang phóng đại khi nói về tất cả về cái thiên đàng và địa ngục đó? Có cảm giác như vậy, nhưng bất cứ khi nào tôi cố gắng thách thức sự nhận thức của mình về vấn đề này, tôi chỉ có thể tái khẳng định và đào sâu chúng hơn. Thỉnh thoảng, tôi sử dụng các thư viện, và các hiệu sách và internet, tôi tìm kiếm những người có tư duy tốt nhất, những bộ óc sáng suốt nhất, những nhà giao tiếp sáng suốt nhất về những chủ đề cao cả nhất để tìm hiểu xem họ đang đưa ra thông điệp gì. Lúc đầu, tôi bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn một chút về tình trạng tâm linh của nhân loại, nhưng rồi sự trừng phạt ập đến, tính tự cho mình là trung tâm khủng khiếp vốn là thép cứng và bê tông cốt thép của sự ảo tưởng, và tôi gửi lời chào miễn cưỡng đến Maya và tự nhắc mình đừng nhìn nữa.

*


Thoát ra khỏi sự bâng khuâng trên mây của mình. Lisa đang nhìn tôi chằm chằm chờ đợi. Tôi nhớ là chúng tôi đang thảo luận về ý tưởng về việc cô con gái Maggie hỏi tôi một số câu hỏi.
“Nếu cô muốn biết tôi sẽ trả lời một điều gì đó như nào.” Tôi nói với cô ấy, “hãy hỏi tôi điều gì đó.”
Cô nghĩ về nó trong một phút.
“Được rồi,” cô ấy nói qua tiếng cười ngượng ngùng, “nếu anh phải là một thành phần của Big Mac (Nd: một loại bánh hamburger), anh sẽ là gì? Và tại sao?”
Tôi cũng cười.
“Đó là câu hỏi của cô sao?” Tôi nói. “Cô lấy đâu ra một câu hỏi như thế vậy?”
“Một vị quản lý nhân sự đã hỏi tôi trong một cuộc phỏng vấn thực tập sinh trong một mùa hè.”
“Cô đã trả lời cái gì?”
“Chúng ta hãy đừng nói về tôi.”
Tôi chờ đợi.
“Tôi đã mất cảnh giác,” cô ấy nói, “đó có lẽ chính là vấn đề. Tôi đã nói rằng tôi sẽ là nước sốt đặc biệt vì nó táo bạo nhưng bí ẩn.”
Cả hai chúng tôi đều cười vì điều đó.
“Có gì bí ẩn về nước sốt đặc biệt?” Tôi hỏi.
“Đó chẳng phải là một công thức bí mật hay gì đó sao?”
“Tôi không biết. Tôi nghĩ đó là nước sốt Thousand Island.”
“Tôi cũng không biết. Tôi thậm chí chưa bao giờ ăn một cái nào; tôi chỉ biết thành phần từ quảng cáo.”
“Cô có được nhận làm việc không?”
“Là thực tập. Vâng, tôi đã nói xong đấy. Vậy, anh sẽ trả lời thế nào nếu Maggie hỏi? Anh sẽ là thành phần nào của Big Mac?”
“Bất cứ thành phần nào mà có quyền năng tự kết liễu sự tồn tại của chính nó.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, không chắc liệu tôi có đang nói đùa hay không.
“Không, thôi nào. Anh sẽ nói gì nếu Maggie hỏi?”
“Bất cứ thành phần nào mà có quyền năng tự kết liễu sự tồn tại của chính nó.”
“Nghiêm túc đấy?”
Tôi dành vài giây để xem mình có câu trả lời nào khác cho câu hỏi không, nhưng tôi không có.
“Cứ cho là như vậy đi.”
“Nhưng thực sự mà nói, Jed, hãy nghĩ về điều đó. Không thành phần nào của Big Mac có khả năng tự sát.”
“Vậy thì tôi sẽ tự sát khi còn có thể; trước khi họ đến.”
“Trước khi ai đến?”
“Những kẻ sẽ định biến tôi thành một thành phần bất lực.”
“Anh đang không trả lời tinh thần của câu hỏi.”
“Tôi nghĩ là có, mặc dù tôi không chắc mình sẽ được nhận làm việc.”
“Làm thực tập. Tự tử không phải là một trong những lựa chọn.”
“Nó không được nói ra, nhưng nó ở đó. Nó luôn ở đó.”
“Và đó sẽ là câu trả lời của anh cho câu hỏi nếu Maggie hỏi?”
“Chà, tôi không thể chắc chắn, nhưng nghe có vẻ nó chắc chắn sẽ là thứ mà tôi đó sẽ nói.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm thêm một lúc lâu nữa, rồi ngồi thụp xuống.
“Ôi thật điên rồ, phải không?” Cô ấy dụi mắt. “Chà, tôi không thể tranh luận
với điều đó. Con bé đã đọc sách của anh. Chúng ta đã đi qua điểm không thể quay lại. Hãy cùng tiếp tục và thử xem.”

*


“Ông McKenna, tôi có thể phỏng vấn ông cho dự án sáng tác mùa hè của tôi được không?”
“Không.”
“Tại sao không?”
“Tôi không biết.”
“Nhưng tại sao câu trả lời là không?”
“Bởi vì nó không phải là có.”
“Ông đang trêu chọc tôi?”
“Nghe có vẻ như vậy, nhưng tôi không phải. Tôi đang đối xử với cô một cách tôn trọng. Câu trả lời là không bởi vì nó không phải là có.”
“Vậy, nếu câu trả lời là có, thì nó sẽ là có bởi vì nó không phải là không à?”
“Không. Nếu câu trả lời là có, thì nó sẽ là có bởi vì có đã được chỉ định.”
“Vậy, hiện tại câu trả lời là không đã được chỉ định?”
“Chỉ vì câu trả lời là có đã không được chỉ định.”
“Được chỉ định thế nào?”
“Tôi không biết.”
“Nhưng ông lại biết khi một cái gì đó được chỉ định?”
“Đúng.”
“Ông không thể chỉ nghĩ về nó và tự đưa ra câu trả lời của chính bản thân mình sao?”
“Chắc chắn rồi, và cô có thể bịt mắt và đi qua cuộc đời bằng một cây gậy để tìm đường, nhưng tại sao? Cô có mắt mà.”
“Tôi đang nghĩ đến việc nhờ ông ngoại giúp tôi việc này.”
Tôi không nói gì.
“Ông ấy và mẹ tôi có thể giúp tôi đưa ra những câu hỏi hay và hiểu câu trả lời của ông.”
Tôi không nói gì.
“Ông có nghĩ rằng điều đó có thể thay đổi quyết định của ông?”
“Không hề có quyết định, đó chỉ là một quan sát.”
“Nó có thể thay đổi quan sát của ông không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nó sẽ thay đổi chứ?”
“Tôi không biết.”
“Nhưng câu trả lời có thể sẽ khác vào ngày mai?”
“Chắc chắn rồi.”
“Sau mười giây nữa có thể khác không?”
“Chắc chắn.”
Mười giây sau-
“Bây giờ nó đã được chỉ định chưa?”
“Chưa.”
“Tôi có thể hỏi lại ông vào ngày mai không?”
“Tôi không biết.”
Con bé nhìn tôi trong vài giây.
“Chúng ta đã bắt đầu rồi phải không?”
“Có vẻ như là vậy.”
“Vậy thì hẳn là nó đã được chỉ định.”
“Hẳn là vậy.”
“Tôi có thể hỏi dấu hiệu chỉ định đó là gì không?”
“Đó việc chúng ta đã bắt đầu rồi.”
Con bé cười khúc khích vui vẻ.
“Cảm ơn ngài rất nhiều (Nói bằng tiếng Tây Ban Nha).”
“Không có chi, thưa cô (Nói bằng tiếng Tây Ban Nha).”

*


“Vậy là, tôi đoán là tôi sẽ nói chuyện thêm với Maggie,” tôi nói với Lisa sau
khi Maggie đã đi ngủ. “Cô phải luôn có mặt, và tôi muốn có một bản sao ghi chú của con bé trong trường hợp tôi muốn chúng cho cuốn sách.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn anh vì đã rất khoan dung và cân bằng về tất cả những điều này. Dạo này tôi cảm thấy không được cân bằng cho lắm.”
“Nó sẽ đi đến nơi nó đến. Tôi chắc chắn rằng cô biết rằng nếu có một cuộc chiến giành quyền nuôi con, họ sẽ coi cô là một giáo phái kỳ quặc và cô sẽ không bao giờ nhìn thấy những đứa con của cô không được giám sát một lần nữa?”
“Vâng,” cô ấy nói một cách dứt khoát, “nhưng chúng tôi cũng đã qua điểm không thể quay lại nữa.” Cô ấy ra dấu chỉ ra cho xung quanh chúng tôi. “Chúng tôi đã sống trong khu nhà của anh.”

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.