Khi ta phát biểu về một sự kiện, hiện tượng nào đó phi lẽ thường, ta phải có nghĩa vụ chứng minh điều đó, và điều đó thường không dễ dàng. Nếu không chứng minh được, họ chỉ bán tín bán nghi hoặc trực tiếp coi ta là kẻ nói dóc.
Tôi đã học dược điều đó từ nhỏ, khoảng 6-7 tuổi, khi tôi đã trải qua một sự kiện hy hữu mà cả đời không có lần hai. Vào một đêm đó, tôi ngủ cùng bố mẹ, bỗng nhiên tôi thức dậy, và không hiểu sao tôi lại ngẩng đầu lên nhìn ra phía đầu giường, và tôi nhìn thấy một “con Ma”, là một linh hồn một đứa bé chạc tuổi tôi. Nó kiểu trắng sáng mờ mờ y như hồn ma mà ta thường thấy trong các bộ phim, chỉ có điều các đường nét của nó lại cực kỳ rõ ràng y như một con người bình thường. Nó ngồi ngay đầu giường, chỉ cách tôi có khoảng nửa mét, và nó cũng đang nhìn thẳng vào tôi. Tuy tôi hết sức kinh ngạc, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào. Tôi không hiểu tại sao lúc đó mình lại dũng cảm vậy. Có lẽ do nó cũng có vẻ hiền lành, và tôi có cảm giác thằng nhóc này vừa lạ vừa quen. Tôi cũng đã nghĩ hay là mình đang nằm mơ, vì thế tôi đã dụi mắt rồi tự véo vào tay, nhưng không có gì khác. Tôi thử nằm xuống nhắm mắt lại một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ra đầu giường, nó vẫn ngồi đó nhìn vào tôi. Tôi không lên tiếng gọi bố mẹ dậy, cũng không biết phải làm gì. Sau đó tôi lại ngủ tiếp. Tôi cũng không nhớ mình như thế nào mà lại có thể thiếp ngủ đi trước tình huống siêu nhiên vậy, hoặc trí nhớ về đoạn tiếp theo đã bị xóa sạch khỏi tâm trí tôi. Tôi chỉ nhớ là sáng hôm sau tỉnh dậy, nó không còn ở đó, mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày. Và tôi không bao giờ gặp điều gì tương tự như đêm hôm đó nữa. Sau đó tôi đã đem câu chuyện này kể cho bố mẹ và anh trai tôi, toàn bộ bạn bè của tôi, nhưng không ai tin và chỉ cho rằng tôi ngủ mơ. Cá biệt chỉ có một hai đứa bạn thực sự tin câu chuyện của tôi vì chúng cũng tự nhận rằng đã từng nhìn thấy ma, nên chúng đồng cảm với tôi. Tôi không có cách nào chứng minh được điều mình đã trải qua nên hầu hết không ai tin. Tôi hiểu điều đó nên sau này không kể câu chuyện này với ai nữa.
Sự kiện “gặp ma” năm đó đã thay đổi đáng kể nhận thức về thế giới quan này với tôi. Nó khiến tôi sau này tin vào thế giới tâm linh, khiến tôi tìm hiểu tập luyện nhiều thứ liên quan tới tâm linh và cũng mất nhiều năm để thoát ra khỏi mấy thứ đó. Nhưng ý nghĩa to lớn nhất của sự kiện đó là nó đã làm tôi thực sự nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi “Cái gì là Thực?”
Không khí này, mặt đất này, ngôi nhà này là thực sao? Tại sao “Con ma” năm đó không phải là thực? Vì tôi không có cách nào chứng minh được, người khác không tin. Không có người quan sát thứ hai cùng thấy điều đó. Không có sự KHÁCH QUAN. Giả sử có người thứ hai cũng nhìn thấy điều tôi nhìn thấy, hoặc có một chiếc camera cũng ghi lại được điều đó, vậy có thể gọi là có sự khách quan. Tôi nhận ra rằng cái gọi là thực tại (reality) thực ra chỉ là Thực Tại Đồng Thuận (consensus reality). Tức là một phiên bản thực tại mà một nhóm người công nhận và chấp nhận. Nó không phải là thực tại chân chính. Sống trong thế giới này, nếu tôi – chủ thể – muốn đưa vào một thứ gì đó mới mẻ và muốn cho nó là thực, thì cần phải có sự công nhận là đồng thuận của các khách thể khác. Ví dụ, một nhà khoa học tìm ra được một loại vật chất mới thì ông phải chứng minh điều đó và được những nhà khoa học khác công nhận, và đại chúng thì nghe theo các nhà khoa học và cũng công nhận theo. Theo đó, vật chất đó mặc nhiên có sự tồn tại trong thế giới này và được coi là Thực. Như tôi, chưa bao giờ biết nguyên tử là gì, chưa bao giờ trải nghiệm nhìn thấy nó, nhưng tất cả mọi người đều công nhận và đồng thuận rằng nó có tồn tại, nên tôi cũng chấp nhận rằng nguyên tử là thực. Còn việc nhìn thấy con ma, mọi người xung quanh tôi đều không công nhận, khiến tôi không có cách nào xác thực rằng liệu con ma đó có thực không, hay đó là do bản thân tôi bị ảo giác. Không có sự đồng thuận của các khách thể khác, con ma không có cách nào có được chỗ đứng thực sự trong thế giới của tôi. Tôi lại tới nghĩ ra trường hợp khác. Giả sử như con ma xuất hiện rất nhiều lần trước mắt tôi, ngày này qua ngày khác đều tới, chắc chắn tôi sẽ coi nó là có thực, chẳng cần quan tâm xem người khác có chấp thuận hay không. Vậy vấn đề là gì? Tôi đang trao quá nhiều quyền lực cho người khác, cho các khách thể, để cho họ có quyền quyết định cái gì là thực, cái gì là giả, quyết định thế giới quan nhân sinh của tôi. Nếu tôi có thể tự suy nghĩ độc lập, tự quyết định, tại sao cần dựa vào người khác định đoạt? Một ý tưởng điên rồ và táo bạo khác: Những con người khác là khách thể trong thế giới của tôi, nhưng con ma đó cũng là một khách thể, tại sao những con người đó thì tôi cho là thực, và có quyền lực quyết định cái gì là thực, còn con ma đó thì không? Hãy tưởng tượng ra câu chuyện sau: Nếu tối nào con ma đó cũng đến và tôi trò chuyện với nó: “Mày có tin là con người có thật không, sáng nay tao gặp rất nhiều người đấy.” Con ma cười và bảo: “con người làm gì có thật, chắc mày nằm mơ giữa ban ngày?”. Thật hài hước khi đảo ngược mọi thứ như vậy. Vấn đề ở đây chính là TẦN SUẤT. Thứ gì có tần suất xuất hiện càng nhiều thì ta càng coi thứ đó là thực. Thứ gì xuất hiện nhiều nhất đây? Chính là cơ thể này, thân thể này. Vì thế ta đang coi thân thể là thứ chân thực nhất. Tiếp theo đó có thể là mặt đất, bầu trời, bố mẹ, gia đình, bạn bè,….
Điều đó có thể nói rằng: Ta là người TOÀN QUYỀN quyết định thứ gì là Thực. Không ai có thể nhìn như ta đang nhìn, nghe như ta đang nghe, cảm nhận như ta đang cảm nhận,…tại sao lại giao quyền cho người khác định đoạt? Ta có thể TIN rằng họ đang sống chung một thế giới với ta, nhưng thực tế thì không. Thế giới này là giấc mơ của ta. Họ ở trong thế giới giấc mơ của họ. Hoặc có thể là không hề có “họ”, không có thực thể nào khác ngoài TA.
Nếu một người nói là “Tôi đã giác ngộ.” Đừng yêu cầu người đó chứng minh làm gì. Vì nếu người đó nói dối, họ không thể chứng minh. Còn nếu người đó giác ngộ thật, họ không cần chứng minh, vì bậc giác giả không cần bạn công nhận, thực tế là bạn cũng không có quyền công nhận. Hoặc có lẽ là hoàn toàn KHÔNG có cách nào chứng minh. Khi tôi nằm mơ, tôi nói với những người trong giấc mơ của tôi là họ chỉ là do tôi tưởng tượng ra, họ yêu cầu tôi chứng minh, tôi chứng minh như nào đây? Bằng cách thức tỉnh sao? Điều đó đồng nghĩa rằng họ cũng tan biến. Chẳng còn ai để CÔNG NHẬN. Vậy việc tôi cố chứng minh là vô nghĩa.