Có một khối hoặc một thùng chứa to lớn khổng lồ quái dị – tôi thậm chí còn không thể thấy rõ nó lớn tới mức nào – nó có vẻ như là Kitô giáo, hoặc là tôn giáo, nhưng thực tế không phải vậy. Ở đây không có thứ gì được dán nhãn, không có thứ gì rõ ràng hoặc đặc trưng. Nó là một thứ gì đó nặng nề, tối tăm và mơ hồ, nhưng nó còn hơn thế nữa và nó khác biệt, và nó cực lớn! Tôi sẽ không bao giờ có thể lay động nó. Và nó mới chỉ là một thứ thôi. Toàn bộ nơi này chứa đầy những thứ như vậy. Rác! Hàng núi rác! Có một thứ khổng lồ giống như đá cẩm thạch đen, như một công ty bảo hiểm hoặc một ngân hàng, hoặc những tổ chức tài chính to lớn tham lam khi tồn tại trong tâm trí tôi, trong trái tim tôi, như một khối đáng sợ bất di bất dịch, tuyệt đối đáng sợ. Tôi thấy một hộp lớn như một cái quan tài với một lá cờ trên nó. Nó giống như, là lòng yêu nước của tôi, hoặc nó có thể là thân phận chính trị hay quốc tịch của tôi, hay một thứ gì đó. Mọi thứ đều tối tăm, nặng nề và mơ hồ. Tôi không thể định nghĩa chính xác chúng thực sự là thứ gì, hoặc có thể là tất cả chúng không thực sự là một thứ gì cả. Có thể toàn bộ ý nghĩa của nó là vậy. Có vẻ như rất rõ ràng để thấy chúng là cái gì nhưng giờ đây khi tôi nhìn vào nó, tôi hoàn toàn không biết nó là gì và tại sao nó ở đây và nó tới đây bằng cách nào. Nó kiểu như vậy với toàn bộ đống rác rưởi này. Không có gì là giống như vẻ ngoài của nó.
***
Thực sự thì tôi có đang ở một góc nào đó ở nơi này không? Có thứ gì trong này là tôi không? Tôi phải tìm ra một cái cửa sổ. Tôi phải để cho có ánh sáng vào. Nhưng những cửa sổ bị chắn lại bởi những mảnh vụn và tôi thậm chí không thể chạm vào chúng. Á N H S Á N G ! ! ! Nơi này đang giết tôi. Tôi đang nghẹt thở trong thứ bầu không khí yên lặng dày đặc – đè ở trên tôi. Tôi đang nghẹt thở trong bầu không khí yên lặng của tôi. Sự thật rằng tất cả mọi người đều là như này, là một con người có nghĩa là là như thế này đây, và chẳng có một ai tốt đẹp hơn tôi, có nghĩa là hoàn toàn chẳng là một thứ gì cả. Đây không phải là một lời an ủi gì đâu. Tôi không là gì cả. Tôi là một đống hỗn độn. Tôi là những mảnh vụn.
***
Rác rưởi. Nhồi nhét đầy lên tới trần nhà. Chẳng thứ nào có vẻ như tốt hơn hay tệ hơn bất cứ thứ nào khác, chỉ có lớn hơn hoặc nhỏ hơn, nặng hơn hoặc nhẹ hơn. Ở đây có Mẹ và Cha. Có tuổi thơ của tôi. Có quãng tuổi teen thảm họa của tôi. Toàn bộ những thứ nhảm nhí đó vẫn còn đang làm gì ở đây? Che chắn đi mặt trời, đó là lý do. Che chắn. Cản trở. Gây ra sự thối rữa, ẩm thấp và mục nát. Khiến tôi thành một kẻ khép kín, tối tăm, và sợ sệt đằng sau tấm mặt nạ vui tươi. Đây là đang áp chế. Đây là sự áp bức. Điều này là bất khả thi. Tôi có thể làm việc tại đây trong mười kiếp và cũng không bao giờ dọn sạch được nó. Nó quá nhiều. Nhưng tôi còn có thứ gì khác để làm không? Tôi chẳng còn việc nào khác ngoài việc này. Nếu nó mất mười kiếp sống, vậy thì mất mười kiếp sống.
***
Ồ chết tiệt, cơn khủng hoảng của tôi đang không ổn. Tôi phải khóc hu hu mất! Cơn khủng hoảng toàn diện đang không diễn ra như tôi mong đợi và tôi đoán rằng tôi phải rên rỉ và than khóc về nó như một đứa trẻ nhỏ! Thật là một kẻ hèn nhát! Tôi thật xấu hổ về bản thân mình ngay cả khi tôi đã biết nó là gì. Không có ai dễ dàng đi qua nơi này. Không có ai dễ dàng hơn chút nào. Nó là như vậy. Những gì tôi không thể làm hôm nay tôi sẽ làm vào ngày mai. Bước những bước nhỏ. Từng bước một. Từng bước một. Tôi chỉ làm những gì tôi có thể. Tôi chưa từng nghĩ mình có thể đi xa tới mức này, đi tới được điểm này. Mỗi ngày tôi lại đi xa hơn được một chút, tôi xong được nhiều hơn, tôi biết ít đi và hiểu ra nhiều hơn. Tôi biết chính xác câu nói ‘kinh ngạc rằng ngày hôm qua mình đã ngây thơ tới mức nào’ có nghĩa là gì. Tất nhiên, nhìn thì nó có vẻ như là bất khả thi. Tôi thậm chí không nên nhìn! Tại sao phải nhìn về phía trước? Có phải là tôi đang cố đập vỡ tinh thần của mình? Hãy tập trung. TẬP TRUNG !!! Cái tiếp theo sẽ là cái duy nhất và cái tiếp theo có thể giết chết tôi theo bất cứ cách nào. Tôi nhìn tới cái tiếp theo đằng sau cái tiếp theo và tôi thấy hoàn toàn bất khả thi, nhưng cái tôi vừa mới vượt qua đã từng là cái đằng sau cái tiếp theo, mà giờ tôi đã vượt qua rồi, vậy nên tôi có thể biết trước được cái mẹ gì chứ? Không gì cả! Hãy chỉ xử lý cái tiếp theo. Cái tiếp theo là cái duy nhất.
***
Khi trải qua quá trình này, tôi đã biết cách nhận ra người nào chưa từng trải qua điều này. Giáo Hoàng chưa từng trải qua điều này, vậy ông ta là kẻ chết tiệt nào? Đạt-lai Lạt-ma chưa từng trải qua điều này, nhưng ít nhất ông ta cũng thừa nhận điều đó. Tôi nghĩ về những kẻ khốn kiếp mà tôi đã từng ngước nhìn lên như những vị thần trong nhiều năm và tôi muốn phát ói. Những vị thầy, những người cố vấn, hướng dẫn tâm linh, tất cả những kẻ quá đỗi tự phụ, nhưng chưa một ai trong đó từng tới đây, không một ai trong số họ từng trải qua điều này, vậy họ là cái gì? Không gì cả. Những kẻ mạo danh. Những kẻ thùng rỗng kêu to nhỏ nhoi đáng buồn. Tôi đã từng chứng kiến những vị thánh vĩ đại thực hiện những phép màu và tôi bị ấn tượng tới mức như thể tôi đang ở trong sự hiện diện của Thượng Đế. Lúc đó tôi có thể đã nghĩ cái gì nhỉ? Tôi quan tâm gì tới những vị thánh và những phép màu? Hồi sinh người chết, lôi một con ngựa con ra từ mông của anh, ai thèm quan tâm cơ chứ ?!? Hãy kéo ngón tay tôi, tôi sẽ cho bạn một điều kỳ diệu. Điều kỳ diệu thì có liên quan tới bất cứ thứ gì cơ chứ? Tôi nghĩ về những người mà tôi từng ngước nhìn như những vị thầy tâm linh với những thứ nhảm nhí bất tận của họ về những trạng thái ý thức cao hơn và tình yêu thần thánh và tôi chỉ biết choáng váng. Trẻ con đang bán kẹo cho trẻ con, tất cả nó chỉ là như vậy. Tôi đọc cuốn sách của anh mỗi ngày, Jed ạ. Anh nói đúng, tất cả đều ở đó. Đôi khi tôi sử dụng cuốn sách để bói toán! Tôi đặt câu hỏi của mình trong tâm trí rồi mở cuốn sách và ở đó có chính xác thứ mà tôi cần tìm, mặc dù có thể tôi phải mất thời ra mới hiểu ra. Anh nói đúng, vũ trụ này là ma thuật – tất cả là ma thuật – tôi là vũ trụ và vũ trụ là tôi và tất cả là ma thuật. Đâu có thứ gì không phải là một điều kỳ diệu? Chẳng có thứ gì không phải là nó, không phải là một phần của nó, một phần của tôi. Tôi vừa mới mở cuốn sách của anh ra theo cách trên trước khi viết những dòng này và phần tôi mở ra là:
“Tôi cũng thích sự hạnh phúc nhiều như bất cứ ai. Nhưng sự hạnh phúc không phải là thứ sẽ đẩy chúng ta đi tìm kiếm sự thật. Nó phải là sự cuồng dại, sốt sắng, điên rồ cào cấu để ngừng làm một sự giả dối, bất kể cái giá là gì, cho dù là thiên đường hay địa ngục. Đây không phải là thứ liên quan tới ý thức cao hơn hay sự khám phá bản thân hay thiên đường trên mặt đất. Nó là về những thanh gươm đẫm máu và đầu lâu thối rữa của Phật và sự tự thiêu, và bất cứ ai nói điều ngược lại là kẻ đang cố bán cho bạn thứ mà họ không có.“
Tôi biết anh, Jed à. Tôi biết anh là cái gì. Tôi biết cái phần mà anh đã không kể. Tôi biết anh đang ở đâu và anh đã tới đó như nào. Có phải anh cũng từng như thế này không? Anh có sợ hãi như này không? Có phải anh cũng bị xé toạc hoàn toàn giữa nỗi sợ và cơn điên khùng trong mọi khoảnh khắc không? Chuyện xảy ra với anh có giống như này không? Tôi có đang thực hiện đúng không? Liệu tôi có khi nào tới được nơi đó không? Nhưng không hề có nơi đó, đúng không? Tôi biết anh đã nói trong cuốn sách – bạn sẽ không bao giờ thực sự tin được rằng mình sẽ thoát được ra khỏi chuyện này – nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi sẽ thoát. Nó nhiều quá thể. Tôi không biết có cái gì ở phía bờ bên kia. Tôi nghĩ về anh và tôi đọc cuốn sách và tôi bám vào ý tưởng rằng có một thứ gì đó ở đó.
Lạy Chúa Jesus Christ, từ khi nào mà tôi đã bắt đầu chửi thề kiểu này? Tôi ngồi trước bàn phím và tôi ngập tràn trong sự mãnh liệt và không có từ ngữ nào đủ mạnh cho những minh ngộ mà tôi đang cố gắng phát biểu. Anh nói đúng về việc nhìn lại. Tôi nhìn lại những gì tôi viết cho anh vào thứ Hai và tôi thấy xấu hổ vì đã quá ngu ngốc, quá trẻ trâu, và tôi biết rằng trong tương lai tôi sẽ nhìn lại những gì tôi viết hôm nay theo cùng một cách như vậy, mặc dù hiện tại tôi không thể hình dung ra, không thể tin vào điều đó. Tôi nhìn lại để tìm kiếm những chướng ngại to lớn mà tôi đã từng phải vật lộn để vượt qua và tôi không thấy chúng; chẳng có gì ở đó. Có phải là do tôi đã tưởng tượng ra tất cả? Tất cả chẳng có gì ngoại trừ những suy nghĩ? Nếu thế thì, những suy nghĩ thực sự là gì? Người suy nghĩ là cái gì? Có phải người suy nghĩ chỉ là tổng thể của mọi suy nghĩ mà không hề có thực tại bên trong? Khi những suy nghĩ biến mất, cái gì còn lại? Tôi không biết. Tôi không nên phí thời gian với những câu hỏi kiểu vậy, chỉ là tâm trí của tôi đang lang thang trong lúc có một khoảng trống.
Cảm ơn anh về đề xuất những cuốn sách để đọc. Nó hoàn hảo! Tôi đã bị mắc kẹt tới mức mà tôi nghĩ rằng đây là kết thúc rồi. Có vẻ như tôi đã luôn nghĩ như vậy nhưng lần này thì khác. Nó đã là một khối cản khổng lồ và tôi đã chắc chắn rằng đó không đời nào là một thứ mà tôi có thể phá hủy, nhưng tôi lại làm được – tôi vừa mới nhìn thấu điều này – mọi bước chân là một ngọn núi của chính nó. Nếu như một năm trước mà anh nói với tôi rằng Marquis de Sade sẽ là một trong những vị thầy tâm linh của tôi thì tôi, thì rất có thể tôi sẽ vả mặt anh!