Khi nói rằng một cái gì đó tồn tại, nó cần phải có một bối cảnh nào đó để tồn tại. Ta tồn tại cũng là tồn tại trong một bối cảnh nhất định, là thế giới mà ta sống trong đó. Bất kể thế giới của ta là như nào, theo bất cứ cách định nghĩa nào của ta, thì đó cũng là một bối cảnh hữu hạn. Tôi tạm gọi nó là vòng tròn. Ta sống và tồn tại trong một vòng tròn nhất định nào đó. Vòng tròn là thứ đem lại ý nghĩa và định nghĩa bản thân ta cũng như cuộc sống của ta. Trong thực tại đồng thuận này, ta chấp thuận rằng ta đang sống trong một vũ trụ, vũ trụ này là một vòng tròn. Định luật bất toàn Godel chỉ ra rằng thứ ở trong vòng tròn không thể hiểu được thứ nằm ngoài vòng tròn. Từ đó người ta chỉ ra rằng, con người không thể hiểu được Thượng Đế, vì Thượng Đế là người tạo ra vòng tròn, thì hẳn phải đứng bên ngoài vòng tròn.
Vì thế, con người có một xu hướng tu tập nỗ lực đột phá ra khỏi vòng tròn, để tìm hiểu về Thượng Đế. Bằng nhiều cách, đột phá ra khỏi thế giới vật lý của các giác quan, của không gian và thời gian, để tới thế giới nào đó của Thượng Đế (thiên đường, cõi giới bên kia, xuất vía, du hành ngoài thân thể, không gian 4D, 5D,…) Nhưng thực chất, họ chưa bao giờ đột phá ra khỏi vòng tròn, họ chỉ mở rộng vòng tròn ra mà thôi. Theo phương pháp đó, một người có thể mở rộng vòng tròn của họ ra vô tận, hoặc ngược lại cũng có thể thu hẹp lại vô tận. Nhưng có một thứ sẽ chẳng bao giờ thay đổi, đó là tâm của vòng tròn. Vòng tròn là thứ tạo ra TÂM của vòng tròn, và đó mới là điểm quan trọng nhất của vòng tròn. Nó dường như luôn bất biến, không xê dịch, không thay đổi. Đó chính là cảm giác TA TỒN TẠI.
Phương pháp của tôi không phải là mở rộng vòng tròn, mà là xóa bỏ cả vòng tròn. Khi vòng tròn bị xóa thì không còn có cái gì là tâm vòng tròn nữa, mọi nơi đều thuần túy như nhau. Xóa như nào? Xóa bằng cách nhận ra vòng tròn chỉ là nhân tạo, giả tạo. Vòng tròn không tự nhiên có trên trang giấy. Nó là thứ được vẽ ra, vậy thì nó có thể được xóa đi. Bằng cách nhận ra sự hư cấu của nó, ta nhận ra rằng nó không thực sự được vẽ lên giấy, nó còn không có thực chất, mà nó là do ta tưởng tượng, “phóng chiếu” ra. Đảo ngược lại quá trình đi. Hủy sự lập trình đi.
Chà! Điều này nghe thật điên khùng.