ĐỐI THOẠI #13

H: Các yogi nói rằng một người phải từ bỏ thế giới này và đi vào những khu rừng hẻo lánh nếu họ muốn tìm ra chân lý.

Đ: Ta không cần phải từ bỏ đời sống hoạt động. Nếu bạn thiền với một hoặc hai giờ mỗi ngày, bạn vẫn có thể tiếp tục làm mọi nghĩa vụ thường ngày. Nếu bạn thiền định đúng cách thì dòng chảy tinh thần đó sẽ vẫn tiếp tục ngay cả trong khi bạn đang làm việc. Nó như thể là có hai cách thể hiện cùng một ý tưởng; cùng một tư tưởng khi bạn ở trong thiền định cũng sẽ được thể hiện trong các hoạt động của bạn.

H: Nếu ta làm như vậy thì sẽ có kết quả gì?

Đ: Nếu bạn tiếp tục làm như vậy, bạn sẽ thấy rằng thái độ của bạn đối với mọi người, các sự kiện và đối tượng dần dần thay đổi. Hành động của bạn sẽ có xu hướng theo cách thiền của bạn một cách tự nhiên.

H: Vậy ngài không đồng tình với các yogi?

Đ: Một người nên từ bỏ sự ích kỷ cá nhân, thứ đã ràng buộc anh ta với thế giới này. Buông bỏ cái tôi giả tạm chính là sự buông bỏ chân chính.

H: Làm thế nào để có thể trở nên vô ngã trong khi sống một cuộc sống của hoạt động thế gian?

Đ: Không hề có mâu thuẫn giữa làm việc và minh triết.

H: Ý ngài là người ta vẫn có thể tiếp tục tất cả các hoạt động cũ trong chẳng hạn như nghề nghiệp của một người, đồng thời có được giác ngộ?

Đ: Tại sao không ? Nhưng trong trường hợp đó, người ta sẽ không nghĩ rằng cái tôi cá nhân cũ đang thực hiện công việc, bởi vì ý thức của một người sẽ dần dần được chuyển hóa cho đến khi nó được tập trung siêu việt ra ngoài cái tiểu ngã.

H: Nếu một người vướng mắc vào công việc, sẽ chỉ còn rất ít thời gian cho anh ta thiền định.

Đ: Dành thời gian riêng cho thiền định chỉ dành cho những người mới bắt đầu tìm kiếm tâm linh. Một người tinh tấn sẽ bắt đầu tận hưởng sự hạnh phúc sâu sắc hơn cho dù anh ta đang làm việc hay không. Trong khi bàn tay của anh ta đang ở trong xã hội, anh ta vẫn giữ cái đầu lạnh trong sự đơn độc.

H: Nhưng ngài không dạy về con đường yoga?

Đ: Người yogi cố gắng hướng tâm trí của mình đến mục tiêu, như một người chăn bò lái xe một con bò đực với một cây gậy, nhưng trên con đường này, người tìm kiếm tâm linh dỗ con bò cái bằng cách cầm một nắm cỏ.

H: Làm thế nào để thực hiện như vậy?

Đ: Bạn phải tự hỏi mình câu hỏi ‘Ta là ai?’ Việc truy vấn này cuối cùng sẽ dẫn đến việc khám phá ra điều gì đó sâu bên trong bạn mà ở đằng sau tâm trí. Giải quyết vấn đề lớn đó và bạn sẽ giải quyết tất cả các vấn đề khác.

H: Tôi tìm kiếm cái Tôi đó nhưng không nhìn thấy gì cả.

Đ: Bởi vì bạn đã quen với việc đồng nhất bản thân với cơ thể và nhìn bằng mắt, do đó bạn nói rằng bạn không nhìn thấy gì cả. Có gì để nhìn? Ai là người nhìn? Làm thế nào để nhìn thấy? Chỉ có một ý thức, biểu lộ ra như cái tôi – ngã niệm, tự đồng hóa với cơ thể, tự phóng chiếu qua đôi mắt và nhìn thấy các vật thể xung quanh. Cá nhân đó bị giới hạn ở trong trạng thái thức giấc và trông chờ sẽ thấy một cái gì đó khác. Cái gì có bằng chứng bởi trải nghiệm giác quan thì anh ta mới đóng dấu thẩm quyền xác nhận. Nhưng anh ta sẽ không thừa nhận rằng người thấy, cái được nhìn thấy và sự nhìn thấy, tất cả đều là các biểu hiện của cùng một ý thức – được gọi tên là ‘Ta,Ta’. Sự chiêm nghiệm giúp người ta vượt qua ảo tưởng rằng Chân Ngã phải là trực quan hữu hình. Trong sự thật, không có thứ gì trực quan hữu hình. Bạn cảm cái tôi bây giờ thế nào? Bạn có cầm trước gương để tự biết sự tồn tại của mình không? Nhận thức chính là cái Tôi. Hãy nhận ra nó và đó là chân lý.

H: Khi tìm hiểu về nguồn gốc của những suy nghĩ, có một nhận thức về cái Tôi. Nhưng nó không làm tôi thỏa mãn.

Đ: Đúng là như vậy. Nhận thức của cái tôi được liên kết với một hình thức, có thể là cơ thể. Nhưng không nên có bất cứ điều gì liên quan đến sự Chân Ngã thuần khiết. Chân Ngã là thực tại thuần khiết không liên kết, trong đó ánh sáng của nó cơ thể và bản ngã tỏa sáng. Khi tĩnh lặng mọi suy nghĩ, ý thức thuần khiết duy tại. Vào lúc vừa thức dậy sau giấc ngủ và trước khi nhận thức về thế giới, có một cái Tôi-Tôi thuần khiết. Hãy nắm bắt nó mà không ngủ, hoặc không để suy nghĩ khác tiến vào chiếm lấy bạn. Nếu bạn nắm bắt được nó một cách chắc chắn thì chuyện thế gian có hiện hữu hay không không quan trọng. Cái nhìn thấy thế gian sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ hiện tượng nào.

Bản ngã là gì? Hãy điều tra nó. Cái cơ thể này là vô thức và không thể nói ‘Tôi’. Chân Ngã là ý thức thuần khiết và bất nhị. Nó không thể nói “ Tôi ”. Không một người có thể nói ‘Tôi’ trong giấc ngủ. Vậy bản ngã là gì? Nó là cái gì đó trung gian giữa thể trơ và Chân Ngã. Nó không có điểm đứng. Nếu ta tìm kiếm nó, nó sẽ biến mất như một bóng ma. Vào ban đêm một người đàn ông có thể hãy tưởng tượng rằng có một con ma ở bên cạnh anh ta vì trò chơi của bóng tối. Nếu anh ta nhìn kỹ, anh ta phát hiện ra rằng không có con ma nào ở đó, và những gì anh ta tưởng tượng là một con ma chỉ đơn thuần là một cái cây hoặc một tấm biển. Nếu anh ta không nhìn kỹ, con ma có thể làm anh ta khiếp sợ. Tât cả những gì yêu cầu là phải nhìn kỹ và con ma biến mất. Con ma vốn dĩ chưa bao giờ ở đó. Với bản ngã cũng vậy. Nó là một liên kết vô hình giữa cơ thể và ý thức thuần khiết. Nó không có thật. Khi mà một người không nhìn kỹ vào nó, nó tiếp tục gây ra rắc rối. Nhưng khi một người tìm kiếm
nó, sẽ biết được nó không tồn tại. Có một câu chuyện khác minh họa điều này. Trong hôn nhân của người Hindu, lễ tiệc cưới thường diễn ra trong năm hoặc sáu ngày. Trên một lễ đám cưới nọ, nhà gái đã lầm tưởng một người xa lạ là phù rể và do đó họ đã đối xử đặc biệt với anh ta. Nhìn thấy anh ta được đối xử đặc biệt bởi nhà gái phía cô dâu, bên nhà trai coi anh ta là một người quan trọng liên quan đến bữa tiệc của cô dâu và do đó họ cũng cho anh ấy một sự tôn trọng đặc biệt. Người lạ đã hoàn toàn có một khoảng thời gian vui sướng với chuyện này. Anh ta cũng hoàn toàn nhận thức về tình huống thực tế. Trong một lần nhà trai cố tình nhắc đến anh ta trước nhà gái đề dò hỏi thân phận. Ngay lập tức, anh ta phát hiện ra rắc rối và chuồn đi. Tương tự như vậy với bản ngã. Nếu được tìm kiếm, nó sẽ biến mất. Nếu không, nó tiếp tục gây ra rắc rối.

H: Khi tôi cố gắng hỏi ‘Ta là ai?’ trong sự truy vấn, tôi sẽ chìm vào giấc ngủ. Vậy tôi nên làm gì?

Đ: Hãy kiên trì điều tra trong suốt thời gian thức giấc của bạn. Điều đó đã là khá đủ. Nếu bạn tiếp tục thực hiện cuộc truy vấn cho đến khi bạn chìm vào giấc ngủ, sự truy vấn cũng sẽ tiếp tục trong khi ngủ. Vấn ngã ngay lập tức khi bạn thức dậy.

H: Làm thế nào tôi có thể có được sự yên bình? Tôi dường như không đắc được nó thông qua vấn ngã.

Đ: Bình yên là trạng thái tự nhiên của bạn. Chính tâm trí đã cản trở trạng thái tự nhiên. Nếu bạn không trải nghiệm yên bình, điều đó có nghĩa là vấn ngã mới chỉ được tạo ra trong tâm trí. Điều tra xem tâm trí là cái gì, và nó sẽ biến mất. Không có thứ gì gọi là tâm trí ngoài những ý nghĩ. Tuy nhiên, vì sự xuất hiện của suy nghĩ, bạn phỏng đoán rằng ý nghĩ phát sinh từ một cái gì đó và bạn gọi nó là tâm trí. Khi bạn thăm dò xem nó là gì, bạn thấy thực sự không có cái gì gọi là tâm trí cả. Khi tâm trí đã biến mất, bạn nhận ra sự bình yên vĩnh cửu.

H: Khi tôi truy vấn về cái nguồn mà từ đó cái Tôi phát sinh, tôi đi đến một giai đoạn tĩnh lặng của tâm trí mà tôi thấy bản thân tôi không thể tiến xa hơn được nữa. Tôi không có bất cứ loại suy nghĩ nào và có một sự trống rỗng, một sự trắng trơn. Một ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa và tôi cảm thấy rằng bản thân tôi như không có cơ thể. Tôi không có nhận thức và không thấy về cơ thể và hình tướng . Trải nghiệm kéo dài gần nửa giờ và nó thật dễ chịu. Tôi kết luận rằng qua việc thực hành ta sẽ kéo dài trải nghiệm đó tăng lên nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tháng hơn và nó sẽ đem lại hạnh phúc vĩnh cửu, sự tự do và cứu rỗi mà người ta thường nói. Liệu có đúng không?

Đ: Cái này không có nghĩa là cứu rỗi. Trạng thái như vậy được gọi là manolaya hoặc sự tĩnh lặng tạm thời của suy nghĩ. Manolaya có nghĩa là sự tập trung, tạm thời bắt giữ sự chuyển động của suy nghĩ. Nhưng ngay khi sự tập trung này chấm dứt, những suy nghĩ, cũ và mới, sẽ lao vào như bình thường; và ngay cả khi tâm trí tạm lắng này sẽ kéo dài ngàn năm, nó vẫn sẽ không bao giờ dẫn đến sự hủy diệt hoàn toàn của tư tưởng, đó mới là cái được gọi là giải thoát khỏi sinh và tử. Do đó, người tu hành phải luôn trong tình trạng cảnh giác và tự hỏi rằng bản thân rằng ai đang có trải nghiệm này, ai là người nhận ra sự dễ chịu của nó. Không có sự truy vấn này anh ta sẽ đi vào trạng thái xuất thần kéo dài hoặc giấc ngủ sâu. Do không có người hướng dẫn thích hợp trong giai đoạn tu tập tâm linh này, nhiều người đã bị lừa dối và trở thành con mồi của ảo tưởng sai lầm về giải thoát và chỉ một số ít đã đạt được mục tiêu một cách an toàn.

Câu chuyện sau đây minh họa rất rõ quan điểm này. Một yogi thực hiện tu khổ hạnh [tapas] trong một số năm trên bờ của sông Hằng. Khi đã đạt được mức độ tập trung cao độ, ông ta tin rằng trạng thái đó kéo dài liên tục sẽ tạo nên giải thoát và thực hành như vậy. Một ngày, trước khi tiến vào tập trung sâu, ông cảm thấy khát và gọi đệ tử của mình để mang một ít nước uống từ sông Hằng. Nhưng trước khi đệ tử quay lại với nước uống ông ta đã rơi vào trạng thái xuất thần ngủ sâu (yoga nidra) và vẫn ở trong trạng thái đó trong vô số năm, trong thời gian đó rất nhiều nước chảy qua phía dưới cây cầu. Khi thức dậy sau trải nghiệm này, ông ta ngay lập tức được gọi là ‘Nước! Nước!’; nhưng không có đệ tử cũng không còn thấy sông Hằng trong tầm mắt nữa. Điều đầu tiên ông ta yêu cầu là nước vì trước khi đi vào tập trung sâu, lớp suy nghĩ trên cùng trong tâm trí ông ta là nước, dù với sự tập trung sâu và kéo dài đến đâu đi nữa, ông ta chỉ có thể tạm thời ru ngủ những suy nghĩ. Khi ông ấy tỉnh lại, ý nghĩ hàng đầu này đã phóng ra với tất cả tốc độ và lực lượng như một trận lũ phá vỡ đê điều. Đây chỉ là trường hợp liên quan đến một suy nghĩ đã hình thành
ngay trước khi ngồi thiền, những suy nghĩ đã bén rễ trước đó cũng sẽ không bị tiêu diệt, không cần nghi ngờ gì. Nếu tiêu diệt những suy nghĩ là giải thoát thì liệu ông ta đã đạt được sự cứu rỗi chưa?

Người tìm kiếm tâm linh hiếm khi hiểu được sự khác biệt giữa sự tĩnh lặng tạm thời của tâm trí [manolaya] và vĩnh viễn phá hủy suy nghĩ [manonasa]. Ở manolaya có tạm thời sụt giảm của làn sóng suy nghĩ, và mặc dù giai đoạn tạm thời này có thể tồn tại thậm chí trong một nghìn năm, nhưng những suy nghĩ chỉ tạm thời tĩnh lặng, sẽ khởi lên ngay khi manolaya chấm dứt. Người ta do đó phải theo dõi sự tiến bộ tâm linh của mình một cách cẩn thận. Ta phải không cho phép bản thân bị khuất phục bởi sự tĩnh lặng của tâm trí như vậy. Khoảnh khắc một người trải nghiệm điều này, họ phải lập tức khôi phục lại ý thức và tự hỏi bên trong xem ai là người đang trải qua sự tĩnh lặng này. Trong khi không cho phép bất kỳ suy nghĩ nào xâm phạm, người ta phải đồng thời không để tiến vào giấc ngủ sâu đó [yoga nidra] hoặc không bị tự thôi miên. Mặc dù đây là một dấu hiệu của sự tiến bộ tới mục tiêu, nhưng nó cũng là điểm mà sự khác biệt giữa con đường để giải thoát và yoga nidra. Cách dễ dàng, trực tiếp và là con đường ngắn nhất để cứu rỗi là phương pháp vấn ngã. Bởi yêu cầu như vậy, bạn sẽ thúc đẩy lực lượng suy nghĩ vào sâu hơn cho đến khi nó chạm đến nguồn và hòa nhập trong đó. Đó là lúc bạn sẽ nhận được phản hồi từ bên trong và thấy rằng bạn yên nghỉ ở đó, phá hủy mọi suy nghĩ, một lần và mãi mãi.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.