Một người có tính cách giống như trẻ con không phải là một người đã bị kìm hãm sự phát triển; ngược lại, anh ta là một người đã tự cho mình cơ hội tiếp tục phát triển lâu dài hơn trong khi hầu hết những người trưởng thành đã tự bóp nghẹt mình trong cái kén của thói quen và quy ước của tuổi trung niên.
-Aldous Huxley
SỰ CHẾT CHÓC Ở TRONG KHÔNG KHÍ.
Trong cuộc đời tôi đã có hai người rất quan trọng trong việc giúp tôi xử lý các mối bận tâm tài chính khiêm tốn của mình. Theo như tôi hiểu thì họ không thực sự làm bất cứ điều gì hoặc thu phí bất cứ thứ gì , nhưng vào tay họ thì mọi việc được hoàn thành và họ được trả tiền cho việc đó. Clark là người phục vụ bữa trưa và Norman là người trực điện thoại. Cả hai đều đến từ một thời đại khác của thành phố New York, cả hai đều đã nghỉ hưu và gần như giống như một gia đình khi tôi còn nhỏ. Clark đã chết cách đây vài năm và Norman, nhà vô địch Gin Rummy hay uống rượu mạnh, đeo cà vạt, đã chết ngay trước khi tôi đến Virginia với sự giúp đỡ của Lisa và đọc điếu văn cho Brett.
Tôi đã gọi cho Norman khi tôi muốn mua ngôi nhà ở Ajijic và cần chuyển số tài sản ít ỏi của mình thành tiền mặt với tốc độ nhanh nhất, ít tổn thất và ít thiệt hại về thuế nhất. Tôi đã trao cho ông ấy quyền hành động hợp pháp thay mặt cho tôi và ông ấy đã nghĩ ra và thực hiện một giải pháp mang lại cho tôi những gì tôi cần trong khung thời gian mà tôi cần.
Nhưng sự ra đi của Norman đã để lại một số thứ dang dở, vì vậy tôi phải thực hiện một chuyến đi đến New York và New Canaan để hoàn tất mọi việc. Tôi đang ở trong một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ở Connecticut thì chiếc điện thoại dùng một lần mới mua và bị coi thường của tôi bắt đầu kêu. Đó là Lisa, gọi để báo cho tôi biết bố cô ấy, Frank đã qua đời. Một cơn đau tim trong giấc ngủ của ông ấy, cô ấy nói. Cô phải đưa thi thể ông trở lại Mỹ để làm các dịch vụ tang lễ và chôn cất tại khu đất của gia đình cùng với mẹ cô, người đã qua đời vào năm trước.
Đương nhiên, tôi miễn cho cô ấy khỏi bất kỳ nghĩa vụ nào mà cô ấy cảm thấy liên quan đến chuyến đi của chúng tôi đến Virginia, nhưng cô ấy đảm bảo với tôi rằng cô ấy muốn thực hiện chuyến đi đó hơn bao giờ hết và rằng vì cả hai chúng tôi đều đã ở Mỹ, có lẽ chúng tôi có thể gặp nhau sớm vài ngày và thực hiện một chuyến đi thoải mái hơn dự định.
*
Chúng tôi quyết định gặp nhau tại Reagan National ngay bên ngoài Washington DC. Tôi đã đề nghị cô ấy thuê một chiếc xe sedan thoải mái, nhưng cô ấy đã nâng cấp chúng tôi lên một chiếc Lincoln Navigator màu đen rất bệ vệ, giải thích rằng cô ấy muốn chuyến đi này trở nên đặc biệt và cô ấy sẽ trả phần tiền chênh lệch. Nó chỉ dài vài trăm km và chúng tôi có thể đi thẳng, nhưng chúng tôi quyết định kéo dài nó ra hơn tám trăm km và hai ngày trời bằng cách đi về hướng đông trước, sau đó thong thả đi về hướng nam và tây, dừng lại và đi ngang khi chúng tôi cảm thấy thích, tránh các thị trấn lớn và đường cao tốc lớn và các điểm nóng du lịch nội địa càng nhiều càng tốt. Do hạn chế về thời gian, chặng đường trở lại DC của chúng tôi sẽ là một chuyến đi thẳng xuyên qua cao nguyên Blue Ridge và thung lũng Shenandoah, lái xe vào ban đêm suốt chặng đường, đó là điều mà tôi thích hơn nhiều.
Lisa và tôi không chỉ từ biệt những người khác trong cuộc sống của mình vào thời điểm này, mà chúng tôi cũng sẽ nói lời từ biệt nhau. Một khi chúng tôi quay lại sân bay, tôi sẽ lên máy bay và đó có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Chúng tôi lái xe gần hết buổi sáng, không vội vàng gì. Chúng tôi dừng lại để ăn trưa muộn và húp cạn những con hàu Chesapeake với bia lạnh trên hiên nhìn ra cảng của một bến du thuyền tồi tàn.
Tôi không thể nói điều này với cô ấy, nhưng tôi biết rằng Lisa đã trở thành một người rất hấp dẫn sau vài tháng tôi biết cô ấy. Điều đó không làm tôi ngạc nhiên; tôi đã chứng kiến nhiều người hấp dẫn giả tạo trở nên hấp dẫn thực sự khi họ trải qua giai đoạn đầu của quá trình chuyển đổi từ nhân cách giả tạo sang nhân cách đích thực. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, Lisa rất xinh đẹp theo kiểu phụ nữ chuyên nghiệp, thành thị/ngoại ô, luôn di chuyển, đúng kiểu bà mẹ bóng đá; mọi thứ chỉ như vậy, trang điểm tinh tế nhưng luôn hiện diện, tóc cắt tỉa cầu kỳ và luôn được chải chuốt, trang phục luôn được lựa chọn cẩn thận và đi kèm phụ kiện. Bây giờ cô ấy đã bỏ lại tất cả những thứ đó, đồng thời, tất cả đều trở nên không cần thiết. Cô ấy đã đi vào chính mình, và bây giờ sức hấp dẫn của cô ấy tỏa ra từ bên trong chứ không phải từ các cửa hàng tạp hóa và câu lạc bộ sức khỏe và từ thói quen trang điểm và làm tóc buổi sáng. Cô ấy trông thật tuyệt trong chiếc quần jean, giày tennis và áo phông, tóc búi ra sau hoặc xõa. Cô ấy hạnh phúc hơn và khỏe mạnh hơn và cô ấy tỏ ra như vậy.
Trong vài tuần đầu tiên ở với tôi ở Mexico, cô ấy đã trải qua một sự biến đổi sâu sắc về thể chất khi cơ thể cô ấy nhìn thấy một cơ hội hiếm có và đã nắm lấy nó. Ban đầu, cô ấy rất lo lắng khi thấy mình phải chiến đấu với hàng loạt triệu chứng cấp thấp, sự khó chịu của cô ấy trở nên tồi tệ hơn do sự lo lắng tổng thể. Theo kinh nghiệm của tôi, điều đó hoàn toàn bình thường và tôi đã trấn an cô ấy cũng như khuyến khích cô ấy thoải mái tham gia vào quá trình này và tin tưởng vào nó. Cơ thể cô đang tận dụng cơ hội này để tự điều chỉnh trở lại sau nhiều năm bị kéo căng quá mức theo mọi hướng. Cô ấy đã giải phóng rất nhiều chất độc tích trữ và xử lý tác động tổng hợp của việc xử lý tất cả chúng cùng một lúc. Đối với những người đã từng ăn mất ngủ, những người đã bị căng thẳng thần kinh bởi những trường điện từ luôn hiện diện, những người đã bị tấn công từ mọi hướng bởi những hình ảnh và thông điệp loạn trí trên mọi phương tiện truyền thông, những người đã thường xuyên bị bóp nghẹt bởi những áp lực của công việc, gia đình và đồng hồ, những người mà ngay cả những kỳ nghỉ cũng là sự điên rồ có cấu trúc, và trên hết, coi trạng thái này là bình thường và lành mạnh, đối với những người như thế này, sự thư giãn thực sự có thể giống như sự tái sinh của chính nó.
Điều đáng chú ý nhất là giấc ngủ. Việc đầu tiên mà cơ thể muốn làm là ngừng hoạt động, và những người không ngủ nhiều hơn 5 hoặc 6 tiếng liên tục trong nhiều năm hoặc nhiều thập kỷ sẽ bị sốc khi thấy mình bỗng nhiên ngủ sâu và không bị gián đoạn trong suốt 10 hoặc 12 tiếng đêm này qua đêm khác, chưa tính những giấc ngủ ngắn trong ngày. Họ cho rằng đó là một điều gì đó thần bí hoặc tâm linh, và đúng như vậy, nhưng không phải theo cách họ nghĩ; chỉ theo cách thần bí và tâm linh bình thường của mọi thứ. Họ không chỉ ngủ mà còn ngủ ngon lành và thức dậy trong trạng thái đã được nghỉ ngơi sâu và hài lòng theo cách mà họ cảm thấy mới mẻ, tuyệt vời và ngạc nhiên. Họ được hồi sinh và trẻ hóa. Đó là điều mà họ có thể chưa từng trải qua sau thời thơ ấu và có thể nghĩ rằng đó là không thể.
Điều này dường như chủ yếu là vấn đề về mức độ biến dạng nghiêm trọng tới mức nào của cơ thể một người. Một khi cơ thể được cho phép sửa chữa và tự chữa lành trở lại trạng thái tự nhiên, một loạt các thay đổi mạnh mẽ bắt đầu diễn ra. Thị hiếu thay đổi và những thói quen xấu tự nhiên biến mất. Vẻ ngoài trông trẻ hóa thêm nhiều năm. Cân nặng cũng giảm đi, làn da và cơ bắp khỏe mạnh trở lại. Tất nhiên, không phải tất cả xảy ra trong ngày đầu tiên, nhưng nó nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Thật đáng kinh ngạc khi cơ thể có thể kiên cường và tha thứ cho ta đến vậy.
Trong trường hợp của Lisa, cũng có một số thách thức liên quan tới hóa chất phải vượt qua. Cơ thể cô ấy đã phát triển quá mức yêu thích cà phê, soda ăn kiêng và một vài loại thuốc theo toa, và phải mất khoảng một tháng cô ấy mới cai được chúng một cách thoải mái đến mức cô ấy có thể uống một tách cà phê có chỉ số octan thông thường với tôi vào buổi sáng và không cần gì nữa. Tôi không biết thói quen uống rượu của cô ấy là gì, nhưng tôi có cảm giác rằng một vài ly rượu vang vài lần một tuần đã thể hiện rằng liều lượng đã giảm bớt.
Điều này, khá tự nhiên, cũng có thể là một khoảng thời gian rất thử thách về mặt cảm xúc và Lisa đã tìm đến tôi để tìm câu trả lời, vì vậy tôi đã cho cô ấy một câu thần chú: Nghỉ ngơi, hít thở, uống nước, đi bộ. Nghỉ ngơi, hít thở, uống nước, đi bộ. Nghỉ ngơi, hít thở, uống nước, đi bộ.
Tâm trí tự loại bỏ những suy nghĩ độc hại chậm hơn nhiều so với cơ thể để phục hồi sức khỏe của nó. Lisa đã trải qua một cuộc xung đột nội tâm bắt nguồn từ những thái độ về sự năng suất và quản lý thời gian đã ăn sâu vào cô ấy. Ngủ nửa ngày là lười biếng vô lương tâm. Những giấc ngủ ngày ngắn là một sự sỉ nhục đối với đạo đức làm việc của cô ấy. Không làm gì toàn thời gian là một thách thức lớn đối với cô ấy. Cô ấy phải đấu tranh mới tới được một nơi mà cô ấy có thể thấy rằng mình không nhất thiết cứ phải tự làm mình bận rộn liên tục. Trong tuần đầu tiên tôi biết cô ấy, chỉ cần ngồi yên trong năm phút thôi cũng khiến cô ấy phát điên. Chỉ đơn giản mỗi việc đồng ý rằng bây giờ và sau đó cô sẽ không làm gì cả có thể không quá kinh khủng đã là một sự nhượng bộ lớn. Giờ cô ấy đã khá hơn nhiều, nhưng con bọ năng suất vẫn còn lây nhiễm trong hệ thống của cô ấy.
Điều này chỉ đưa ra một ý tưởng nhỏ về sự biến đổi mà con người trải qua khi họ ngừng đặt mình vào hàng loạt các cuộc tấn công và căng thẳng vô tận mà nhiều người cho là bình thường. Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều cuốn sách hay nói về lợi ích của việc thoát khỏi mớ hỗn độn đó và trở lại với yếu tố tự nhiên của một người, vì vậy tôi sẽ không bàn về nó ở đây ngoại trừ việc nói rằng điều đó đặc biệt tốt đối với Lisa. Hầu như về mọi mặt, cô ấy là một người khác, khỏe mạnh hơn, trẻ trung hơn, đĩnh đạc và rạng rỡ hấp dẫn hơn so với khi chúng tôi gặp nhau. Vẫn là một quá trình đang diễn tiến, nhưng nó hòa hợp cùng mọi chuyện rất tốt đẹp.
*
“Tôi vẫn không hiểu tại sao anh cần một trợ lý du lịch,” cô ấy nói, “không phải là tôi không biết ơn cơ hội này, nhưng anh dường như hoàn toàn có khả năng xử lý sắp xếp mọi thứ cho chính mình.”
Trong cuộc hành trình này với Lisa, tôi cố gắng hoạt ngôn hơn bình thường. Tôi chia sẻ những điều về bản thân, những giai thoại nhỏ, những câu chuyện trong cuộc sống của tôi; nội dung liên quan đến quá trình nhiều hơn những thứ mang tính tiểu sử cuộc đời. Tôi đang cố cho cô ấy thấy một điều gì đó, để cho cô ấy một cái nhìn thoáng qua về cách thế giới thực sự vận hành và cách chúng ta làm việc trong đó và với nó. Có một vài cuốn sách cô ấy sẽ thấy hữu ích trong giai đoạn đầu, nhưng cô ấy sẽ nhanh chóng vượt qua những cuốn sách đó và sau đó cô ấy sẽ ở một mình. Đối với tôi, quá trình khám phá này đã và đang là một điều rất thú vị, nhưng hoàn cảnh của chúng tôi rất khác nhau. Tôi muốn để lại cho cô ấy cảm giác về những không gian mà bản thân cô ấy có thể bước vào, để khi chúng tôi chia tay, cô ấy sẽ có cảm giác về con người mới của mình và vị trí mới của cô ấy trong mọi thứ, cũng như cô ấy là ai và cô ấy đang ở đâu.
“Chủ yếu là phần giao tiếp với mọi người. Nhiều năm trước, tôi đã nhận ra rằng sự tiếp xúc của tôi với những người bình thường, cô biết đấy, nên được giữ ở mức tối thiểu.”
“Nó đã được chỉ định như vậy?” cô ấy hỏi với giọng vui đùa.
“Thực sự thì, đúng là vậy,” tôi nói.
Cô ấy mỉm cười và gật đầu khuyến khích tôi giải thích.
“Được rồi,” tôi nói, “để xem. Chà, thực ra là ở Mexico, trong một thị trấn nhỏ bẩn thỉu nào đó cách biên giới một giờ, tôi không nhớ ở đâu. Tôi đang ở quầy trong một khách sạn cố thu xếp đổi trả một chiếc xe hơi cho thuê bị hỏng và một người phụ nữ ngồi sau quầy nói điều gì đó về cái nóng khủng khiếp. Dù sao thì, tôi đang cố gọi một cuộc gọi và không thực sự suy nghĩ về điều đó, tôi đã nói, ‘No diría eso si era muerto.”
Lisa bật ra một tiếng cười lớn đầy kinh ngạc.
“Bạn sẽ không nói điều đó nếu như bạn đã chết?”
“Ờ, vâng.”
“Chúa ơi, anh đã nói như vậy?”
“Ờ, vâng.”
“Ôi chúa ơi Jed, anh không nên nói những điều như thế. Mọi người có thể không thực sự vui vẻ gì khi bị nói những điều như thế.”
“Tôi đã không nghĩ ngợi. Tôi chỉ nói những gì tôi sẽ nói đáp trả với bất kỳ học sinh nào phàn nàn về những chuyện vặt vãnh, quan điểm là ngày nào cũng là ngày đẹp nhất, rằng đây không phải là buổi thử trang phục và những thứ đại loại thế. Tôi tình cờ biết cụm từ đó trong tiếng Tây Ban Nha. Tôi nghĩ nó thật thú vị.”
“Tôi cá là cô ấy đã không chấp nhận nó theo cách như vậy,” cô nói.
“Tôi không có ý gì khi nói thế,” tôi nói, cảm thấy cần phải giải thích về sai lầm ngớ ngẩn của mình. “Tôi chưa bao giờ cố tỏ ra hóm hỉnh, thánh hiền, hay sâu sắc với những người lạ. Nó chỉ bật ra, giống như một phản ứng tiêu chuẩn mà cô thậm chí không nghĩ tới. Thậm chí cho đến ngày nay, tôi thực sự không hiểu tại sao cô ta lại cảm thấy bị xúc phạm, đó là lý do tại sao tôi tôi đoán là tôi cần một trợ lý du lịch. Tôi không thể nói một cách trung thực và tôi ghét nói chuyện nhảm nhí, vì vậy tôi chỉ muốn tránh giao thiệp với mọi người bất cứ khi nào có thể. Sonaya thấy rằng tôi thà lái xe xuyên quốc gia không ngừng nghỉ hơn là giao dịch với đại lý bán vé và nhân viên khách sạn, đặt chỗ qua điện thoại và đứng xếp hàng và tất cả những thứ đó, vì vậy cô ấy mới bắt đầu cử người đi cùng tôi và việc du lịch tốt hơn gấp mười lần.”
Đây chỉ là một ví dụ nhỏ. Sự mất kết nối giữa tôi và những người bình thường luôn xuất hiện theo nhiều cách, luôn xuất phát từ thực tế là tôi không phải là người cải trang mỏng manh thành ai đó. Để được ra ngoài, giao tiếp, tôi phải đóng giả bản thân mình. Tôi rất khó chịu khi làm điều đó, và không giỏi lắm. Sự ngụy trang thiếu thuyết phục, sự lừa dối dễ bị phát hiện. Mọi người không biết họ đang phát hiện thứ gì, nhưng họ biết có gì đó không ổn. Theo một cách nào đó, ngay cả khi họ không hiểu, họ cảm nhận được rằng tôi là một kẻ mạo danh. Một chút trớ trêu ở đó, tôi cho là vậy.”
“Cô ấy có bị xúc phạm không?”
“Sonaya?”
“Là cô người Mexico đó.”
“Ồ đúng rồi, cô ta đã phát hoảng. Cô ta đã nghĩ tôi đang đe dọa giết cô ta. Chỉ trong vòng năm phút, cả thị trấn đều vào cuộc. Đây chỉ là một thị trấn nhỏ nghèo khó ở ngã tư đường và đây là gã ngoại quốc đang đe dọa giết một bà cô địa phương. Một quán bar bên cạnh đã đổ hết ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra, sếp của cô ta đi ra khỏi văn phòng mang theo một ống thép, cảnh sát trưởng địa phương xuất hiện và hóa ra anh ta là anh trai của người phụ nữ. Tất cả họ đang la hét với nhau, ra hiệu, an ủi người phụ nữ. Đó là một cảnh tuyệt vời. Cảm xúc dâng trào rất cao. Lễ hội hoá trang.”
“Ôi Chúa ơi. Anh có giải thích không?”
Tôi cười. “Tôi đã không thể nói lên được một lời nào. Toàn bộ cảnh tượng thật điên rồ. Vụ này đã diễn ra trong nửa giờ. Toàn bộ điều có cảm giác của một cảnh nền ngoài trời trong phim Hollywood, tất cả mọi người dường như vừa bước ra khỏi trường diễn. Dù sao thì đó cũng vẫn là cách tôi nhìn mọi người, nhưng ở đây nó khá rõ ràng. Tôi chỉ thư giãn và cố gắng thưởng thức cảnh tượng ngoạn mục này.”
“Anh điên à? Họ nghĩ anh dọa giết cô ấy. Tôi ngạc nhiên là họ đã không moi ruột anh và ném anh vào sa mạc.”
“Chúng ta đang ở trong bàn tay của Chúa, người anh em à, không phải bàn tay của họ.”
“Người anh em? Thứ lỗi cho tôi?”
“Ồ, đó chỉ là một trong những trích dẫn tài liệu tham khảo mang tính văn hóa hay ho. Trong vở kịch Henry V, Công tước xứ Gloucester lo lắng rằng người Pháp sẽ tấn công vào thời điểm người Anh yếu nhất, và điều mà Harry trả lời là: “Chúng ta đang ở trong bàn tay Chúa, hỡi những người anh em à, không phải bàn tay của họ.’ Harry đã là một người trưởng thành; một vị vua đã trong tình trạng quy hàng, đe dọa hãm hiếp các cô con gái và đập đầu người già và nhổ trẻ sơ sinh vào những lưỡi giáo khi hành quân đội quân nhỏ bé rách rưới của mình chống lại một lực lượng áp đảo bởi vì làm như vậy là điều đã được chỉ định rõ ràng. Cô không thường thấy điều đó được thể hiện trong sách hoặc kịch.”
“Và điều đó thì liên quan gì đến việc anh bị một đám đông giận dữ moi ruột?”
“Cô đang đăng ký vào niềm tin rằng họ có quyền lực, rằng sự lựa chọn là của họ. Ý tưởng rằng ai đó có dao, súng, tiền hoặc kho vũ khí hạt nhân có một loại quyền lực nào đó nằm ngoài khả năng tưởng tượng của tôi. Tôi không thể giả vờ rằng đó là sự thật ngay cả khi chỉ là giả thuyết.”
“Anh đang nói là anh không hề gặp chút nguy hiểm nào lúc đó?”
“Tôi không bao giờ gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cho dù là một đám đông giận dữ – cái gì nhỉ? moi ruột tôi? – Dù một đám đông giận dữ có moi ruột tôi hay không. Dù tôi có bị gãy cổ trong một vụ tai nạn xe máy hay không. Dù tất cả các dân tộc và quốc gia của thế giới có nổi dậy chống lại tôi hay không. Nếu vũ trụ muốn tôi bị moi ruột và ném vào sa mạc, tôi sẽ làm tất cả để hưởng ứng điều đó, và nếu không, sẽ không có đám đông hay chính phủ hay định luật vật lý nào có thể khiến điều đó xảy ra. Đó là những điều khoản cố định và tuyệt đối cho sự tồn tại của tôi. Nó không phải là điều tôi tin tưởng, nó chỉ là những gì đang tồn tại. Tôi không biết phải nói thế nào cho đúng hơn.”
Cô ấy lắc đầu ngán ngẩm.
“Và điều này là bình thường với anh?”
“Điều này là cuộc sống với tôi, và với cô nữa, bây giờ.” Tôi đặt đĩa của mình sang một bên và ngồi lùi lại cách bàn vài inch. “Như cô có thể đã nhận thấy, tôi không phải là một gã lắm mồm. Những câu chuyện tôi đang kể cho cô là
những câu chuyện mới của cô. Tôi là người lớn trong một thế giới mà cô chỉ là một đứa trẻ, và tôi là nói với cô những điều này để giúp cô trưởng thành hơn và viết nên những câu chuyện của riêng mình. Thế giới bây giờ không dành cho cô, cô đi đâu cũng là người ngoài cuộc. Không có gia đình, thị tộc hay bộ tộc nào ngoài kia chờ đón cô và chỉ cho cô xung quanh và giải thích mọi thứ hoạt động như thế nào. Không có bộ máy nào tiếp nhận cô, dạy cô và bảo vệ cô. Cô sẽ tiến xa hơn mức mà mọi người có thể giúp cô bởi vì bây giờ cô đã là người lớn và đây là một thế giới của trẻ con. Cô sẽ không có tôi nữa và có lẽ cô sẽ không có một ai lớn tuổi hơn cô, kể cả trong sách. Tôi đang nói với cô mọi điều, cố gắng cởi mở và trò chuyện một chút, bởi vì cô sẽ chỉ có một mình trên thế giới và cô sẽ rất dễ sa vào lối mòn và trì trệ.”
“Điều đó có thể xảy ra?”
“Hầu như đó là điều duy nhất có xảy ra. Mọi thứ đều được sắp đặt cho điều đó. Thế giới đầy những hố đen ấm áp để cho cô rơi vào.”
“Tôi sẽ không có ai sao?” cô ấy hỏi với giọng buồn bã. “Tôi sẽ không có anh?”
“Cô sẽ có chính bản thân mình. Đó là tất cả những gì cô cần.”
“Tôi sẽ làm điều đó sao?” Lisa hỏi. “Trườn về lại chỗ cũ? Tìm một cái hố để chui vào?”
“Mặc dù sự thống kê gần như chắc chắn về điều đó, tôi đoán là cô sẽ không. Tôi có thể sai, đó không thực sự là việc của tôi, theo như gì tôi thấy, cô đang được chuẩn bị cho một thứ gì đó hơn thế nữa. Cô phải cố để hiểu sự sợ hãi là gì, nếu không nó sẽ đến với cô và thậm chí cô sẽ không bao giờ biết được nó.”
*
Chúng tôi rời nhà hàng và đi dạo dọc theo bờ biển.
“Vậy cuối cùng thì chuyện xảy ra như nào?” Cô ấy hỏi.
“Khi?”
“Với đám đông? Ở Mexico?”
“Ồ, không có gì. Cảnh sát trưởng chở tôi đến biên giới và bảo tôi đừng bao giờ trở lại đất nước của ông ta.”
“Họ đuổi anh ra khỏi Mexico?”
“Chà,” tôi nhún vai, “Nó có vẻ khá không hợp thức.”
“Có vẻ như anh đang gặp rất nhiều rắc rối với pháp luật.”
Tôi lại nhún vai. “Không có rắc rối gì cả.”
“Và anh đã làm gì sau đó?”
“Sau khi anh ta ném tôi ở biên giới? Tôi đã hủy thẻ tín dụng của mình. Báo cáo rằng hộ chiếu và séc du lịch của tôi bị đánh cắp. Tiền đã được chuyển đi.”
“Họ đã lấy cắp ví của anh?”
“Chắc chắn rồi, mọi thứ tôi mang theo và chiếc ba lô tôi để trong xe.”
Cô ấy lắc đầu, chán ngấy với sự tham nhũng vặt vãnh.
“Quân khốn nạn,” cô nói.
“Mọi người chỉ đang đóng vai của họ thôi,” tôi nói. “Không có lý do gì để xem bất kỳ điều gì trong vụ này mang tính cá nhân.”
Cô ấy cho tôi một cái nhìn dài.
*
Chúng tôi quay lại chiếc Navigator và lại lên đường. Chúng tôi lái xe trong im lặng một tiếng đồng hồ, mặc dù tôi cảm thấy trong đầu Lisa khá ồn ào.
“Tôi không nghĩ mình sẽ lại nhìn mọi người theo cùng một cách,” cuối
cùng cô ấy cũng lên tiếng. “Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể tin tưởng bất cứ ai một lần nữa.”
Tôi im lặng quan sát khung cảnh đang thay đổi trong vài phút; thật hạnh phúc khi được ở đây, hạnh phúc khi được ở bên Lisa, hạnh phúc khi được hướng về buổi lễ từ biệt Brett, hạnh phúc khi được hiện hữu. Đây có phải là ngày cuối cùng của tôi? Đây có phải là những khoảnh khắc cuối cùng của tôi? Có phải ngón tay lơ lửng của thần chết sắp giáng xuống? Ý nghĩ đó lấp đầy tôi với một niềm vui nhẹ nhàng và nhúng cả thế giới trong vẻ đẹp.
“Con người là những con thỏ-bụi (dust-bunny),” sau cùng tôi cũng đáp lời, “những bó xơ vải và mạng nhện nhỏ thu thập trong bóng tối và các góc ẩn, được giữ lại với nhau và bị dính lại với nhau bởi nỗi sợ hãi. Một khi cô đã nhìn rõ họ, việc tin tưởng họ trở nên rất dễ dàng. Tôi tin tất cả mọi người và tôi không bao giờ thất vọng. Điều đó cũng có thể xảy ra với cô.”
“Điều đó rất khó tin.”
“Cô không cần phải tin tưởng rằng người ta sẽ không phản bội cô, sẽ không làm tan nát trái tim cô hay lấy cắp ví của cô; cô chỉ cần tin rằng họ là chính họ. Một khi cô hiểu được nỗi sợ hãi, hãy tránh xa nó một chút và xem nó thực sự là gì và nó vận hành như thế nào trên thế giới, thì cô mới có thể hiểu mọi thứ về con người. Ở một người nhắm-mắt, mọi thứ tuôn chảy từ nỗi sợ hãi; tốt và xấu, can đảm và hèn nhát, yêu và ghét, tất cả đều chảy ra từ cùng một giếng.”
“Làm thế nào anh có thể tin tưởng một người mà anh biết họ sẽ phản bội anh?”
“Cô đã trả lời cho câu hỏi của chính mình; bởi vì cô biết. Mọi thứ quá bí ẩn và không thể biết được khi nhắm mắt sẽ trở nên rõ ràng và hiển nhiên khi chúng ta mở mắt ra. Cần có thời gian, kinh nghiệm và nỗ lực, giống như cô đã mất thời gian, kinh nghiệm và nỗ lực để trở thành một người trưởng thành như cô đang là. Đó là cuộc sống; một quá trình liên tục trở thành và đổi mới; một chuyển động hướng tới cái nhìn rõ ràng hơn và sự đơn giản hơn và giảm bớt sự phân chia được nhận thức giữa cái tôi và cái-không-phải-tôi. Đây là thế giới, đây là cách nó sẽ diễn ra cho cô nếu như cô tiếp tục tiến về phía trước. Đó là một điều hoàn toàn khác.”
“Nếu như tôi tiếp tục,” cô nói thẳng thừng.
“Khi cô bắt đầu đạt được một tầm cao nào đó và nhìn thấy bức tranh toàn cảnh hơn, đặc điểm cá nhân của mọi người sẽ trở nên mờ nhạt và cô bắt đầu phân loại mọi người theo cái lỗ mà họ đang ẩn náu.”
“Điều đó nghe có vẻ hơi hoài nghi.”
“Hãy thử điều này cho rõ: Cuộc sống không có ý nghĩa và không có niềm tin nào là đúng.”
“Điều đó nghe rất hoài nghi.”
“Quan điểm của tôi là hoài nghi là một từ ở trạng thái nhắm-mắt. Cô không cần nó nữa. Mối quan hệ với môi trường của cô, thứ dựa trên suy nghĩ, được đệm giảm chấn nay đã quá date và phần lớn từ vựng của cô đã lỗi thời. Cô đã thực hiện quá trình chuyển đổi to lớn này, một sự thay đổi mô thứcchân chính, nhưng cơ sở hạ tầng của cô vẫn chưa theo kịp cô. Cô đã có cuộc cách mạng của mình, cô đã lật đổ chế độ áp bức, và bây giờ là lúc để cai trị, cai trị một cách khôn ngoan và lãnh đạo quốc-đảo mới nổi lên này vào một tương lai phát triển và thịnh vượng. Cô có những người khác để nghĩ đến; Maggie và DJ và có thể là Dennis. Có thể cả những người khác nữa. Trước đây cô là một người vợ và người mẹ, vậy bây giờ cô là gì? Maggie đang ở độ tuổi quan trọng và con bé đã có một chuyến đi khá bất thường, đã theo dõi cuộc hỗn chiến của cô, làm việc với ông ngoại của nó, thẩm vấn tôi. Cô sẽ làm gì với con bé?”
“Có lẽ tôi nên tìm một cái hố,” cô ủ rũ nói, “đi tìm Chúa Jesus. Có lẽ đó là điều tốt nhất cho tất cả mọi người.”
Tôi gật đầu.
“Có lẽ vậy.”
“Cảm ơn anh đã nói chuyện,” cô nói. “Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều điều.”
“De nada. (Nd: Không có gì.)”
“Tôi không thể tin được cuộc sống của mình đã thay đổi như thế nào. Hãy nhìn tôi, ở đây với anh, bắt đầu cuộc phiêu lưu kỳ lạ này, bất kể nó là gì. Nó hoàn toàn siêu thực. Tôi cảm thấy như mình sẽ thức dậy trên chiếc giường cũ của mình bên cạnh Dennis, tắt báo thức và bắt đầu một ngày mới và quên đi tất cả những giấc mơ điên rồ về một cuộc sống mới này.” Cô ấy có một chút run rẩy. “Tôi đang làm gì ở đây?”
“Tại sao cô nghĩ rằng cô đang ở đây?” Tôi hỏi cô ấy. “Hãy lùi lại khỏi các sự kiện và tự hỏi bản thân một cách công bình rằng chuyện gì đang xảy ra? Vài tháng trước, cô là một luật sư, một người vợ và một người mẹ ở ngoại ô, và tất cả những thứ đó, và bây giờ cô đang lái chiếc xe tang lớn màu đen này xuyên qua Virginia___”
“Với Jed McKenna,” cô bổ sung.
“Với một tồn tại đã thức tỉnh đang trên đường đi điếu văn cho người khác. Đây sẽ là thời điểm rất tốt để cô suy nghĩ về những gì đang diễn ra và tại sao.”
Cô ấy im lặng trong giây lát.
“Anh có biết không?” Cô ấy hỏi.
“Tôi biết cho tôi.”
“Anh đã biết mình sẽ nói gì trong bài điếu văn chưa?”
“Nói ngắn gọn thì Maggie đã cho tôi ý tưởng về kiểu trưng-ra-và-kể-chuyện, vì vậy đó là điều tôi sẽ làm.”
“Thật sao? Anh định trưng ra cái gì?”
“Hai điều. Một, như cô biết đấy, chúng ta đang hy vọng tìm thấy thứ mà đang chờ đợi chúng ta trong két sắt của khách sạn.”
“Còn điều thứ hai? Anh còn muốn trưng ra cái gì?”
Tôi thò tay vào túi của mình trên sàn phía sau chỗ ngồi của cô ấy. Tôi lấy bảng kế hoạch ngày của cô ấy ra và đặt nó trên bàn điều khiển giữa chúng tôi.
“Cô.”