“Cái biết” đang hiện hữu, khi là cái biết đó, thì hoàn toàn thoát ra khỏi ký ức. Bạn chỉ có thể nhớ những gì bạn đã thực sự hiểu trên bình diện tinh thần tại một thời điểm nhất định, nghĩa là một trải nghiệm. Nhưng bản thân cuộc sống không bị ràng buộc bởi thời gian và không gian, nó không phải là trải nghiệm, không thể bị đối tượng hóa. Sống hoàn toàn tách biệt khỏi sự nắm giữ của tâm trí là bản thể tồn tại bất nhị, thuần khiết. Người thầy thực sự là người biết rằng cuộc sống vượt ra ngoài những gì anh ấy dạy. Biết Chân Ngã, là tri thức, thứ đó không thể được truyền đạt chỉ bằng lời nói.
Từ ngữ chỉ là sự phản chiếu rất nhạt nhoà về Chân Ngã, thứ không thể diễn giải thích được, và giao tiếp bằng ngôn từ không bao giờ được trở thành một giới hạn. Sự dạy dỗ chỉ là “cái cớ” để đưa người môn đồ đến cấp độ lắng nghe, một sự lắng nghe hoàn toàn cởi mở, tiếp thu và không có bất kỳ quan niệm hoặc dự đoán nào. Sự cởi mở này là bản chất thực sự của chính người nghe: sự tĩnh lặng, tri thức tối thượng. Cái giáo lý không bao giờ được áp đặt bất kỳ điều lệ vật lý hoặc tâm lý nào một cách cố định cứng nhắc. Khi người thầy tự do khỏi việc làm một người thầy, mặc dù giáo lý là ở trong không gian và thời gian, nó vẫn luôn hướng về bản thể đích thực, ở miền mà ở đó giáo lý bắt nguồn. Người được gọi là thầy giúp người được gọi là đệ tử tự giải phóng mình khỏi những khuôn mẫu của thân thể và tâm trí, cho phép anh ta tìm thấy quyền tự chủ thực sự và sự an toàn tối hậu của mình, trạng thái phi trạng thái tiếp diễn bất tuyệt.
Học hỏi mọi thứ một cách khách quan luôn là một quá trình rời rạc. Vị đạo sư guru truyền lại tri thức về chân lý trong tính tổng thể của nó bởi vì anh ta và giáo lý của anh ta là một. Chỉ đơn giản bởi sự hiện diện của anh ấy hoặc cô ấy, người thầy đã giúp đỡ, vì sự hiện diện này nhắc nhở người tìm kiếm chân lý về sự hiện diện của chính anh ấy và nó cũng là chung với người thầy và trong đó mọi tồn tại đều xuất hiện. Do đó, không cần phải cố ý, những lời nhắc nhở về tính tổng thể sẽ xuất hiện một cách tự nhiên và người đệ tử sẽ bị thu hút bởi chúng. Thứ đã được sống một cách có ý thức bên trong sự hiện diện người thầy sẽ tự đổi mới chính nó. Việc thiết lập bản thân an trú thường hằng trong thực tại là xảy ra một cách tức thời; sự điều hòa sắp đặt lại năng lượng của cơ thể-tâm trí chỉ là một vấn đề thời gian.
Nếu tôi hiểu đúng, lời dạy của guru hướng đến Chân Ngã của chúng ta và bằng cách đó nó để lại cho chúng ta những lời nhắc nhở thường xuyên về thứ đang chiếm lĩnh trong sự hiện diện của anh ấy. Ngôn từ chỉ là bước đệm và chúng sẽ sớm chết đi để hé lộ ra sự tĩnh lặng thoát ra khỏi mọi đối tượng, sự sung túc, Chân Ngã.
Khá đúng.
Đâu là cách chính xác để lắng nghe guru khi ông ấy nói về quan điểm tâm linh?
Người đệ tử phải hoàn toàn chấp nhận tất cả những gì người thầy truyền đạt cho anh ta; điều này ngụ ý rằng anh ta hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng, cách suy nghĩ hoặc niềm tin nào được định kiến trước. Anh ta hoàn toàn cởi mở. Trong khi việc giảng dạy diễn ra, bản chất bên trong của anh ta sẽ tự khiến bản thân anh ta cảm thấy, bởi vì những thứ không phải là anh ta ngày càng trở nên rõ ràng hơn và bị loại bỏ.
Trở ngại chính ngăn cản sự hoàn thành là gì?
Trở ngại chính đối với việc làm hoàn thành tiềm năng của chúng ta là khái niệm về một cái tôi. Nó chẳng qua là một ảo tưởng của trí tưởng tượng được tạo ra bởi trí nhớ và bởi bối cảnh xã hội mà chúng ta đang ở.
Một thực tế là khi ta đã có được một đối tượng mà mình ham muốn,
có một khoảnh khắc ngắn của sự vô dục vọng, có một khoảnh khắc thoát khỏi tất cả ý định, thoát khỏi cái tôi, người biết và cái được biết. Chỉ là sau đó cái tôi cắm cọc sở hữu trải nghiệm này và chuyển nó thành “Tôi hạnh phúc”, chuyển nó thành mối quan hệ chủ thể/đối tượng. Cái tôi chưa bao giờ hiện hữu nhưng nó được tạo nên từ ký ức và do đó sử dụng trí nhớ để tồn tại. Vì vậy, mặc dù không hề có cái tôi tại thời điểm của trải nghiệm đó, không có mối quan hệ chủ thể/đối tượng, ký ức đã mô tả nguyên nhân của sự tuyệt vời này, sự vô dục cầu này, thành một đối tượng, do đó củng cố toàn bộ quá trình khiến chúng ta tìm kiếm sự thỏa mãn trong các đối tượng.
Nhưng nếu bản ngã đã có thói quen tiêu diệt sự hợp nhất thì ham muốn sự vô dục vọng, ham muốn sự hoàn thành phát sinh từ đâu?
Nếu bản ngã bị tách ra khỏi nguồn của nó chỉ một chút xíu nhỏ nhất thôi, nó cũng sẽ khao khát tìm lại nó. Sự tìm kiếm này xuất phát từ sự hồi tưởng về sự thống nhất và sự sung mãn. Vì mọi trải nghiệm phát ra từ cái phi trải nghiệm, cái bản thể thực của chúng ta, cái tôi cũng mang hương thơm của cái nguồn của nó. Sự nhớ lại này được đánh thức qua những giây phút vô dục vọng và trong giấc ngủ sâu. Do đó, bản ngã rơi vào trong cuộc xung đột vĩnh viễn, cùng một lúc vừa khao khát sự lãng quên của chính nó trong một tính nhất thể và đồng thời làm theo thói quen đấu tranh cho chính sự tồn tại của nó.
Cho rằng đối tượng là nguyên nhân của sự kỳ diệu làm củng cố mối quan hệ chủ thể/đối tượng mà trong đó cái tôi là vua. Hãy hiểu rằng đối tượng chỉ là một con trỏ đến cái phi đối tượng nằm trên nó. Điều này tạo ra một
sự thức tỉnh, một cảm giác trước về sự toàn vẹn, mà cùng với nó bản ngã sẽ tan biến, một cách tự nhiên hé lộ ra Chân Ngã.
Làm thế nào chúng ta có thể thoát khỏi ý tưởng về bản ngã?
Bên trong chúng ta có hệ thống niềm tin đã cắm rễ rất sâu dựa trên ảo tưởng, rằng tất cả các đối tượng và môi trường xung quanh chúng ta đều tách biệt khỏi chúng ta, nằm bên ngoài chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta đồng hóa với cơ thể, các giác quan và tâm trí và tạo ra một thế giới riêng của tôi và bạn. Trong giai đoạn đầu, sẽ rất hữu ích nếu chúng ta mở rộng niềm tin của mình tới mức tối đa và coi các cảm giác, cơ thể, suy nghĩ của chúng ta, v.v. chỉ là những đối tượng như mọi đối tượng khác, như một cái cây, một con ngựa, một con chim. Điều này làm mối quan hệ chặt chẽ, phi lý của cơ thể-tâm trí nới lỏng ra. Chúng ta thấy rằng những suy nghĩ của chúng ta, suy nghĩ về cái tôi, những cảm xúc, sở thích và không thích tất cả là các đối tượng có thể nhận biết được. Quan điểm này giúp chúng ta nhận ra một cách tự nhiên rằng chúng ta là cái biết, và ý niệm mình là một thực thể cá nhân mất đi tất cả ý nghĩa.
Quan niệm rằng môi trường xung quanh chúng ta là một tổ hợp các đối tượng sẽ được chuyển đổi. Đối tượng không còn thực sự như một sự vật; từ bây giờ nó sẽ là một phần mở rộng, một biểu hiện của cái biết, của ý thức. Đây là kết quả của sự thấu hiểu toàn diện, được nắm bắt ngay lập tức. Kinh nghiệm này có bản chất hoàn toàn khác với quy trình phân tích tiến hành theo từng bước.
Sự thấu hiểu này có thể nảy sinh bất cứ lúc nào không?
Sự thấu hiểu chớp nhoáng này có thể xảy ra bất cứ lúc nào cho dù trong trạng thái thức, trong trạng thái mơ, hoặc khi chuyển từ trạng thái ngủ sâu sang trạng thái thức giấc. Nó và duy chỉ có nó làm cho tất cả các khuôn mẫu đã được thiết lập trước đó biến mất và tái hòa nhập vào cái toàn thể.
Đối với hầu hết mọi người, sự chú tâm chỉ có thể được hiểu như là khi sự tập trung hướng đến một cái gì đó, hoặc do sự hấp dẫn từ một đối tượng. Chúng ta nhấn mạnh vào các đối tượng hấp dẫn mình nên mà chúng ta tạo ra ảo tưởng về một tính liên tục. Sự chú tâm không bị định hướng cho phép đối tượng tan chảy trong sự tĩnh lặng, ý thức bất nhị tối hậu, là cái nền của toàn bộ cái nhị nguyên đang hiển hiện.
Sự thấu hiểu hoàn toàn là tức thời, không để lại bất cứ chỗ trống nào cho câu hỏi hoặc diễn giải. Trong tầm nhìn sáng tỏ chớp nhoáng này, không gian và thời gian bị xóa bỏ. Lựa chọn giữa dài và ngắn, thiện và ác, chỉ là một quá trình mang tính khái niệm, do sự đồng hóa của chúng ta với khía cạnh vật chất của sự vật, cơ thể. Sự thấu hiểu thuộc một bản chất khác, nó vượt lên trên sự đối lập và bổ sung. Duy chỉ tri thức tổng thể này mới có thể hòa tan mọi tính điều kiện hóa.
Khi nói về những vấn đề tâm linh, quan niệm của bạn về Thượng Đế là gì?
Nó chỉ là một quan niệm.
Một quan niệm là gì?
Một ý tưởng hoặc một ý nghĩ.
Và một ý nghĩ là gì?
Một hình ảnh được gợi lên bởi trí nhớ thị giác, thính giác hoặc xúc giác, một
đối tượng.
Mọi ý nghĩ đều là đối tượng sao?
Có, ngoại trừ ý nghĩ “Ta tồn tại,” nó là thứ không có chất liệu vật chất và nảy sinh trực tiếp từ việc sống phi đối tượng.
Làm thế nào tôi có thể có trải nghiệm này?
Nó nằm ngoài không gian và thời gian và không thể được trải nghiệm.
Bạn có thể nói thêm về cái này để cuối cùng tôi có thể hiểu nó được không?
Hãy thoát khỏi niềm tin, ý tưởng và khái niệm để đi tới thứ gần gũi nhất
với bạn, trạng thái thể chất và tâm lý của bạn tại thời điểm này. Môi trường xung quanh bạn bắt đầu từ cơ thể bạn, sức sống của bạn. Bất cứ điều gì biểu lộ trong thời điểm này phải được chấp nhận như là cái toàn thể (chấp nhận ở đây có nghĩa là đã tự do thoát khỏi mọi ý muốn, chúng ta không nói về các thuật ngữ đối lập là chấp nhận và từ chối). Phản đối hoặc từ chối sẽ không giải phóng bạn; ngược lại, nó chỉ đè nặng bạn xuống, giam cầm bạn.
Bạn chỉ có thể nhìn thấy sự thật khi không còn có ai lựa chọn, và chỉ thông qua các sự thật, bạn mới có thể tìm thấy sự tự do hoàn toàn. Khi bạn lắng nghe mà không tỏ ra tấn công hoặc chống cự, toàn bộ cơ thể của bạn trở thành sự lắng nghe này, nó không bị giới hạn bởi đôi tai. Mọi thứ xung quanh bạn đều được bao gồm trong sự nghe phổ quát này và cuối cùng không còn người nghe và một cái gì đó được nghe. Khi đó bạn đang ở ngưỡng của tính bất nhị. Bạn đã bỏ lại các khuôn mẫu mang tính quan niệm phía sau. Đừng chỉ nói về nó, hãy sống nó cho chính bạn.
Nếu tôi hiểu đúng, sự sống là thứ khi tất cả suy nghĩ đã kết thúc, khi mọi giác cảm đã lắng xuống.
Bạn đã có những khuôn mẫu tư duy đã được định từ trước. Sự sống là một
thứ có tính liên tục hoàn toàn phi đối tượng, luôn hiện hữu trong giây phút hiện tại. Tất cả những suy nghĩ, giác cảm và cảm xúc đều bắt nguồn từ sự sống này. Ý thức không phụ thuộc vào sự vắng mặt của suy nghĩ hoặc cảm giác. Đừng nhấn mạnh sự vắng mặt của các đối tượng. Chỉ nhấn mạnh sự hiện diện của ý thức, cuộc sống. Ý thức là tồn tại cả trong sự vắng mặt và hiện diện của suy nghĩ và cảm giác.
Trong trường hợp này thế giới và các đối tượng xung quanh chúng ta là gì?
Khi cơ thể thức dậy vào buổi sáng, thế giới hiện ra. Nó được cảm nhận bởi năm giác quan và được thành hình bởi giác quan thứ sáu, bộ não. Có vô số hình dạng và tên tuổi nhưng chúng không có sự tồn tại bên ngoài ý thức. Để diễn giải câu nói của Thiền tông: Đầu tiên có những ngọn núi mang tính quan niệm, sau đó không có quan niệm, rồi sau đó thì có núi mang tính tri giác.
Mối quan hệ giữa cái Ta và thế giới có bất cứ ý nghĩa gì không?
Nó không có mục đích nào. Thượng Đế là sự hoàn hảo và vượt lên trên sự cải tiến. Nếu chúng ta muốn nói về mục đích, thế giới và các đối tượng
chỉ để tiết lộ chủ thể cuối cùng, “Ta tồn tại/hiện hữu.”
Với bạn thì Thượng Đế có phải là giống với ý thức không ? Bản thể tự nhiên của chúng ta có phải là Thượng Đế?
Đúng, không hề có hai thứ. Khi trong chúng ta vắng đi cái tôi, ở đó có Thượng Đế. Sự vắng đi cái tôi này cũng thuộc về Thượng Đế. Chỉ có Thượng Đế thôi.