Tôi nhận được một email từ Jed McKenna, một tác giả nổi tiếng viết khá nhiều sách về vấn đề Giác Ngộ. Tôi thấy nó khá thú vị nên đã soạn dịch lại một đoạn này:
“Hãy tưởng tượng bạn đã trải qua trạng thái hạnh phúc nhất có thể. Bạn đã bước vào trạng thái mà giống như đen như nhung với một tình yêu ngoài sức tưởng tượng của bạn. Bạn nghiệm một sự chấp nhận không tưởng. Bạn nhận ra rằng bạn, một con người, hoàn toàn không tồn tại, tất cả chỉ là một giấc mơ. Bạn hiểu rằng bạn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì. Bạn đã có một trải nghiệm bất nhị khi tất cả đều được ôm ấp và yêu thương, bạn đã có một trải nghiệm sâu sắc về tánh không và mọi thứ, và trong khi còn hơi mơ hồ vì bạn chỉ mới đến đây, ‘linh hồn’ của bạn đã được xăm lên trải nghiệm diệu kỳ đó . Tiếp theo mới đến phần khó, hòa nhập.
Sau cái trải nghiệm “cái quái gì thế?!’’ ngoài sức tưởng tượng đó, bạn được cả xã hội, bạn bè, chồng, vợ, con và đồng nghiệp mong đợi rằng bạn sẽ vui vẻ hòa nhập quay trở lại giấc mơ này như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Khá dễ hiểu, không ai hiểu bạn. Bác sĩ của bạn cung cấp cho bạn thuốc tâm thần nhưng bạn biết rằng chúng không phải là câu trả lời. Bạn lật tung Youtube và không tìm thấy gì ngoài mớ thập cẩm đang được phun ra bởi những người, rõ ràng là đối với bạn, không có ý tưởng gì về chiều sâu và bề rộng của trải nghiệm của bạn. Bạn viết nhiều ghi chú với nỗ lực tạo lại, hoàn tác, thấu hiểu… bạn thậm chí không biết tại sao mình viết, nhưng nó không giúp ích được gì. Và hình xăm đó tiếp tục như một mảnh vụn trong tâm trí bạn. Hãy dừng lại một chút và thử tưởng tượng sự bao la của thử thách này.
Sau cùng thì bạn vẫn phải thất vọng, bạn quyết định bắt đầu một cách sáng tạo hơn, đó là bắt đầu trải nghiệm ‘thần bí’ đó từ nơi điểm kết thúc và quay trở lại để hiểu được điều đó. Có lẽ làm như vậy, bạn sẽ có thể hòa nhập xã hội tốt hơn. Và, bắt đầu cuộc hành trình của bạn.
Bạn bắt đầu bằng cách nhớ lại sự kiện một nhiều nhất có thể và tự hỏi bạn sẽ làm gì nếu bạn ở điểm kết thúc sự kỳ diệu đó. Bạn nhận ra rằng đây sẽ là một thử thách lớn, nhưng mọi thứ khác bạn có thể làm đều đã thất bại. Trong thâm tâm, bạn biết rằng Tất Cả là bạn trong Thực Tại, nhưng bạn đặt mình vào trong tâm trí và tự hỏi “nếu như”. “Nếu như Bây giờ, nếu ta là Thứ Đó, ta sẽ làm gì? Bước tiếp theo của ta sẽ là gì?”
Từ vị trí của tánh không hoàn toàn bao trùm mọi thứ, bạn quyết định việc duy nhất có thể làm là Chơi, thiết lập một loại trò chơi. Nó sẽ trông như thế nào?
Từ quan điểm của Trải Nghiệm Tối Thượng, bạn không biết rằng: bạn là tất cả và không là gì. Bạn không có gì để tự so sánh với bản thân. Rốt cuộc, nếu bạn đã là tất cả, biết tất cả vậy những thứ tốt đẹp khác không có bối cảnh để nắm giữ và thấu hiểu, bạn không có gì tương phản với chính mình. Vì vậy, bạn tự hỏi, ”Điều gì tiếp theo? Phải, phải tạo ra một trò chơi nào đó. Là ‘Mọi thứ’, ta có thể có một chút giải trí”. Có lẽ một trò chơi liên quan đến việc tạo ra một ảo ảnh nào đó sẽ cho phép ta (với tư cách là Chân Lý) trải qua một mức độ tách biệt hoặc khác biệt. Hãy nhớ rằng, đừng quá bận tâm vào điều này, có lẽ đó chỉ là một thử nghiệm trong suy nghĩ.
(…)Sau đó bạn nhận ra rằng mọi thứ tự phát sinh trong ‘Bạn’. Sử dụng trí tưởng tượng của mình, bạn nảy ra ý tưởng về sự nảy sinh tự phát của một thứ gọi là ‘ý thức’. Và thế là bạn đã có một khởi đầu. Bạn định nghĩa ý thức là “cái có ý thức về một cái gì đó”. (…)
Từ ý thức, bạn theo dõi kế hoạch trò chơi của mình và nhận ra rằng ý thức phải có một cái gì đó để ý thức. Nếu không có điều đó, nó sẽ không nhận thức được bất cứ điều gì. Hừm .. nhận thức…. chúng ta hãy tạo ra một cái gì đó cho bước tiếp theo và gọi nó là ‘nhận thức’. Nghe có vẻ như một kế hoạch hay.
Tiếp theo, bạn tự hỏi trò chơi của bạn nên được đặt ở nơi nào. Đối với bạn, dường như những thứ như ý thức và nhận thức sẽ không thể chứa đựng được. Bạn đề xuất rằng trò chơi của bạn định vị cả hai thứ đó ở mỗi và mọi điểm trong vũ trụ.
Ôi, bạn đã quên mất về thứ ‘vũ trụ’ đó. Chà, khi thấy bạn ngày càng hiện ra như một kẻ điên cuồng, bạn tưởng tượng ra một vũ trụ… cực phức tạp như nó đang biểu lộ đối với những ‘người bình thường’ ngoài kia. Và tư duy vô cực không có vấn đề gì với bạn phiên bản mới này. Bạn thậm chí có thể bắt đầu thích thú với tất cả những điều này.
Vì toàn bộ trò chơi này đang được thiết lập để giải trí Thứ Bí Ẩn, Hư Vô, Chân Lý, hoặc bất cứ tên gì (bạn vẫn chưa quyết định được biệt danh) nên nó yêu cầu phải có người chơi hoặc nhiều người chơi. Bạn quyết định rằng trò chơi của bạn phải lớn, vô hạn trên thực tế, bởi vì Tánh Không có khả năng giải trí nhiều lắm. Nhìn xung quanh, bạn nhận thấy rằng dường như đã có một số lượng lớn người chơi trên một sân. Họ tự gọi mình là ‘con người’. Tại sao không sử dụng chúng? Có lẽ chúng là một đồ tạo tác từ một số trò chơi trước đó. “Khá tiện lợi”, bạn nghĩ vậy. Vì mục đích hiện tại, bạn giới hạn sân chơi trong phạm vi gọi là trái đất. Ngoài ra, nó có sẵn rất thuận tiện.
Tại thời điểm này, trò chơi của bạn gần như đã sẵn sàng để triển khai, nhưng trò chơi nào cũng phải có quy tắc. Bạn quyết định những điều sau:
1.) Mục tiêu của trò chơi là thoát khỏi trò chơi.
2.) Các ranh giới của trò chơi là vô hạn.
3.) Người chơi chỉ có thể đưa ra bất kỳ quy tắc nào họ thích miễn là họ tiếp tục áp dụng chúng trong trò chơi.
Một trò chơi sẽ không phải là một trò chơi mà không có trọng tài. Nhiệm vụ của họ là:
1.) Đảm bảo người chơi không thoát khỏi trò chơi.
2.) Củng cố thực tại ảo của người chơi, có những ranh giới trong trò chơi.
3.) Duy trì trò chơi và duy trì ‘quy tắc tự trị’ do người chơi tạo ra.
Bạn quyết định gắn nhãn cho các trọng tài là ‘Đặc vụ’ và đặt tên riêng cho họ là chính phủ, giáo dục, luật pháp, v.v. Gọi chung, họ được gọi là Đặc Vụ của Maya (nữ thần của ảo ảnh). (…)
Mọi thứ đang diễn ra khá suôn sẻ đối với bạn khi bạn xem xét doanh thu quảng cáo mà bạn sẽ tạo ra. Hãy quên bóng đá, khúc côn cầu và bóng chày. Bạn sẽ thu hút được lượng lớn khán giả và tạo ra ngân hàng, oh yeh, rất tốt! Bạn nghĩ ra một kế hoạch quản lý dự án để ghi danh và thu tiền, bề ngoài là để phân phát cho người nghèo, bạn chắc chắn rồi, nhưng đó cũng là một phần của trò chơi. Bạn gọi Đặc vụ cụ thể đó là ‘Nhà thờ’. Cuối cùng, nó trở thành một nguồn ‘chính sách’ rất lớn.
Những người chơi trò chơi của bạn tỏ ra rất giỏi trong việc tạo ra các quy tắc giới hạn. Họ tạo ra những thứ mà họ gọi là ‘tín ngưỡng’, chẳng hạn như luân hồi, nhân quả, thiên đường và địa ngục, phép màu, thánh hiền và tội nhân, chính trị, Thần linh, v.v., và, trong khi chỉ chúng chỉ là những niềm tin, tất cả chúng lại quá chân thực đối với người chơi. Chúng được coi là thật bởi vì người chơi đã được che phủ đi Nguồn Gốc của họ, Chân Tánh của họ, và các trọng tài rất giỏi trong việc đảm bảo các quy tắc trò chơi được tuân theo.
Bắt đầu trò chơi cũng đơn giản và tự phát như trải nghiệm ban đầu của bạn về Toàn Bộ. Nhưng bạn bỏ lỡ điều gì đó quan trọng … rất, rất quan trọng. Bạn quên rằng bạn đã tạo ra trò chơi. Có thể gọi đó là tuổi già, có thể là một chút lú lẫn, có thể là chấn thương, nhưng chết tiệt, bạn quên rằng đó là trò chơi của bạn. Bây giờ bạn thấy mình đang ở vào giữa nó. Bạn đã chèn ép mình trở lại xã hội và công việc của bạn như một nhân viên giải quyết bồi thường bảo hiểm và bây giờ đang giả vờ rằng toàn bộ điều này chưa bao giờ xảy ra.
Mười tám tháng buồn tẻ trôi qua và một điều gì đó thú vị sẽ xảy ra. Bạn bước vào con đường đua xe cảnh sát, một nơi tập hợp những người chơi thích náo loạn, một sự phát triển tự nhiên của các quy tắc trò chơi của bạn và hiện đang thịnh hành. Bạn đang sử dụng điện thoại di động của mình và nếu không có một đứa trẻ đang chơi ở phía bên kia đường hét vào mặt bạn “Hãy coi chừng!”, Bạn (sẽ gặp tai nạn) và tìm được trạng thái mà bạn đang tìm cách trở về (?!) Trái tim của bạn bắt đầu đập nhanh và trải nghiệm trong quá khứ của bạn về Kỳ Quan (cái tên mà bạn cuối cùng bạn đã xác định) lóe lên rực rỡ trong bạn. Nó ở đó và biến mất ngay lập tức, nhưng nó đủ để đánh thức mảnh vụn đó trong não bạn và khiến bạn đau đầu dữ dội.
Khi kết thúc công việc của ngày hôm đó và uống một vài viên thuốc giảm đau, bạn quyết định rằng cách thoát khỏi trò chơi ‘của bạn’, thứ mà rấy gần gũi ngày thường, thứ mà bạn hiện biết rất rõ, sẽ là thiết kế ngược lại. Bắt đầu từ thời điểm hiện tại, bạn bắt đầu cuộc hành trình trở lại trải nghiệm Kỳ Quan.
Đó là một buổi tối yên tĩnh dễ chịu, không có gì diễn ra như thường lệ. Bạn ngồi xuống và bắt đầu đặt câu hỏi cho chính mình. Trò chơi của bạn đã để lại một dấu vết và bạn sẽ nhận ra. Nó luôn quay lại với ‘bạn’, trở lại với ‘cái tôi’ dường như đang chơi. Bạn tập trung hết sức có thể vào ‘cái tôi’ rồi đến ‘cái Ta’. Chẳng có gì xảy ra.
Mỗi đêm, khi cả gia đình bạn đã say giấc, bạn quay lại với suy nghĩ ‘cái tôi’ đó. Nó bắt đầu phát triển, nhưng chỉ một chút, thành ý nghĩa rằng “tôi hiện hữu”, cảm giác rằng “tôi tồn tại”. Đặt câu hỏi sâu hơn và sử dụng logic xuyên suốt của bạn, bạn kết luận rằng có điều gì đó đang nói với bạn rằng bạn tồn tại, nếu không thì bạn sẽ không biết. Khi bạn di chuyển tay trên tay ghế, bạn nhận ra rằng thực tế là bạn có thể cảm nhận được mọi thứ. Đó là nó! Năm giác quan của bạn cho bạn biết rằng bạn là, rằng ‘tôi tồn tại’! Bạn nghĩ nó thật tuyệt vời.
Một vài tuần nữa trôi qua và cơn đau đầu của bạn đã giảm tương cùng với những liều giảm đau. Bạn thấy mình tự hỏi làm thế nào bạn biết rằng bạn có khả năng cảm nhận. Chúng thật kỳ diệu và bí ẩn. Để cảm nhận được chúng, bạn đi đến kết luận rằng ‘bạn’ phải cảm nhận được và bạn thấy mình trở lại lúc ban đầu, cảm giác ‘ta tồn tại’. Sự quyết tâm làm bạn có chút đau khổ, nhưng không đủ để dừng cuộc hành trình.
Sau một tuần nữa, khái niệm nhận thức xuất hiện trong đầu bạn. Để bạn có thể cảm nhận được điều gì đó, phải có “nhận thức” ở đâu đó trong phương trình. Nhưng bạn thận trọng vì bạn đã đi xuống một con hẻm mù trước đó. Bạn không thể tìm thấy nhận thức theo nghĩa đen, nhưng bạn chắc chắn rằng nó tồn tại.
Bạn xoay người và xoay chuyển tâm trí cho đến khi bạn có được cảm giác ‘nhận thức’. Bạn cẩn thận loại bỏ những gì xuất hiện trong nhận thức và tập trung vào chính nhận thức, thuần túy và đơn giản, nhưng không dễ dàng. Bạn sẽ đi ngủ với một cơn đau đầu khác. Có lẽ bạn có một khối u não và đang dần mất trí. Bạn nhận ra ý nghĩ đó lại dễ chịu lạ thường.
Những giấc mơ của bạn đêm đó sẽ hỗ trợ bạn trong bước tiếp theo. Bạn mơ về một cái thang khổng lồ và cách mỗi bước hoàn toàn phụ thuộc vào việc có một bước trước đó. Bất kỳ bước nào bị thiếu và nó không hoạt động như một cái thang. Bạn thức dậy rất sớm vào buổi sáng tự hỏi làm thế nào mà ‘nhận thức’ lại biết rằng nó là như vậy.
Công việc thực sự kéo dài lê thê vào ngày hôm đó, rồi bạn háo hức quay trở lại những gì thực sự quan trọng nhất đối với bạn. Bằng những nét vẽ nguệch ngoạc co thắt của mình, bạn kết luận: tất cả bắt đầu bằng chữ “Tôi” và chuyển sang cảm giác “Tôi hiện hữu”. Sau đó, khái niệm ‘nhận thức’ nảy sinh, gần như là một điều cần thiết cho sự tiến bộ. Bây giờ bạn đang ở giai đoạn… cái gì? Nhớ lại giấc mơ cái thang, bạn xem lại các bước và tìm ra rằng nhận thức phải có một bước phía trên nó.
Tiến độ sẽ chậm lại một chút khi bạn phản ánh về cách nhận thức nhận thức…. làm thế nào nó biết rằng nó tồn tại? Một cái gì đó phải thông báo cho nhận thức rằng nó nhận biết. Dù sao, nhận thức đã thông báo cho tôi rằng tôi đang tồn tại. Một khái niệm lớn hơn nhận thức đã được kêu gọi, một bước cao hơn nhận thức. Bước đó có thể là ‘ý thức’? Chỉ có một cách để tìm ra. Bạn cắm nó vào tinh thần của bạn, và bây giờ là tâm linh.(..)
Bạn thấy mình không còn đau đầu và đầy cảm giác phiêu lưu. Một kho báu được gọi là Kỳ quan chỉ ở phía trên đường chân trời, có đúng vậy không?
Cuộc truy tìm mãnh liệt này đã tiêu tốn của bạn cả năm trời. Quan hệ gia đình đang mỏng dần. Mặc dù thực tế là bạo loạn địa phương và thiệt hại tài sản do những người chơi thất vọng không biết các quy tắc thực sự đã khiến công việc của bạn, một nhân viên bồi thường bảo hiểm càng trở nên quan trọng hơn. Nhưng đối với bạn công việc ngày càng trở nên ít quan trọng hơn. Một cái gì đó phải cho đi.
Một giấc mơ khác đến để giải cứu. Trên thực tế, bạn dường như đang ngày càng sống trong những giấc mơ của mình hơn là bên ngoài chúng. Trong giấc mơ, bạn đang chơi poker, một trò chơi mà bạn không quan tâm. Lý do thì khá rõ ràng. Đó là bởi vì bạn không thích các quy tắc. Bạn đã trở thành một kẻ nổi loạn. Trong giấc mơ của bạn, bạn bắt đầu bẻ cong các quy tắc… một số người chơi tức giận và buộc tội bạn vi phạm các quy tắc. Bạn không quan tâm họ và bình tĩnh trả lời … “Tôi đang tạo ra các quy tắc mới”. Những người chơi càu nhàu và trò chơi trong mơ tiếp tục cho đến khi một người chơi hoảng sợ, rút súng và bắn bạn. Những lời cuối cùng của anh hiện rõ ràng giữa làn khói thuốc súng. Anh ta hét lên, ‘Ngươi đã phá vỡ quy tắc đầu tiên’.
Giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng nổ lớn, sau đó hóa ra là tiếng con mèo hất chiếc bật lửa cổ ra khỏi tủ trang điểm (những khi căng thẳng bạn đã hút thuốc), bạn thấy mình mê hoặc với câu nói cuối cùng đó. “Quy tắc đầu tiên” là gì? Thật vậy, bạn cảm thấy như bạn đã phá vỡ một quy tắc, nhưng ở giai đoạn này trong cuộc đời, bạn cảm thấy khá rõ ràng rằng các quy tắc đã được tạo ra để bị phá vỡ. Nó hoàn toàn không giống như một nhân viên bồi hoàn hiểm nổi loạn. Chỉ cần nhớ mang theo anh ta là được.
Đó là gì về những giấc mơ này? Dường như bạn càng đi lên những nấc thang cao hơn, bạn càng phải hướng về những giấc mơ của mình để tìm câu trả lời. Bạn cảm thấy như bạn phải mơ theo cách của mình để thoát ra khỏi giấc mơ con người của bạn.
Sau đó, nó đập vào bạn như một viên gạch. Nhưng lần này không phải trong mơ. Đó là một ký ức từ thời thơ ấu. Bạn khoảng sáu tuổi và bị quấy phá bởi một con quái vật nào đó dưới gầm giường của bạn. Nó sẽ luôn đưa tay ra và cố gắng nắm lấy chân bạn khi bạn chạy và bạn phải nhảy ngay lên giường để tránh thoát.
Bạn nhớ rõ ràng đã nói với mẹ mình về điều đó, và không giống mẹ như ngày thường, vốn luôn yêu thương trừu mến, mẹ gạt bạn sang một bên bằng câu nói: “Ồ, đó chỉ là con đang tưởng tượng ra tất cả thôi”. Với một đứa nhỏ, ý thức về trách nhiệm đối với ‘tất cả’ đã bị nghiền nát. Khi trưởng thành, nó là chìa khóa để giải thoát tối hậu. Nó nhắc nhở bạn về trò chơi bạn đã tạo và ‘quy tắc đầu tiên’ của bạn, tức là, mục tiêu của trò chơi là thoát khỏi trò chơi.
Bạn mất thêm một tháng suy ngẫm mỗi buổi tối để nhận ra rằng nói và làm rất khác nhau. Cuối cùng, bạn đã ‘nhận’ rằng để giành chiến thắng trong trò chơi của chính mình, bạn không thể mang theo bất cứ thứ gì bên mình. Du hành đến Kỳ Quan với chỉ một chút chấp chước nhỏ nhất cũng sẽ giống như cố gắng mua một con dao của Quân đội Thụy Sĩ thông qua Cục an ninh vận tải. Nó sẽ không được phép vận chuyển.
Bạn chìm vào lại trong tâm trí một lát “Phải, điều đó có thể được thực hiện và thực sự, tôi có thể làm được”. Bạn bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt như từ bỏ thuốc lá. Điều đó được chứng minh là đủ dễ dàng. Tiếp theo bạn….
Chờ một chút! Đây chỉ là một bài thử nghiệm trong suy nghĩ. Được cho là thử nghiệm trong tâm trí của ‘bạn’, với một chút xâm phạm từ tôi. Tôi đang nhường lại dây cương cho bạn. Chia sẻ hay không… Tôi chúc bạn có một hành trình tốt nhất có thể trở lại Kỳ Quan.”