“Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn,” Nữ công tước nói; “và đạo lý của việc đó là —’Hãy là đúng như thứ bạn có vẻ là’—hoặc nếu bạn muốn nói một cách đơn giản hơn—’Đừng bao giờ tưởng tượng mình là cái gì đó khác với thứ được thể hiện ra ngoài với người khác rằng bạn là thứ hoặc có thể đã là thứ khác với thứ mà bạn thể hiện ra ngoài với họ.’”
–Lewis Carroll
ALICE ĐỨNG CÙNG VỚI NGƯỜI LÀM MŨ (the Hatter) và Chuột Sóc (the Dormouse) và Thỏ Tháng Ba (the March Hare) trong tòa án hoàng gia, nơi mà Nữ Hoàng (the Queen) và nữ Công Tước (the Duchess) và tất cả thần dân của Nữ Hoàng đều có mặt.
“Tôi đang ở đâu?” Alice tự hỏi, đây không phải là lần đầu tiên cô tự hỏi quá muộn thế này.
“Nếu bây giờ là bây giờ, (now)” Người làm mũ nói, “thì hẳn là đây là ở đây (here).”
“Tôi đang trở nên rất mệt mỏi với việc ở đây và bây giờ”, Alice phàn nàn. “Tôi rất muốn thay đổi thành ở đó (there) và lúc đó (then).”
“Lúc đó đã là ngày hôm qua ,” Người làm mũ nói, “và bạn sẽ ở đó vào ngày mai, nhưng hôm nay thì bạn đang ở đây và ở đây đang là bây giờ.“
“Thế còn khi tôi thức dậy sáng nay thì sao? Tôi dường như nhớ rằng lúc đó tôi đã ở đó và ở đó đã là lúc đó.”
“Có và không,” Người làm mũ nói. “Bây giờ nó đã là lúc đó, nhưng sau đó nó đã là bây giờ.”
“Và nó là ở đây khi bạn đã ở đó,” Chuột sóc nói, “nhưng khi bạn đã ở đó thì nó đã là ở đây.”
“Không, không,” Thỏ Tháng Ba sửa lại, “ý cậu là nó là ở đây khi cô ấy đã ở đó, nhưng bây giờ cô ấy đang ở đây thì nó vẫn là ở đó.”
“Đó chính là những gì tớ đã nói,” Chuột Sóc nói.
“Tôi đoán là tôi không thể tranh luận với điều đó,” Alice đoán, “nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi luôn luôn ở đây và luôn luôn là bây giờ, điều đó có nghĩa là chẳng có gì thay đổi và tôi chắc hẳn phải buồn chán đến đáng sợ!”
“Và bài học rút ra từ điều đó là,” Nữ công tước nói, “ở một nơi nào đó (somewhere) luôn tốt hơn là ở bất cứ nơi nào (anywhere), nhưng ở bất cứ nơi nào vẫn tốt hơn là không có nơi nào (nowhere)!”
“Không,” Alice nói, “tôi không nghĩ đó là bài học chút nào.”
“Bạn đúng!” Nữ công tước kêu lên.
Nữ Hoàng đã lắng nghe từng lời Alice nói và cảm nhận bà ấy có thể giải quyết toàn bộ vấn đề chỉ trong bốn từ ngắn gọn.
“Chặt đầu ả đi!” Nữ hoàng kêu lên.
“Không!” Người làm mũ kêu lên.
“Không!” Chuột Sóc kêu lên.
“Không!” Thỏ Tháng Ba kêu lên.
“Có!” Alice kêu lên. “Hãy chặt đầu tôi đi!”
Bây giờ cả phiên tòa đều câm miệng và lặng im trân trối nhìn Alice.
“Cứ cầm lấy nó đi,” cô yêu cầu. “Thứ có hình củ hành ngớ ngẩn, chẳng có gì ngoài rắc rối!” Và mặc dù Alice rất ngạc nhiên khi nghe chính mình nói ra một điều điên rồ và đáng sợ như vậy, nhưng cô cảm thấy cuối cùng mình cũng sắp đến gần đáy của một cái hố mà cô ấy đã lao thẳng xuống kể từ khi bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình.
“Mọi rắc rối của tôi dường như đều bắt đầu từ cái đầu của tôi,” cô nói với tòa án tập hợp này. “Chặt nó đi, tôi nói đó, và chúng ta sẽ thấy những gì chúng ta thấy.”
“Nhưng làm sao bạn có thể nhìn bất cứ thứ gì,” Chuột Sóc hỏi, “nếu bạn không có đầu?”
“Hãy chặt xác tôi đi!” Alice sửa lại, “Tôi sẽ giữ lại đầu của mình và các người có thể chặt xác tôi. Mèo Cheshire chỉ có một cái đầu và có vẻ nó khá hài lòng.”
(Tại thời điểm này, Người Làm Mũ thì thầm vào tai Alice rằng Mèo Cheshire thực sự có một cơ thể hoàn chỉnh và nếu cô ấy muốn cắt bỏ đầu thì đó không phải là một khái niệm khá khó tin và có lẽ là bất khả thi rằng cơ thể và đầu có thể hòa hợp với nhau mà không có nhau.)
“Bất kể tôi làm gì,” Alice nói, “bất kể nơi nào tôi đi, tôi luôn bị mắc kẹt trong quả dưa có nốt sần này, luôn nhìn ra ngoài mà không bao giờ nhìn vào trong. Tại sao,” cô ấy suy nghĩ mà không biết làm thế nào, “Tôi không nên thắc mắc liệu nó có phải như vậy không. Đó có phải là một loại máy chiếu đèn lồng ma thuật nào đó và toàn bộ thế giới đi từ trong ra ngoài qua đầu tôi thay vì đi vào. Tôi thực sự không biết điều gì khác biệt, phải không?”
Alice rất hài lòng với suy nghĩ đó và chuẩn bị có một suy nghĩ khác thì cô chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa xong việc với ý nghĩ đầu tiên.
“Hãy thử nghiệm xem,” cô nói và bắt đầu xác nhận những nghi ngờ của mình bằng cách sử dụng sức mạnh tâm trí của mình để đảo lộn hoàn toàn toàn bộ tòa án và tất cả cư dân của nó.
“A-ha!” cô ây hét lên. “Đúng như tôi nghĩ! Thông qua một sự áp dụng đơn giản của nghệ thuật tinh thần, tôi đã sắp xếp lại định luật trọng lực và treo tất cả các bạn lên trần nhà!”
“Nhưng cưng ơi,” Nữ Hoàng tế nhị nói, “ngươi chỉ đơn giản là đã tự lộn ngược bản thân. Tất cả chúng ta vẫn đều giống như cũ.”
Alice không hề bối rối trước lời phản bác nhỏ nhặt đó.
“Đương nhiên là bà sẽ nói như vậy,” Alice phản bác lại, “nhưng tôi khó có thể chấp nhận ý kiến của một người đang bị lộn ngược về vấn đề chiều ngược hay xuôi, phải không? Đối với tôi, tất cả những gì quan trọng đối với tôi, đó là nó trông như thế nào đối với tôi. Tại sao tôi phải quan tâm đến việc nó trông như thế nào đối với bà? Nếu tôi quan tâm đến việc bà thấy nó như thế nào thì tại sao, tôi sẽ trở thành bà, vậy thì bà sẽ là ai? Còn ai sẽ là tôi?”
Nhưng bây giờ máu đang dồn lên đầu Alice, cô phỏng đoán, có thể là do cô lạm dụng quyền lực, nên cô đã làm căn phòng lộn xuôi trở lại và cúi chào trước những tràng pháo tay im lặng.
“Và bài học rút ra từ câu chuyện,” Nữ công tước gầm lên, “là trọng lực nằm
trong mắt người nhìn!”
“Không,” Alice nói, “tôi không nghĩ vậy.”
“Không, không, bạn nói hoàn toàn đúng,” Nữ công tước đồng ý, “và bài học rút ra từ điều đó là, bài học rút ra từ câu chuyện là bất cứ điều gì bạn nghĩ nó là như thế!”
“Có lẽ không phải tất cả mọi thứ đều có bài học rút ra,” Alice gợi ý.
“Bạn đúng!” Nữ công tước kêu lên. “Và bài học rút ra của việc đó là, không có bài học rút ra cho bất cứ điều gì!”
“Ồ, phiền thật,” gấu Pooh nói, “mình lại đi lạc vào nhầm vũ trụ nữa rồi.”