ĐỐI THOẠI #20

H: Sri Bhagavan ngài có thể giúp chúng tôi nhận ra chân lý không?

Đ: Sự giúp đỡ luôn luôn sẵn có ở đây.

H: Nếu vậy thì ta đã không cần các đặt câu hỏi. Tôi không cảm thấy sự giúp đỡ thường xuyên nào.

Đ: Hãy quy hàng và bạn sẽ tìm thấy nó.

H: Tôi luôn quy phục ở dưới chân ngài. Liệu Bhagavan có thể cung cấp cho chúng tôi một số giáo lý để làm theo không? Nếu không, làm cách nào tôi có thể nhận được sự giúp đỡ khi mà tôi sống cách xa ngài 600 dặm?

Đ: Sadguru [Guru là một với sự hiện hữu] ở bên trong bạn.

H: Tôi cần phải có một Sadguru để hướng dẫn tôi hiểu nó.

Đ: Sadguru ở bên trong bạn.

H: Tôi cần một Guru hữu hình cơ.

Đ: Guru hữu hình đó đang nói rằng ông ấy ở bên trong bạn.

H: Thành công không phải phụ thuộc vào ân điển của Guru sao?

Đ: Vâng, đúng vậy. Bản thân việc tu hành của bạn chẳng phải là do ẩn điển như vậy sao? Các quả vị là kết quả của quá trình tu tập và xảy đến một cách tự động. Có một đoạn thơ trong Kaivalya nói, “ Hỡi Guru! Ngài đã luôn ở bên tôi, dõi theo tôi qua nhiều kiếp sống, và chỉ định sự học của tôi cho đến khi tôi được giải thoát.” Chân Ngã thể hiện bên ngoài với tư cách là Guru khi có dịp xuất hiện, nếu không thì ông luôn luôn bên trong, làm những gì cần thiết.

H: Một số đệ tử của Shirdi Sai Baba tôn thờ một bức ảnh của ông ấy và nói rằng đó là Guru của họ. Làm thế nào mà có thể được? Họ có thể tôn thờ nó làm Thượng Đế, nhưng họ có thể nhận được lợi ích gì khi tôn thờ nó làm Guru của họ?

Đ: Điều đó giúp họ giữ vững được sự tập trung.

H: Điều đó hoàn toàn rất tốt, tôi đồng ý. Nó là một bài tập rèn luyện sự tập trung cấp độ cao. Nhưng có cần thiết phải có một Guru để tập trung sao?

Đ: Chắc chắn, nhưng sau cùng thì, Guru chỉ có nghĩa là guri, sự tập trung.

H: Làm thế nào một bức tranh vô hồn có thể giúp phát triển sự tập trung sâu? Nó đòi hỏi phải có một Guru còn sống, người có thể thể hiện nó trong việc tu tập. Có lẽ Bhagavan có thể đắc được sự trọn vẹn mà không cần có một Guru sống, nhưng liệu những người như tôi có thể làm được không?

Đ: Điều đó đúng. Mặc dù vậy, bằng cách tôn thờ một bức chân dung vô hồn, tâm trí được tập trung ở một mức cao độ nhất định. Sự tập trung đó sẽ không duy trì thường hằng trừ khi người ta biết được Chân Ngã của chính mình bằng cách truy vấn. Đối với sự truy vấn đó, sự giúp đỡ của Guru là cần thiết.

H: Người ta nói rằng Guru có thể làm cho đệ tử của mình nhận ra Chân Ngã bằng cách truyền một số sức mạnh của chính mình cho anh ta? Nó có đúng không?

Đ: Đúng. Guru không mang lại sự chứng ngộ Chân Ngã. Anh ta chỉ đơn giản là loại bỏ những trở ngại đối với nó. Cái Chân Ngã vốn đã luôn được nhận ra.

H: Có tuyệt đối nhất thiết phải có một Guru khi một người đang muốn tìm kiếm sự chứng ngộ Chân Ngã?

Đ: Chừng nào bạn còn tìm kiếm chứng ngộ Chân Ngã thì Guru là cần thiết. Guru là Chân Ngã. Hãy coi Guru là Chân Ngã và bản ngã của bạn là cái cá nhân. Sự biến mất của cảm giác nhị nguyên đối lập này là xóa bỏ vô minh. Khi mà tính nhị nguyên còn tồn tại trong bạn, thì Guru là cần thiết. Bởi vì bạn đồng nhất bản thân với cơ thể bạn nghĩ rằng Guru cũng là một cơ thể. Bạn không phải là thân thể, Guru cũng vậy. Bạn là Chân Ngã và Guru cũng vậy. Tri thức này có được bởi cái mà bạn gọi là chứng ngộ Chân Ngã.

H: Làm thế nào người ta có thể biết liệu một cá nhân cụ thể có đủ năng lực để trở thành một Guru?

Đ: Bởi sự yên bình được tìm thấy trong sự hiện diện của anh ấy và bởi ý thức về sự tôn trọng mà bạn dành cho anh ấy.

H: Nếu Guru vô tình trở nên không đủ năng lực, vậy số phận của người đệ tử đã tin tưởng vào anh ta sẽ ra sao?

Đ: Tùy theo cái phúc của từng người.

H: Tôi có thể có được ân điển của Guru không?

Đ: Ân điển vốn luôn luôn ở đây.

H: Nhưng tôi không cảm thấy nó.

Đ: Quy hàng sẽ khiến người ta hiểu được ân huệ.

H: Tôi đã quy hàng cả trái tim và linh hồn. Tôi là thẩm phán tốt nhất của trái tim mình. Tôi vẫn không cảm thấy ân điển.

Đ: Nếu bạn đã quy hàng thì các câu hỏi đó đã không nảy sinh.

H: Tôi đã quy hàng. Nhưng những câu hỏi vẫn phát sinh.

Đ: Ân điển luôn thường hằng. Sự phán xét của bạn là cái biến số. Sự sai lầm của bạn chính là nằm ở đó.

H: Một người có thể có nhiều hơn một người thầy tâm linh không?

Đ: Ai là người thầy? Rốt cuộc anh ấy chỉ là Chân Ngã. Theo các giai đoạn phát triển của tâm thức mà Chân Ngã thể hiện như là người thầy bên ngoài. Vị thánh cổ đại nổi tiếng Dattatreya nói rằng ông đã hơn hai mươi bốn bậc thầy. Bậc thầy là một điều gì đó mà người ta đã học được bất cứ điều gì từ đó. Guru đôi khi cũng có thể vô tri vô giác, như trong trường hợp của Dattatreya. Thượng đế, Guru và Chân Ngã giống hệt nhau. Một người có đầu óc tâm linh nghĩ rằng Thượng Đế là Đấng toàn diện và coi Thượng Đế làm Guru của mình. Sau đó, Thượng Đế đưa anh ta tiếp xúc với một Guru cá nhân và anh ta nhận anh ta là tất cả trong tất cả. Cuối cùng là cùng một con người được tạo ra bởi ân điển của người thầy để cảm thấy rằng Chân Ngã của mình là thực tại và không có gì khác. Vì vậy, anh ta thấy rằng Chân Ngã là thầy của mình.

H: Người ta nói trong Srimad Bhagavad Gita: “ Nhận ra Chân Ngã với trí tuệ thuần khiết và cũng bởi sự phục tùng Guru và bằng sự truy vấn. ‘ Thế nào chúng hòa hợp được?

Đ: Iswaro Gururatmeti – Iswara, Guru và Chân Ngã giống hệt nhau. Vì thế khi mà cảm giác nhị nguyên còn tồn tại trong bạn, bạn tìm kiếm một Guru, nghĩ rằng anh ấy khác với bạn. Tuy nhiên, anh ấy dạy bạn sự thật và bạn có được tri kiến sâu sắc.

Người ban tri thức tối cao về Chân Ngã cho linh hồn bằng cách làm cho nó đối mặt với Chân Ngã, một mình Guru là tối cao, được các nhà hiền triết ca tụng là hình thức của Thượng đế, cũng là Chân Ngã. Bám chặt vào anh ta. Bằng cách tiếp cận Guru và phục vụ ông ấy một cách tận tâm, nhờ ân điển của anh ta, người đệ tử nhận thức được nguyên nhân của sinh tử và khổ đau. Sau đó biết rằng những điều này là do một người đi lạc khỏi Chân Ngã, đó là tốt nhất hãy an trú một cách vững chắc như là Chân Ngã.

Mặc dù một số người đã bao dung và kiên định đi theo con đường dẫn đến sự cứu rỗi đôi khi có thể đi chệch hướng khỏi con đường Vệ Đà hoặc do lãng quên hoặc do một số lý do khác, hãy biết rằng họ không nên đi ngược lại lời nói của Guru bất cứ lúc nào. Những nhà hiền triết đã nói chắc chắn rằng nếu một người làm điều gì sai trái với Thượng Đế, điều đó có thể được sửa chữa bởi Guru, nhưng một điều làm sai trái đối với Guru không thể được sửa chữa bởi Thượng Đế. Đối với một người, do tình yêu hiếm hoi, mãnh liệt và dồi dào, đã trọn vẹn niềm tin vào cái nhìn ân điển do Guru ban tặng, sẽ không có đau khổ và anh ấy sẽ sống trên thế giới này giống như Puruhuta [một cái tên khác của Indra, vua của các vị thần]. Yên bình, thứ mà tất cả mọi người đều mong muốn, không thể có được đạt được bằng bất kỳ cách nào, bởi bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào hoặc ở bất kỳ nơi nào, trừ khi sự tĩnh lặng của tâm trí có được nhờ ân điển của Sadguru. Do đó hãy luôn tìm kiếm ân điển đó ​​với một cách nhất tâm.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.