35. Thứ không thể đơn giản hơn

Con người sợ hãi tư tưởng hơn bất cứ điều gì khác trên trái đất – hơn cả sự hủy hoại, thậm chí hơn cả cái chết. Tư tưởng là mang tính lật đổ và cách mạng, phá hoại và khủng khiếp; tư tưởng tàn nhẫn với đặc quyền, các thể chế đã được thiết lập và các thói quen thoải mái, tư tưởng là vô pháp và vô thiên, thờ ơ với chính quyền, là sự bất cẩn của sự khôn ngoan đã được thử nghiệm kỹ lưỡng của các thời đại. Tư tưởng nhìn vào hố địa ngục và không sợ hãi. Nó nhìn thấy con người, một hạt bụi yếu ớt, bị bao quanh bởi sự im lặng sâu thăm thẳm; nhưng vẫn kiêu hãnh hiên ngang, bất động như thể nó là chúa tể của vũ trụ. Tư tưởng là vĩ đại, linh hoạt và tự do, là ánh sáng của thế giới, và là vinh quang chính của con người.
Nhưng nếu tư tưởng là đặc quyền của số ít, chứ không phải là sự sở hữu của số đông, thì chúng ta hẳn đang hành động với sự sợ hãi. Chính nỗi sợ hãi đã kìm hãm con người, sợ hãi rằng các niềm tin ấp ủ của họ sẽ trở thành ảo tưởng, sợ rằng các thể chế mà họ đang sống sẽ tỏ ra có hại, sợ rằng bản thân họ sẽ tỏ ra ít được tôn trọng hơn so với những gì họ tự nhận.
-Bertrand Russell


TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU ĐANG GIẾT THỜI GIAN trong phòng chờ của thần chết, làm phân tâm bản thân bằng một số cuốn sách hoặc tạp chí, câu đố hoặc trò chơi, đang chờ đợi được gọi tên và nhưng giả vờ như là không. Hầu hết chúng ta đều lãng quên rằng mình đang ở đâu và cái gì đang diễn ra; lãng quên bởi ân điển và mưu mô man rợ của Maya. Mỗi phút chúng ta không ý thức được hoàn cảnh của mình, không biết mình đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra, là một phút vô thức, một phút chúng ta mê ngủ và mơ về một cuộc sống ở một nơi khác với những luật lệ khác. Hầu như mọi người đều sống trong trạng thái tưởng tượng này hầu như mọi lúc.
Bất cứ trò chơi nào chúng ta chơi, bất kỳ trò giải trí nào đang choán lấy chúng ta, chúng ta đều cảm thấy thoải mái khi nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến một nơi nào đó, đưa chúng ta đến một mục tiêu mong muốn nào đó, rằng có ý nghĩa trong đó, nhưng ý nghĩa chỉ là một ảo ảnh của trạng thái mơ, nơi mà mọi thứ đều có thật (real), nhưng không có gì là đúng (true).
Trạng thái mơ là một câu chuyện hư cấu phi lý, và để ở trong đó, mặc dù sở hữu lý trí, chúng ta phải có khả năng duy trì một mức độ phi lý lành mạnh. Đây là chức năng quan trọng mà các hệ thống niềm tin đóng vai trò trong cuộc sống của chúng ta. Niềm tin cung cấp cho chúng ta sức mạnh cảm xúc – lực hấp dẫn nhân tạo mà chúng ta cần để duy trì việc bám đất. Nhưng bằng cách cắt bỏ khối u của vô minh – tri kiến sai lầm, chúng ta có thể đi lên một độ cao nơi chúng ta nhìn thấy khu rừng chứ không phải cây cối, nơi những sợi chỉ biến mất và tấm thảm được tiết lộ, và nơi mà một vũ trụ trước đây được cho là bao gồm vô số phần tách biệt thì nay có thể được thấy là một đại dương không phân biệt của bản thể. Tri kiến sai lầm là bộ điều chỉnh mang tính bản ngã, chi phối sự tăng và giảm này. Ngay khi chúng ta nghĩ rằng mình biết điều gì đó, thì tri kiến sai lầm đó sẽ tác động để hạn chế xu hướng hướng lên tự nhiên của chúng ta. Khi chúng ta từ bỏ ảo tưởng về tri ​​thức, khi tri kiến đúng đắn tràn ngập con người chúng ta và thay thế tri kiến sai lầm, khi đó chúng ta sẽ cư trú ở độ cao cao nhất trong mộng cảnh. Bằng cách vượt lên trên những mặt đối lập, chúng ta đánh thức giấc mơ của nhiều bộ phận thành hiện thực của một tổng thể thống nhất. Một khi đã nhìn thấy, tầm nhìn về sự thống nhất này không thể hoàn tác cho ngừng thấy được nữa. Suy nghĩ, với tư cách là một cách điều hướng trong cuộc sống, đã trở nên lỗi thời và được thay thế bằng một cách vượt trội hơn hẳn; một sự hiểu biết trực tiếp không qua các quá trình trung gian. Từ quan điểm hòa nhập này, mọi thứ mà chúng ta từng gọi là đen tối, sai lầm hay xấu xa đều được biết đến một cách rõ ràng là có giá trị và tầm quan trọng ngang bằng với những thứ chúng ta từng gọi là ánh sáng, sự thật hay điều tốt đẹp. Sự cân bằng và toàn vẹn được khôi phục và chúng ta được sinh ra với đúng với bản thể con người chân chính của mình.
Hoàn toàn thức tỉnh trong trạng thái mơ có nghĩa là như vậy.
Đó là những gì tôi nói với nhóm.

*


“Vậy là, tồn tại tri ​​thức,” Ronald nói, cố gắng gài tôi.
“Không phải là thứ tri thức mà tôi biết tới.” Tôi nói và mọi người cười.
“Múc một bình nước ra khỏi đại dương và đậy nắp lại.” Tôi nói họ. “Hãy nghiên cứu nó trong trạng thái tách biệt của nó. Đại dương ở đâu trong cái lọ đó? Thủy triều và dòng hải lưu ở đâu? Đổ nó trở lại đại dương và nó trở lại trạng thái hòa nhập của nó. Thực thể tạm thời không còn tồn tại nữa.”
“Thực thể?” Ronald hỏi.
“Bằng cách múc nó vào một cái lọ, bạn đã tạo ra một thực thể mới, một tiểu-đại-dương. Tất nhiên, không thể cứ chia nhỏ vô hạn, nhưng hãy thử nói điều đó với thực thể mới của bạn. Nó có tất cả các đặc tính của đại dương mà từ đó bạn đã múc nó không, dù bạn có lấy mẫu nhiều hơn hay ít hơn bất kỳ mẫu nào khác mà bạn có thể lấy, nhưng nó có chút gì giống với đại dương đích thực của nó không? Nó có một sự tồn tại độc lập, nhưng một khi bạn rót nó lại vào trong đại dương, nó hòa nhập vào cái toàn thể một cách liền mạch. Thực thể tiểu-đại-dương cụ thể đó ở đâu sau khi bạn đổ nó trở lại? Ở cùng một vị trí giống như trước đó; là ở mọi nơi và không nơi nào cả. Nó không tồn tại trước khi bạn múc nó lên, nhưng bạn không tạo ra nó. Nó không còn tồn tại sau khi bạn đổ nó đi, nhưng bạn không tiêu diệt nó, vậy cái gì được sinh ra khi bạn tách một lọ nước đó ra? Cái gì đã chết khi bạn tái hòa nhập nó?”
Tôi không biết tất cả những câu từ này đến từ đâu, nhưng tôi đang tận hưởng chúng và dường như tôi còn có nhiều hơn thế.
“Nhận thức của chúng ta về thời gian làm cho một số thứ có vẻ vĩnh cửu và những thứ khác có vẻ tạm thời, nhưng trong đại dương năng động của bản thể này, mọi thứ liên tục xoay chuyển trong và ngoài sự tồn tại, giống như cái lọ nước đó, giống như bất cứ thứ gì bạn có thể nghĩ đến – một con muỗi, một ngọn núi, một thiên hà, một con người – tất cả đều trôi chảy, tất cả đang hình thành và phân rã. Một tia lửa sinh ra và chết đi trong tích tắc, trong khi mặt trời dường như tồn tại mãi mãi, nhưng nếu nhận thức về thời gian của bạn lệch về một hướng, tia lửa đó có thể dường như tồn tại mãi mãi, giống như mặt trời. Dịch chuyển theo hướng khác và bạn có thể thấy mặt trời lập lòe liên tục giống như tia lửa. Điều nào đúng? Cả hai? Không cái nào? Bạn có thể đưa ra nhận định tương tự về nhận thức không gian. Dịch chuyển một chiều và mặt trời có kích thước như một tia lửa, đi theo hướng khác và tia lửa dường như lấp đầy vũ trụ. Tôi đã không ở đây một trăm năm trước và tôi sẽ không ở đây một trăm năm nữa, tôi chỉ lập lòe trong và ngoài hiện hữu. Tôi đã bị múc lên và tôi sẽ sớm bị đổ lại, vậy đâu là sự thật về tôi?”
Không ai trả lời.
“Ta là ai? Đó là câu hỏi. Nếu bạn muốn biết, hãy tìm hiểu. Sử dụng Nhận thức về cái chết với Spiritual Autolysis. Hãy suy nghĩ kỹ càng nhất có thể. Hãy dám là một kẻ ngốc. Hãy cởi trói cho bản thân khỏi sự tôn trọng. Hãy tuyên thệ. Tuyên bố chiến tranh.”
Tôi rảo bước, uống chút nước, để họ nghiền ngẫm.
“Đốt hết đi.” Tôi nói. “Đốt cháy mọi thứ. Đây là câu trả lời cho câu hỏi mà bạn đang thắc mắc khi đến đây. Đó là mục đích của tất cả những chủ đề về thức tỉnh này. Đó là nội dung của Thiền tông chân chính hướng tới. Hãy đánh bom hạt nhân cuộc sống của bạn. Cái gì bị phá hủy thì ngay từ đầu nó vốn đã chưa bao giờ là của bạn.”
Câu nói đó lơ lửng trong không khí một lúc trước khi có người lên tiếng.
“Điều đó thực sự có ý nghĩa là gì?” Nicole hơi rụt rè hỏi. “Mức năng lượng đó đến từ đâu?”
“Từ bạn,” tôi trả lời. “Đó là năng lượng của bạn, cùng loại năng lượng mà bạn đang có bây giờ, nhưng thay vì phun nó ra mọi hướng, thải nó ra nhanh nhất như bạn có thể, thì bây giờ bạn khai thác nó, tập trung nó, mang nó đến một mục tiêu duy nhất.”
“Vâng,” cô ấy nói, “nhưng bằng cách nào?”
“Đó là một câu hỏi hay, và lời cầu nguyện, Spiritual Autolysis và Memento Mori là câu trả lời của tôi. Bạn phải bắt đầu bằng cách tập trung vào bản thân. Không có gì có thể xảy ra trước đó và không ai khác có thể làm điều đó hộ bạn. Thực tế là dù bạn cắt nó đi thế nào chăng nữa, bất kể bạn tin điều gì, tất cả những gì bạn có là khoảnh khắc nhỏ bé này, thứ bị kẹp giữa hai cõi vĩnh hằng của sự không tồn tại. Nếu không phải bây giờ, thì khi nào?”
Vài cánh tay giơ lên. Họ muốn khẳng định một vài tham khảo về thế giới bên kia của mình, những chiều kích rộng hơn chiều kích đang hiển hiện của mộng cảnh này, nhưng không cuộc nói chuyện nào về sự bất tử của bản ngã có thể tồn tại sau hai phút xem xét kỹ lưỡng một cách trung thực và tôi không muốn để lời từ biệt của Brett biến thành sự phản đối về niềm tin, vì vậy tôi nhấn mạnh.
“Tất cả những gì bạn có là cánh cửa sổ của trạng thái mơ này, thứ có thể đóng lại bất cứ lúc nào. Câu hỏi đặt ra là, bạn sẽ làm gì với nó? Một khi bạn đánh giá sâu sắc câu hỏi này, cuộc sống của bạn sẽ rơi vào một kiểu khủng hoảng theo tầng. Mọi thứ trong cuộc sống của bạn đều bị bỏ xuống ngoại trừ chính cuộc sống của bạn. Sau đó, trò chơi bắt đầu và tất cả những thứ này bắt đầu có ý nghĩa. Đó là khi bạn tìm ra ý nghĩa thực sự của việc suy nghĩ và tại sao hầu hết mọi người không bao giờ làm điều đó. Đó là lúc bạn bắt đầu thấy việc say ngủ có nghĩa là gì, và hầu như tất cả mọi người đều như vậy. Đó là khi bạn bắt đầu hiểu ý nghĩa của việc nói rằng mọi người đều là trẻ con, và là những đứa trẻ điên rồ ở đó. Đó là khi bạn bắt đầu thấy rằng tất cả các cảm xúc đều là những chấp trước tràn đầy năng lượng và rằng chúng tất cả đều bắt nguồn từ sự sợ hãi. Đó là khi bạn bắt đầu nhìn thấy Maya và hiểu ra cô ấy là ai, cô ấy là cái gì, cô ấy sống ở đâu và cô ấy làm việc như thế nào. Đó là lúc bạn bắt đầu thấy rằng không có gì là sai, rằng sự sai trái là thứ không thể xảy ra và điều sai trái nhất mà bạn có thể nghĩ đến cũng không kém phần đúng đắn so với điều đúng đắn nhất mà bạn có thể nghĩ đến. Đó là khi tất cả những phát biểu dường như mâu thuẫn này không còn là những khái niệm nghịch lý và bắt đầu trở thành những quan sát đơn giản và rõ ràng nhất. Và đó là lúc bạn muốn có thể tập trung bản thân như một tia laser, và điều đó đòi hỏi các quy trình như Spiritual Autolysis hoặc Memento Mori. Đó là những thứ cần thiết để thành công trong một dự án nơi mà sự thất bại và tầm thường được tôn vinh đến mức không ai nhớ được thành công trông như thế nào.”
Tôi quay sang nhìn ngọn lửa và uống một ngụm. Tôi quay lại.
“Không ai nói rằng công việc này là dễ dàng,” tôi tiếp tục, “sự tiến bộ thực sự không bao giờ dễ dàng. Bạn đã nghe Lisa nói, ba năm đau khổ để mở đôi mắt ra, và chúng vẫn chưa thực sự thích nghi được với môi trường mới của cô ấy. Nó xé nát toàn bộ cuộc sống cô ấy như địa ngục, và cô ấy chỉ mới bắt đầu thôi. Cô ấy đã không làm những mạn đà la bằng cát xinh đẹp và quét sạch chúng để nhắc nhở bản thân về sự vô thường của mình. Cô ấy đã không cố gắng hình dung chân diện mục của mình trông như thế nào trước khi được sinh ra. Có lẽ cô ấy đã chẳng làm gì khác hơn là hạ thấp khả năng phòng vệ của cô ấy, từng chút một, trong suốt ba năm, giống như một cái chết từ từ. Nhưng nhanh hay chậm, đó là nó; một cái chết. Và tất cả những điều đó dẫn đến điều gì? Bạn được gì sau tất cả những đau khổ và vỡ mộng đó? Tôi dừng lại để họ suy nghĩ về nó. Cứu rỗi? Giải thoát? Niết bàn? Không, nó chỉ đưa bạn trở lại điểm khởi đầu. Nó đưa bạn trở lại thời điểm mà bạn đã đi xuống theo chiều dọc thay vì theo chiều ngang, nơi bạn đã bắt đầu ở tuổi mười hoặc mười hai. Nó đưa bạn ra khỏi cái hố mà bạn đã dành cả đời để đào sâu vào để cuối cùng bạn có thể bắt đầu cuộc sống của mình. Chúng ta thậm chí không nói về việc thực hiện một hành trình tâm linh vào thời điểm này, chúng ta đang nói về việc hoàn tác cái thứ hành trình phi tâm linh đó. Chúng ta dành cả cuộc đời để chui xuống mồ của chính mình, như thể đó là một nơi thông minh để trốn khỏi cái chết. Đây là việc trèo ra khỏi nấm mồ của chúng ta và sống cuộc sống của chúng ta và khám phá xem chúng ta là ai, đang ở đâu và chúng ta là một phần của cái gì, và bạn không thể làm điều đó từ đáy hố.”

*


“Anh nói rằng không có gì là thực cả,” một lúc sau Shanti nói. “Làm sao lại không có gì là thực được? Thật là không có nghĩa lý gì.”
“Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi không có kiến thức về chủ đề này. Đây là trạng thái mơ. Không có gì khác để nói về nó.”
“Nhưng như vậy rất…,” cô ấy tìm kiếm từ ngữ, “rất không thỏa mãn.”
“Đó là vấn đề về quan điểm,” tôi trả lời, “không phải là nó không thỏa mãn. Mà là bạn không thỏa mãn. Tôi tỉnh táo trong trạng thái mơ và tôi không thấy nó không thỏa mãn chút nào. Tôi không thắc mắc, không phàn nàn, không có vấn đề nào chưa được giải quyết. Tôi hoàn toàn thỏa mãn. Mọi thứ khá là giống theo ý thích của tôi. Tôi sẽ không thay đổi điều gì.”
“Anh thậm chí không còn có hứng thú sao?”
“Về cái gì? Thực tế là chẳng có gì đáng để hứng thú cả? Bạn có thể nói gì về một giấc mơ? Bạn có thấy không thỏa mãn khi những giấc mơ ban đêm của mình thiếu thực chất và không vững chắc không? Rằng chúng vỡ tung như bong bóng khi bạn thức dậy?”
“Không,” cô ấy nói, “tất nhiên là không.”
“Chà, đây là điều tương tự.” Tôi nói với Shanti, nhưng là với tất cả mọi người. “Sự khác biệt duy nhất là bạn không biết nó. Nhưng bạn có thể. Nó ở đó để được biết đến, được nhìn thấy. Không có gì bí ẩn. Không có gì bị che giấu, chỉ ta là không nhìn thấy mà thôi. Những ẩn dụ, câu chuyện ngụ ngôn và dụ ngôn mà chúng ta sử dụng là những công cụ rất mạnh mẽ của sự hiểu biết. Nếu bạn muốn đạt được bất kỳ tiến bộ nào, bạn nên cố gắng tin tưởng chúng nhiều hơn, kiểm tra xem chúng sẽ uốn cong bao xa trước khi bị phá gãy. Sử dụng Spiritual Autolysis để tấn công chúng. Một số thứ mạnh hơn những thứ khác, tất nhiên, nhưng sự thấu hiểu rằng thực tại đồng thuận (consensual reality) này như một trạng thái mơ là thứ không thể phá gãy. Cuộc sống chỉ là một giấc mơ. Thực tại không hề có cơ sở thực tế. Nhắm mắt lại bạn thấy nó không thỏa mãn, mở mắt ra tôi thấy nó thú vị, kỳ diệu, phi lý, tương tác, thách thức, bí ẩn, vui tươi và ngắn gọn. Bạn muốn những câu trả lời, nhưng không hề có câu trả lời, chỉ có những niềm tin, và nếu bạn muốn thức tỉnh, dù trong giấc mơ hay thức tỉnh khỏi trạng thái mơ, niềm tin không phải là người bạn của bạn. Chúng chỉ kìm hãm bạn. Đòi hỏi câu trả lời và lời giải thích là một chiến thuật ngăn chặn của bản ngã. Bạn có thể ngừng đưa ra những yêu cầu mang tính bản ngã này và thả lỏng vào trong cái thứ này, thứ mà bạn là một phần trong đó, hãy tin tưởng, quy hàng, giải phóng. Bạn không nghe thấy nó, nhưng có một chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc và bạn không biết mình còn bao nhiêu tích tắc nữa. Hãy lắng nghe nó. Trò chơi vẫn tiếp tục, cho dù bạn có chơi hay không.”
Tôi quay lại nói với cả nhóm.
“Tôi không phải là kiểu một bác sĩ phẫu thuật tên lửa vĩ đại, tôi chỉ là một người nghiêm túc trong việc tìm hiểu mọi thứ. Tương tự với Brett. Không có gì tôi có thể nói với bạn mà bạn không thể tự mình hiểu ra. Không có gì tôi thấy mà bạn không thể tự mình nhìn thấy. Tôi giống như Socrates; tất cả những gì tôi biết là tôi không biết gì cả. Điều đó giống như ẩn ý của cogito, chúng cùng nhau tạo thành alpha và omega của mọi kiến ​​thức: Tôi biết rằng Tôi Hiện Hữu, và tôi biết rằng tôi không biết gì khác. Đó là một điều dễ dàng để nói, nhưng để biết nó thì đúng là địa ngục.”

*


Một cuộc đối thoại ngẫu nhiên tiếp tục trong vài phút trước khi chiếc điện thoại di động dùng một lần của tôi rung lên, báo cho tôi biết rằng Lisa và Melissa đang trên đường xuống để tham gia cùng chúng tôi. Tôi bước ra cầu tàu nhỏ và ném chiếc điện thoại nhỏ rồi nhìn nó bắn tung tóe rồi biến mất. Tín hiệu đó là thứ cuối cùng tôi cần đến và tôi rất vui khi thoát khỏi nó. Khi quan sát những gợn sóng lăn tăn, tôi nhớ lại một đêm rất lâu trước đây, giống như đêm nay, khi tôi đứng trên một bến thuyền tương tự nhìn ra làn nước đen và ném đi một thứ gì đó. Quay lại thời điểm bắt đầu quá trình thức tỉnh của tôi, và thứ mà tôi đã vứt bỏ lúc đó là một vật gia truyền đã được truyền lại cho tôi và theo dự kiến, một ngày nào đó tôi sẽ truyền lại cho con trai mình. Đó là một chiếc đồng hồ, cũ kỹ và đắt tiền, một báu vật của gia đình, và ném nó đi mãi mãi chỉ là một việc làm tồi tệ. Tôi đã không nghĩ về chiếc đồng hồ đó hay đêm đó trong nhiều năm, và lòng tôi bỗng tràn ngập lòng biết ơn, tình đồng chí và sự cảm thông dành cho chàng trai trẻ điên cuồng mà tôi đã từng là lúc đó.
Vậy là, sau tất cả, tôi đã có một chút đa sầu đa cảm nhảm nhí.
Tôi đi bộ trở lại nhóm. Tôi yêu cầu tất cả họ đứng dậy, dời ghế ra xa và đứng thành hình nửa vòng tròn quanh tôi và ngọn lửa. Tôi đặt một trong những chiếc ghế cạnh đống lửa và đứng trên đó.
“Một trong những việc chúng ta ở đây để làm tối nay là chào vĩnh biệt Brett,” tôi nói. “Brett không chỉ là một người nào đó. Chúng ta không muốn làm mất danh dự của cô ấy bằng những lời lẽ sáo rỗng, thứ sẽ hợp rất nhiều người khác, và điều này đặt ra một câu hỏi quan trọng: Chúng ta có thể nói gì về Brett? Về cuộc đời của cô ấy? Tôi sẽ không đứng lên đây và nói những điều như cuộc sống của cô ấy có ý nghĩa hoặc rằng cô ấy đã đến một nơi tốt đẹp hơn. Cô ấy sẽ đá vào mông tôi nếu nghe thấy tôi nói như vậy, và đúng như vậy.” Tất cả cười. “Cô ấy đã chơi tốt một trò chơi, đó là điều mà chúng ta có thể nói về cô ấy. Cô ấy đã trung thực theo một cách mà hầu như không ai trên thế giới biết đến, chúng ta có thể nói điều đó. Cô ấy có đủ can đảm để đối mặt với sự thật. Điều đó khá hiếm.”
Họ im lặng và buồn bã.
“Ý tưởng đầu tiên của tôi cho tối nay là mang hộp sọ của Brett đến để chúng ta nắm lấy rồi chuyền tay nhau, có thể đặt nó trên bàn bên cạnh bức ảnh cô ấy đang mỉm cười. Điều đó sẽ tạo nên một hoạt cảnh khá kích thích tư duy, việc đặt cạnh nhau của cùng một hàm răng cười toe toét trong cuộc sống và cái chết, nhưng hóa ra là thật không dễ để chạm tay vào hộp sọ của một ai đó, và dù sao thì Brett cũng đã được hỏa táng. Chúng tôi đề xuất rằng chúng ta có thể đặt một chiếc bình đựng tro cốt của cô ấy ở đây và phân tán nó trên mặt nước của cái hồ này trong khi tôi nói vài điều nhảm nhí vô nghĩa về việc cô ấy được sinh ra ở đây như thế nào, nhưng tôi nghĩ điều đó khá sến súa và tôi nghĩ Brett sẽ đồng ý. Vì vậy, tôi đã hỏi vũ trụ rằng ta phải làm gì và câu trả lời được đưa ra ngay lập tức và tôi biết rõ ràng. Có ai biết bạn sẽ nhận được gì khi nén một sinh vật cấu thành từ carbon không? Kiểu như, nén rất nhiều lần?”
Một số người nhanh chóng nói không và hỏi rằng ta sẽ có được cái gì, nhưng đó chỉ là lời nói mang tính hùng biện. Trong vòng một phút, trong khi tôi bước xuống ghế, uống nước và đốt lửa, câu trả lời đã được tìm ra và lan truyền trong nhóm. Khi tôi trở lại ghế của mình và nhìn vào khuôn mặt của họ trong ánh lửa nhảy múa, tôi thấy rằng họ nghĩ rằng họ biết nhưng họ không dám tin điều đó.
“Ai đang cầm cô ấy?” Tôi hỏi, tìm kiếm trong số họ. “Ai đang cầm chiếc hộp nhỏ chứa Brett trong đó?”

*


Bạn có thể hỏa táng một người, dọn dẹp tro cốt của họ một chút và mài họ thành một viên kim cương. Có những công ty có phòng thí nghiệm làm việc này. Khi chúng tôi làm điều này cho Brett, đó không phải là một quy trình nổi tiếng. Trong số tất cả các học sinh của Brett, chỉ một số ít từng nghe nói về nó và chưa có ai từng nhìn thấy kết quả. Có thể trong tương lai điều này sẽ phổ biến và mọi người sẽ đeo những người thân yêu đã mất của họ quanh cổ hoặc trên ngón tay, nhưng tại thời điểm chúng tôi làm điều đó cho Brett thì thực tế là chưa từng có ai như thế.
Đó là một quá trình khá tốn kém và phức tạp, nhưng vũ trụ đã hỗ trợ nó từ mọi góc độ và Lisa và Nicole đã hợp tác để biến nó thành hiện thực, kết quả là một viên kim cương lớn, không màu, được đóng hộp đẹp đẽ đã chờ đợi chúng tôi trong két sắt của một khách sạn ở Virginia với không một ngày nào dư thừa. Tôi đã vạch ra dự án này ngay từ đầu, nhưng phần lớn chi phí đã được thu từ nhóm và bác sĩ Kim và một số nguồn khác, và toàn bộ công việc đã diễn ra mà không có bất kỳ điều gì bất ngờ, cho đến khi kết thúc. Không có gì ngạc nhiên từ con gái của Brett. Melissa đã biết về điều này ngay từ đầu. Cô ấy hoàn toàn tán thành kế hoạch và đã trực tiếp tham gia vào một số điểm trong quá trình. Ngay khi tôi và Lisa đến hôm nay, chúng tôi đã mang viên kim cương cho Melissa để cô ấy dành thời gian riêng tư với nó. Không bao giờ có bất kỳ ý nghĩ làm cô ấy ngạc nhiên với nó.
Điều đáng ngạc nhiên là phản ứng của cả nhóm. Khi họ nhận ra rằng viên kim cương mà họ đã ngưỡng mộ lại hóa ra là hài cốt của người thầy đã khuất của họ, họ không thực sự vỗ tay tán thưởng. Tôi không biết mình đã mong đợi điều gì, nhưng những gì tôi nhận được là cả một sự im lặng nặng nề.

*


Phải mất nửa giờ để giải thích quy trình chế tạo kim cương cho mọi người và để chiếc hộp được chuyển đi một lần nữa để mọi người có thể nghiên cứu nó dưới ánh sáng kiến ​​thức mới của họ về nó. Lần này thì họ lấy viên kim cương ra khỏi hộp. Họ muốn chạm vào nó, cầm nó trong tay và nghĩ xem nó là gì và bản thân họ là gì, bởi vì đây là những điều chúng ta phải nghĩ đến khi đối mặt với cái chết, người chết và hài cốt của người chết. Đây là hiệu ứng mong muốn mà tôi đã có trong đầu khi lần đầu tiên nghĩ đến việc sử dụng hộp sọ của Brett để trình diễn và kể, và sau đó thì giải pháp kim cương được biết đến. Điều tôi đã không nhận ra là hiệu ứng đã rất cảm động. Phải mất nửa giờ nữa mới đủ để họ nguôi ngoai để chúng tôi tiếp tục. Một số bối rối, một số khóc lóc, một số tụ tập thành các nhóm nhỏ để cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình với nhau. Đã mất tròn một tiếng đồng hồ từ lúc cú sốc đến tới khi mọi người đã ổn định và thoải mái trở lại.
Viên kim cương là một lời nói dối đẹp đẽ, và cả nhóm háo hức tin tưởng. Họ nhìn thấy ý nghĩa và vẻ đẹp trong viên kim cương. Họ nhìn thấy bản chất; một cái nhìn thoáng qua về sự thật, hoặc một số lời hứa mơ hồ về sự bất tử. Họ nhìn thấy tất cả những thứ không có thực ở đó, đang được phóng chiếu lên viên đá nhỏ đó qua các bộ lọc mà họ nhìn nó.
Không phải là một tên khốn nhẫn tâm, nhưng tôi coi viên kim cương chỉ có ý nghĩa khi nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Tôi thấy cái đẹp ở trong sự hư vô của nó. Tôi cầm nó lên và để nó đu đưa trên sợi dây chuyền vàng và chiêm ngưỡng nó. Đây đã từng là một người đi giữa chúng tôi, cô ấy đã từng ở đây, ở nơi này, chúng tôi đã từng nhìn thấy cô ấy, chúng tôi đã lắng nghe cô ấy, cô ấy cũng đã giống như chúng tôi và bây giờ đây là những gì cô ấy là, hòn đá nhỏ ngớ ngẩn này. Brett, người chủ trang trại, người phụ nữ, người sống sót, giáo viên, con gái, mẹ, bà – giờ chỉ là một món đồ trang sức lòe loẹt.
Brett không chết. Không hề có một thực thể Brett nào sở hữu trạng thái chết. Đơn giản là không có thứ gọi là Brett. Cô ấy không chết, chỉ là cô ấy chẳng là gì cả. Thật ra, bây giờ cô ấy cũng không hơn không kém so với cô ấy trước đây, so với bất kỳ ai. Cô ấy là một khuôn mặt hình thành từ một đám mây trong giây lát và biến mất. Bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì cũng thực sự cũng chỉ có tất cả là như thế mà thôi, và chúng ta có thể thoải mái với điều đó, không phải vì nó dễ chịu mà vì đó là sự thật.

*


Phần tiếp theo của buổi tối là của Lisa và Nicole. Họ lấy lại viên kim cương và chiếc hộp, đồng thời yêu cầu mọi người ngồi xuống và im lặng. Họ đưa Melissa ra phía trước và nói một số điều rất tốt đẹp về Brett khiến mọi người phát khóc, sau đó họ trao viên kim cương cho Melissa. Họ đã làm tốt. Melissa cũng làm tốt. Cô nhận chiếc hộp nhỏ và im lặng ngắm nghía nó một hồi lâu đầy xúc động. Sau đó, Melissa cảm ơn mọi người và nói một chút về mẹ cô ấy, và việc cô ấy không hề biết con người Brett mà tất cả chúng tôi đều biết, nhưng cô ấy ước rằng mình biết được.
“Bộ phim yêu thích của mẹ là Harold and Maude,” cô nói, “vì vậy tôi nghĩ có lẽ tôi nên ra đây tối nay và nhận viên kim cương này rồi mang thẳng ra cầu tàu và ném nó xuống nước, giống như Maude đã làm với chiếc nhẫn mà Harold đã đưa cho cô ấy, và tôi sẽ nói, ‘để cho tôi sẽ luôn biết rằng nó đang ở đâu,’ như Maude đã nói. Tôi nghĩ đó có thể là điều đúng đắn nên làm, nhưng khi nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra rằng mình thực sự không hiểu. Tôi không hiểu điều đó. Tôi không hiểu tại sao Maude lại ném món quà của Harold đi như vậy, vì vậy nếu tôi làm điều đó bây giờ thì nó sẽ là giả tạo, giống như, chỉ để thể hiện, vì vậy tôi sẽ không làm điều đó. Tôi sẽ giữ lấy nó và tôi sẽ cố gắng hiểu mẹ tôi theo cách mà tất cả mọi người đã hiểu về bà ấy, và nếu tôi có thể làm được điều đó, thì có lẽ tôi sẽ hiểu tại sao Maude lại ném chiếc nhẫn đó đi và có thể sau đó tôi sẽ xuống đây, thậm chí nếu tôi là một bà già, và tôi ném viên kim cương xuống nước và nói với mẹ tôi, ‘vậy là con sẽ luôn biết mẹ đang ở đâu’, và tôi sẽ biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi nghĩ điều đó có nghĩa là tôi tôn trọng bà ấy và cố gắng hiểu bà ấy chứ không phải vứt bỏ bà ấy để làm ra vẻ như tôi hiểu điều gì đó trong khi tôi vốn không hiểu, hoặc giống như tôi chỉ muốn loại bỏ bà ấy. Tôi không biết điều đó có ý nghĩa hay không. Tôi hy vọng nó có ý nghĩa với tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người vì món quà này và vì đã đến đây và biết mẹ tôi theo cách mà tôi đã không biết.”

*


Lisa và tôi dẫn Melissa trở lại nhà và chúc ngủ ngon. Chúng tôi nói lời tạm biệt và rời đi. Lisa bắt đầu quay trở lại con đường dẫn đến hồ nước. Tôi đi về phía chiếc xe thuê.
“Anh đang làm gì thế?” Cô ấy hỏi.
“Đến lúc phải đi,” tôi nói.
“Đi? Nhưng mọi người còn có nhiều câu hỏi hơn, anh đã làm cho tất cả họ phấn khích. Họ đều đứng lên nói chuyện và chờ anh quay lại. Họ có rất nhiều điều muốn hỏi anh.”
Tôi dừng lại và quay về phía cô ấy.
“Như thế nào?” Tôi hỏi cô ấy. “Có thể ví dụ về một câu hỏi hợp lệ họ có thể hỏi không?”
“Sao lại hỏi tôi? Tôi không biết.”
“Họ đã biết những gì cô làm, họ còn thiếu thông tin gì để bắt đầu hành trình đi từ phủ nhận tới nhận thức? Cô hoặc tôi có câu trả lời nào mà họ cần nghe?”
Cô ấy có vẻ bối rối.
“Tôi không biết,” cô lặp lại.
“Đã đến lúc cô ngừng nói câu đó.”
Ánh mắt của cô trở nên cứng rắn. Cô ấy im lặng khi bị thách thức, điều đó khiến công việc của tôi khó khăn hơn, đồng nghĩa với việc tôi phải nói một cách cứng hơn.
“Mối quan hệ của chúng ta sắp kết thúc, của cô và tôi,” tôi nói với cô ấy. “Chỉ còn một vài giờ trên đường đi thôi và thế là xong.”
Ánh mắt của cô mềm đi.
“Nhưng chúng ta vẫn có thể___”
“Chúng ta có thể không? Cô đã ngồi ở cái bàn đó với tôi suốt mùa hè. Cô có từng thấy qua tôi nói chuyện điện thoại hay trao đổi thư từ với bất kỳ ai qua email chưa? Cô đã thấy những bức thư được chuyển tới, cô có thấy tôi trả lời bất kỳ thư nào chưa?”
“Chưa, nhưng___”
“Có dấu hiệu nào của gia đình, bạn bè, những người trong cuộc sống của tôi không?”
“Không.”
“Cô có nghĩ rằng tôi đang che giấu một phần cuộc sống của tôi với cô không?”
“Không, tôi đoán là không, nhưng___ “
“Tôi không phải là một huấn luyện viên cuộc sống hay một guru hay một phụ huynh thay thế. Tôi không có mối quan hệ con người. Mỗi người là một hòn đảo, toàn bộ hòn đảo. Nếu chú chó của tôi là giống đực, tôi sẽ đặt tên nó là Wilson. Tôi biết tôi đang ở đâu.”
“Nhưng tôi nghĩ___”
“Tôi sẽ làm hại cô nếu ở bên cạnh cô. Tương tự với những người ở dưới hồ. Đây là công việc solo một mình. Nếu một người đang chết đuối tóm lấy tôi, tôi sẽ rất tử tế khi đạp vào mặt họ.”
Cô ấy có vẻ buồn.
“Cô là một đứa trẻ mồ côi,” tôi nói với cô ấy. “Ngay cả khi cha mẹ của cô vẫn còn sống, cô cũng là như vậy. Đó là điều cô phải làm quen. Nếu cô viết thư cho tôi sau vài năm nữa, tôi sẽ háo hức đọc nó. Tôi hy vọng bức thư nói rằng cô đã hiểu những gì tôi đang nói với cô ngay bây giờ, rằng cô đã tiếp tục phát triển thành một Người Trưởng Thành và vẫn đang phát triển, và rằng cô đang nuôi dạy con cái của mình theo cách đó. Đó là những gì tôi hy vọng bức thư đó sẽ nói.”
“Còn có điều gì khác nó sẽ nói nữa không?” cô ấy hỏi với đôi mắt không chút hài hước.
“Jed thân mến, tôi đã khỏe hơn nhiều sau cơn suy sụp nhỏ của mình. Tôi đang hành nghề luật trở lại, lũ trẻ đang học hành tốt và tôi có thể sẽ quay lại với Dennis. Tôi đã chơi gôn và tôi đang tích cực tham gia các tổ chức từ thiện địa phương. Không phải là cô nàng tóc bự và mông béo trong Corpus Christi, ha ha! Cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn đó, Tình yêu, Lisa.”
Cô ấy trông như thể tôi vừa tát cô ấy.
“Có phải đó là những gì anh nghĩ?”
Tôi nhún vai. “Nó tùy thuộc vào cô thôi. Ngay cả bây giờ, sau tất cả những gì cô đã trải qua, cô vẫn chưa mở mắt ra, bước những bước đầu tiên, để thừa nhận thế giới mới mẻ và khác biệt mà cô đang ở. Cô nghĩ rằng quá trình này đang ở phía sau cô, nhưng cô vẫn ở trong đó rất nhiều đấy. Đây là cái tát vào mông của cô. Abrase los ojos, abogada. (Mở mắt ra đi, cô luật sư)”
“Chúa ơi,” cô buồn bã lắc đầu, “một đêm thật đẹp.”
“Chắc chắn là thế,” tôi đồng ý. “Đây là đêm đẹp nhất trên thế giới. Vậy mà chúng ta đang làm gì? Chỉ có nhận thức và phủ nhận, hướng tới và tránh xa, tiến bộ và cố thủ. Những người dưới hồ hoặc sẽ trải qua quá trình chuyển hóa giống như cô đã trải qua, hoặc họ sẽ ở lại xuống lỗ của họ. Họ không cần thông tin, họ cần sự bất mãn muốn tự tử. Cô hoặc tôi có câu trả lời nào mà những người đó cần nghe không? Bây giờ tôi đang hỏi . Cô chịu trách nhiệm. Cô muốn làm gì?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Đi thôi,” cô nói.

*


Đây là lời khuyên cơ bản của tôi về chủ đề thức tỉnh tâm linh, dù thức tỉnh ở trong trạng thái mơ hay thức tỉnh khỏi trạng thái mơ. Đối mặt với những sự thật. Đối mặt với cái chết. Đối mặt với cái chết của chính bạn, sự vô nghĩa của chính bạn. Điều này áp dụng cho tất cả mọi người ở mọi nơi. Tôi đã đề cập đến chủ đề nhận thức về cái chết trong cuốn Damnedest, nhưng hồi đó tôi đã nghĩ rằng mình đang viết cho những độc giả sành sỏi, những người quá hiểu biết về tâm linh nên không cần một bài học đơn giản như vậy. Kể từ đó, tôi đã phát hiện ra rằng những người có vẻ tinh tế nhất về mặt tâm linh lại là những người cố thủ sâu sắc nhất và ít có khả năng phải chịu sự khắc nghiệt của hành trình tâm linh thực sự. Đã đi sai đường quá xa, họ là những người ít có ý định quay đầu lại và xóa bỏ mọi sự phản tiến bộ của mình. Bây giờ tôi thấy rằng sự phủ nhận cái chết, nỗi sợ vô ngã, chính là cốt lõi của sự tê liệt đang bủa vây hầu như tất cả những người khao khát tâm linh, cũng như tất cả những người khác.
Phủ Nhận Cái Chết, dưới mọi hình thức, là cái hố ở tận cùng mà chúng ta ngồi co ro và run rẩy, sợ chết khiếp cho chính mạng sống của mình. Nhận thức về cái chết là hành động thoát ra khỏi cái lỗ đó và quan sát thế giới mà chúng ta đang sống và sự sáng tạo mà chúng ta là một phần. Tôi đã nói nhiều lần rằng tất cả mọi người, trên khắp thế giới và trong suốt lịch sử, đơn giản trông giống như chỉ là trẻ con từ quan điểm của một người đã thực hiện dù chỉ một bước, và đây là bước đó. Để mạo hiểm ra khỏi cái lỗ đó, để tuyên bố tự do khỏi những niềm tin ấu trĩ, hướng về cái chết, nhìn vào mắt những con quỷ không thể tiêu diệt được của sự vô nghĩa và hư vô, đây là nơi cuộc hành trình bắt đầu, và không có cuộc hành trình nào bắt đầu ở một nơi khác. Mọi thứ khác chúng ta làm là đều liên quan đến việc giữ cho mình luôn ngu ngốc và giết thời gian và đào lỗ sâu hơn.
Tôi sẽ làm gì nếu tôi là một người trong nhóm đó, nghe tôi và Lisa nói tối nay? Tất nhiên là không thể nói trước được, nhưng theo nghĩa lý tưởng hóa, tôi có thể nói rằng tôi sẽ về nhà và vạch ra một ranh giới. Tôi có thể bắt đầu bằng cách tập hợp mọi mảnh vụn tâm linh mà tôi đã tích lũy trong nhiều năm qua mọi cuốn sách và tạp chí, mọi bộ quần áo và đồ trang sức, mọi bức tượng nhỏ, đồ lặt vặt, vật tổ và đồ thờ cúng – và tôi sẽ xếp thành một đống và đổ xăng lên nó và xem nó cháy và lột trần truồng và hú lên với mặt trăng và đưa ra những lời thề hoang dã, giống như lời thề quyết chiến, với các vì sao và mặt trăng làm nhân chứng của tôi. Một cử chỉ to tát, ngu ngốc sao? Tuyệt đối luôn. Vạch ra một ranh giới cần phải là như vậy. Bạn phải gửi một tín hiệu mạnh mẽ, ngay cả khi nó chỉ là gửi cho chính bạn. Không ai dấn thân vào điều này với một tâm trí bình thường và bình thản.
Hoặc có lẽ tôi sẽ đi theo con đường khác. Có lẽ tôi sẽ nói rằng tôi thích cuộc sống và cách tiếp cận tâm linh của tôi theo cách của tự nhiên của nó. Tôi muốn được hạnh phúc và sống một cuộc sống tốt đẹp. Cảm ơn vì bài nói nhảm điên rồ về cái chết, Jed à, nhưng tôi muốn có một cuộc sống tâm linh nâng cao, chứ không phải tất cả những thứ về việc đánh bại cái chết và chiến tranh chiến sự gì cả. Tôi thích những cuốn sách của mình và bài thực hành thiền định của mình và tôi thấy thật vô lý khi phải đốt cả một ngôi nhà khi tất cả những gì nó cần là một lớp sơn mới.
Sau cùng thì, cho dù bạn chơi nó như thế nào, nó cũng chỉ là một trò chơi chết tiệt.


Đi qua- lập tức đi qua ngay! máu đang cháy trong mạch của tôi!
Hỡi linh hồn! kéo neo ngay lập tức!
Cắt dây thừng—kéo ra—rũ bỏ từng cánh buồm!
Chúng ta đã đứng đây như những cái cây dưới đất đủ lâu chưa?
Chẳng phải chúng ta đã chui rúc ở đây đủ lâu, ăn uống như những con vật đơn thuần hay sao?
Chẳng phải chúng ta đã tối tăm và mê mẩn với những cuốn sách đủ lâu rồi sao?

Hãy giương buồm ra khơi—chỉ hướng về vùng nước sâu,
Hỡi linh hồn liều lĩnh, khám phá, tôi với bạn, và bạn với tôi,
Vì chúng ta bị ràng buộc nơi thủy thủ chưa dám đến,
Và chúng ta sẽ mạo hiểm với con tàu, bản thân và tất cả.

Hỡi linh hồn dũng cảm của tôi!
Hỡi cánh buồm xa hơn, xa hơn nữa!
Ôi niềm vui táo bạo, nhưng an toàn! chúng chẳng phải đều là biển cả của Thượng Đế hay sao?
Hỡi cánh buồm xa hơn, xa hơn, xa hơn!


-Walt Whitman


1 Comment

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.