Giác ngộ là được khôi phục lại khiếu hài hước Thần Thánh,
là nhận ra rằng không có gì là cần thiết.
– Master Da Avabhasa –
Sau khi tắm xong, tôi mặc quần áo vào và cân nhắc xem có nên xuống nhà kiếm một vài cuốn sách. Trong não tôi đang có giác ngộ vs. huyền bí học, nhưng việc đi xuống cầu thang, tìm một cuốn sách và mang nó lên tầng không hề dễ dàng như vậy. Mọi người đang ở dưới đó – nấu nướng, ăn uống và giao lưu – và bầu không khí khá là thư thái. Nếu tôi đi xuống thì toàn bộ năng lượng sẽ thay đổi. Mọi chuyện sẽ dừng lại và mọi người sẽ bật chế độ trang nghiêm hơn và rồi tôi là trung tâm của sự chú ý và tất cả sẽ nhìn tôi đầy mong đợi, gây quá nhiều phiền toái chỉ với việc lấy một cuốn sách.
Chúng tôi có một phòng chứa sách tâm linh khổng lồ. Thực tế là có vài cái. Giá sách chính nằm ở phòng khách nhưng có cả tá cái khác nằm rải rác xuyên suốt ngôi nhà. Tập hợp lại, chúng chứa mọi cuốn sách tâm linh và Kỷ Nguyên Mới được viết trong vòng một trăm năm qua cũng như vô số phiên bản, bản dịch, chuyển ngữ của những kinh điển cổ xưa. Gần như luôn luôn là vậy, mỗi khi có một ai đó ghé thăm hoặc đến ở lại, họ cảm thấy họ phải mang tới một thứ gì đó. Ngay cả khi họ chỉ đến để gặp gỡ hoặc làm một công việc gì đó, họ thường cảm thấy rằng họ không thể đến tay không, vậy nên họ mang theo quà. Quà cáp thực sự là một phần rất quan trọng trong toàn bộ giao kèo này, cũng quan trọng như công việc họ phải làm ở đây. Một học sinh không thể tiếp cận vị thầy như một kẻ ăn xin, tay ngửa mũ, chỉ nhận vào. Cần phải có một sự trao đổi năng lượng. Tôi thậm chí có thể không bao giờ nhìn tới cái quà mà họ mang tới, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là họ đã mang tới. Tôi có thể không biết họ đã làm công việc gì ở đây, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là họ đã làm. Nếu bạn có ý định tiếp cận một lạt ma Tây Tạng để học được giáo lý của ông ta, theo cách tự nhiên bạn sẽ bắt đầu với việc tặng ông một tấm khăn quàng lụa. Không phải một tấm khăn tuyệt hảo, không phải một tấm đắt đỏ, không phải là một tấm mà sẽ làm ông ta lộn nhào. Chỉ là một tấm khăn quàng mà thôi. Một trong số hàng nghìn tấm mà ông ta sẽ nhận được trong suốt sự nghiệp làm nhà thông thái của mình.
Người cho đi luôn là người nhận về thực sự. Đó là một trong những luật của vũ trụ mà giữ cho mọi thứ cân bằng.
Trước đó tôi đã nói rằng tôi phải cẩn thận để không nhắc tới ý tưởng xây những căn nhà tầng trên khu đất này bởi vì sợ rằng những học sinh có thiện chí sẽ sốt sắng gánh lấy trách nhiệm hiện thực hóa mong muốn của người thầy. Đó thực sự là một thứ mà rất dễ ra ngoài tầm kiểm soát. Có những món quà được làm tặng cho tôi và ngôi nhà thực sự thừa thãi quá mức, thế nên nó được trả lại hoặc chuyển cho người khác. Tôi tin rằng chúng tôi đã chế định một định mức tối đa là mười lăm đô la cho một món quà và đề xuất nhẹ nhàng rằng nó nên là hoa tươi hoặc sách.
Việc giảng dạy này chính là đi thăng bằng trên dây. Với một tâm trí thức tỉnh thì những món quà xa xỉ cần phải được công nhận và chia sẻ, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Tất cả chúng ta đều đang nhìn thế giới xuyên qua bộ lọc của riêng mình, vậy nên sự tham lam, hối lộ, và hành vi tình dục sai trái được mong đợi phóng chiếu lên vị thầy tâm linh. Theo cái mạch đó, tôi phải tự giám sát bản thân mình mọi lúc. Tôi không thể tán tỉnh các cô gái hay bày tỏ sự ngưỡng mộ trước những chiếc xe hơi đẹp hay đề cập liên quan tới tình dục và ma túy và nhạc rock hay kể lại những câu chuyện đầy màu sắc thời thanh xuân của tôi.
Ban đầu tôi mua căn nhà này cho kế hoạch sống yên tĩnh, bình lặng và ẩn dật. Mặc dù theo thời gian thì kế hoạch đó trở nên nực cười, nhưng thực tế thì tôi vẫn muốn có thể ở lại đây. Tôi không muốn bị cuốn vào một vụ scandal khó chịu trong những cối xay tin đồn ở địa phương. Tôi và nhóm người đang xúm xít quanh tôi bất đắc dĩ này không giống như người bản địa. Chúng tôi đã tự cấy ghép bản thân mình vào trong khu vườn của người khác. Và tôi nghĩ rằng quan trọng là chúng tôi phải thân thiện, có sự tôn trọng, và một chút giám sát để có thể duy trì sự hòa hợp lâu dài.
Mặt khác, tôi cũng không quá bận lòng tới mấy chuyện quà cáp và danh tiếng đó. Mọi thứ sẽ tự lo liệu cho chính nó và nếu nó không thể, Sonaya sẽ làm.
Vậy nên những ngày này, các món quà mà họ mang tới phần lớn là sách và hoa tươi, nhưng trước đây thì chúng đã từng là đủ thứ: những pho tượng nhỏ của thần linh trong Ấn Độ giáo, trứng ngọc, cây cối, đĩa CD, trang sức, bài tarot, tranh treo tường, nến, nhang, áo phông, đồ ăn, rượu vang, cá vàng, trống, đàn ống Úc, gậy cầu mưa, chuông gió, video, kẹo, nông sản, bạn có thể tự kể ra nữa, mọi người đã dâng tặng cho tôi hay ngôi nhà. Tất nhiên, phần lớn trong số chúng là vô dụng với chúng tôi. Chúng tôi không thể trưng ra tất cả mọi thứ đó nếu không ngôi nhà sẽ giống như một cửa hàng chứa rác Kỷ Nguyên Mới. Chúng tôi không thể ăn hết đồ ăn hay có đủ chỗ cho cây cảnh hay đeo được hết vòng hạt tràng, vì thế tôi đoán rằng Sonaya đã giải quyết vấn đề bằng cách làm cho mọi người hiểu rằng nếu như ai đó cảm thấy cần phải mang gì tới thì những món quà là sách và hoa tươi được sẽ ưu ái. Tất nhiên, đó là giải pháp không toàn vẹn, bởi vì hiện tại thì chúng tôi vẫn đang nhận được hàng tá các bản sao của bất cứ cuốn sách nào nằm trong top mười sách tâm linh. Nếu tôi nhanh trí thì đã có thể mở một kiot bán sách và hoa tươi ngay sân trước và bán lại đồ cho chính bọn họ để cho họ có thể mua một thứ gì đó mang vào nhà, và rồi tôi lại lấy chính thứ đó đem bán tiếp.
Tôi tự hỏi rằng tôi sẽ được tặng bao nhiêu bản sao của cuốn sách này như một món quà (Đùa thôi các bạn. Đừng có làm vậy!)
Hoa tươi rất là tốt đẹp, nhất là trong mùa đông, khi mà khu vườn của chúng tôi ảm đạm. Thực tế là tất cả mọi phòng trong ngôi nhà đều luôn luôn có hoa tươi và nó thêm một chiều kích khác của cuộc sống vào trong ngôi nhà này, tôi luôn biết ơn điều đó. Hoa tươi được yêu thích hơn là cây cảnh trồng trong chậu bởi vì chúng tôi có thể vứt đi chỉ sau khoảng một tuần. Nếu mọi người đều mang cây cảnh tới thì chúng tôi có thể làm thành một nhà trẻ chỉ sau vài tháng.
Ngay hiện tại thì tôi đang tìm kiếm một đoạn văn cụ thể và tôi nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy nó ở một trong những bộ sưu tập sách ở trên tầng. Tôi là một fan của tâm lý học tâm linh nói chung và của tiến sĩ Stanislav Grof nói riêng. Tôi lần mò qua bộ sưu tập sách của Grof và không mất quá lâu để tìm ra cái phần mô tả cái trải nghiệm huyền bí mà tôi đang nghĩ về:
“Đó là một trạng thái ngây ngất, có đặc điểm là mất đi ranh giới giữa chủ thể và thế giới khách quan, tiếp theo đó là sự nhất thể với mọi người, với thiên nhiên, và toàn bộ Vũ Trụ và Thượng Đế. Hầu hết các trường hợp của trải nghiệm này đều không có nội dung và theo kèm là những linh ảnh của ánh sáng vàng hoặc trắng rực rỡ, quang phổ cầu vồng hoặc những thiết kế phức tạp trông giống như lông vũ của con công. Tuy nhiên, nó có thể kết hợp với linh ảnh nguyên mẫu của các vị thần thánh trong vô số nền văn hóa. Học phái LSD (thuốc gây ảo giác) đã đưa ra vô vàn mô tả về tình trạng này dựa trên nền tảng học thức và định hướng trí tuệ của họ. Họ nói về sự hợp nhất vũ trụ, sự hợp nhất huyền bí, vô vàn tính huyền bí, ý thức vũ trụ, hợp nhất với Thượng Đế, hợp nhất Atman-Brahman. Samadhi, satori, moksha, hay sự hòa hợp của các khối cầu.”
Đó là một mô tả hay mà tôi từng nghe được về cái trải nghiệm đó. Tôi cầm cuốn sách tới cái ghế bành to lớn êm ái trong phòng TV, bật đèn bàn lên và đọc tiếp.
Tôi không hề có hứng thú cá nhân với sự khác biệt giữa giác ngộ và huyền bí học. Tôi biết chính xác một thứ là gì và có thừa sự thân thuộc cái nhân với thứ còn lại. Vấn đề là – một vấn đề phổ biến với tôi – làm thế nào để diễn tả nó. Nếu như tôi không phải giảng dạy nó thì tôi đã không bao giờ tốn thời gian và công sức học về nó. Tôi đã dành thời gian của mình. Tôi đã dành hàng ngàn giờ vùi đầu vào trong mọi cuốn sách tâm linh, Kỷ Nguyên Mới, siêu hình, bí truyền mà bạn có thể kể tên, và cũng khá nhiều sách về tôn giáo và triết học phương Tây nữa, sử dụng kiến thức trong những cuốn sách đó làm nhiên liệu thắp lên ngọn lửa nội tại không thể dập tắt. Tôi đã ám lấy những thứ này khi nó là một sự chí mạng trong hành trình của tôi, nhưng hiện tại nó đã ở phía sau tôi và sự quan tâm của tôi tới chủ đề này vẫn còn lay lắt chỉ là do tôi bị người ta thách thức nói về nó. Tôi cũng cần đề cập rằng, nó cũng là sự vui sướng cá nhân nữa. Tôi thích dành thời gian nói với một người có tâm trí mà có thể diễn tả những mâu thuẫn khó đoán đó một cách cô đọng. Hơn nữa còn là rất hiếm có trường hợp như vậy.
Samadhi mà Grof mô tả tất nhiên là trải nghiệm đẹp đẽ và sâu sắc nhất mà con người có thể hy vọng có được, nhưng trong bối cảnh của việc thức tỉnh tâm linh thì chúng chỉ là một hứng thú ngoại vi. Lý do mà tôi ước rằng mình có một tay lái tốt hơn trên hai lĩnh vực đó là, như tôi đã nói trước đó, là có thể chỉnh sửa lại một cách hiệu quả hơn những người đang trên “hành trình tâm linh”, theo đuổi một thứ này nhưng lại gọi nó dưới một cái tên khác. Tất cả mọi người đều muốn ánh sáng rạng rỡ và phúc lạc và hợp nhất với thánh thần, và mọi người tin rằng giác ngộ tâm linh là cái tên cho trường hợp khi mà bạn nhúng mình vào trong thần thánh rất nhiều lần thì nó sẽ vĩnh viễn thay đổi sắc màu tâm linh của bạn.
Một số tạp chí New York Times năm 1975 đã viết bài có tiêu đề “Có phải chúng ta là một quốc gia của những nhà thần bí?”, đề cập tới một nghiên cứu người dân Mỹ trong đó có tới bốn mươi phần trăm mọi người báo cáo rằng họ đã trải nghiệm, một lúc nào đó trong cuộc đời họ, một cảm giác trở nên “rất gần với nguồn lực tâm linh mạnh mẽ mà dường như đã nâng họ lên khỏi bản thân họ”. Kết luận của bài báo đó là “trải nghiệm mãnh liệt, choáng ngợp và không thể diễn tả đó rất phổ biến, gần như là bình thường, trong xã hội Mỹ ngày nay.”
Tôi chắc chắn có đồng quan điểm với bài viết trên lĩnh vực này. Nếu có gì đó khác, thì tôi cần phải nói là tôi đã ngạc nhiên khi tỉ lệ phần trăm đó lại quá thấp như vậy. Nhưng ngay cả khi chỉ có bốn mươi phần trăm dân Mỹ tuyên bố là họ đã có trải nghiệm huyền bí, thực sự thì chúng ta có thể khẳng định được tác động chuyển hóa của chúng kéo dài được bao lâu? Hoặc là chúng ta dứt khoát không phải là một quốc gia của những nhà thần bí, hoặc là những sự biến đổi được gán cho là gặp được thánh thần , hoặc chuyển hóa cái tôi/bản ngã chỉ có thể khiến một người trở thành một nhà thần bí theo cấp độ nhỏ bé nhất và không đáng kể, nhất là khi tác động của trải nghiệm đó phai nhạt dần theo thời gian.
Ý kiến của tôi là kinh nghiệm sự hợp nhất là bản nhạc nâng đắp tinh thần cao nhất mà người ta có thể hy vọng được nghe. Nó nâng thanh âm lên và khiến những âm nhạc khác nghe chói tai và không đúng điệu, nhưng dần dần thì ký ức nhạt nhòa và âm nhạc thông thường lại chiếm lại vị trí của nó trong trái tim con người. Hơn nữa, theo quan điểm của tôi, những trải nghiệm huyền bí phải là thứ để có được, chứ không phải là thứ chỉ đã từng có. Ký ức về trải nghiệm bắt đầu tàn đi từ thời điểm nó kết thúc và nó nhanh chóng trở nên xa xăm như một giấc mơ. Một người có thể nhớ rằng họ đã có trải nghiệm huyền bí, nhưng ký ức về nó rất ít giống hoặc hoàn toàn không giống với cái trải nghiệm thực.
Tôi không hề có ý cắt giảm tác động chuyển hóa của sự kiện huyền bí. Nếu tất cả mọi thứ mà một người biết về ngọn lửa chỉ là điệu nhảy của ánh sáng và bóng tối trên tường thì kinh nghiệm trực tiếp của ngọn lửa chói lọi chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn quan niệm của họ về thực tại và vị trí của họ trong thực tại.
Thôi đủ rồi! Tôi đã quá mệt để mà tiếp tục suy nghĩ về nó. Ngôn từ là một phương tiện giao tiếp tồi tệ, não bộ không hề có chỗ cho tư duy nghiêm túc, và thật ngu ngốc khi cố gắng diễn tả một trải nghiệm bất khả diễn tả. Tôi nhắm đôi mắt lại và giải phóng cho tất cả các sự kiện trong ngày hôm nay bằng cách sử dụng một hơi thở thanh lọc cho đến khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm khỏi tất cả những thử thách nho nhỏ và sự nản lòng với việc làm một vị thầy. Khi tôi mở mắt ra thì thấy Sonaya đã ngồi ngay tại cái ghế bành êm ái đối diện. Cô ấy đang mỉm cười. Dấu hiệu xấu.
“Anh có một cuộc hẹn ngày mai,” cô ấy thông báo với tôi. Bây giờ thì cô ấy đang làm thư ký đặt lịch của tôi. “Anh sẽ phải đến thành phố Iowa ngày mai tại nhà nổi trên sông lúc mười một giờ để gặp…”
“Người liên lạc với KGB của tôi?”
“…Julie Meyers người sẽ phỏng vấn anh…”
“Phỏng vấn tôi?”
“…cho tạp chí Kỷ Nguyên Mới của cô ấy.”
“Phỏng vấn? Phỏng vấn cái gì? Tôi có thực hiện phỏng vấn lúc nào đâu? Từ khi nào mà có người lại muốn phỏng vấn tôi? Tại sao…”
Nhưng Sonaya đã biến mất rồi.