ĐỐI THOẠI #36

LUÂN HỒI

Hầu hết các tôn giáo đã xây dựng các lý thuyết phức tạp nhằm mục đích giải thích những gì xảy ra với linh hồn cá nhân sau cái chết của thân xác. Một số cho rằng linh hồn sẽ lên thiên đường hoặc địa ngục trong khi có những người khác lại tuyên bố rằng nó sẽ được đầu thai trong một cơ thể mới.

Sri Ramana đã dạy rằng tất cả những lý thuyết như vậy đều dựa trên giả định sai lầm rằng cái tự ngã cá nhân hoặc linh hồn là thực; một khi ảo tưởng này được nhìn thấu, toàn bộ cấu trúc thượng tầng của các lý thuyết về những gì xảy ra sau khi chết sụp đổ. Từ quan điểm của Chân Ngã, không có sinh hay tử, không có thiên đường hay địa ngục, và không có luân hồi.

Khi phải nhượng bộ cho những người không thể tiêu hóa được hàm ý của sự thật này, Sri Ramana đôi khi sẽ thừa nhận rằng luân hồi tồn tại. Khi trả lời những người như vậy, ông ấy sẽ nói rằng nếu một người tưởng tượng rằng bản thân cá nhân là thật, thì cái tự ngã được tưởng tượng ra đó sẽ vẫn tồn tại sau khi chết và cuối cùng nó sẽ đồng hóa với một cơ thể mới và một cuộc sống mới. Toàn bộ quá trình, ông nói, là được duy trì bởi khuynh hướng của tâm trí luôn muốn đồng hóa mình với một cơ thể. Một khi những ảo tưởng giới hạn của tâm trí được vượt qua, không còn nhận dạng với cơ thể, và tất cả các lý thuyết về cái chết và luân hồi sẽ là bất khả dụng.

H: Luân hồi có thực không?

Đ: Luân hồi chỉ tồn tại chừng nào còn vô minh. Thực sự không hề có luân hồi nào cả, dù bây giờ hay trước đây. Cũng không có trong tương lai. Đây là sự thật.

H: Một yogi có thể biết những tiền kiếp của mình không?

Đ: Bạn đã biết cái cuộc sống hiện tại của bạn chưa mà bạn đã mong muốn được biết cái quá khứ? Hãy tìm hiện tại, sau đó phần còn lại sẽ theo sau. Ngay cả với kiến thức hạn hẹp hiện tại, bạn đã đủ đau khổ rồi. Tại sao bạn phải gánh vào bản thân thêm kiến thức? Có phải là để đau khổ hơn?
Khi được nhìn với quan điểm tối cao từ cảnh giới của Chân Ngã, ảo ảnh về việc được sinh ra trong thế giới hư ảo này được không là gì khác ngoài sự vô minh mà tự cao với việc đồng hóa với một cơ thể là cái “tôi”. Trong những người có tâm trí đã lãng quên Chân Ngã, những người được sinh ra sẽ chết và những người chết đi sẽ được tái sinh. Nhưng hãy biết rằng những người có tâm trí đã chết, đã biết cái thực tại tối cao vinh quang, sẽ chỉ an trú lại trong đó, không có cả sinh và tử. Quên mất đi bản thân, nhầm lẫn cơ thể với Chân Ngã, nhận vô số lần sinh ra, và cuối cùng biết Chân Ngã, Bản Thân giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng mà trong đó mình đã lang thang khắp nơi trên thế giới.

H: Một người mất bao lâu để tái sinh sau khi chết? Là ngay lập tức sau khi chết hay một thời gian sau?

Đ: Bạn không biết bạn là gì trước khi được sinh ra, nhưng bạn lại muốn biết bạn sẽ thế nào sau khi chết. Bạn có biết hiện tại bạn đang là gì không? Sinh và tái sinh gắn liền với cơ thể. Bạn đang xác định cái “tôi” với cơ thể. Đó là một nhận dạng sai lầm. Bạn tin rằng cơ thể đã được sinh ra và sẽ chết đi, và làm lẫn lộn các hiện tượng liên quan tới cơ thể với Chân Ngã. Hãy biết con người thật của bạn và những câu hỏi sẽ không phát sinh. Sinh và tái sinh được đề cập chỉ để khiến bạn truy vấn cái câu hỏi đó và phát hiện ra rằng không có sinh cũng như tái sinh. Chúng chỉ liên quan đến cơ thể và không liên quan đến Chân Ngã. Biết Chân Ngã và đừng bị quấy nhiễu bởi những nghi ngờ.

H: Hành động của một người có ảnh hưởng gì đến những kiếp sau của họ không?

Đ: Hiện tại bạn đã được sinh ra chưa? Tại sao bạn lại nghĩ đến những lần sinh ra khác? Thực tế là không có sinh cũng không có tử. Hãy để kẻ nào đã được sinh ra nghĩ về cái chết và kê thuốc cho họ.

H: Điều gì xảy ra với một người sau khi chết?

Đ: Hãy hòa mình vào cuộc sống hiện tại. Tương lai sẽ tự lo cho chính nó. Đừng lo lắng về tương lai. Trạng thái trước khi sáng thế và quá trình sáng thế được miêu tả trong kinh sách là nhằm để cho bạn có thể biết cái hiện tại. Bởi vì bạn nói rằng bạn được sinh ra, do đó họ nói thêm rằng Thượng Đế đã tạo ra bạn. Nhưng bạn có nhìn thấy Thượng Đế hay bất cứ điều gì khác trong giấc ngủ của bạn không? Nếu Thượng Đế có thật, tại sao ông ta cũng không tỏa sáng trong giấc ngủ của bạn? Bạn luôn luôn là bạn bây giờ cũng giống như khi bạn đang ngủ. Cái người hiện tại không khác với người ở trong giấc ngủ. Nhưng tại sao lại có sự khác biệt trong cảm giác hoặc kinh nghiệm của hai trạng thái?

Trong giấc ngủ, bạn có hỏi các câu hỏi liên quan đến việc được sinh ra không? Bạn có hỏi “Tôi sẽ đi về đâu sau khi chết?” không? Tại sao lại nghĩ về tất cả những câu hỏi này hiện tại, khi đang ở trạng thái thức giấc? Hãy để những gì được sinh ra nghĩ về sự ra đời của nó và cách khắc phục, nguyên nhân và kết quả cuối cùng của nó.

H: Cái gì sẽ trở thành jiva [cá nhân] sau khi chết?

Đ: Đay là câu hỏi không thích hợp với một jiva hiện đang sống. Một jiva đã chết có thể hỏi tôi, nếu anh ta muốn. Trong khi chờ đợi, hãy để jiva giải quyết vấn đề hiện tại của anh ta và tìm ra anh ta là ai. Sau đó sẽ có một kết thúc cho những nghi ngờ như vậy.

H: Theo quan điểm của Phật giáo, không hề có một thứ thực thể trường tồn nào gọi là linh hồn cá nhân, chính xác hay không? Đây có phù hợp với quan niệm của người Hindu về một bản ngã có thể tái sinh? Linh hồn có phải là một thực thể trường tồn sinh ra và tái sinh liên tục không, hay nó chỉ là một tổ hợp của những khuynh hướng tinh thần, samskara?

Đ: Chân Ngã là trường tồn và không bị ảnh hưởng. Cái bản ngã có thể tái sinh thuộc về bình diện thấp hơn, cụ thể là tư tưởng. Nó được siêu việt bằng cách chứng ngộ Chân Ngã. Những sự luân hồi là do một phân nhánh giả tạo. Do đó chúng bị các Phật tử phủ nhận. Trạng thái vô minh hiện tại là do sự đồng hóa của ý thức với cái thân thể vô cảm.

H: Chúng ta có được lên thiên đàng do hệ quả của những hành động của mình?

Đ: Điều đó đúng chắc chắn như sự tồn tại hiện tại. Nhưng nếu chúng ta hỏi rằng chúng ta là ai và khám phá ra Chân Ngã, đâu cần gì phải nghĩ đến thiên đàng?

H: Tôi có nên cố gắng thoát khỏi sự luân hồi?

Đ: Nên. Hãy tìm xem ai được sinh ra và ai đang gặp rắc rối với sự tồn tại. Khi bạn đang ngủ, bạn có nghĩ đến những lần tái sinh hay thậm chí là cái hiện tại có còn tồn tại? Vì vậy, hãy tìm xem những vấn đề hiện tại nảy sinh từ đâu và ở nơi đó bạn sẽ tìm ra giải pháp. Bạn sẽ khám phá rằng không có sự ra đời, không có rắc rối hay bất hạnh hiện tại. Bản thân là tất cả và tất cả là phúc lạc. Ngay cả bây giờ chúng ta cũng đã giải thoát khỏi bị tái sinh, vậy tại sao phải băn khoăn về sự khốn khổ của nó?

H: Có sự tái sinh không?

Đ: Bạn có biết sinh là gì không?

H: Ồ vâng, tôi biết rằng bây giờ tôi đang tồn tại, nhưng tôi muốn biết liệu tôi có tồn tại trong tương lai.

Đ: Quá khứ! . . . Hiện tại! … Tương lai!

H: Vâng, hôm nay là kết quả của ngày hôm qua, quá khứ và ngày mai, tương lai, sẽ là kết quả của ngày hôm nay, hiện tại. Tôi nói đúng chứ?

Đ: Không có quá khứ và tương lai. Chỉ có hiện tại. Hôm qua đã từng là hiện tại với bạn khi bạn trải qua nó, và ngày mai cũng sẽ là hiện tại khi bạn trải nghiệm nó. Do đó, trải nghiệm chỉ diễn ra trong hiện tại và ra ngoài khỏi trải nghiệm thì không có gì tồn tại.

H: Vậy thì, quá khứ và tương lai chỉ là tưởng tượng?

Đ: Đúng, ngay cả hiện tại cũng chỉ là trí tưởng tượng, bởi vì cảm giác về thời gian chỉ hoàn toàn trong tinh thần. Không gian cũng tương tự ở trong tinh thần. Do đó sinh và sự tái sinh, diễn ra trong thời gian và không gian, không thể là gì khác hơn ngoài trí tưởng tượng.

H: Nguyên nhân của tanha, khát khao được sống và được tái sinh là gì?

Đ: Tái sinh chân chính phải là giết chết bản ngã ở trong tinh thần. Đây là ý nghĩa của việc Chúa Giêsu bị đóng đinh. Khi mà sự nhận dạng với cơ thể còn tồn tại, luôn có sẵn một cơ thể khác để đồng hóa, cho đến khi ý thức về cơ thể biến mất bằng cách hòa nhập vào nguồn của tinh thần, hay Chân Ngã. Một viên đã bị bắn thẳng lên trời sẽ chuyển động liên tục cho đến khi nó bị kéo quay trở lại nguồn của nó, trái đất, và nghỉ ngơi. Cơn đau đầu sẽ tiếp tục gây rắc rối, cho đến khi trạng thái bình thường được lấy lại. Khát khao cuộc sống vốn có trong chính bản chất của cuộc sống, đó là sự tồn tại tuyệt đối- sat. Mặc dù ý thức không thể bị phá hủy bởi tự nhiên, nhưng do sự nhận dạng sai lầm với một cơ thể hữu hoại, ý thức thấm nhuần một sự e ngại sai lầm về khả năng bị hủy diệt của nó. Vì sự nhận dạng sai lầm đó nó cố gắng lưu giữ cơ thể, và điều đó dẫn đến những lần tái sinh liên tiếp. Nhưng dù những cơ thể có thể tồn tại bao lâu, cuối cùng chúng cũng kết thúc và nhường chỗ cho Chân Ngã, thứ một mình tồn tại vĩnh viễn.

H: Vâng, “hãy từ bỏ cuộc sống của bạn nếu bạn muốn sống”, Âm thanh của Sự im lặng của H.P. Blavatsky.

Đ: Hãy từ bỏ nhận dạng thân phận sai lầm và nhớ rằng, cơ thể không thể tồn tại mà không có Chân Ngã, trong khi Chân Ngã có thể tồn tại mà không có cơ thể. Trong thực tế, nó luôn luôn không có cơ thể.

H: Một mối nghi ngờ vừa nảy sinh với một người bạn của tôi. Cô ấy có chỉ nghe nói rằng một con người có thể tái sinh vào động vật trong một số kiếp khác, nó trái với những gì Thông Thiên Học đã dạy cô.

Đ: Hãy để kẻ nào được sinh ra hỏi câu này. Đầu tiên hãy tìm ra người được sinh ra là ai, và liệu có sinh và tử thực sự hay không. Bạn sẽ thấy rằng sự sinh ra gắn liền với bản ngã, đó là một ảo ảnh của tâm trí.

H: Liệu một người có thể tái sinh thành một động vật cấp thấp hơn không?

Đ: Đúng. Có thể, như được minh họa bởi Jada Bharata – giai thoại kinh điển về một nhà hiền triết hoàng gia đã được tái sinh thành một con nai.

H: Cá nhân có khả năng tiến bộ tâm linh trong một thân xác động vật không?

Đ: Không phải là không thể, mặc dù nó cực kỳ hiếm. Sự thật là không phải nhất thiết được sinh ra làm con người mới là cấp cao nhất, và không phải chỉ con người mới chứng ngộ được. Ngay cả một con vật cũng có thể đạt được chứng ngộ Chân Ngã.

H: Thông thiên học nói răng thời gian giữa cái chết và tái sinh là khoảng thời gian từ 50 đến 10.000 năm giữa cái chết. Tại sao lại vậy?

Đ: không có mối liên hệ nào giữa tiêu chuẩn đo lường của trạng thái ý thức này và trạng thái khác. Tất cả các phép đo như vậy chỉ là giả thiết. Đúng là một số cá nhân mất nhiều thời gian hơn và một số ít hơn. Nhưng cần phải hiểu rõ ràng rằng nó không có linh hồn nào đến và đi, chỉ có tư tưởng tâm trí của cá nhân, chính nó đã làm cho nó có vẻ đến và đi như vậy. Tại bất cứ cõi giới nào mà tâm trí tđang hành động, nó tạo ra một cơ thể cho chính nó; trong thế giới vật lý, nó có cơ thể vật lý và trong thế giới giấc mơ, một cơ thể trong mơ bị ướt trong cơn mưa trong giấc mơ đó và mắc bệnh. Sau cái chết của cơ thể vật lý, tâm trí duy trì ngưng hoạt động trong một thời gian, như trong giấc ngủ sâu không mơ khi đó không tồn tại thế giới và do đó không có cơ thể. Nhưng ngay sau đó nó hoạt động trở lại trong một thế giới mới và một cơ thể mới – Thể Vía (Astral) – cho đến khi nó thừa nhận một cơ thể khác thì đó gọi là “tái sinh”.

Nhưng jnani, người đã chứng ngộ Chân Ngã, có tâm trí ngừng hoạt động, do đó không bị ảnh hưởng bởi cái chết. Tâm trí của jnani đã ngưng tồn tại; nó đã chìm xuống và không bao giờ khởi lên lại để mà tạo ra sinh và tử nữa. Sợi xiềng xích của ảo ảnh đã không bao giờ còn trói buộc anh ấy nữa. Bây giờ ta cần phải rõ ràng rằng không có sự sinh ra thực sự, cũng không có cái chết thực sự. Chính tâm trí tạo ra và duy trì ảo tưởng về thực tế trong quá trình này, cho đến khi nó bị phá hủy bởi sự chứng ngộ Chân Ngã.

H: Tại sao cái chết không làm giải thể cá tính cá nhân của của một người, vì thế không còn tái sinh nữa, cũng giống như các con sông đổ ra đại dương đánh mất tính cá thể của chúng?

Đ: Nhưng khi nước bốc hơi và trở lại dưới những cơn mưa trên những ngọn đồi, chúng một lần nữa chảy dưới dòng sông và rơi vào đại dương. Cho nên các cá nhân trong khi ngủ cũng mất đi sự riêng biệt của họ và trở lại với tư cách cá nhân tùy theo samskara, những khuynh hướng quá khứ của họ. Nó cũng tương như vậy, sau khi chết, tính cá nhân của người đó và samskara không bị mất đi.

H: Làm sao có thể?

Đ: Hãy xem cây bị chặt cành mọc lại như thế nào. Chừng nào rễ cây còn nguyên, cây sẽ tiếp tục phát triển. Tương tự như vậy, các samskara chỉ đơn thuần chìm xuống trong Trái Tim lúc chết, nhưng sẽ không chết đi hẳn, tùy thời sẽ tái sinh. Đó là cách các jiva [cá nhân] tái sinh.

H: Làm thế nào mà vô số jiva và vũ trụ rộng lớn có thể sinh sôi nảy mầm từ những samskara vi tế chìm trong Trái Tim đó?

Đ: Giống như một cây đa to lớn nảy mầm từ một hạt nhỏ, những jiva và toàn thể vũ trụ với tên gọi và hình tướng mọc lên từ những samskara vi tế.

H: Làm thế nào mà một jiva chuyển từ cơ thể này sang cơ thể khác?

Đ: Khi một người bắt đầu chết, sự khó thở bắt đầu xuất hiện; nó có nghĩa là một người sẽ trở nên vô thức trong cơ thể đang hấp hối. Tâm trí cùng một lúc này nắm lấy một cơ thể khác, và nó đu đưa qua lại giữa hai cơ thể, cho đến khi sự chấp trước được chuyển hoàn toàn sang cơ thể mới. Trong khi đó, thỉnh thoảng có những hơi thở dữ dội, và điều đó có nghĩa là tâm trí quay trở lại cơ thể hấp hối. Trạng thái chuyển tiếp của tâm trí có phần giống như một giấc mơ.

H: Thời gian giữa cái chết và tái sinh của một người là bao lâu?

Đ: Nó có thể dài hoặc ngắn. Nhưng một jnani không trải qua bất kỳ thay đổi nào; anh ta hòa nhập vào sự hiện hữu phổ quát. Một số người nói rằng những người sau khi chết đi vào con đường ánh sáng là sẽ không tái sinh, ngược lại những người sau khi chết đi trên con đường bóng tối sẽ được tái sinh sau khi họ đã được hưởng hết những quả vị của karma trong cơ thể vi tế của họ.
Một số người nói rằng nếu phước và nghiệp của một người bằng nhau, thì họ sẽ trực tiếp tái sinh tại đây. Phước vượt trội hơn nghiệp, cơ thể vi tế của họ được lên thiên đàng và sau đó tái sinh ở đây; nếu nghiệp nặng hơn phước, họ đi đến địa ngục và sau đó được tái sinh ở đây.
Một Yogabrashta [một người đã trượt khỏi con đường yoga] được cho là cũng đi theo cùng một cách như vậy. Tất cả những điều này được mô tả trong kinh sastra. Nhưng trên thực tế, không có sinh cũng không có tử. Một người vẫn duy trì như họ thực sự là. Đây là sự thật duy nhất.

H: Tôi thấy điều này rất khó hiểu. Cuối cùng thì cả sinh và tái sinh đều không có thật?

Đ: Nếu có sự sinh ra thì phải có không chỉ một lần tái sinh mà là toàn bộ chuỗi tái sinh liên tiếp. Tại sao và làm thế nào bạn có được sự ra đời này? Với cùng một lý do và theo cùng một phương cách mà bạn phải thành công cho những lần được sinh ra khác. Nhưng nếu bạn hỏi ai được sinh ra và sinh và tử có dành cho bạn không hay là cho ai đó khác biệt với bạn, sau đó bạn nhận ra sự thật và sự thật đốt cháy mọi nghiệp quả và giải thoát bạn khỏi mọi kiếp sinh. Các cuốn sách mô tả bằng hình ảnh sống động rằng tất cả sanchita [nhân quả tích lũy từ những lần sinh trước], sẽ phải mất vô lượng kiếp sau để tiêu hủy hết, có thể bị thiêu rụi chỉ bởi một tia lửa nhỏ của jnana, giống như một núi thuốc súng sẽ bị nổ tung chỉ bằng một tia lửa. Chính bản ngã là nguyên nhân của tất cả thế giới và của vô số lớp khoa học có các nghiên cứu, lý luận tuyệt vời, và nếu bản ngã bị giải thể bởi sự truy vấn, tất cả những thứ này ngay lập tức sụp đổ và chỉ có thực tại hay Chân Ngã duy tại.

H: Có phải ngài có ý nói rằng tôi thậm chí chưa bao giờ được sinh ra?

Đ: Đúng, bây giờ bạn đang nghĩ rằng bạn là cơ thể và do đó tự nhầm lẫn với sự sinh và tử của nó. Nhưng bạn không phải là cơ thể và bạn không có sinh và tử.

H: Vì vậy, ngài không ủng hộ thuyết luân hồi?

Đ: Đúng. Hơn thế nữa, tôi muốn loại bỏ sự nhầm lẫn của bạn rằng bạn sẽ được tái sinh. Chính bạn là người nghĩ rằng bạn sẽ được tái sinh. Hãy xem câu hỏi phát sinh với ai. Trừ khi người hỏi được tìm ra, những câu hỏi như vậy cuối cùng không bao giờ có thể được trả lời thỏa đáng.





Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.