ĐỐI THOẠI #24

THIỀN ĐỊNH VÀ YOGA

Thiền tốt nhất là thiền có thể duy trì liền mạch trong cả ba trạng thái. Nó phải mãnh liệt đến mức không có chỗ cho suy nghĩ “Tôi đang thiền”.

Khi ham muốn nhìn qua ảo ảnh của các giác quan giảm dần, và kết thúc sự hiểu biết khách quan của tâm trí, cái bản ngã hay bay nhảy, đã biết được ánh sáng nhẹ nhất và âm thanh vô thanh trong Trái Tim, đó là sức mạnh thực sự của yoga [yogashakti].

Sri Ramana khẳng định rằng nhận thức về cái ngã niệm là điều kiện tiên quyết để chứng ngộ Chân Ngã, nó đã đưa ông đến kết luận rằng tất cả thực hành tâm linh không kết hợp tính năng này đều là gián tiếp và không hiệu quả: Con đường này [chú ý đến cái tôi ‘] là con đường trực tiếp; tất cả những người khác là những cách gián tiếp. Con đường đầu tiên dẫn đến Chân Ngã, những con đường khác dẫn tới nơi khác. Và ngay cả khi những con đường đó có dẫn đến Chân Ngã thì đó chỉ là vì chúng dẫn đến khởi đầu của con đường đầu tiên, và nó đưa bạn tới mục tiêu. Vì thế, cuối cùng, những người khao khát tâm linh phải áp dụng con đường đầu tiên. Tại sao không làm như vậy ngay bây giờ? Tại sao lại lãng phí thời gian? ‘

Có nghĩa là, các kỹ thuật khác đôi khi có thể mang lại một trạng thái tĩnh lặng bên trong, trong đó tự chú ý hoặc tự nhận thức vô tình diễn ra, nhưng đó là một cách rất vòng vo để đạt được Chân Ngã. Sri Ramana khẳng định rằng các kỹ thuật khác chỉ có thể đưa một người đến nơi bắt đầu sự tự vấn ngã và vì vậy ông không bao giờ tán thành chúng trừ khi ông cảm thấy rằng những người hỏi cụ thể không thể hoặc không muốn áp dụng vấn ngã. Điều này được minh họa bởi một cuộc trò chuyện trong Sri Ramana Gita (một bộ sưu tập đầu tiên của câu hỏi và câu trả lời) trong đó Sri Ramana giải thích chi tiết tại sao vấn ngã là cách duy nhất để nhận ra Chân Ngã. Sau khi nghe cẩn thận lời giải thích của Sri Ramana, người hỏi vẫn không sẵn sàng chấp nhận rằng vấn ngã là con đường duy nhất dẫn đến Chân Ngã và vì vậy anh ta hỏi liệu có bất kỳ phương pháp nào khác mà Chân Ngã có thể được nhận ra. Sri Ramana trả lời: Người thiền định [về một đối tượng] và người thực hành vấn ngã có một mục tiêu giống nhau. Một người đạt được sự tĩnh lặng thông qua thiền định, người kia thông qua tri ​​thức. Một người phấn đấu để đạt được thứ gì đó; người kia tìm kiếm người đang phấn đấu đó là ai. Cái người trước mất nhiều thời gian hơn, nhưng sau cùng cũng đạt được Chân Ngã. Không muốn làm lung lay niềm tin của một người đã biết xu hướng thiền chủ thể -đối tượng và, đã chắc chắn rằng anh ấy không sẵn sàng vấn ngã, Sri Ramana khuyến khích anh ta làm theo phương pháp đã chọn của mình bằng cách nói với anh ta rằng nó sẽ cho phép anh ta đạt được Chân Ngã. Trong quan điểm của Sri Ramana, thực hành bất cứ phương pháp nào cũng tốt hơn là không thực hành gì, vì các phương pháp đều có khả năng dẫn đến vấn ngã. Ông đã đưa ra nhiều câu trả lời tương tự khác cho những người khác với lý do tương tự. Những câu trả lời này, chỉ ra rằng các phương pháp không phải là vấn ngã hoặc quy hàng có thể dẫn đến chứng ngộ Chân Ngã, không nên được đánh giá theo hời hợt vì chúng chỉ được dành cho những người không bị thu hút bởi phương pháp vấn ngã và những người muốn thực hành theo ý mình. Khi ông nói chuyện với những người tín đồ khác, những người không bị hấp dẫn tới cái mà ông gọi là “phương pháp gián tiếp”, ông thường sẽ khẳng định lại rằng sự chú ý đến bản thân cuối cùng là không thể thiếu.

Mặc dù Sri Ramana mạnh mẽ bảo vệ quan điểm của mình về sự vấn ngã, nhưng ông không bao giờ nhấn mạnh rằng bất cứ ai thay đổi niềm tin của họ hoặc thực hành và nếu ông không thể thuyết phục những tín đồ của mình vấn ngã, ông ấy sẽ vui vẻ cho lời khuyên về các phương pháp khác. Bên trong các cuộc trò chuyện trong chương này, ông chủ yếu trả lời các câu hỏi từ những người sùng đạo muốn được tư vấn về các hình thức thiền thông thường (dbyana). Khi đưa ra lời khuyên này, ông thường định nghĩa thiền là tập trung vào một ý nghĩ để loại trừ tất cả những ý nghĩ khác, nhưng ông đôi khi cho nó một định nghĩa cao hơn bằng cách nói rằng giữ tâm cố định trong Chân Ngã là thiền định chân chính. Thực hành như vậy thực sự là một tên gọi khác của vấn ngã, như ông đã giải thích trong một trong những các tác phẩm đầu tay của ông, “Luôn giữ tâm trí cố định trong Chân Ngã một mình được gọi là vấn ngã, trong khi thiền là suy nghĩ rằng bản thân là Brahman.”

H: Sự khác biệt giữa thiền định [dhyana] và truy vấn (vichara) là gì?

Đ: Cả hai như nhau. Những người không thích hợp cho truy vấn phải thực hành thiền định. Trong thiền định, người khao khát tâm linh quên đi chính mình và thiền định “Tôi là Brahman ” hoặc “Tôi là Siva” và bằng phương pháp này, chỉ giữ niệm về Brahman hoặc Siva. Điều này cuối cùng sẽ thành tựu với nhận thức tĩnh tại về Brahman hoặc Siva như hiện hữu. Sau đó anh ấy sẽ nhận ra rằng đây là bản thể thuần túy, tức là Chân Ngã. Người tham gia vào cuộc truy vấn bắt đầu bằng cách giữ và bằng cách tự hỏi bản thân “Tôi là ai?” cái tôi trở nên rõ ràng với anh ta. Tinh thần tưởng tượng bản thân là thực tại tối cao, điều đó tỏa sáng như tồn tại-ý thức-phúc lạc, là thiền định. Cố định tâm trí trong Chân Ngã để hạt giống ảo tưởng không thực sẽ chết đi là sự truy vấn. Bất cứ ai thiền định về Chân Ngã trong bất kỳ bhava [hình ảnh tinh thần] nào đạt được nó chỉ trong hình ảnh đó. Những người yên bình vẫn giữ tĩnh lặng mà không có bhava nào như vậy đạt được trạng thái cao quý và bất tận của kaivalya, trạng thái vô tướng của Chân Ngã.

H: Thiền định trực tiếp hơn truy vấn bởi vì cái thứ nhất nắm giữ sự thật trong khi cái thứ hai chọn lọc ra sự thật từ những cái không đúng sự thật.

Đ: Đối với người mới bắt đầu thì thiền về một hình tướng dễ dàng và hợp ý hơn. Thực hành nó sẽ dẫn đến tự vấn bản thân, bao gồm sàng lọc cái thực từ những cái không thực. Cứ cố bám vào sự thật có ích gì khi bạn còn đa tràn ngập các yếu tố đối kháng? Tự hỏi vấn ngã trực tiếp dẫn đến giác ngộ bằng cách loại bỏ các trở ngại khiến bạn nghĩ rằng Chân Ngã chưa được nhận ra. Thiền định khác nhau tùy theo mức độ thăng tiến của người tìm kiếm. Nếu một người phù hợp với nó, người ta có thể trực tiếp nắm giữ chủ thể của tư tưởng, và chủ thể tư tưởng sau đó sẽ tự động chìm vào nguồn của nó, ý thức thuần khiết. Nếu một người không thể trực tiếp bám vào chủ thể tư tưởng, người ta phải suy ngẫm về Thượng Đế và tất nhiên, cùng một cá nhân sẽ trở thành đủ tinh khiết để giữ chặt chủ thể tư tưởng và chìm vào trong sự hiện hữu tuyệt đối. Thiền chỉ có thể thực hiện được nếu bản ngã được duy trì. Có bản ngã và có đối tượng được thiền quán. Do đó, phương pháp này là gián tiếp bởi vì Chân Ngã chỉ là một. Tìm kiếm bản ngã, là tìm nguồn gốc của nó, bản ngã biến mất. Những gì còn sót lại là Chân Ngã. Phương pháp này là trực tiếp.

H: Tôi không tìm thấy có cách nào để đi vào bên trong bằng phương pháp thiền định.

Đ: Chúng ta còn có thể ở đâu khác? Chính sự hiện hữu của ta là nó.

H: Dù là như vậy, chúng tôi vô minh không biết về nó.

Đ: Sự vô minh về cái gì, và sự vô minh là của ai? Nếu là vô minh không biết Chân Ngã vậy là có hai cái ngã sao?

H: Không có hai cái ngã. Nhưng ta không thể chối bỏ cảm giác mình bị giới hạn. Do có những giới hạn….

Đ: Giới hạn chỉ có ở trong tâm trí. Bạn có cảm thấy nó trong giấc ngủ sâu không? Bạn tồn tại trong giấc ngủ. Bạn không phủ nhận sự tồn tại của mình khi đó. Bản thể của bạn đang ở đây và bây giờ trong trạng thái tỉnh táo vẫn là như thế. Bây giờ bạn đang nói rằng có những hạn chế. Hiện tại điều đã xảy ra để có những sự khác biệt giữa hai trạng thái. Sự khác biệt là do tâm trí. Không có tâm trí trong giấc ngủ còn bây giờ thì có nó đang hoạt động. Chân Ngã thì vẫn tồn tại trong sự vắng mặt của tâm trí.

H: Mặc dù tôi có thể hiểu được nó, nhưng tôi vẫn không thể chứng ngộ.

Đ: Với thiền định, nó sẽ đến từ từ.

H:Thiền là với tâm trí. Làm thế nào nó có thể giết chết tâm trí để Chân Ngã được hé lộ?

Đ: Thiền là bám vào một ý nghĩ. Suy nghĩ duy nhất đó giữ tránh xa những suy nghĩ khác. Mất tập trung là một dấu hiệu của sự yếu kém của tâm trí. Bằng cách thiền định liên tục, nó có được sức mạnh, nghĩa là những tư tưởng đó mất đi để lại chỗ trống trong tâm trí. Cái sự mở rộng khoảng trống không có tư tưởng này là Chân Ngã. Tâm trí được thanh lọc trong Chân Ngã.

H: Dhyana [thiền] là gì?

Đ: Nó là bám trụ vào Chân Ngã và không tách rời khỏi chân tánh của mình và không có cảm giác rằng ta đang thiền.

H: Sự khác biệt giữa dhyana (thiền) và samadhi (định) là gì?

Đ: Dhyana đạt được nhờ nỗ lực tinh thần có chủ ý. Trong samadhi không có nỗ lực như vậy.

H: Các yếu tố cần lưu ý trong thiền là gì?

Đ: Điều quan trọng đối với một người đã được thiết lập trong Chân Ngã của mình là thấy rằng anh ấy không được đi chệch hướng khỏi sự hướng nội đó một chút nào. Khi đã đi trật ra khỏi chân tánh của mình, anh ta có thể nhìn thấy trước mặt các hiệu ứng sáng, hoặc nghe thấy âm thanh bất thường, hoặc thấy các linh ảnh của các vị thần xuất hiện bên trong hoặc bên ngoài chính mình. Anh ta không nên bị lừa dối bởi những điều này mà quên đi chính mình.

H: Làm thế nào để thực hành thiền?

Đ: Thực sự mà nói, thiền là atmanishtha [cố định bản thân trong Chân Ngã]. Nhưng khi những suy nghĩ lướt qua tâm trí và một nỗ lực được thực hiện để loại bỏ chúng nỗ lực thường được gọi là thiền định. Atmanishtba là bản chất thực sự của bạn. Hãy là như chân tánh của mình. Đó là mục đích.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.