Cuộc đối thoại vào một buổi tối được bắt đầu bởi một thanh niên người Canada, mặc bộ đồ Lungi và Kurta. Anh ấy nói rằng anh ấy đã hai mươi ba, nhưng trông rất giống đang ở tuổi vị thành niên. Anh ấy đeo quanh cổ một cây thánh giá nhỏ bằng bạc thanh lịch trên một dây chuyền trang nhã. Anh ấy nói rằng anh ấy đã xem qua cuốn sách I Am That trong một hiệu sách ở Bombay vài ngày trước. Mới chỉ cần lướt qua một vài trang anh ấy đã có một sự thôi thúc mong muốn gặp riêng Maharaj. Anh ấy đã đọc hết cuốn sách gần như liên tục qua buổi chiều, buổi tối và tới đêm, và đã đọc xong cả hai tập chỉ trong vài giờ trước.
Maharaj: Bạn còn trẻ quá. Tôi tự hỏi bạn đã quan tâm đến tâm linh từ bao nhiêu tuổi.
Khách: Thưa ông, kể từ khi tôi nhớ rằng tôi đã quan tâm sâu sắc đến Tình Yêu và Đức Chúa Trời. Và tôi cảm thấy mạnh mẽ rằng cả hai không khác nhau. Khi tôi ngồi thiền, tôi thường …….
M: Đợi một chút. Chính xác thì ý bạn về thiền là gì?
K: Tôi thực sự không biết. Tất cả những gì tôi làm là ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại và giữ tuyệt đối im lặng. Tôi thấy cơ thể mình đang thư giãn, gần như tan biến, và tâm trí của tôi, hoặc sự hiện hữu của tôi hoặc là một cái gì đó trở nên hợp nhất vào không gian, và quá trình suy nghĩ dần dần bị đình chỉ.
M: Tốt đấy. Làm ơn nói tiếp.
K: Trong lúc thiền định, thường xuyên có một cảm giác đê mê ngây ngất trong tim tôi cùng với sự tràn đầy hạnh phúc. Tôi không biết nó là gì. Đó như là một phép màu đã truyền cảm hứng cho tôi tới viếng thăm Ấn Độ – và tôi đã ở đây.
M: Bạn sẽ ở Bombay bao lâu?
K: Tôi thực sự không biết. Tôi hiếm khi lên bất kỳ kế hoạch nào. Tôi có đủ tiền để sống đạm bạc trong khoảng mười lăm ngày, và tôi có vé khứ hồi.
M: Bây giờ hãy nói cho tôi biết, chính xác thì bạn đang muốn biết điều gì. Bạn có bất kỳ câu hỏi cụ thể?
K: Tôi đã rất bối rối khi đặt chân đến Bombay. Tôi cảm thấy tôi gần như đi lạc ra khỏi tâm trí mình. Tôi thực sự không biết điều gì đã đưa tôi đến hiệu sách bởi vì tôi không hay đọc. Ngay lúc lúc tôi cầm tập đầu tiên của I Am That, tôi đã có cùng một cảm giác choáng ngợp giống khi tôi trải qua trong quá trình thiền định của mình. Khi tôi tiếp tục đọc cuốn sách, một trọng lượng dường như được nâng ra khỏi bên trong tôi, và khi tôi đang ngồi đây trước ông, tôi cảm thấy như thể tôi đang nói chuyện với chính mình. Và những gì tôi đang tự nói với bản thân mình có vẻ như là báng bổ. Nhưng tôi đã tin chắc rằng tình yêu là Chúa. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ rằng tình yêu chắc chắn là một quan niệm và nếu tình yêu là một quan niệm thì Thượng Đế cũng phải là một quan niệm.
M: Vậy, có gì sai trong đó?
K: (Cười) Bây giờ, nếu ông nói như vậy, tôi không còn cảm giác tội lỗi khi biến Chúa thành một quan niệm.
M: Thực ra, bạn đã nói tình yêu là Chúa. Bạn có ý gì bởi từ ‘tình yêu’. Ý bạn có phải là ‘tình yêu’ thứ đối lập với ‘thù ghét’? Hoặc, bạn có nghĩa gì khác, mặc dù, tất nhiên là sẽ không có từ ngữ nào có thể đủ để mô tả ‘Chúa’.
K: Không. Không. Từ ‘tình yêu’, tôi chắc chắn không phải thứ có nghĩa ngược lại với ‘thù ghét’. Ý của tôi là tình yêu trong đó không còn bị phân biệt là ‘tôi’ và ‘người khác’.
M: Nói cách khác, sự thống nhất của hiện hữu?
K: Đúng vậy. Vậy thì tôi phải cầu nguyện điều gì với Chúa?
M: Chúng ta hãy nói về sự cầu nguyện sau. Vị ‘Chúa’ mà bạn đang nói đến chính xác là cái gì? Ngài ấy chẳng phải là chính cái ý thức – cảm giác ‘hiện hữu’ của một người – mà nhờ đó bạn mới có thể đặt câu hỏi? ‘Ta tồn tại’ chính là Chúa. Bạn yêu quý điều gì nhất? Chẳng phải chính là cái cảm giác ‘Ta tồn tại’, ý thức về sự hiện hữu mà bạn muốn bảo tồn bằng mọi giá đó sao? Bản thân sự tìm kiếm là Thiên Chúa. Trong sự tìm kiếm bạn khám phá rằng ‘bạn’ nằm ngoài cái tổ hợp của cơ thể-tâm trí này. Nếu bạn không có ý thức, liệu thế giới có tồn tại với bạn? Liệu có bất kỳ ý tưởng nào về một vị chúa? Và, ý thức trong bạn và ý thức trong tôi – chúng có khác nhau không? Chúng không chỉ tách rời nhau dưới dạng các quan niệm, khi chúng tìm kiếm sự thống nhất, đó chẳng phải là tình yêu sao?
K: Bây giờ, tôi hiểu ý của câu nói ‘Chúa gần tôi hơn tôi gần với chính mình’.
M: Cũng nên nhớ rằng, không thể có bằng chứng về Thực Tại ngoài việc hiện hữu như là chính nó. Thật vậy, bạn chính là nó, và vẫn luôn là nó. Ý thức rời đi cùng với sự kết thúc của cơ thể (và do đó bị ràng buộc về thời gian) và cũng thoát khỏi tính nhị nguyên, thứ vốn là cơ sở của ý thức và biểu lộ.
K: Vậy thì cầu nguyện là gì, và mục đích của nó là gì?
M: Cầu nguyện, theo cách hiểu thông thường, không là gì khác ngoài việc cầu xin một điều gì đó. Thực ra, lời cầu nguyện có nghĩa là hiệp thông-hợp nhất-Yoga.
K: Mọi thứ giờ đã quá rõ ràng, cứ như thể rất nhiều rác rưởi đột nhiên bị quét ra khỏi hệ thống con người tôi, bị thổi bay không còn tồn tại.
M: Ý bạn là bây giờ bạn dường như nhìn rõ mọi thứ?
K: Không. Không! Không phải ‘dường như’. Nó rõ ràng, rõ ràng đến nỗi bây giờ tôi ngạc nhiên rằng trước đây nó lại không rõ ràng. Nhiều câu nói khác nhau mà tôi đã đọc trong Kinh Thánh, có vẻ quan trọng nhưng mơ hồ trước đây, là bây giờ lại rõ ràng như pha lê— những câu như: Trước khi có Áp-ra-ham, Ta đã tồn tại; (Before Abraham was I am) Ta và cha ta là một (I and my father are one), Ta là như ta tồn tại (I am that I am).
M: Tốt. Bây giờ bạn đã biết tất cả về nó, bạn sẽ thực hành Sadhana nào giải phóng khỏi ‘trói buộc’ của bạn?
K: À! Maharaj. Bây giờ chắc hẳn ông đang chế giễu tôi. Hoặc, ông đang thử tôi? Chắc chắn, bây giờ tôi đã biết và đã nhận ra rằng tôi là cái đó—cái mà tôi là như vậy, cái tôi đã vẫn luôn luôn như vậy và là cái mà tôi sẽ luôn là. Đâu còn gì để làm? Hoặc, để gỡ bỏ? Và ai sẽ làm điều đó? Và nhằm mục đích gì?
M: Tuyệt vời! Hãy chỉ đơn thuần hiện hữu.
V: Tôi sẽ, thực sự.
Sau đó, chàng trai trẻ người Canada phủ phục trước Maharaj, đôi mắt rưng rưng của lòng biết ơn và niềm vui. Maharaj hỏi anh ta liệu anh ta có quay lại nữa không, và chàng trai nói: “Thành thật mà nói, tôi không biết. “Khi anh ấy rời đi, Maharaj ngồi nhắm mắt một lúc, nụ cười dịu dàng nhất trên môi. Sau đó ông ấy nói rất nhẹ nhàng: “Một người hiếm có”; Tôi gần như không thể nghe thấy ông nói.
Tôi không bao giờ gặp lại chàng trai trẻ người Canada nữa, và tôi thường tự hỏi về anh ấy.