Không và Có

Tôi nhớ về những ngày thơ ấu, sống ở thôn quê, buổi tối mùa hè, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một bầu trời sao lấp lánh tuyệt đẹp. Họ nói rằng vũ trụ là vô tận và có vô số các vì sao và hành tinh. Điều đó khiến tôi cảm giác vũ trụ thật hùng tráng và mình thật nhỏ bé, khiến cho tôi mỗi lần nhìn lên bầu trời đều cảm khái vô cùng, vừa kỳ vọng và cũng vừa nuối tiếc. Kỳ vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, con người chúng ta có thể tiến vào không gian để chiêm ngưỡng và khám phá, và tiếc nuối rằng cuộc đời mình thật nhỏ bé và ngắn ngủi, không thể nào ngắm nhìn và hiểu biết được toàn bộ kỳ quan vũ trụ. Vũ trụ đầy mị lực, một chốn mà ta luôn hằng hướng tới.

Nhưng dần dần tôi mới để ý rằng, vũ trụ thật sự rất đẹp nhưng sức hút của vũ trụ thực chất chính là ở sự vô tận của nó. Chúng ta đang tồn tại ở đây với tư cách là một sinh vật hữu tận, khao khát hướng về sự vô tận. Sâu thẳm trong chúng ta, cảm giác được nó như là một chốn để quay về. Muốn phân giải hết mọi giới hạn của mình, để trở về cái vô hạn.
Khởi nguyên ban sơ: “Vô trung sinh hữu” – Từ không sinh có.
Đại Đạo hồi quy: Từ hữu về vô. Từ hữu ngã thành vô ngã, hữu hạn thành vô hạn, hữu hình thành vô hình, hữu lậu thành vô lậu,…
Nhiều người không hiểu mà cho rằng đây là thuyết hư vô, trường phái hư vô mà chỉ trích nó. Bảo rằng nó khiến người theo nó hướng tới tư tưởng cực đoan, cho rằng cuộc sống không còn ý nghĩa, làm gì cũng là vô dụng, hư ảo, dẫn tới chán nản, tuyệt vọng,… và nó phá hủy mọi giá trị cuộc sống. “Nếu ai cũng nghĩ như vậy thì loài người sẽ diệt vong”- Họ nói vậy.
Nhưng thực ra đấy mới chỉ là cái vỏ ngoài, những người nghĩ như trên hoặc lâm vào trạng thái như trên mới chỉ là những người mới nhìn thấy cái hố đen, biết được sự tồn tại của hố đen. Nếu có cái gọi là “Thuyết hư vô Chân Chính” thì họ chỉ là những kẻ chỉ thấy được da lông, chưa chạm vào cốt tủy. Họ nghĩ rằng họ đã chạm tới sự thật và buông xuôi không làm gì nữa. Ta phải đi xa hơn thế nữa, ta phải đi vào hố đen đó, chìm đắm vào trong nó, để nó nuốt chửng ta, để xem cái Vô đó thực sự là gì, nó dẫn ta đi đâu. Hay liệu có còn Ta nữa không? Đây chính là Bước Đầu Tiên, cũng là Bước Cuối Cùng. Nó đòi hỏi đại lượng dũng khí và một đạo tâm vững chắc. Để cho ta nhận ra nghịch lý rằng: Cái Không không phải là sự phủ định của cái Có mà nó là Mẹ của cái Có. Vô hạn là mẹ của hữu hạn, Vô Hình là mẹ của Hữu Hình, Vô nghĩa là Mẹ của Ý Nghĩa,…Một thứ nếu đã tồn tại thì không thể không tồn tại nữa, mà nó chỉ thay đổi, nó tồn tại dưới một dạng khác, một hình thái khác. Do con người vô minh, nếu không còn nhìn thấy thì bảo rằng nó KHông còn tồn tại. Nếu thấy một người chết đi, rồi hỏa thiêu, họ không còn thấy người đó nữa, họ bảo rằng người đó không còn tồn tại. Họ bảo rằng cuộc đời là vô nghĩa vì không còn thấy cái ý nghĩa lúc trước nữa. Họ bảo rằng cuộc đời là hư ảo chỉ vì cái họ tưởng là thật hóa ra chỉ là cái không thật. Họ chỉ dừng tại đó, đã không thể tiến xa hơn nữa. Không thể thấy xa hơn. Giống như một nhân vật trong một giấc mơ, lúc nãy ta thấy họ, bây giờ lại không thấy, vậy nhân vật đó có tồn tại hay không? Họ đã trở về dạng vô hình, là Ý Thức, thứ mà đã tạo dựng lên hình dáng của họ. Chỉ là nhân vật đó hiện tại đã không còn tồn tại theo hình thức lúc nãy, và cũng không còn mang theo ý nghĩa lúc đó nữa.
Cái Không không phải là không còn gì nữa mà là trở về bản nguyên. Điều này đã được tổng kết ngắn gọn ở phần mở đầu trong cuốn A Course In Miracles: Cái Thực không thể bị đe dọa. Cái không thực thì không tồn tại. Sự an bình của Thượng Đế chính là nằm tại đây.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.