29. Phủ bằng nhiều lớp

Những quan niệm chỉ hữu dụng nhất khi phục vụ cho việc phủ nhận một quan niệm khác, giống như một cái gai dùng để gỡ bỏ một cái gai khác, rồi sẽ bị vứt đi. Ngôn từ và ngôn ngữ chỉ có thể xử lý với những quan niệm, và không thể tiếp cận Thực Tại.

-Ramesh S. Balsekar-

Tôi về nhà lúc hơn tám giờ và đi thẳng lên tầng và dành nửa giờ để thư giãn trong bồn tắm. Nhảy dù có vẻ như không phải là một môn thể thao đòi hỏi quá nhiều sức lực thể chất, nhất là khi cả ngày hoạt động thực chất chỉ có hai mươi phút rơi tự do hoặc rơi dưới cánh dù, nhưng vào lúc cuối ngày mỗi đi nhảy dù, tôi cảm đều cảm thấy như là mình đã dành tới tám tiếng để đào cống. Sự căng thẳng ở cấp độ thấp kéo dài liên tục, nóng bức và mặt trời, quỳ gối một cách không thoải mái khi đóng gói lại bộ dù, chen chúc mười lăm hai mươi phút trong máy bay mỗi chuyến bay lên, sự giảm tốc đột ngột khi dù bung ra và ghim mình vào trong không trung và những cú tiếp đất không êm ái, tất cả đều có thể góp phần.

Bồn tắm thuộc loại bồn sục nước và có một dàn âm thanh nổi trong phòng tắm vì thế tôi có thể nghe nhạc thư giãn trong lúc hưởng thụ xa hoa trong những luồng nước nóng xối mạnh mẽ từ nhiều lỗ sục. Sau một lúc tôi tắt các lỗ sục đi chỉ để bật bình nóng lạnh tuần hoàn, thong thả tiến vào giấc ngủ nhẹ ngọt ngào nhất từng có.

Khi xuống tầng, tôi nhận ra rằng một bữa tối muộn chỉ mới được che bọc, vì thế tôi trưng dụng cái bếp, đóng các cánh cửa tủ lại, và bắt đầu dọn dẹp. Tôi gần như không có gì khác để nói về Sonaya ngoài những lời tốt đẹp, nhưng khỉ thật! người phụ nữ đó có thể biến bếp thành bãi rác. Cô ấy chỉ làm việc nấu nướng, sau đó thì không bao giờ dọn, vì thế cô ấy cũng không có động lực để giảm thiểu đống hỗn độn này.

Chris tới mang theo một đống đĩa và cốc thủy tinh. Chris khá là okay khi tôi tiếp xúc một chút một theo thời gian. Anh ta có xu hướng rất bảo thủ quan điểm, vì thế sẽ là vô ích nếu cố gắng dạy anh ta bất cứ điều gì trừ khi anh ta có thể tự dọn ra một chút khoảng trống trong đầu của mình. Chén trà của anh ta đã đầy, theo nghĩa của Thiền tông – không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên điều đó không cản việc tôi dạy anh ta. Việc của tôi không phải là tìm hiểu xem những lời dạy sau khi rời khỏi miệng của tôi sẽ đi tới đâu. Tôi chắc chắn rằng Chris biết chính xác tại sao anh ta lại ở đây với chúng tôi và tôi chắc chắn rằng anh ta đã sai, nhưng anh ta sẽ có được thứ mà anh ta tới để kiếm mặc dù không biết nó là gì, và sau cùng anh ta sẽ rời đi cùng với nó và anh ta sẽ thất vọng vì nó không phải là thứ như mình đã tưởng. Chuyện này cũng không phải là hiếm. Tôi không biết tại sao Chris lại ở đây và tôi cũng không quan tâm chút nào. Tôi không nghĩ về lý do của bất cứ một ai, kể cả thực tế hay là tưởng tượng ra. Đó không phải là việc của tôi. Việc của tôi là lên tiếng, truyền đạt, nói những gì tôi biết. Sự tiếp nhận của người khác nằm ngoài sự kiểm soát của tôi. Tôi không hề quan tâm đến những kết quả vì tôi đã biết những kết quả là gì. Tôi giác ngộ – tôi biết tất cả mọi thứ sẽ kết cục như nào.

Chris có đôi tay giữ chặt vào bánh lái của cuộc sống anh ta. Anh ta giữ kiểm soát. Anh ta đưa ra các lựa chọn và anh ta đang tự quyết định số phận của mình. Có thể anh ta nghĩ con người mình là thuyền trưởng của số phận mình. Nếu tôi là một bậc thầy được tôn kính ở Nhật Bản thì Chris sẽ là một trong những kẻ bị phạt xuống bếp làm cực khổ trong mười năm mà không bao giờ được nói chuyện với tôi. Nếu tôi dạy mà bận tâm đến kết quả, tôi sẽ không bao giờ cho phép Chris được mở một cuốn sách nào hay đàm về chủ đề tâm linh cho tới khi anh ta buông tay khỏi bánh lái. Bản ngã cứng đầu có thể làm đắm tàu trước khi nó có tầm nhìn rõ ràng về bến cảng. Tôi đã chứng kiến những người thông minh hơn tôi nhiều, dũng cảm hơn bản thân tôi nhiều, đã tự đập tàu của họ vào tảng đá bởi vì họ đã quá tự phụ đến mức không chịu buông bỏ sự kiểm soát. Lĩnh vực này không phải về trí não và trí dũng, nó là về khao khát và dòng chảy và độ tinh thuần của ý chí.

“Ê,” Chris nói như thể chúng tôi là bạn bè, “tôi có thể hỏi bồ một vài chuyện không?”

“Khồng.”

“Xin lỗi?”

“Tôi thích rửa bát một mình, Chris. Hãy tìm gặp tôi sau đó và chúng ta có thể thảo luận bất cứ điều gì anh muốn.”

“Ồ, okay. Này, tuyệt đấy.”

Tôi tiếp tục dọn rửa. Khi tôi mua ngôi nhà này, nó đã có một máy rửa bát hoàn toàn ngon lành nhưng tôi đã ngay lập tức quăng nó vào thùng rác và thay vào đó là thêm bàn bếp và tủ đựng cốc. Không phải là tôi có cảm giác chống đối mạnh mẽ với đồ công nghệ theo bất cứ nghĩa nào, chỉ là tôi có ác cảm với máy rửa bát. Dọn bếp dường như là một trong những thú vui nhỏ của cuộc sống, và đúng, tôi đã nghĩ như thế trong những ngày tháng trước khi tôi có một quân đoàn yêu tinh này giữ cho nhà cửa gọn gàng.

Thiền sư Việt Nam Thích Nhất Hạnh nói rằng có hai cách để rửa bát. Cách thứ nhất là rửa bát để có những cái bát sạch. Cách còn lại là rửa bát để rửa bát. Tôi rửa bát là để rửa bát, nhưng bởi vì tôi chỉ dành khoảng một giờ mỗi tuần trong cái nỗ lực hành chánh niệm này, tôi nhận ra rằng tốt nhất là không nên tô vẻ thể hiện mình là một gã kiểu như luôn hiện hữu trong khoảnh khắc hiện tại. Rất nhiều người sáng sủa có vẻ như đồng thuận rằng có rất nhiều thứ to tát đáng nói về việc hành động trong chánh niệm, nhưng ngoại trừ những dịp lao động trong bồn rửa bát như này, tôi không phải là một trong số họ. Tôi cũng không nghĩ bản thân mình là một trong những con người đơn giản có thể tìm thấy niềm vui thú trong những điều nhỏ nhặt. Sự thật là nếu tôi có thể đi lên lầu trước khi Chris hay bất cứ ai ngáng lại để nói chuyện, tôi sẽ dành cả buổi tối với Lara Croft chiến đấu mở ra con đường xuyên qua những tu viện trên dãy Himalaya đầy nguy hiểm trong cuộc truy tìm thanh dao của Xian. Nhưng tôi sẽ lên lầu trước một học sinh đang ép góc mình sao? Không có khả năng. Khi tôi dọn rửa tôi rất thích thú khi tưởng tượng ra một trò chơi giống Tomb Raider trong đó một vị thầy tâm linh bị làm phiền đang chiến đấu mở ra con đường thoát khỏi mê cung của những học sinh ồn ào để tới được căn phòng trang bị tiện nghi như một rạp chiếu phim tại gia. Tuy nhiên, thay vì dùng vũ khí, những học sinh sẽ quăng ra những câu hỏi về bản chất tâm linh vào vị thầy đang bị bao vây, và anh ta phải trả lời chính xác để có thể đi tiếp. Trò này sẽ kiểu giống như phiên bản thế kỷ hai mốt của kiểu thi luận đạo cổ xưa bên Nhật, khi mà những người giác ngộ tham gia cuộc thi xem ai có thể giảng pháp hay hơn. Người ta có thể hỏi rằng tại sao họ làm vậy? Well, tại sao không? Tại sao tôi lại giảng dạy và viết một cuốn sách? Chỉ bởi vì. Cần phải làm một cái gì đó. Nếu như họ vẫn còn cuộc thi luận đạo, tôi sẽ rất vui vẻ đại diện cho Iowa tham gia luận. Well, ít nhất thì tôi cũng sẽ đăng ký mua báo và theo dõi nó trong chuyên mục thể thao tâm linh.

Tôi lạc đề rồi. Đó là điểm mà tâm trí tôi đã đi tới trong lúc rửa bát. Không phải là vô tâm trí, mà là tâm trí con khỉ. Nếu tôi là một bậc thầy được tôn kính ở Nhật Bản thì rất có thể tôi sẽ tự phạt bản thân xuống bếp làm cực khổ trong mười năm mà không bao giờ được nói chuyện với tôi.

Xong việc bếp thì tôi đi lên lầu. Tôi mở bộ Play Station và khởi chạy trò chơi tại điểm mà tôi đã ngừng lại trước đó. Tôi nhớ lại rằng lúc trước tôi đã ngừng lại tại một điểm bắt đầu phải thực hiện chuỗi nhảy leo tường rất khéo léo và những cú nhảy lộn ngược đòi hỏi phải chuyển hướng trong không trung sau đó bám vào tường đối diện. Thất bại, tất nhiên rồi, kết cuộc là rơi xuống sâu và bị xuyên bởi những cành nhọn, kèm theo đó là, rơi vào trong bể dung nham sôi sục.

Mẹo ở đây là chẳng có mẹo nào cả. Bạn phải thực hiện năm mươi lần và bị chết bốn chín lần. Nó có thể có chút tuyệt vọng.

Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Bạn nghĩ rằng tôi đang mang Lara Croft và trò chơi Tomb Raider vào cuốn sách này như một cách đưa ra một ẩn dụ khác. Bạn nghĩ là tôi sẽ nói rằng một linh hồn phát triển qua rất nhiều kiếp sống trên trái đất theo cùng một cách như trong Tomb Raider một người phát triển nhân vật của mình qua những thử thách có độ khó tăng dần trong suốt toàn bộ trò chơi. Tôi không trách bạn khi đã nghĩ như vậy, thực sự thì nó khá phù hợp. Ý tôi là, đây là nhân vật trong trò chơi – Lara. Cô ấy không hề hay biết rằng mình đang được kiểm soát và hoạt động bởi những thế lực vô hình. Thấy không? Có một loại cái-tôi-cao-hơn/cái-tôi-thấp-hơn rất chuẩn diễn ra ở đây. Lara đối mặt với những chuỗi thử thách, cô phải làm chủ được mỗi thử thách để có thể tiếp tục đi lên, và đúng, cô ấy có thể “chết” và “tái sinh” rất nhiều lần trong suốt quá trình vượt qua thử thách, ngay cả trước một thử thách đi nữa, cô cũng phải vượt qua rồi mới đến cái tiếp theo. Khi mà cái thực thể đang kiểm soát – “cái tôi cao hơn” dần trở nên lão luyện hơn, thì các thử thách cũng trở nên khó khăn hơn, dần dần lên đến đỉnh điểm tại thử thách cuối cùng, chiến đấu và chém giết con rồng siêu khủng bá đạo, và sau đó trò chơi được hoàn thành và không đòi hỏi phải “tái sinh” thêm nữa. Bạn có thể nâng sự ẩn dụ này đi xa hơn khi chỉ ra rằng “linh hồn tối cao” trong sự điều khiển này luôn đối mặt với một mục tiêu xác định, và cho dù nhân vật trong trò chơi có bơi một cách hạnh phúc trong làn nước trong xanh tới mục tiêu hay là khổ cực trong bể dung nham sôi sục thì chuyện đó cũng hoàn toàn không tạo ra sự khác biệt nào với cái thực thể cao hơn.Sự tiến triển của cô ấy là điều duy nhất quan trọng.

Vâng, tôi chắc chắn hiểu được tại sao bạn có thể nghĩ rằng đó là lý do tôi đề cập tới trò chơi này, nhưng bạn đang quên mất một điều. Cuốn sách này không phải là nói về sự tiến hóa của linh hồn hay mối quan hệ giữa cái tôi thấp hơn với cái tôi cao hơn. Nó là về tánh nhận thức bất nhị vĩnh hằng (abiding non-dual awareness) – giác ngộ tâm linh – và lý do cho việc tôi đề cập tới việc chơi trò chơi này là vì đó là điều tôi làm sau khi rửa bát và dọn bếp và lên lầu.

***

Chris tiến vào và ngồi ở chỗ bên cạnh tôi, chẳng có một chút dấu hiệu nào của lòng trắc ẩn đối với hoàn cảnh của nữ anh hùng nhân vật tôi đang chơi, bắt đầu giảng cho tôi về bản chất của ảo ảnh và những điều kinh khủng gây ra bởi cái bản ngã ma quỷ. Cuối cùng tôi cũng tìm ra mẹo để thực hiện cú nhảy/lộn/bám ngược về phía sau lần thứ hai khi mà Chris ngồi cạnh đang dùng cả cử chỉ tay để giúp anh ta diễn tả những kiến giải của mình trong toàn bộ thuyết đại linh hồn/tiểu linh hồn.

“Giống như chúng ta đều là những tồn tại thần thánh,” anh ấy cho tôi biết, “giống như những vị thần, nhưng chúng ta bị che phủ trong bóng tối nên ta không thể thức tỉnh tới gia tài chân chính của mình. Giống như là một người vô gia cư sống trên đường phố trong sự bần hàn tột độ, không hề biết rằng anh ta là con của một tỉ phú và kế thừa một gia sản khổng lồ.”

Chris hiện tại đang nói một cách say mê, như thể đang được ủy quyền bởi sự phiền muộn của chính anh ta. Những kẻ nói thuyết âm mưu cũng có cùng một giọng điệu như vậy, căng phồng đầy sự quan trọng của bản thân và tự mãn tin rằng họ đã thâm nhập được vào sâu hơn so với những người phổ thông – đám bầy đàn – đi vào bên trong những vương quốc bị che giấu. Chạy tách ra khỏi đám bầy đàn chắc chắn là tốt hơn so với chạy cùng với chúng, tôi đã có thể nói với Chris như thế, nhưng chẳng có sự khác biệt đáng kể nào nếu như bạn vẫn chạy cùng một hướng cũ.

Tôi không quá mất hứng trước bài diễn thuyết khoa trương của Chris về bản chất của ảo ảnh và thực tế anh ta đang cho rằng anh ta đang lên lớp tôi về vấn đề này. Giao tiếp là một chìa khóa mạnh mẽ cho sự thấu hiểu, bất kể nó là bằng miệng hay bằng chữ viết. Khi tâm trí tìm cách truyền tải tri thức, nó sẽ tự nhiên tự căn chỉnh vào một trạng thái mạch lạc hơn so với khi nó chỉ xử lý và lưu giữ tri thức cho nhu cầu của riêng bản thân mình.

Lara đã leo lên đỉnh của bức tường và phải kéo mình lên trên. Tuy nhiên đỉnh của bức tường bị dốc nên cô ấy đã bị ngã xuống trước khi tôi có thể làm cho cô ấy bám vào lần nữa. Cô ấy tụt xuống và hạ trên một cái dốc khác và lại trượt xuống. Lần này thì tôi bám vào một cái mỏm khi cô ấy leo lên lại. Tôi đã kéo được cô ấy lên nhưng không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi thử thực hiện nhảy/lộn/bám ngược về phía sau và cô ấy đã chết một cách ghê rợn.

“Ý tôi là,” Chris nói tiếp, “nhìn mà xem! Bản ngã! Tất cả đều là bản ngã! Mọi người đều bị cầm tù trong bóng tối bởi chính sự thiết kế của họ. Thượng Đế không ruồng bỏ chúng ta, là chúng ta ruồng bỏ Ngài! Đó là một điều mỉa mai to lớn của mọi thứ đó, của mọi khổ đau của nhân loại, tất cả những chuyện này đều không cần thiết chút nào! Tất cả đó là sự tự tra tấn. Maharishi Mahesh Yogi từng nói, ‘Hãy đi và nói cho cả thế giới rằng, không ai có quyền đau khổ nữa.’ Và đó chính xác là những gì ông ấy muốn nói. Hãy thức tỉnh, đó là tất cả những gì anh phải làm – thức tỉnh và mọi khổ đau sẽ biến mất ngay lập tức.”

Có một vùng lãnh thổ quan trọng của trường phái của Maharishi ở phía nam cách đây khoảng một giờ chạy xe, không giống như Iowa, hoàn chỉnh với trường đại học và một cộng đồng thiền, và đánh giá từ một số thành viên ở đó đã từng tìm đến đây, thì không phải toàn bộ họ đều say đắm với phong trào thiền siêu việt (Transcendental Meditation). Tôi nghi rằng Chris chưa có thẩm quyền để truyền giảng và phiên dịch lại những giáo lý của Maharishi, và thoáng tự hỏi liệu anh ta có thể ghi nhớ lại những gì tôi có thể nói ra và đóng gói lại cho người khác không.

“Vậy là,” tôi hỏi khi một Lara mới hồi sinh bắt đầu leo, “anh cho rằng giác ngộ như là một sự giải phóng khỏi những ràng buộc của sự vô minh? Sự tự do khỏi bản ngã?”

Đây là một thứ to tát của Chris – hãy viết hoa nó Thứ To Tát – trói buộc, ảo tưởng, bản ngã và tất cả những thứ liên quan đó. Anh ta đã có những Thứ To Tát trong quá khứ và sẽ có nhiều hơn trong tương lai. Có đủ thể loại Thứ To Tát để sở hữu, lúc đầu chúng có vẻ có đích cuối, nhưng sẽ không bao giờ có. Chúng giống như những mỏm đảo nhỏ dừng chân trên một hải trình đầy nguy hiểm. Nhưng chúng bắt buộc phải bị nhấn chìm khi nước triều dâng lên, và hành trình bất đắc dĩ bắt đầu trở lại. Tình yêu, Thượng Đế, lòng từ bi, guru và ý thức là những ví dụ minh họa. Tất cả chúng là những nơi trú ẩn rất hấp dẫn, ban đầu rất an toàn và ấm áp, nhưng khi mà một người dừng lại để trú trong đó họ sẽ dần nhận ra chẳng có nơi nào là đích cuối. Nhưng đó không thể là lý do để không dừng trú ở đó nữa. Cuộc sống không phải là một cuộc đua và cái đích đến duy nhất là chính cái hành trình.

“Nó đúng là như vậy,” anh ta trả lời tôi. “Tự do khỏi trói buộc. Đột phá tự do ra khỏi xiềng xích, thứ đã nô lệ chúng ta và giữ cho ta nghĩ rằng mình chỉ là những dạng sống sinh học thấp kém trong khi sự thật là chúng ta là những tồn tại thần thánh. Đúng như cách anh nói về người đàn ông ở trong hang Plato tháo bỏ xiềng xích buộc trói anh ta trong vô minh. Đó là cách nói hoàn hảo luôn. Chính xác thì nó là như vậy! Ý của Maharishi là như vậy!”

Tôi không có một giáo lý chính thức như kiểu vậy, nhưng tôi biết Maharishi có và tôi cũng biết là ông ta đã trải qua một quá trình dài nỗ lực bảo vệ nó khỏi sự xuyên tạc méo mó không thể tránh khỏi chính xác như này. Nó không khác gì trò chơi Điện tín viên của trẻ con, khi mà một câu chuyện được truyền từ một người này sang người khác thông qua đường dây thoại và cứ thế đến người cuối cùng thì câu chuyện có rất ít điểm chung với câu chuyện gốc, điều đó làm cho mọi người đều ngạc nhiên thú vị. Không có ánh sáng nào, dù có tinh thuần đến đâu, có thể đi xuyên qua vô số lớp màng lọc, và kết cục không là gì khác ngoài sự u tối. Nếu tôi bận tâm đến những kết quả tôi có thể nghĩ rằng cuốn sách này là vật di tặng tôi để lại – một món quà của tôi tới thế hệ tương lai, thứ có thể phản ánh nguyên vẹn những giáo lý của tôi tới một nghìn năm kể từ ngày nó được xuất bản – nhưng tôi không có bất cứ ý nghĩ nào giống như vậy. Nó không phải giáo lý của tôi, nó là giáo lý duy nhất, và đây chỉ là cách truyền tải nó của tôi. Nếu tôi lột bỏ những phần thừa thãi trong cuốn sách này thì độ dày của nó sẽ chỉ còn một phần mười, và nó chỉ nói những gì một người giác ngộ sẽ nói, theo cách của tôi. Nó không có tính cá nhân. Nó không có tính vùng miền hay dân tộc. Nó không phải là một phiên bản của tín đồ Cơ Đốc phương tây đối nghịch với phiên bản của những shaman vùng Inuit hay phiên bản của Phật giáo Tây Tạng. Nó không nằm ở cấp độ đó. Cái gì đúng thì sẽ là đúng bất kể vùng miền, văn hóa, hành tinh, thiên hà và cõi giới. Nó là cái nó là, và tôi chỉ là một kẻ đang nói về nó ngay lúc này. Nếu bạn đặt mười cuốn sách của mười người giác ngộ cùng nhau và loại bỏ những phần thừa, chúng sẽ đều như nhau. Ở chỗ cốt lõi thì nó là như vậy. Lý do phải có những phần thừa như vậy là do không thể nói nó một cách trực tiếp bởi vì không hề có , vì thế mọi thứ được giao tiếp một cách gián tiếp – nó không phải là cái gì, nó giống như cái gì – chứ không bao giờ có thể nói nó là cái gì.

Tôi quan sát đầy hứng thú với thực tế rằng những kiến giải của Chris về bản chất của ảo ảnh không hề giúp ích một chút gì cho việc trả giá cho sự tự do của anh ta. Thật trớ trêu thay, anh ta lại bị cầm tù bởi chính những quan điểm về sự tự do của mình. Anh ta không sở hữu những quan điểm của mình; mà là những quan điểm đó đang sở hữu anh ta. Tất cả những tri thức của anh ta và ham muốn gấp rút được bộc lộ chúng và được người khác thẩm định được mọc ra từ nhu cầu được trấn an của chính bản ngã anh ta, muốn được trấn an rằng anh ta là kẻ ưu việt đang đi trước đám đông, và nó, tất nhiên là được mọc ra từ nỗi sợ hãi rằng mình sẽ bị tụt hậu so với đám đông.

Trong khi việc mổ xẻ những khuôn mẫu của nỗi sợ của một người và xem cách mà nó cũng cố lao ngục của bản ngã rất là thú vị, nhưng chỉ ra điều đó cho Chris hẳn là cũng không có tác dụng gì. Anh ta sẽ không tiếp thu. Bản ngã đang treo trên cổ anh ta như một cái đe. Anh ta cho rằng anh ta sẽ dùng suy nghĩ để thoát khỏi xiềng xích của mình, như thể những xiềng xích đó chỉ là những tư tưởng đang bao trùm chứa đựng anh ta. Anh ta đang đá qua đá lại giữa Maharishi và Plato như thể họ là những đồng minh của mình chứ không phải những quản ngục.

Khi Lara trèo lên đỉnh bức tường một lần nữa, tôi đã hiểu ra rằng tôi phải thực hiện một chuỗi nhảy liên hoàn và giữ cho hướng đi lệch sang bên trái liên tục cho đến khi có thể tìm được một nơi bằng phẳng để dừng lại. Buồn thay, khi tôi tới được đó thì một ninja với máy phóng đao đã cắt Lara gan dạ đáng thương thành những miếng mồi cho cá.

Chris đang bị đe dọa bởi tôi. Anh ta cũng có chút lung lay trước những ý tưởng mà mình vừa khẳng định. Đó là lý do tại sao anh ta đang hành xử theo lối ồn ào và quả quyết như vậy. Nếu như anh ta đang ở trên một con đường tiến nhanh tới thức tỉnh thì việc bị lung lay và đe dọa là chuyện khá là phù hợp. Anh ta sẽ lao xuống hàm răng ngấu nghiến của sự tự hủy bản thân. Nhưng thực tế Chris không ở trên con đường đó, anh ta chỉ đang vấp ngã vào trong những thử thách của quan niệm. Rừng rậm của ảo tưởng được mọc đầy cây quan niệm, và mọi quan niệm đều tổng hợp thành một thứ – là bạn vẫn còn ở trong khu rừng. Chris đang lung lay và quả quyết vì có một phần nào đó nho nhỏ trong anh ta biết rằng những sự khám phá của anh ta không đánh dấu sự kết thúc của hành trình của anh ta, mà nó đánh dấu sự bắt đầu của cái hành trình thực sự.

Tôi đặt bộ điều khiển Lara sang một bên và quan sát Chris đang vén màn lên vào hé lộ vị phù thủy, nhưng thay vì thấy một Chris bất khả xâm phạm đang cuộn chặt trong áo bọc thép, tôi lại thấy nữ thần Maya, kiến trúc sư của cung điện lộng lẫy của sự ảo ảnh này. Cả cô ấy và tôi đều đang lắng nghe Chris. Cô ấy mỉm cười với tôi và tôi cười đáp lại trong sự cảm thán và ngưỡng mộ. Chúng tôi quan sát Chris đang giải thích về sự tự do ngay cả khi chính sự bám chấp của anh ta với những ý tưởng về sự tự do đang xây dựng nên tường, trần, và sàn của chính tù ngục của anh ta.

“Cô làm điều đó như thế nào vậy?” tôi hỏi Maya lần thứ một nghìn, vẫn kinh thán như lần đầu. “Dùng khói và gương sao?”

Cô ấy mỉm cười. “Là phủ bằng nhiều lớp,” cô ấy nói, như thể đó là chìa khóa cho cảnh tượng ngoạn mục gần như bất khả thi mà chúng tôi đang chứng kiến ở đây. Tôi hiểu. Vật liệu duy nhất mà cô ấy có để xây nên cơ ngơi vĩ đại này là những tấm màn rất mỏng manh và trong suốt đến mức chúng trông có vẻ như làm từ thứ không khác gì hơn là một mớ chất liệu cấu tạo nên ảo mộng (dreamstuff – Nd: từ nay sẽ tạm dịch rút gọn nó là “ảo mộng chất”). Tôi cho rằng nếu bạn chỉ làm tất cả để nghiền ngẫm về nó, thì bạn sẽ học được rất nhiều về sự tạo hóa trong những lớp phủ.

Maya nháy mắt rồi biến mất. Tôi trở lại với Chris và một Lara mới, sẵn sàng trèo tường lần nữa. Chris đang bận rộn trong việc đánh đồng ảo tưởng với địa ngục và bản ngã với những lực lượng đen tối và tà ác. Tôi đã từng mệt mỏi tới mức này chưa? Ồ, có chứ. Từng tồi tệ hơn nhiều, tôi chắc chắn.

Lara lại trèo lên đỉnh và đang điên cuồng bắn vào tên ninja trong khi lượng máu đang dần cạn kiệt, và nỗ lực dũng cảm của cô đã thành công cốc. Lại chết nữa.

“Anh cần thêm hỏa lực,” Chris nói. Anh ta đúng. Tôi bắt đầu chơi lại ở chỗ chân bức tường nhưng lần này tôi thay đổi vũ khí của cô ấy từ những khẩu súng lục yếu nhược sang hai khẩu Uzi và hồi đầy máu để tăng sự an toàn. Tôi trèo lên và thực hiện những cú nhảy khó và bám leo lên được chỗ bằng phẳng và nhảy tới lui cho tới khi bị trúng phi dao của tên ninja nhưng không dính máy phóng đao bởi vì lần này tôi đã bước tránh ra khỏi ống ngắm của nó. Tôi rút hai khẩu Uzi ra và bắn tên ninja tới mức có vẻ như nhiều hơn cần thiết. Thành công! Tôi ấn lưu lại để lần sau có bị chết cũng không phải chơi lại đoạn thử thách đau khổ đó nữa.

Chris, trong thời gian đó, đã chuyển chủ đề sang Thượng Đế. Có vẻ như Chris có rất nhiều thứ để nói về Thượng Đế, có một số trong đó không hoàn toàn là tâng bốc Thượng Đế. Well, ít nhất thì anh ta cũng đang đi đúng hướng. Điều này gợi tôi nhớ lại về câu chuyện du ngôn về một anh sinh viên trẻ đã tới gặp một guru ở địa phương và tuyên bố một cách khinh bỉ rằng anh ta đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định rằng anh ta sẽ là một người vô thần. Anh sinh viên bất ngờ khi thấy vị thầy kia lại không những không bị sốc hay tức giận mà còn có vẻ hài lòng là đằng khác. “Ông vui sướng gì thế?” anh sinh viên khó hiểu hỏi. “Tôi vừa bảo ông là tôi không tin vào Thượng Đế, vậy sao ông lại mỉm cười?”
“Điều đó có nghĩa là anh đã bắt đầu biết suy nghĩ rồi đấy,” vị thầy đáp lại. “Từ giờ cứ tiếp tục suy nghĩ nhé.”

Tôi muốn cho Chris đi ra, nhưng tôi muốn Chris đi ra với một thứ gì đó để nhai nghiền ngẫm. Vấn đề là, răng của Chris quá cắn chặt vào miếng làm nạn nhân và những bá chủ bóng tối đang áp bức bỏ đói nhân loại trong lĩnh vực tâm linh, hoặc đại loại thế. Tôi không quá quan tâm đến cấp độ thông hiểu của anh ở hiện tại, thứ đó luôn thay đổi. Trên hành trình này, nếu như bạn không liên tục kinh tởm trước sự ngây thơ và ngu muội của mình ở ngày hôm qua thì là bạn vẫn đang dậm chân tại chỗ. Điều mà tôi muốn Chris làm, chỉ là buông lỏng những quan điểm của mình một chút. Không ôm chúng quá chặt tránh bị chúng ghim mình ở một chỗ tốn quá nhiều thời gian. Đó không phải là một nhiệm vụ nhỏ, tôi biết. Những kiến giải nảy sinh trên hành trình này là những kho báu khó khăn lắm mới giành được, nhưng sau cùng chúng cũng phải bị vứt bỏ, vứt càng sớm càng tốt. Càng ít kháng cự sự buông bỏ đó thì ta tìm thấy kho báu tiếp theo càng nhanh, sự tiến triển của ta càng dễ dàng và ít đau đớn hơn.

“Anh đã từng nghe về tác giả Ken Kesey và nhóm The Merry Pranksters chưa?” tôi hỏi.

“Ý anh là cuốn sách Electric Kool-Aid và những thứ liên quan đó? Từ những năm sáu mươi?”

“Đúng, chiếc xe buýt ma thuật – chiếc xe buýt ma thuật đầu tiên – trước cả chiếc của nhóm the Who, trước cả chiếc của nhóm the Beatles.”

“Ồ,” Chris nói một cách thờ ơ. “Được đấy.”

“Anh hẳn là đã nhìn thấy những tấm ảnh của chiếc xe buýt đấy hoặc của chiếc giống như nó. Nhìn rất ảo, một tác phẩm nghệ thuật thực sự. Nên được đăng trên tạp chí Smithsonian,” tôi nghĩ ngợi. Chris nhìn tôi một cách kỳ lạ, như thể tôi vừa bị trượt ra khỏi chủ đề của cuộc trò chuyện. “Tên của chiếc xe buýt, anh biết đấy, trên kính chắn gió có biển hiệu viết chứ ‘Xa hơn nữa (Further).'”

“Wow,” Chris nói, gật đầu, tự hỏi xem liệu tôi đã nói xong chưa để anh ta có thể tiếp tục thuyết giảng về bản chất quỷ quyệt của nhị nguyên.

Xa hơn nữa,” tôi lặp lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta. “Anh nghĩ tại sao họ lại đặt tên như vậy?”

“Well,” anh ta bắt đầu nói, muốn biết câu trả lời. “Tôi nghĩ là họ đang du lịch khắp nơi với nó và họ đang nói là, anh biết đấy, hãy đi về phía trước, xa hơn, luôn có nhiều thứ khác hơn để xem, luôn có một nơi nào đó để đi. Tinh thần phiêu lưu.”

“Đúng,” tôi đồng ý. “Tuy nhiên, nó cũng hài hước. Với tôi, “Further” là một từ duy nhất quan trọng nhất trong hành trình của tôi. Nó giống như là mantra của tôi, nhưng nó đã có một ý nghĩa rất riêng và thấm thía. Có rất nhiều thời điểm từ “further” đã tới như là một sự trợ giúp. Giống như là khi tôi tưởng rằng mình đã tới được một nơi vững chắc, một nơi đáng để ở lại, và rồi tôi nhớ đến từ “further”, và rồi tôi đã hiểu “xa hơn nữa” có nghĩa thực sự là gì, và tôi đã nhận ra rằng dù tôi có thể thích nơi mình đã đến nhiều như nào đi chăng nữa, đó vẫn chưa thực sự là nơi mà tôi đang hướng đến.” Đây là một cách nói đơn giản hóa nhằm làm mềm dịu đi ý tưởng rằng nơi Chris đang ở vẫn chưa là nơi mà anh ta hướng tới. “Ngay cả khi tôi đắc được tri thức và sự thấu hiểu vượt xa cả hy vọng huyễn hoặc nhất của tôi, ngay cả khi tôi đã hoàn thành vượt qua cả sự mong đợi cao nhất của tôi, ngay cả khi tôi đã siêu việt trên những người hướng dẫn tôi, cái từ “further” vẫn luôn ở đó, vang vọng trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi rằng chỉ có một mục tiêu duy nhất của hành trình và tôi vẫn chưa ở đó.”

Tôi nhìn xem những lời đó có thấm vào được tí nào không. Chris đang gật gù, thưởng thức tôi, chờ đợi tới lượt anh ta được nói.

Ồ, well. Ít nhất thì Lara cũng lên được cấp độ tiếp theo.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.