ĐỐI THOẠI #33

NHỮNG KHẢI TƯỢNG VÀ QUYỀN NĂNG TÂM LINH

Thiền định đôi khi mang lại những tác dụng phụ ngoạn mục; khải tượng (sự hiện thấy) của các vị thần có thể xuất hiện và đôi khi có sức mạnh siêu nhiên chẳng hạn như khả năng thấu thị và thần giao cách cảm được phát triển. Cả hai hiệu ứng này có thể được tạo ra một cách có chủ ý. Quán tưởng vào một hình ảnh trong tinh thần đôi khi sẽ dẫn đến những khải tượng, đặc biệt nếu sự tập trung được thực hiện với sự tận tâm hoặc nếu có một mong muốn mạnh mẽ để linh ảnh xuất hiện. Quyền năng tâm linh (siddhi) cũng có thể là đạt được bằng các bài tập yoga đặc biệt. Kinh Yoga Sutra của Patanjali, văn bản cổ điển về yoga, liệt kê một số bài tập giúp tăng tốc phát triển tám siddhi khác nhau, từ tàng hình cho đến đi bộ trên mặt nước.

Sri Ramana không khuyến khích những tín đồ của mình cố tình theo đuổi khải tượng hoặc siddhi bằng cách chỉ ra rằng chúng là sản phẩm của tâm trí, có thể cản trở thay vì hữu ích cho việc chứng ngộ Chân Ngã. Nếu những khải tượng đến một cách tự nhiên, đôi khi ông sẽ công nhận rằng chúng là một dấu hiệu của sự tiến bộ nhưng ông ấy thường sẽ thêm rằng chúng chỉ là những trải nghiệm tạm thời trong tâm trí và chúng chỉ ở bình diện cấp dưới của sự chứng ngộ Chân Ngã.


Nếu các siddhi xuất hiện một cách tự nhiên, ông ấy sẽ vạch ra những mối nguy hiểm nếu chúng ta trở nên bám chấp vào chúng, và giải thích rằng những sức mạnh đó có khả năng thổi phồng cái bản ngã nhiều hơn là loại bỏ nó, và nhấn mạnh rằng ham muốn thành tựu siddhi và ham muốn chứng ngộ Chân Ngã sẽ tự mâu thuẫn và loại trừ lẫn nhau.

Chân Ngã là bản thể vĩnh cửu và mật thiết nhất trong khi các siddhi chỉ là thứ ngoại thân. Siddhi có được bằng nỗ lực trong khi Chân Ngã
không phải. Các quyền năng được khám phá ra bởi một tâm trí luôn giữ cảnh giác, trong khi Chân Ngã được nhận ra khi tâm trí bị hủy diệt. Các quyền năng chỉ thể hiện khi có bản ngã. Chân Ngã vượt ra ngoài bản ngã và chỉ được nhận ra sau khi bản ngã bị loại bỏ.

H: Tôi đã từng kể với Sri Bhagavan rằng tôi đã có khải tượng về thần Siva như thế nào lúc thời gian tôi chuyển sang Ấn Độ giáo. Một trải nghiệm tương tự tái diễn với tôi tại Courtallam. Những khải tượng này chỉ mang tính nhất thời nhưng chúng thực sự mang tới hạnh phúc. Tôi muốn biết làm thế nào chúng có thể được tạo ra vĩnh viễn và liên tục. Không có Siva thì không có sự sống trong những gì tôi nhìn thấy xung quanh mình. Tôi rất hạnh phúc khi nghĩ về đấng. Vui lòng cho tôi biết làm thế nào để khải tượng của Siva có thể ở lại mãi mãi với tôi.

Đ: Bạn nói về khải tượng của Siva. Khải tượng luôn là của một đối tượng nào đó. Điều đó ngụ ý về sự tồn tại của một chủ thể. Giá trị của khải tượng là như nhau trước người chứng kiến. Điều đó có nghĩa là, bản chất của khải tượng là nó ở trên cùng một bình diện với người chứng kiến. Sự xuất hiện cũng ngụ ý sự biến mất. Bất cứ thứ gì xuất hiện cũng sẽ phải biến mất. Một khải tượng không bao giờ có thể vĩnh hằng. Nhưng Siva là vĩnh hằng.

Khải tượng bao hàm người chứng kiến. Người chứng kiến không thể phủ nhận sự tồn tại của Chân Ngã. Không có khoảnh khắc nào mà Chân Ngã cũng như ý thức không tồn tại, cũng như không thể tồn tại người chứng kiến nằm ở ngoài ý thức. Cái ý thức này là hiện hữu vĩnh cửu và là hiện hữu duy nhất. Người chứng kiến không thể tự nhìn thấy chính mình. Liệu anh ta có thể phủ nhận sự tồn tại của mình bởi vì anh ta không thể nhìn thấy chính mình bằng đôi mắt, như cách anh ta thấy một linh ảnh? Không. Vì vậy, trải nghiệm trực tiếp không có nghĩa là nhìn thấy, mà là hiện hữu.

Hiện hữu chính là giác ngộ. Do đó nói, “Ta là như chính ta hiện hữu”. ‘Ta hiện hữu’ chính là Siva. Không có thứ gì khác có thể tồn tại được mà không có ngài ấy. Mọi thứ đều có trong Siva và bởi Siva.


Do đó, hãy hỏi ta là ai? Chìm sâu bên trong và tồn tại như Chân Ngã. Đó là bản thể của Siva. Đừng mong đợi có những linh ảnh của ngài ấy lặp đi lặp lại. Sự khác biệt giữa các đối tượng bạn nhìn thấy và Siva là gì? Ngài vừa là chủ thể vừa là đối tượng. Bạn không thể thiếu Siva vì Siva luôn được nhận ra ở đây và bây giờ. Nếu bạn nghĩ bạn đã không nhận ra ngài ây là sai. Đây chính là trở ngại cho việc nhận ra Siva. Hãy từ bỏ suy nghĩ đó và nhận ra ở đó.

H: Vâng. Nhưng làm thế nào để tôi thực hiện nó nhanh nhất có thể?

Đ: Đây là trở ngại cho việc chứng ngộ. Có thể có cá nhân mà không có Siva sao? Ngay cả bây giờ ngài ấy là bạn. Không có câu hỏi về thời gian. Nếu như có một khoảnh khắc không chứng ngộ, câu hỏi về chứng ngộ có thể nảy sinh. Nhưng vì nó là như vậy, bạn không thể thiếu ngài ấy. Ngài ấy đã được nhận ra, luôn được nhận ra và chưa bao giờ không được nhận ra.

H: Tôi muốn có được sự chứng ngộ trực tiếp của Sri Krishna. Tôi phải làm gì để có được nó?

Đ: Quan niệm của bạn về Sri Krishna và sự chứng ngộ trực tiếp là gì?

H: Ý tôi là Sri Krishna, người đã sống ở Brindavan và tôi muốn xem anh ta như những những nữ tín đồ của anh ta đã nhìn thấy anh ta.

Đ: Bạn thấy đấy, bạn nghĩ anh ta là một con người hoặc một tồn tại có một hình thức con người, là con trai của người này người nọ, trong khi chính anh ta đã nói, “Ta đang ở trong Trái Tim của tất cả chúng sinh, ta là khởi đầu, điểm giữa và điểm cuối của tất cả các dạng sống.” Anh ta phải ở trong bạn, như anh ta ở trong tất cả. Anh ta là Chân Ngã. Vì vậy, nếu bạn thấy thực thể này [Chân Ngã] hoặc có kinh nghiệm trực tiếp về nó, bạn sẽ có kinh nghiệm trực tiếp của Krishna. Kinh nghiệm trực tiếp của Chân Ngã và kinh nghiệm trực tiếp của Krishna không thể khác nhau. Tuy nhiên, để đi theo con đường của riêng bạn, hãy quy hàng hoàn toàn trước Krishna và để anh ta ban cho kinh nghiệm trực tiếp mà bạn muốn.

H: Ta có thể nói chuyện với Iswara [Thượng Đế] như Sri Ramakrishna đã làm không?

Đ: Khi mà chúng ta có thể nói chuyện với nhau thì tại sao chúng ta không thể nói chuyện với Iswara theo cách tương tự?

H: Vậy tại sao điều đó không xảy ra với chúng tôi?

Đ: Nó đòi hỏi sự thuần khiết và sức mạnh của tâm trí và thực hành trong thiền định.

H: Liệu Thượng Đế có trở nên rõ ràng hiển nhiên nếu các điều kiện trên tồn tại không?

Đ: Những biểu lộ như vậy là chân thực đúng như thực tại của riêng bạn. Nói cách khác, khi bạn đồng hóa mình với cơ thể, như trong trạng thái thức, bạn thấy các đối tượng thô. Khi ở trong cơ thể vi tế hoặc trong cõi giới tinh thần như trong giấc mơ, bạn nhìn thấy các đối tượng vi tế tương tự. Trong trường hợp không có định dạng thân phận như trong giấc ngủ sâu bạn không thấy gì. Các đối tượng được nhìn thấy mang một mối quan hệ với trạng thái của người chứng kiến. Điều này cũng áp dụng cho các khải tượng về Thượng Đế. Bằng cách thực hành lâu dài, hình ảnh của Thượng Đế được suy niệm, sẽ xuất hiện trong những giấc mơ và sau đó cũng có thể xuất hiện trong trạng thái thức giấc.

H: Rất nhiều vị khách đến đây nói với tôi rằng họ nhận được linh ảnh hoặc những luồng suy nghĩ đến từ ngài. Tôi đã ở đây trong một tháng rưỡi nhưng tôi vẫn chưa có kinh nghiệm kiểu vậy dù là nhỏ nhặt nhất. Có phải vì tôi không xứng đáng với ân điển của ngài?

Đ: Linh ảnh và những dòng suy nghĩ có được tùy theo trạng thái tâm trí. Nó phụ thuộc vào từng cá nhân chứ không phụ thuộc vào cái hiện hữu phổ quát. Hơn nữa, chúng cũng không quan trọng. Cái quan trọng là sự yên bình trong tâm trí.

Giác ngộ là gì? Có phải là nhìn thấy Thượng Đế có bốn tay, cầm theo một cái tù và, một cái bánh xe và một cây trượng? Ngay cả khi Thượng Đế xuất hiện trong hình dạng đó, làm thế nào mà sự vô minh của của người đệ tử có thể bị xóa sổ? Chân lý phải là sự chứng ngộ vĩnh hằng. Sự nhận thức trực tiếp là một kinh nghiệm luôn hiện hữu. Bản thân Thượng đế được biết đến khi ngài được nhận thức trực tiếp. Nó không
có nghĩa là ngài xuất hiện trước những người sùng đạo trong một số hình thức cụ thể. Trừ khi sự nhận thức không thực sự hữu dụng cho bất cứ mục đích nào, trừ khi nó là vĩnh cửu. Sự xuất hiện của Thượng Đế với bốn tay có thể là sự chứng ngộ vĩnh viễn không? Nó là một hiện tượng và ảo ảnh. Phải có một người chứng kiến. Duy chỉ người chứng kiến ​​là thực và vĩnh cửu.

Cho dù Thượng Đế xuất hiện như ánh sáng của một triệu mặt trời. Nó có phải là kinh nghiệm trực tiếp không? Để nhìn thấy một khải tượng về Thượng Đế thì cần thiết phải có đôi mắt và tâm trí. Đó là tri ​​thức gián tiếp, trong khi người chứng kiến ​​là kinh nghiệm trực tiếp. Người chứng kiến chính là pratyaksha. (kinh nghiệm trực tiếp)

H: Mọi người nói về Vaikuntha, Kailasa, Indraloka, Chandraloka [Thiên đàng của người Hindu]. Chúng có thực sự tồn tại?

Đ: Chắc chắn rồi. Bạn có thể yên tâm rằng tất cả chúng đều tồn tại. Ngoài ra còn có một swami như tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài và các đệ tử sẽ cũng được ngồi xung quanh anh ta. Họ sẽ hỏi điều gì đó và anh ấy sẽ nói một cái gì đó để trả lời. Mọi thứ ít nhiều sẽ giống như thế này. Và thế thì sao? Nếu một người nhìn thấy Chandraloka, một người sẽ hỏi về Indraloka, và sau đó Indraloka, Vaikuntha và sau VaikunthaKailasa, v.v. và tâm trí cứ lang thang. Vậy còn đâu shanti (sự yên bình)? Nếu shanti là bắt buộc, phương pháp chính xác duy nhất để bảo toàn nó là bằng cách tự vấn ngã..

Thông qua việc vấn ngã, chứng ngộ Chân Ngã là khả thi. Nếu một người nhận ra Chân Ngã, người ta có thể nhìn thấy tất cả những cõi giới đó bên trong Bản Thân của mình. Nguồn gốc của mọi thứ đều là từ Chân Ngã của chính mình, và nếu người ta nhận ra Chân Ngã, người ta sẽ không tìm thấy bất cứ điều gì khác biệt với Bản Thân mình. Sau đó, những câu hỏi này sẽ không phát sinh. Có thể có hoặc không có Vaikuntha hoặc Kailasa nhưng thực tế là bạn đang ở đây, phải không? Làm thế nào bạn ở đây? Bạn đang ở đâu? Bạn phải biết về những điều này trước khi bạn có thể nghĩ đến những cõi giới đó.

H: Những siddhi được đề cập trong kinh điển của Patanjali là sự thật hay chỉ là ước mơ của ông ấy?

Đ: Ai là Brahman hay Chân Ngã sẽ không coi trọng những thứ đó. Bản thân Patanjali cũng nói rằng tất cả chúng đều được luyện tập với tâm trí và rằng chúng cản trở việc chứng ngộ Chân Ngã.

H: Thế còn sức mạnh của những người được gọi là siêu nhân thì sao?

Đ: Cho dù quyền năng là cao hay thấp, cho dù là của một trí óc hay của một siêu trí óc, chúng chỉ tồn tại khi tham chiếu đến cái người đang sở hữu quyền năng. Hãy tìm ra đó là ai.

H: Những siddhi có cần phải đắc được trên con đường tâm linh hay là nó con đường đối lập với giải thoát?

Đ: Siddhi cao nhất là nhận ra Chân Ngã, một khi bạn nhận ra sự thật, bạn không còn bị lôi kéo vào con đường của sự vô minh.

H: Vậy thì các siddhi có công dụng gì?

Đ: Có hai loại siddhi và một loại có thể là chướng ngại tới để giác ngộ. Người ta nói rằng bằng một số mantra, bởi một số loại thuốc kích thích có tính huyền bí, bằng cách tu hành khắc nghiệt hoặc bằng một vài loại samadhi nhất định, người ta có thể đắc được quyền năng. Nhưng những quyền năng này không phải là một phương tiện để chứng ngộ bản thân, vì ngay cả khi bạn có được chúng, bạn có thể vẫn còn khá ngu muội.

H: Thế loại còn lại là gì?

Đ: Chúng là biểu lộ của quyền năng và tri thức, nó là tự nhiên đối với bạn khi bạn nhận ra Chân Ngã. Chúng là những siddhi quả vị của những thực hành tâm linh bình thường và tự nhiên của con người đã đạt tới Chân Ngã. Chúng đến theo cách tự nhiên của riêng chúng, chúng là thứ được Thượng Đế ban cho. Chúng đến theo một định mệnh nhưng cho dù chúng đến hay không, jnani, người đã trú thường hằng trong sự bình yên tối cao, không bị quấy rầy bởi chúng. Vì anh ấy biết Chân Ngã và đó là siddhi không thể lay chuyển. Nhưng những siddhi này không đến bởi vì sự cố gắng của họ. Khi bạn ở trong trạng thái chứng ngộ, bạn sẽ biết những quyền năng này là gì.

H: Một vị thánh có sử dụng những quyền năng huyền bí để khiến người khác nhận ra Chân Ngã không, hay chỉ đơn thuần sự chứng ngộ Chân Ngã của chính anh ấy là đủ để làm điều đó?

Đ: Nguồn lực đến từ sự chứng ngộ Chân Ngã của anh ấy mạnh hơn nhiều so với sử dụng tất cả các quyền năng khác. Mặc dù các siddhi được cho là có rất nhiều loại và khác nhau, nhưng riêng jnana (tri thức) là thứ tối cao trong số tất cả siddhi khác nhau, bởi vì những người có thành tựu những siddhi khác cũng sẽ mong muốn jnana. Những người đã đạt được jnana sẽ không mong muốn các siddhi khác. Do đó niềm khao khát chỉ dành cho jnana.

Mặc dù các quyền năng dường như là thứ tuyệt vời đối với những người không sở hữu chúng, nhưng chúng chỉ là giả tạm. Thật vô ích khi khao khát những thứ giả tạm nhất thời. Tất cả những điều kỳ diệu này được chứa trong một Chân Ngã không thay đổi.

Tham lam cầu xin những quyền năng huyền bí vô giá trị từ Thượng Đế, người sẽ sẵn sàng cho chính bản thân ngài, ngài là tất cả, giống như cầu xin món bánh cũ vô giá trị từ một nhà từ thiện, người sẽ sẵn sàng cho đi cho tất cả mọi thứ.

Trong Trái Tim, thứ sẽ bắt lửa với ngọn lửa rực rỡ của tối cao trước sự tận tâm của tín đồ, tất cả các sức mạnh huyền bí sẽ tập hợp lại với nhau. Tuy nhiên, với một trái tim đã hoàn toàn quy hàng dưới chân Thượng Đế, người tín đồ sẽ không có bất kỳ mong muốn với những siddhi. Biết rằng nếu những người khao khát chân lý đang nỗ lực trên con đường giải phóng lại hướng tâm mình tới những sức mạnh huyền bí, những ràng buộc dày đặc của họ sẽ được tăng cường ngày càng nhiều hơn, và do đó, ánh sáng của cái tôi bản ngã của họ sẽ ngày càng nhiều hơn.

Sự đạt được thành tựu Chân Ngã, là cái toàn thể hoàn hảo, ánh hào quang của sự giải thoát, một mình nó là việc đắc được tri thức chân chính, trong khi các loại siddhi khác, bắt đầu bằng anima [khả năng trở nên nhỏ như một nguyên tử] thuộc về ảo tưởng sức mạnh do trí tưởng tượng của tâm trí khờ khạo.

Mọi người nhìn thấy những điều kỳ diệu hơn nhiều so với những thứ được gọi là siddhi, nhưng không thắc mắc về chúng đơn giản bởi vì chúng xảy ra hằng ngày. Khi một người đàn ông được sinh ra, anh ta không lớn hơn cái bóng điện này, nhưng sau đó anh ta lớn lên và trở thành một đô vật khổng lồ, hoặc nghệ sĩ, nhà hùng biện, chính trị gia hoặc nhà hiền triết nổi tiếng thế giới. Mọi người không xem điều này như một phép lạ nhưng họ lại coi một xác chết biết nói là sự kỳ diệu.

H: Tôi đã có hứng thú với siêu hình học trong hơn hai mươi năm. Nhưng tôi đã không có được bất kỳ trải nghiệm mới lạ nào như rất nhiều người khác tự tuyên bố. Tôi không có khả năng thấu thị, thấu thính, v.v. Tôi cảm thấy mình bị nhốt trong cơ thể này và không có gì hơn.

Đ: Đúng rồi. Thực tại chỉ là một và đó là Chân Ngã. Tất cả các phần còn lại là những hiện tượng đơn thuần trong nó, về nó, và bởi nó. Người chứng kiến, các đối tượng và hình ảnh của tất cả đều là chỉ là Chân Ngã. Liệu có ai có thể nhìn và nghe mà bỏ qua Bản Thân mình một bên? Nhìn và nghe một đối tượng ở một khoảng cách rất gần và rất xa thì có gì khác biệt? Các cơ quan của thị giác và thính giác là cần thiết trong cả hai trường hợp và vì vậy tâm trí cũng cần thiết. Không ai trong số chúng có thể bị loại ra trong cả hai trường hợp. Có sự lệ thuộc theo cách này hay cách khác. Do đó tại sao ta lại đam mê công năng thấu thị hoặc thấu thính? Hơn nữa, những gì có được cũng sẽ mất đi theo lẽ tự nhiên. Chúng không bao giờ có thể là vĩnh viễn.

H: Có được sức mạnh như thần giao cách cảm chẳng phải là một điều tốt sao?

Đ: Thần giao cách cảm hoặc radio cho phép người ta nhìn và nghe từ xa. Chúng đều giống nhau, nghe và nhìn. Một người nghe thấy dù từ gần hoặc xa cũng không tạo ra sự khác biệt nào cho người nghe. Cái yếu tố cơ bản là người nghe, chủ thể. Nêu không có người nghe hoặc người chứng kiến, không thể có việc nghe hay nhìn. Cái sau chỉ là các chức năng của tâm trí. Do đó, các siddhi chỉ là trong tâm trí. Chúng không tự nhiên đối với Chân Ngã. Đó không phải là tự nhiên, nhưng khi có được, cũng không thể tồn tại vĩnh viễn và không đáng để phấn đấu tới.

Những siddhi này biểu thị sức mạnh được mở rộng. Con người sở hữu sức mạnh có hạn và vì thế rất khốn khổ. Vì điều này anh ấy muốn mở rộng sức mạnh của mình để anh ta có thể hạnh phúc. Nhưng hãy cân nhắc xem liệu nó có được như vậy không. Nếu với các cảm quan hạn chế, người ta đã khốn khổ, nếu mở rộng các cảm quan hơn, sự khốn khổ phải tăng lên một cách tương xứng. Quyền năng huyền bí sẽ không mang lại hạnh phúc cho bất cứ ai, mà sẽ làm cho tất cả càng khốn khổ hơn.

Hơn nữa những quyền năng này để làm gì? Chỉ là người theo huyền bí học mong muốn hiển lộ các siddhi để những người khác có thể coi trọng anh ta. Anh ta tìm kiếm sự kính ngưỡng, và nếu nó không đến thì anh ta sẽ không hạnh phúc. Phải có người khác đánh giá cao anh ta. Anh ta thậm chí có thể tìm một người sở hữu quyền năng cao siêu hơn. Điều đó sẽ gây ra sự ghen tị và sinh ra bất hạnh. Đâu là sức mạnh thực sự? Là thứ tăng lên sự thịnh vượng hay là thứ mang lại sự yên bình? Cái mang lại yên bình là sự hoàn hảo cao nhất.

[siddhi]

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.