12. Câu này là sai


Đối với tôi, dường như tại mọi thời điểm, thế giới thực tại đã hoàn toàn mất đi tính thực tế của nó. Như thể không có gì ở đó; như thể không có nền tảng cho bất cứ điều gì hoặc như thể nó đã thoát khỏi chúng ta. Tuy nhiên, chỉ có một điều hiện diện sống động: sự xé rách liên tục của bức màn hình tướng; sự phá hủy liên tục của mọi thứ đang trong xây dựng. Không có gì níu giữ lại với nhau, mọi thứ sụp đổ.
– Eugène Ionesco

TÔI ĐANG LÀM VIỆC, LISA ĐANG BỒN CHỒN. Việc không làm gì không phải là điều dễ dàng đối với một người đã luôn cố gắng giữ cho mình bận rộn mỗi phút khi họ thức kể từ khi họ bắt đầu biết đi và biết nói. Có thể cảm nhận được nỗ lực mà cô ấy đang sử dụng để ngồi yên lặng và không làm phiền tôi; nó lấp đầy không gian như một tiếng vo ve rộn ràng. Không di chuyển hay gây ra bất kỳ tiếng động nào, năng lượng của cô ấy đang làm não tôi rung động.
Hoặc có thể đó chỉ là do thuốc.
Bây giờ là giữa buổi chiều. Chúng tôi đang ở trên bàn làm việc cạnh hồ bơi của tôi. Maya đang chợp mắt trên một trong những chiếc ghế dài bên hồ bơi. Maggie dành buổi chiều với bạn bè tại bể bơi công cộng hoặc tham gia các hoạt động khác. Tôi đã có một ngày chết tiệt và vừa mới ổn định trở lại vùng thoải mái của mình thì cô ấy thong thả đi theo và ngồi xuống với vẻ thản nhiên căng thẳng đến mức tôi phải nhăn mặt để cố gắng không nhăn mặt. Tôi đã đọc cùng một câu năm lần trước khi nhận ra nó vô tích sự. Tôi duy trì thái độ làm việc của mình trong vài phút nữa trong khi tôi tận hưởng sự khó chịu của cô ấy. Cô ấy đã giữ nó lâu hơn một phút so với tôi dự đoán cô ấy có thể.
“Tôi có thể giúp anh viết,” cuối cùng cô ấy nói, “hoặc bất cứ điều gì.”
Tôi khẽ gật đầu và dán mắt vào màn hình laptop.
“Không phải để được trả tiền hay bất cứ điều gì, chỉ để giúp đỡ mà thôi,” cô nói thêm.
Tôi không trả lời.
“Tôi đã học chuyên ngành tiếng Anh,” cô ấy nói một phút sau. “Tôi đã từng muốn dạy học.”
Tôi lơ đãng gật đầu.
“Tôi rất có tổ chức, và tôi là một người đọc soát lỗi khá giỏi, có nhiều kinh nghiệm với các văn bản pháp lý và thư từ.”
“Ừ, được rồi,” tôi lẩm bẩm, “chúng ta sẽ thấy.”
“Ồ, chắc chắn rồi. Anh biết đấy, anh nghĩ thế nào cũng được.”
Tôi quan sát sự khó chịu thầm lặng của cô ấy trong vài phút nữa.

*


“Tôi biết việc đột ngột bị ngắt kết nối là như thế nào,” tôi có thể đã nói với cô ấy. “Tôi biết nó như thế nào ngay từ đầu, khi cô bị bỏ rơi, không còn là một phần của bất cứ thứ gì nữa, bị cắt đứt khỏi tất cả những thứ đã luôn định nghĩa con người cô. Không nhà, không người, không nơi nào. Đột nhiên, mọi người đều xa lạ. Cô đã thực hiện hành vi bạo lực không thể tha thứ, đã thực hiện một hành động phá hoại thực sự. Cô đã đánh mất tất cả mọi thứ vì hành động phá hoại đó, bao gồm cả phần lớn bản thân cô. Tôi biết cảm giác thôi thúc cô muốn trở thành một phần của điều gì đó một lần nữa. Tôi biết nó mạnh đến mức nào sự thôi thúc và nó đáng sợ như thế nào khi bị cô lập và xa cách. Sự tái sinh mà cô đang trải qua này cũng xác định lại thực tại giống như quá trình sinh ra với thể xác. Tử cung mà cô vừa được trục xuất ra có thể độc hại và ngột ngạt, nhưng nó cũng ấm áp, an toàn và quen thuộc, và bây giờ cô đang ở một thế giới hoàn toàn khác, sáng chói và khắc nghiệt, và không có gì trông giống hoặc vận hành giống như trước đây. Nó lạnh lẽo và cô đơn và mọi thứ đều xa lạ, và cô không bao giờ có thể quay trở lại. “

Đó là những gì tôi đã có thể nói với cô ấy, nhưng tôi đã không. Cô ấy đã không hỏi và đó không phải là điều mà tôi có thể nói với sự trang trọng thích hợp. Cá nhân tôi thích phần mà cô ấy đang ở hiện tại; sự cắt đứt các mối liên hệ, thoát khỏi mọi người và mọi thứ, thoát khỏi cuộc sống cũ của mình. Phải, nó đau đớn, nhưng nó cũng ngây ngất. Tôi không gặp vấn đề với việc Lisa chọn lọc, loại bỏ một số phần và giữ lại những phần khác; Tôi thì đã đổ bỏ toàn bộ tải trọng. Tôi đã không giữ lại bất cứ điều gì cho bản thân mình. Tôi không quan tâm đến thành công bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thành công là khả thi. Tôi không quan tâm đến phần đời còn lại của mình bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống lâu hơn cơn hưng cảm của mình. Tôi chỉ hồ hởi, háo hức và trải nghiệm hương vị tự do đầu tiên của mình. Cuộc sống phía sau của tôi đã đến như một phần phụ lục dễ chịu. Tôi đã chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một phần sau.

Bước ngoặt đầu tiên của tôi là lần đầu tiên tôi cảm thấy sạch sẽ, tự do và tự quyết, giống như cuộc sống của tôi thực sự là của tôi, là một thứ gì đó khác ngoài sự vô minh và giả dối. Không có cách êm dịu để làm điều đó, như Lisa đã học được. Đó là việc tàn bạo và xấu xí và tốt nhất được thực hiện một cách nhanh chóng. Không ai biết chút nào về mức độ mà họ đã được định hình bởi con người và điều kiện môi trường của họ cho đến khi họ cam kết giải thoát bản thân khỏi điều đó, và đó là điều mà Lisa đang làm bây giờ, giải thoát bản thân. Không khác lắm so với việc có con, có lẽ vậy, nhưng người cô ấy sinh vào trong thế giới là chính bản thân mình.

*


Tôi in bản thảo sơ bộ của một chương về dòng chảy, biểu lộ và hòa nhập. Tôi lật từng trang cho Lisa.
“Được rồi, cố vấn, cô là nhân viên tạm thời mới của tôi. Cô thấy sao?”
Cô ấy háo hức nhận chúng và dành vài phút để đọc.
“Tôi đoán tôi nên nói với anh là,” cô ấy nói, “Tôi không phải là người của Thời Đại Mới. Khi anh bắt đầu nói về mong muốn, ý định, biểu lộ, dòng chảy và cản trở, sự thực là tôi có thể không phải là nhà phê bình tốt nhất của anh.”
“Hoặc có lẽ đó là lý do tại sao cô là đúng người,” tôi nói. “Không có gì trong số những thứ này là phù thủy hay ma thuật. Đó chỉ là cách mọi thứ vận hành. Không chỉ là với tôi; với cô, với tất cả mọi người. Cô sẽ nhận ra điều đó từ chính cuộc sống của mình nếu cô dừng lại để suy nghĩ về nó. Không có lý do gì cô không thể bình luận về tài liệu này. Hãy nói bất cứ điều gì cô muốn.”
“Được rồi,” cô ấy nói, “Hay là cho một ví dụ về điều mà anh đang nói đến thì sao? Về cách những sức mạnh này sẽ hoạt động trong cuộc sống của anh. Một điều gì đó cụ thể.”
“Rất tốt,” tôi nói. “Tuy nhiên, sức mạnh duy nhất là sự quan sát; nhìn thấy
những gì đang xảy ra. Vậy, ví dụ đầu tiên tôi nghĩ tới là buổi sáng nay khi tôi đi xe máy khám phá những con đường xung quanh cuối phía tây của hồ. Cô đã biết đường xá như thế nào rồi đấy, và cô cũng đã thấy chiếc xe máy.”
“Cái thứ ở cổng á? Nó có thể chạy à?” Cô ấy có một suy nghĩ và cười. “Tôi cũng vừa thấy một chiếc xe Ford Pinto màu xanh lá chanh kinh khủng nhất đậu ở đó. Toàn bộ mái che của xe đã bị cắt bỏ.”
“Chiếc xe máy đó là một chiếc Triumph 650. Tôi đã va chạm khi đi nó và phải mua chiếc Pinto.”
“Va chạm? Cái gì vậy-?” Lần đầu tiên cô ấy chú ý đến cây nạng chống dựa vào bàn bên cạnh tôi và nhảy dựng lên.
“Ôi Jed, Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh đã làm gì vậy? Anh có sao không?” Cô ấy đi quanh bàn để kiểm tra tôi. Cô ấy có thể nhìn thấy tất cả băng trên chân trái của tôi và nẹp đầu gối. Cô ấy có thể nhìn thấy băng trên cánh tay trái của tôi nhưng không nhìn thấy băng trên vai và xương bả vai được che bởi áo sơ mi của tôi.
“Ôi Chúa ơi,” cô nói qua hai bàn tay. “Chuyện gì đã xảy ra? Anh ổn chứ?”
“Mọi thứ đều ổn, tôi hứa.” Tôi chỉ vào bình đựng limonada. “Cô có thể rót cho chúng ta một ít không? Nó đã chế nhạo tôi cả tiếng đồng hồ rồi. Hãy ngồi xuống và tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô.”
“Có vẻ tệ,” cô nói. “Nghiêm túc đấy, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn. Một loạt vết trầy xước và đầu gối bị kẹt. Không có gì nghiêm trọng. Tôi hơi khát.”
“Nhưng anh không thể băng qua phòng để lấy đồ uống?” Cô ấy rót đồ uống và ngồi xuống lại, đôi mắt mở to đầy quan tâm của cô ấy vẫn còn nguyên. “Mọi thứ hiện đang bị co cứng một chút. Tôi càng ít phải di chuyển thì càng tốt.”
“Đây là do xe máy? Anh bị tai nạn?”
“Đã làm hỏng nó, đúng vậy. Một gã du mục nào đó lái một chiếc xe thuê cắt ngang tôi, anh ta đang đi theo hướng khác và rẽ trái tạt qua làn đường của tôi ngay trước mặt tôi và tôi phải phi ra khỏi đường. Cất cánh bay ra khỏi rãnh mương trong vài giây và sau đó Ầm! Hủy hoại hoàn toàn cái xe, có thể là ngoại trừ động cơ.”
“Ôi Chúa ơi, anh đã đi nhanh tới mức nào?”
“Tôi không biết, một trăm tới một trăm mười (km/h). Chậm hơn khi va chạm.”
“Anh có đội mũ bảo hiểm không?”
“Không.”
Tay cô ấy đang run. Cô ấy đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
“Ôi, Chúa ơi. Anh không gãy bất cứ thứ gì chứ? Anh không bị đập đầu chứ? Không bị chấn động chứ?”
“Rất nhiều vết trầy xước, đầu gối bị đau và tôi khá đau khắp người. Tôi và chiếc xe máy đã bị trượt và lộn rất nhiều lần.”
“Ôi Chúa ơi,” cô lại nói. “Sau đó thì sao? Xe cấp cứu tới sao?”
“Không có ai đến, thậm chí không có ai tấp vào lề. Tôi bị dập bộ chuông của mình khá mạnh lên bình xăng xe nên nó đã lấy đi hoàn toàn sự chú ý của tôi. Có lẽ là mười phút trước khi tôi có thể kiểm kê phần còn lại.”
“Dập bộ…của anh? Ah… Ôi! Mẹ của Chúa Jesus ơi, anh không sao chứ?”
“Ổn, và đó có thể là lời cuối cùng để nói về điều đó. Vì vậy, sau một lúc tôi gọi vài cuộc, điện thoại di động của tôi vẫn ổn. Tôi đã nhờ một số thằng nhóc đi xe bán tải ra ngoài và trao đổi phần còn lại của chiếc xe máy và một xấp peso (tiền) để lấy chiếc xe Pinto nhỏ xinh xắn màu xanh lá cây không có mái che đó. Cô có thể tự do sử dụng nó bất cứ khi nào cô muốn. Chìa khóa ở trong đó.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Anh đã gặp bác sĩ chưa?”
“Tôi đã đến phòng khám. Tôi sẽ phải quay lại hàng ngày để băng bó, hơi khó một chút. Chỉ trong khoảng một tuần. Tôi là một người lành bệnh nhanh chóng. Dù sao, đó là câu trả lời cho câu hỏi của cô. Cô đã yêu cầu một ví dụ về mối quan hệ hòa nhập, đồng sáng tạo này với vũ trụ, và tai nạn này là một ví dụ rất hay.”
Trên thực tế, đó là một ví dụ rất hay mà bây giờ tôi mới bắt đầu thấy được.
“Tôi đã nghĩ ngược lại,” cô nói. “Rõ ràng là anh không muốn đâm đụng trên chiếc xe máy của mình. Rõ ràng là anh không muốn bị tất cả những vết thương này.”
“Không, đó là sự thật, đó là lúc phần quy hàng phát huy tác dụng. Quy hàng là bản chất của mối quan hệ mà tôi đang mô tả. Cô nói đúng, sở thích cá nhân của tôi sẽ không bị sụp đổ và hủy đi hoàn toàn, nhưng sở thích cá nhân của tôi thì không thực sự được tính vào. Tôi có một sở thích tổng thể, và đó là bất cứ điều gì vũ trụ ưa thích. Tôi không cần phải thích nó hoặc hiểu nó, mặc dù tôi thường thích và hiểu nó. Tai nạn nhỏ mà tôi gặp phải chẳng là gì cả: nó chỉ là cách vũ trụ giao tiếp, đủ lớn để nghe thấy và không quá to hơn.”
“Và thông điệp sẽ là gì?” cô ấy hỏi một cách hoài nghi.
“Ngay giây phút đầu tiên xảy ra vụ tai nạn, trong giây đầu tiên, tôi đã biết đó không phải là một tình huống nghiêm trọng. Tôi biết điều đó ngay lập tức, nhanh hơn tôi nghĩ. Mặc dù thực tế là tôi đã mất kiểm soát và vài giây tiếp theo trông cực kỳ khó chịu, tôi đã biết mình sẽ không bị giết hoặc thậm chí không bị thương nặng.”
“Anh gọi đó là không bị thương nặng sao?” cô ấy chỉ vào vết thương của tôi.
“Với việc đâm xe mô tô ở tốc độ một trăm mười cây một giờ? Không, tôi gọi đây là một cú nhột nhẹ. Không có gì bị gẫy cả. Tôi thậm chí đầu tôi còn không trầy xước.”
“Thật hay là anh có thể nói rất triết lý về nó,” cô nói.
“Theo ý nghĩa mà cô nói, tôi triết lý về mọi thứ.”
Cô ấy ngồi vào chỗ của mình nhưng vẫn rất cứng nhắc.
“Nhưng làm thế nào anh có thể biết là nó sẽ không nghiêm trọng?”
“Bởi vì nó sẽ không hề có ý nghĩa gì. Đây không phải là lúc để thay đổi. Tôi biết đây không phải là lúc để chết vì cuốn sách thứ ba chưa hoàn thành. Tôi biết mình sẽ không bị trọng thương vì sẽ không có ích lợi gì trong đó. Tại sao nó lại xảy ra? Chẳng có lý do gì cho nó. Không có bài học nào để tôi học, không có nghiệp quả nào để đốt cháy, không có điểm bánh hạnh nhân (brownie points) nào để kiếm. Để mà nói thì rất dài những gì tôi đã hiểu trong giây đầu tiên đó . Tôi đã văng ra khỏi đường và biết rằng không có gì nghiêm trọng đang xảy ra gần như ngay tức thì.”
“Anh đã nghĩ tất cả những điều đó ngay tức thì?”
“Không, tôi đã biết tất cả những điều đó ngay tức thì. Tôi chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ hay diễn đạt nó cho đến hiện tại. Giờ thì toàn bộ nó nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng vào thời điểm đó thì nó hoàn toàn rõ ràng.”
Cô ấy trông có vẻ bối rối. Đó là một chủ đề mà tôi thấy hứng thú và có thể có giá trị thực tiễn đối với cô ấy, vì vậy tôi cố gắng giải thích tốt hơn.
“Suy nghĩ là một bước không cần thiết. Chúng ta có thể biết mọi thứ một cách trực tiếp ngay lập tức, mà không cần sự trợ giúp của suy nghĩ, đó là điều mà những người giỏi nhất trong chúng ta lại kém cỏi một cách hài hước. Tại sao cứ khăng khăng chuyển đổi kiến ​​thức từ định dạng nguyên gốc của nó thành những mảnh có kích thước vừa phải để bộ não nhỏ bé của chúng ta có thể nhai nhỉ? Đó chỉ là một cách khác mà chúng ta dùng để tìm cách thu nhỏ vũ trụ về bằng kích thước của chúng ta thay vì mở rộng theo bản thân mình thành đúng với kích thước phù hợp.”
“Anh nói anh không suy nghĩ?”
“Nếu có điều gì cần suy nghĩ, thì tôi nói ra hoặc viết ra, thể hiện nó ra bên ngoài, nhưng điều đó chỉ xảy ra đối với những cuốn sách, mà đằng nào cũng phải viết ra. Ý tôi là, tôi phải suy nghĩ về nó, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.”

Cô ấy đang nhìn tôi đầy ngờ vực, điều mà tôi phần nào hiểu được nhưng phần lớn là không. Tôi nhận thấy miệng mình luôn há hốc khi không nói chuyện và tự hỏi liệu đó có phải là tác dụng phụ của thuốc hay không.
“Tôi biết điều này hoàn toàn xa lạ với cô,” tôi nói, “nhưng nó chỉ là công việc bình thường đối với tôi. Vụ ngã xe máy này là một ví dụ có vẻ kịch tính, nhưng vận hành theo dòng chảy theo cách này – di chuyển theo khuôn mẫu, nhìn thấy bức tranh lớn hơn – đây là cách tôi hoạt động trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Tôi khá giỏi về nó, thực sự đấy. Tuy nhiên, vẫn đang học hỏi, vẫn đang khám phá mọi thứ. Tôi vẫn chỉ là một quả trứng,”
Cô ấy không bắt lời câu trích tham khảo đó (Nd: ‘Tôi vẫn chỉ là một quả trứng’ là một câu nói nổi tiếng trích từ cuốn sách “Người lạ trong vùng đất lạ” của Robert A. Heinlein) . Tôi tự hỏi liệu có phải thuốc đang khiến não của tôi chao đảo hơn bình thường một chút.

“Nhưng bằng cách nào?” cô ấy hỏi một cách ngờ vực, “thực sự, làm thế nào anh có thể biết tất cả những điều đó?”
“Bởi vì mọi thứ hoạt động theo một cách nhất định và tôi thấy nó hoạt động
như thế nào. Không có gì bí ẩn. Không bao giờ có sai lầm, không bao giờ vi phạm. Những quy tắc này không được tạo ra để bị phá vỡ. Trạng thái giấc mơ rất, ừm, rất có trật tự. Không hề có sự ngẫu nhiên, không hỗn loạn. Ý tưởng về một vụ tai nạn nghiêm trọng, rằng tôi sẽ bị ô tô đâm và bị thương hoặc chết, tôi không có cách nào để giải thích cho cô hiểu được điều đó là không có khả năng tới mức nào.”
“Bất khả thi sao?”
“Không, không phải là bất khả thi. Không có từ nào đúng. Tôi không có từ vựng nào cho cách sống của mình. Nó sẽ không hợp lý, nó sẽ xung khắc. Không có cách nào tốt hơn để nói điều đó. Chỉ đơn giản là việc đó sẽ không xảy ra.”
“Nhưng những vụ như này xảy ra,” cô phản đối. “Lúc nào cũng có người bị thương và chết. Họ chết một cách thê thảm, chết yểu, trong tai nạn, trong hỏa hoạn, từ bạo lực và bệnh tật.”
“Có đúng không?”
“Tất nhiên là có.”
“Sự sai trái chỉ có ở trong mắt của người nhìn.”
“Hả? Nghĩa là sao?”
“Rabindranath Tagore đã từng nói ___”
“Rabindra ai?”
“Rabindranath Tagore, nhà thơ huyền môn. Ông ấy nói rằng chúng ta đã đọc sai về thế giới và nói rằng nó lừa dối chúng ta. Điều đó đúng, nhưng nó không nhất thiết luôn là đúng. Chúng ta không nhất thiết phải đọc sai về thế giới. Tôi không đọc sai nó, và nó không lừa dối tôi.”
“Nghĩa là?”
“Chúng ta có thể đọc đúng thế giới. Điều đó không khó lắm. Chúng ta có thể ngừng nhìn thấy sự ngẫu nhiên và hỗn loạn ở nơi có trật tự. Chúng ta có thể ngừng nhìn thấy sự bí ẩn khi có những khuôn mẫu được xác định rõ ràng và những quy luật bất khả xâm phạm. Chúng ta có thể mở mắt ra và thấy mình đang ở đâu và cách nó hoạt động và cách chúng ta làm việc với nó. Tôi biết cô chưa nhìn thấy nó, nhưng nó chắc chắn ở đó để được nhìn thấy, và cô chắc chắn có thể. Không có gì được ẩn giấu. Tôi không biết làm thế nào tôi thoát khỏi vụ tai nạn đó được, tôi không phải là một tay đua cừ khôi, nhưng tôi biết rằng bất cứ điều gì đang xảy ra cũng không phải là cái chết hay thương tích hay thậm chí là phiền toái vì điều đó sẽ không đúng. Đó là cách tôi biết. Đó là mấu chốt của câu chuyện. Mọi thứ không chỉ đơn giản xảy ra. Mọi thứ đều có ý nghĩa khi cô nhìn ở cấp độ của các khuôn mẫu; mọi thứ trôi chảy tự nhiên từ cái trước đến cái sau. Không có gì là ngẫu nhiên hoặc hỗn loạn hoặc tình cờ. Đối với tôi, điều đó sẽ hoàn toàn lố bịch. Nó thậm chí còn không được như một câu chuyện hư cấu hài hước.”

*

Điều mà người chưa tỉnh thức thấy trong những cái nhìn thoáng qua rất chóng vánh và xa xôi, thì người tỉnh thấy mọi lúc và trong mọi vật. Say ngủ tức là thỉnh thoảng mới phát hiện ra đại dương sự hiện hữu này và tạo ra những lời giải thích mê tín về những người trọng tài ghi điểm số và những người kéo dây vô hình; của thần thánh và nghiệp quả, của may mắn và số phận và định mệnh. Ngay cả khi nhắm mắt, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được những chuyển động, dòng chảy và sự hùng vĩ của đại dương tràn đầy năng lượng mà chúng ta đang trú ngụ. Tỉnh thức tức là nhìn thấy đại dương của sự hiện hữu này và không tưởng tượng mình tách rời khỏi nó. Không có gì thần bí hơn hay tâm linh hơn là nhìn thấy đại dương này và sống hòa hợp với nó. Không có tự do nào khác ngoài việc vứt bỏ những ràng buộc của bản ngã và sống thuận theo những gì đang có.

Lisa muốn biết làm thế nào tôi đã biết rằng vụ tai nạn xe máy của mình sẽ không tệ. Nếu tôi và cô ấy ngồi trên một bãi biển và quan sát những con sóng lăn tăn trong một giờ, tôi nói với cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ biết khá rõ về những con sóng tiếp theo sẽ làm cái gì và cũng quan trọng không kém đó là việc nó sẽ không làm cái gì.
“Nó sẽ không đột ngột đóng băng, đảo ngược hướng đi hay biến mất,” tôi nói. “Nó sẽ không biến thành một ban nhạc mariachis và đi dạo trên bãi biển để hát cho chúng ta nghe, nó sẽ không phát triển một tính thôi thúc bản ngã để thể hiện cá tính của mình bằng cách phun ra như một mạch nước phun.”
“Rõ ràng rồi,” Lisa nói khô khan.
“Vâng,” tôi đồng ý, “và những khuôn mẫu mà chúng ta di chuyển cũng trở nên rõ ràng một khi chúng ta học cách nhìn thấy chúng. Chúng ta luôn ở trong chúng, một phần của chúng, không thể tách rời khỏi chúng. Tất cả đều là năng lượng, là ý thức. Chẳng có thứ gì khác.”
“Anh đang đánh bóng một cách rất có chất thơ,” cô ấy nói.
“Dừng ngày và đêm này với tôi và bạn sẽ sở hữu nguồn của tất cả các bài thơ.”
Cô ấy ngồi và quan sát tôi một lúc. Tôi tiếp ánh nhìn của cô ấy.
“Tôi nhớ câu đó,” cô nói nhỏ nhẹ. “Đó là của thơ của Walt Whitman. Đó là câu thơ đầu tiên trong cuốn sách đầu tiên của anh.”
“Nisargadatta Maharaj nói-
“Nisarga ai cơ?”
“Nhà hiền triết Ấn Độ. Ông ấy nói, ‘Trong thế giới của tôi, không có thứ gì từng diễn ra sai lầm cả.’ Đó là một phát ngôn mở rộng tầm mắt. Không phải là thế giới của ông ấy khác biệt, mà chính là ông ấy; quan điểm không bị bóp méo, không qua bộ lọc của ông ấy. Ông ấy đã loại bỏ rào cản nhân tạo của bản ngã khỏi tổ hợp giữa người nhận thức-hành vi nhận thức-cái được nhận thức và vì vậy cả ba trở thành một và sự hoàn hảo là kết quả chắc chắn.”
“Vậy là anh chàng Ấn Độ này đã giác ngộ?”
“Phải, nhưng chúng ta đang không nói về sự giác ngộ, chúng ta đang nói về sự tỉnh thức. Cô đang thức dậy. Cô có thể ở nguyên vị trí của mình bây giờ, chệnh choạng và bối rối, cũng giống như nhiều người đã làm được đến mức này, hoặc cô có thể tiếp tục, tiếp tục thứ cô đã bắt đầu. Những điều tôi đang nói với cô giống như cuộn phim hấp dẫn sắp tới.”
“Vậy tất cả chỉ là một đại dương lớn, ý anh là vậy sao?”
“Đây là một câu nói hay khác. Carl Sagan nói nếu bạn muốn làm một chiếc bánh táo từ đầu, trước tiên bạn phải tạo ra vũ trụ.”
“Nghĩa?”
“Giả sử chúng ta đang ở trên bãi biển ngắm nhìn những con sóng cuộn vào,” tôi nói với cô ấy. “Cô nhìn ra xa và thấy những dấu hiệu đầu tiên của một cơn sóng. Khi cô quan sát, nó tiến về phía cô, lớn dần và lớn dần và cuối cùng, đến lượt nó, nó cuộn tròn, vỡ ra, va đập và sủi bọt lên cát rồi nhẹ nhàng rút đi, dọn đường cho làn sóng tiếp theo. Cô quan sát làn sóng đó và có vẻ như cô đã nhìn thấy một làn sóng hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, từ khi sinh ra cho đến khi chết, nhưng đó là góc nhìn nhỏ nhất, hạn chế nhất có thể. Đó là những gì chúng ta thấy khi chúng ta cắt mọi thứ thành những mảnh nhỏ xíu, khi chúng ta dựng lên những bức tường ở khắp mọi nơi và dán nhãn lên mọi thứ, như cái bản ngã khăng khăng muốn làm. Chúng ta không biết điểm bắt đầu và điểm kết thúc, chỉ có những khuôn mẫu. Làn sóng mà cô đã cô lập bắt đầu từ nơi vũ trụ bắt đầu và kết thúc nơi vũ trụ kết thúc. Khi cô cắt đứt các chấp trước và ngừng lãng phí năng lượng cảm xúc của mình, tầm nhìn của cô mở rộng và cô bắt đầu thấy những khuôn mẫu ngày càng lớn hơn đang hoạt động, những khuôn mẫu bên trong những khuôn mẫu, khuôn mẫu của chính cô cuộn xoáy giữa chúng, không cách nào tách biệt hay tách rời, không lớn hơn hay nhỏ hơn. Cô lùi xa khỏi làn sóng đơn lẻ đó và cô thấy thủy triều và động lực nhiệt, lùi xa hơn và cô thấy các dòng hải lưu toàn cầu và ảnh hưởng của mặt trăng, lùi xa hơn nữa và cô thấy các ảnh hưởng của hành tinh và mặt trời và lịch sử, v.v. Lùi lại xa hơn, vượt ra ngoài khái niệm của cô về thời gian và không gian, và chỉ bây giờ cô mới bắt đầu nhìn thấy làn sóng đó, để biết nó và để biết, như là một thực tại sống động, rằng sóng là cô và cô là sóng.”

Cô ấy thở dài và nhìn tôi bực bội.
“Tính nhất thể và sự hợp nhất không phải là những cảm xúc sâu sắc hay niềm tin tâm linh hay những trạng thái ý thức đã bị thay đổi, chúng chỉ là ý thức đơn thuần cũ kỹ; không tô điểm, không hư hỏng, không bị ô nhiễm. Chúng ta không cần phải tham dự các bài giảng hay đọc sách hay quỳ gối trước bàn thờ và các nhà thông thái , chúng ta chỉ cần làm sạch các chức năng nhận thức của mình, loại bỏ mọi mê lầm bản ngã, nhìn thấy cái gì tồn tại và ngưng nhìn thấy cái vốn không tồn tại.”
“Tôi không chắc là mình sẽ hiểu,” cô nói.
“Chà, tôi nghĩ cô sẽ làm được. Đây là một bài tập nhỏ. Tôi không thể viết ra các ghi chú từ cuộc trò chuyện này bởi vì não tôi đang làm một điều kỳ lạ, cứ đập ù ù, vì vậy tôi sẽ đánh vào đầu và ổn định mình trên những chiếc ghế dài bên hồ bơi trong khi cô viết ra những ghi chú từ mọi thứ chúng ta vừa nói.”
“Ài, tôi không nghĩ mình có thể,” cô nói.
“Cô đã học chuyên ngành tiếng Anh,” tôi nói khi cố gắng đứng dậy. “Cô đã từng muốn làm giáo viên.”
“Nhưng tôi thực sự không hiểu gì về nó,” cô phản đối.
“Hiểu nó để sau, hãy cứ viết ra bây giờ,” tôi nói khi bắt đầu cuộc hành trình thảm hại của mình. “Cô đã yêu cầu điều này. Cô nghĩ rằng trở thành trợ lý biên tập cho một nhân vật tâm linh hùng mạnh tất cả chỉ là ngồi dưới ánh nến và những bài học cuộc sống tốt đẹp? Đây là nơi mà những cái đầu bị nới lỏng.”
Cô ấy cười toe toét như thể tôi đang đùa và bắt tay vào việc.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.