H: Cái ngã niệm này khởi sinh lên trong tôi. Nhưng tôi không biết Chân Ngã.
Đ: Tất cả những điều này chỉ là quan niệm tinh thần. Bây giờ bạn đang xác định bản thân với một cái tôi sai lầm, chính là cái ngã niệm đó. Cái tôi này khởi lên và chìm xuống, trong khi cái Tôi đích thực siêu vượt bên trên cả hai trạng thái. Không thể có gián đoạn trong sự hiện hữu của bạn. Bạn, người đã ngủ cũng là người đang thức giấc bây giờ. Không có nỗi bất hạnh trong giấc ngủ sâu của bạn nhưng mà nó lại tồn tại bây giờ. Điều gì đang xảy ra bây giờ mà tạo nên sự khác biệt trong trải nghiệm? Không hề có ngã niệm trong giấc ngủ sâu của bạn, nhưng giờ thì nó có hiện hữu. Cái Tôi đích thực thì không rõ ràng, nhưng cái tôi giả thì đang tự diễu hành. Cái tôi sai lầm này chính là trở ngại với tới tri thức đích thực của bạn. Hãy tìm xem cái tôi giả này xuất phát từ đâu và rồi nó sẽ biến mất. Sau đó bạn sẽ chỉ là đúng như chân tánh của mình, sự tồn tại tuyệt đối.
H: Làm thế nào để thực hiện điều đó? Đến giờ tôi vẫn chưa thể thành công.
Đ: Hãy tìm kiếm nguồn gốc của ngã niệm. Đó là tất cả những gì ta cần làm. Cả vũ trụ tồn tại dựa trên ngã niệm. Nếu nó kết thúc khổ đau cũng có hồi kết. Cái tôi sai lầm sẽ chỉ chấm dứt khi cái nguồn được tìm kiếm. Mọi người hỏi làm thế nào tâm trí có thể được kiểm soát. Tôi nói với họ ‘Hãy chỉ cho tôi tâm trí ở đâu và rồi bạn sẽ biết mình phải làm gì’. Sự thật là tâm trí chỉ là một mớ suy nghĩ. Làm thế nào bạn có thể dập tắt nó bởi ý nghĩ hay bởi một mong muốn như vậy? Suy nghĩ và mong muốn của bạn là một phần của tâm trí. Tâm trí chỉ đơn giản là được vỗ béo bởi những suy nghĩ mới trỗi dậy. Vì vậy, thật là ngu ngốc khi cố gắng giết chết tâm trí bằng tâm trí. Cách duy nhất để làm điều đó là tìm nguồn của nó và nắm bắt lấy nguồn. Tâm trí sau đó sẽ biến mất theo cách riêng của nó. Yoga dạy cách kiểm soát các hoạt động của tâm trí. Nhưng tôi thì yêu cầu bạn tự truy vấn. Đây là con đường thực tiễn. Kiểm soát tâm trí có thể xuất hiện trong giấc ngủ say, bất tỉnh hoặc do đói. Ngay sau khi tác nhân của trạng thái đó bị loại ra, sự tái phát của những suy nghĩ lại bùng nổ. Vậy chúng có thể có tác dụng gì? Trong tình trạng xuất thần là sự yên bình và không có đau khổ. Nhưng đau khổ tái diễn trạng thái xuất thần bị loại bỏ. Vì vậy, kiểm soát tâm trí là vô dụng và không mang lại lợi ích lâu dài.
Làm thế nào để tạo ra lợi ích lâu dài? Đó là bằng cách tìm ra nguyên nhân của sự đau khổ. Khổ là do sự nhận thức về các đối tượng. Nếu chúng không có ở đó, sẽ không có những suy nghĩ ngẫu nhiên và vì vậy đau khổ sẽ bị xóa sạch. ‘Làm thế nào các đối tượng không còn nữa?’ là câu hỏi tiếp theo. Các kinh sách và các nhà hiền triết nói rằng các đối tượng chỉ là sáng tạo của tinh thần. Chúng không có thực thể. Hãy điều tra vấn đề này và xác định tính chân thật của tuyên bố trên. Kết quả sẽ kết luận rằng thế giới khách quan nằm trong ý thức chủ quan. Chân Ngã như vậy là thực tại duy nhất tràn ngập và cũng bao trùm thế giới. Vì không có tính nhị nguyên, nên sẽ không có suy nghĩ nào nảy sinh làm phiền sự bình yên của bạn. Đây là nhận thức về Chân Ngã. Chân Ngã là vĩnh cửu và giác ngộ cũng vậy.
Tu tập tâm linh tức là kéo bản thân vào trong Chân Ngã mỗi khi có ý nghĩ quấy rầy bạn. Đó không phải là sự tập trung hay phá hủy tâm trí mà nó kéo nó vào trong Chân Ngã.
H: Tại sao sự tập trung lại không hiệu quả?
Đ: Yêu cầu tâm trí để giết chết tâm trí giống như kẻ trộm đi làm cảnh sát. Anh ta sẽ đi với bạn và giả vờ bắt kẻ trộm, nhưng sẽ không thu được gì. Vì vậy, bạn phải quay vào trong và xem từ đâu tâm trí khởi lên và sau đó nó sẽ không còn tồn tại.
H: Quay vào bên trong không phải ám chỉ rằng ta vẫn còn sử dụng tâm trí sao?
Đ: Tất nhiên chúng ta vấn đang sử dụng tâm trí. Nó được nhiều người biết đến và thừa nhận rằng chỉ với sự trợ giúp của tâm trí thì tâm trí mới có thể bị giết chết.
Nhưng thay vì thiết lập về việc nói rằng có một tâm trí, và tôi muốn giết nó, bạn bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của tâm trí, và bạn tìm thấy tâm trí không tồn tại chút nào. Tâm trí, hướng ra bên ngoài, dẫn đến suy nghĩ và các đối tượng. Quay vào trong, tự nó trở thành Chân Ngã.
H: Ngay cả vậy, tôi vẫn không hiểu. Ngài nói rằng tôi đang là cái tôi sai lầm, làm thế nào để loại bỏ nó?
Đ: Bạn không cần phải loại bỏ cái tôi sai lầm. Làm thế nào để cái tôi có thể loại bỏ chính nó? Tất cả những gì bạn cần làm là tìm ra nguồn gốc của nó và trú tại đó. Những nỗ lực của bạn chỉ có thể kéo tới điểm đó. Sau đó, cái siêu việt bên trên sẽ tự lo liệu cho nó. Bạn là bất lực ở đó. Không có nỗ lực nào có thể đạt được nó.
H: Nếu cái Tôi thực luôn luôn tại, ở đây và ngay bây giờ, tại sao tôi không cảm thấy nó?
Đ: Đó là nó. Ai đang nói rằng không cảm thấy nó? Liệu đó là cái Tôi thực đang nói hay đó là cái tôi sai? Hãy điều tra nó. Bạn sẽ nhận ra đó là cái tôi sai lầm. Cái tôi sai lầm chính là vật cản. Nó phải được loại bỏ để cái Tôi thực sự có thể hiển lộ. Cảm giác mà tôi đã không giác ngộ là sự cản trở đến giác ngộ. Trong thực tế, nó đã được nhận ra và không còn gì nữa để giác ngộ nữa. Nếu không, giác ngộ sẽ là một cái gì đó mới. Nếu nó chưa từng tồn tại cho đến nay, nó phải diễn ra sau này. Cái gì sinh ra cũng sẽ chết đi. Nếu giác ngộ không phải là vĩnh cửu thì nó khôngđáng để nỗ lực. Vì thế những gì chúng ta tìm kiếm không phải là cái mới phải xảy ra. Nó là thứ duy nhất tồn tại vĩnh cửu nhưng không được biết đến bây giờ là do các chướng ngại. Chính là nó cái mà chúng ta tìm kiếm. Tất cả những gì chúng ta cần làm là loại bỏ vật cản. Ta không được biết đến cái vĩnh cửu đó là do bởi sự vô minh. Sự vô minh là chướng ngại vật. Vượt qua vô minh và tất cả sẽ ổn thôi.
Cái ngã niệm giống như một linh hồn, mặc dù không thể sờ thấy, nhưng lại trỗi dậy lên đồng thời với cơ thể, nảy nở và biến mất cùng với nó. Ý thức cơ thể là cái tôi sai lầm. Hãy buông bỏ cái ý thức cơ thể. Thực hiện điều đó bằng cách truy tìm nguồn của cái tôi. Cơ thể không thể tự nói ‘tôi’. Chính bạn là người nói ‘Tôi là cơ thể’. Hãy tìm ra cái tôi này là gì. Tìm kiếm nguồn của nó và nó sẽ biến mất.
H: Tâm trí có thể được giữ bên trong Trái Tim bao lâu?
Đ: Thời gian của quá trình có thể được kéo dài bởi tu tập tinh tấn.
H: Điều gì xảy ra khi quá trình kết thúc?
Đ: Tâm trí trở lại trạng thái bình thường hiện tại. Hợp nhất trong Trái Tim được thay thế bằng một loạt các hiện tượng nhận thức. Đó gọi là tâm trí hướng ngoại. Tâm trí hướng về trái tim được gọi là tâm trí nghỉ ngơi. Khi một người thực hành theo cách này ngày càng nhiều thì tâm trí sẽ trở nên cực kỳ tinh khiết do được loại bỏ các khiếm khuyết và việc thực hành sẽ trở nên dễ dàng đến mức tâm trí thanh tịnh sẽ chìm đắm vào Trái Tim ngay sau khi sự vấn ngã được bắt đầu.
H: Một người đã từng có kinh nghiệm về sat-chit-ananda (tồn tại – ý thức – hạnh phúc) trong thiền định có thể nào sẽ lại đồng hóa bản thân với cơ thể khi hết thiền không?
Đ: Đúng, điều đó có thể, nhưng anh ta sẽ dần dần đánh mất thân phận trong quá trình tu tập của mình. Trong ánh sáng ngập tràn của Chân Ngã, bóng tối của ảo ảnh tan biến vĩnh viễn. Nếu không nhổ sạch gốc rễ tất cả các khuynh hướng tinh thần thì các kinh nghiệm đắc được đều không thể duy trì ổn định. Cần phải nỗ lực để diệt trừ các khuynh hướng tinh thần; kiến thức chỉ có thể không bị lay chuyển sau khi chúng bị nhổ tận gốc. Chúng ta phải đấu tranh chống lại các khuynh hướng tinh thần lâu đời. Chúng tất cả sẽ bị loại đi. Chỉ là những người đã tu tập thiền định trong quá khứ sẽ dễ dàng loại bỏ chúng hơn so với trong trường hợp của những người khác.
H: Những khuynh hướng tinh thần này có biến mất dần dần hay chúng sẽ đột ngột biến mất biến mất vào một ngày? Tôi hỏi điều này bởi vì mặc dù tôi đã ở đây trong một thời gian dài, tôi không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi dần dần nào trong tôi.
Đ: Khi mặt trời mọc, bóng tối tan biến từ từ hay ngay lập tức?
H: Làm cách nào để biết liệu tôi có đang tiến bộ với sự vấn ngã của mình?
Đ: Mức độ trống vắng của suy nghĩ là thước đo của bạn tiến tới sự giác ngộ Chân Ngã. Nhưng bản thân sự giác ngộ Chân Ngã không thừa nhận bất cứ sự tiến bộ nào, nó bao giờ cũng là như nhau. Chân Ngã vẫn luôn ở trong nhận thức. Những trở ngại là những suy nghĩ. Tiến độ được đo lường bởi mức độ loại bỏ những trở ngại để hiểu rằng Chân Ngã luôn được nhận ra. Vì vậy, suy nghĩ phải được kiểm tra bằng cách tìm kiếm xem ai làm cho chúng phát sinh. Vì vậy, bạn đi đến nguồn của chúng, ở nơi chúng mà không phát sinh.
H: Nghi hoặc luôn luôn xuất hiện. Vì thế tôi mới hỏi.
Đ: Một nghi hoặc nảy sinh và được làm rõ. Một nghi hoặc khác phát sinh và được xóa bỏ, nhường chỗ cho một cái khác; Và do đó, không hồi kết. Vì vậy, không có khả năng xóa bỏ mọi toàn bộ nghi hoặc. Hãy tìm xem nảy sinh nghi hoặc đến với ai . Đi đến nguồn của chúng và trú tại đó. Sau đó, chúng không còn phát sinh. Đó là cách mà những nghi hoặc cần được giải tỏa.
H: Tôi có nên tiếp tục hỏi ‘Tôi là ai?’ mà không có câu trả lời? Ai hỏi ai? Tâm trí nên có thái độ nào trong thời gian vấn ngã? Cái Tôi là gì, Chân Ngã hay bản ngã?
Đ: Trong câu hỏi ‘Tôi là ai?’, Tôi là bản ngã. Câu hỏi thực sự có nghĩa là, nguồn hay cái gốc của bản ngã này là gì? Bạn không cần phải có bất kỳ thái độ nào trong tâm trí. Tất cả những gì được yêu cầu là bạn phải từ bỏ tư tưởng rằng bạn là cơ thể, là như này và như kia mô tả, với tên như vậy và như vậy, v.v. Không cần phải có một thái độ về bản chất thực của bạn. Nó tồn tại như nó luôn luôn tồn tại. Nó là chân thực và không có thái độ.
H: Nhưng nó chẳng buồn cười khi cái tôi tìm kiếm cái tôi sao? Vấn ngã chẳng phải hóa ra cuối cùng vẫn là một công thức trống rỗng sao? Hay là tôi đang đặt câu hỏi cho chính mình không ngừng, lặp đi lặp lại giống như một số câu thần chú?
Đ: Vấn ngã chắc chắn không phải là một công thức trống rỗng và nó còn hơn cả việc tụng niệm bất kỳ câu thần chú nào. Nếu sự truy vấn ‘Ta là ai?’ chỉ đơn thuần là một câu hỏi trong tâm trí thì nó không có nhiều giá trị. Mục đích của việc tự hỏi là tập trung toàn bộ tâm trí vào nguồn gốc của nó. Do đó nó không phải là một cái tôi tìm kiếm một cái tôi khác. Vấn ngã không phải một công thức sáo rỗng, vì nó liên quan đến một hoạt động mạnh mẽ của toàn bộ tâm trí để giữ cho nó vững vàng trong trạng thái nhận thức thuần khiết về Chân Ngã.
H: Nếu tôi chỉ dành thời gian vấn ngã một chút vào buổi sáng và một chút buổi tối thì có đủ không? Hay là tôi luôn luôn phải thực hiện nó ngay cả khi đang viết và đi bộ?
Đ: Chân tánh của bạn là gì? Đó là viết, đi bộ hay tồn tại? Một thực tại không thể thay đổi đó là sự tồn tại. Bạn cần phải theo đuổi vấn ngã cho tới khi bạn nhận ra sự tồn tại thuần khiết đó. Nếu một khi bạn đã thành lập vững chắc trong đó thì sẽ không còn lo lắng nữa. Không ai có thể hỏi được nguồn gốc của suy nghĩ trừ khi có suy nghĩ xuất hiện. Vậy khi nào bạn nghĩ ‘Tôi đang viết’ hoặc ‘Tôi đang đi bộ’ thì hãy tự hỏi xem ai đang làm điều đó.