Tôi nhớ về những ngày năm ấy, những ngày mới chập chững tìm hiểu về mọi thứ liên quan tới tâm linh, những ngày học cách “tu”. Những ngày tràn đầy niềm tin hy vọng, đầy hào hứng và cũng đầy sự ấu trĩ. Tôi đã cho rằng mình đã tìm thấy con đường, một thứ sẽ thay đổi cuộc sống của tôi và đúng là nó đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi thật. Nhưng không phải là theo cách mà tôi đã MONG ĐỢI. Những năm tháng đó, mỗi ngày tôi đều mong đợi sẽ có điều kỳ diệu nào đó xảy ra với mình, mong đợi rằng tôi sẽ có gì đó đặc biệt, hoặc mong đợi rằng cuộc sống của tôi sẽ trở nên yên bình và hạnh phúc hơn. Mong đợi một siêu năng lực nào đó khai mở, mong đợi một trí tuệ siêu nhiên sẽ thức tỉnh, mong đợi mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn,…Nhưng thực sự đã không có gì xảy ra, thậm chí cuộc sống của tôi còn trở nên tệ hại hơn. Mỗi ngày thức dậy đều phải đối mặt với những áp lực quen thuộc của cuộc sống, đã không có kỳ tích nào xảy ra, giờ còn phải gánh thêm sự thất vọng về bản thân trong quá trình tu tập. Tôi đã nghĩ có lẽ mình là kẻ thất bại. Thật là ấu trĩ. Thật giống những kẻ ngốc nghếch hào hứng tham gia một khóa học làm giàu và ảo tưởng rằng mình sẽ trở thành tỉ phú sau một hai năm đầu tư. Tôi đã nghĩ rằng, một hai năm tu luyện rồi sẽ thành thần. Chúng ta dễ dàng bị dụ dỗ bởi trên mạng có vô số bài viết về người này người nọ còn trẻ tuổi mà đã tự làm giàu, tự kiếm tiền mua nhà mua xe và cũng có rất nhiều người tự nhận mình còn trẻ mà tu tập tâm linh đã có thành tựu, có giác quan thứ sáu, khai mở con mắt thứ ba, có thể tiên tri bói toán, tự chữa lành bệnh, họ kể về những trải nghiệm thần kỳ của họ,… Về bản chất, cả hai trường hợp đều như nhau. Đều là những câu chuyện khiến người ta mơ tưởng tới một kết quả. Nói hoa mỹ là mơ đến một cuộc sống hạnh phúc. Nói trắng ra là cố thỏa mãn dục vọng bản ngã, cố gắng thỏa mãn sự thiếu an toàn, thiếu chân thực của bản ngã. Tiền tài có thể tạm thời làm được điều đó, các quyền năng tâm linh cũng vậy. Những cái bẫy này còn đánh trúng vào lòng tham của chúng ta: tham làm ít công to, tham trả giá ít mà hưởng lợi nhiều, tham nhanh chóng mà hiệu quả mạnh mẽ tức thì. Tỉnh lại đi, chẳng có ai có thể tìm được hạnh phúc an lạc cả đời chỉ sau một khóa học thiền định hay giác ngộ sau khi đọc xong một cuốn sách cả.
Mong đợi mọi thứ như vậy nhưng đời không như mơ. Không có gì xảy ra đúng như tôi đã mong đợi. Thứ thực sự đến lại là thứ mà tôi không mong đợi. Giống như chẳng có ai mong đợi mình sẽ chết, trừ khi người đó đang bị bệnh. Điều đã xảy đến với tôi không phải là sự thức tỉnh tới một trạng thái cao hơn mà là sự vỡ mộng, và tôi thực sự biết ơn điều này. Sự vỡ mộng khiến cho tôi vứt bỏ mọi tư tưởng hoang đường, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều và thấu hiểu sâu sắc hơn về bản ngã của mình, về nỗi sợ hãi của mình. Tôi đã mong đợi mình sẽ đắc được điều này điều nọ, nhưng thực tế tôi lại mất đi nhiều thứ. Thậm chí mất luôn cả sự mong đợi. Mong đợi là một sự phóng chiếu về tương lai, là một sự tưởng tượng. Tôi có thể tưởng tượng nhưng tôi không sống trong sự tưởng tượng. Cái hư ảo có thể diễn ra trước mắt tôi dưới nhiều cấp độ nhưng tôi luôn phân biệt rạch ròi đâu là thực và tôi trú trong cái Thực. Tôi vẫn luôn có nhiều ý tưởng về các trường hợp có thể xảy ra nhưng tôi không mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra theo ý mình. Mọi điều xảy ra luôn là điều tốt nhất bởi vì nó XẢY RA. Khi một điều gì tốt đẹp xảy ra hãy biết hơn, ngay cả khi có điều gì đó tồi tệ xảy ra, cũng hãy biết ơn vì ít nhất điều tồi tệ nhất mà ta có thể tưởng tượng ra đã không xảy ra. Đó là cách mà tôi hiện tại đang sống. Và theo cách này thì dường như không có gì thực sự là xấu cả.