Người ta nói tôi theo chủ nghĩa hư vô, nhưng trạng thái của tôi là nơi mà tất cả các chủ nghĩa bị buông bỏ.
Tôi hay nói rằng cuộc đời là một giấc mơ, không phải tôi có ý chính xác nó là giấc mơ, đây cũng không phải thuyết âm mưu gì cả. Chỉ là giấc mơ là thứ tương đồng nhất mà tôi có thể nghĩ ra để mô tả cuộc sống.
Người ta nói rằng tôi theo thuyết bất khả tri vì tôi cho rằng ta không thể biết bất cứ điều gì, nhưng điều này không hẳn là chính xác. Ngay cả khái niệm về “hiểu” và “biết” trở thành những khái niệm xa lạ với tôi. Tôi có cảm giác như mình có câu trả lời cho mọi câu hỏi, nhưng cũng đồng thời cảm thấy mình không biết một điều gì cả.
Tôi biết mình là ai, cũng đồng thời không biết mình là ai, cũng đồng thời cảm thấy sự phi lý của việc định nghĩa mình là ai.
Giống như một lỗ thủng trên tờ giấy là thứ vừa nằm trong tờ giấy vừa, nằm ngoài tờ giấy, tôi vừa ở trong cuộc sống vừa nằm ngoài cuộc sống.
Tôi tự mâu thuẫn với chính tôi trong tất cả mọi thứ, cũng đồng thời hoàn toàn không thấy có gì bất thường.
Có một logic nào đó trong sự phi logic.
Tôi Lạc: là thất lạc, hay phúc lạc. Tôi không biết.