2. Phỏng vấn với Jed McKenna

Sự thật là sự giác ngộ không phải là điều xa vời hay không thể đạt được. Nó gần hơn làn da của bạn và ngay tức thì hơn hơi thở tiếp theo của bạn. Nếu chúng ta tự hỏi tại sao rất ít người có thể tìm thấy thứ chưa bao giờ có thể mất đi, chúng ta có thể nhớ lại đứa trẻ đang tìm kiếm đồng xu bị rơi mất ở chỗ tối nhưng lại đi tìm ở chỗ có ánh sáng vì “ở đây sáng hơn”.

-Jed McKenna

H: Giác ngộ là gì?

Đ: Vô ngã.

H: Vậy vô ngã là gì?

Nhận thức bất nhị thường hằng.


H: Okay, cái gì là—?

Đ: Tôi không thể nói cho bạn biết nó là gì; không ai có thể. Nó không phải là một vật, nó không phải là một khái niệm, nó không phải là một nơi chốn. Không có cách nào giải thích về lửa cho một người chưa từng nhìn thấy lửa; không có mô tả nào có thể công bằng với trải nghiệm trực tiếp về lửa. Tôi sử dụng các thuật ngữ như nhận thức bất nhị thường hằng và vô ngã và giác ngộ chân lý không phải vì chúng thực sự nắm bắt được nó, mà là vì chúng có vẻ ít gây hiểu lầm nhất.

H: Hầu hết mọi người định nghĩa giác ngộ tâm linh rất khác với cách anh mô tả, như thể họ đang nói về một trạng thái không liên quan. Làm sao có thể có sự chênh lệch như vậy?

Đ: Giác ngộ là tuyệt đối. Nó không đến theo nhiều dạng hoặc các cấp độ. Nó không mở ra để diễn giải. Nhưng điều quan trọng nhất là nó có thể được tự kiểm chứng và hoàn toàn sẵn có ở đó cho lý trí. Bất kỳ ai muốn hiểu đều có thể hiểu. Nó không cần người phiên dịch hay trung gian. Nó chỉ nằm đó, ngay ở nơi rộng mở, cho bất kỳ ai quan tâm đến việc nhìn. Không ai phải dựa dẫm vào tôi hay bất kỳ ai khác. Trở nên giác ngộ có thể là một điều thực sự khó khăn, nhưng lý thuyết giác ngộ thì dễ như trở bàn tay. Chương đầu tiên của cuốn sách (đầu tiên) có tựa đề là “Thứ không thể đơn giản hơn”. Đó là một tuyên bố chính xác. Giác ngộ là điều không thể đơn giản hơn; không thể giản lược hơn được.

H: Điều này đưa chúng ta đến câu hỏi ai là người giác ngộ? Ai là người viết cuốn sách? Ai là người giảng dạy? Rất khó để dung hòa sự xuất hiện của bản ngã với tuyên bố về vô ngã.

Đ: Đúng là thế. Chân ngã là vô ngã và không có cách nào để làm cho nó nghe có vẻ hợp lý. Tôi không thể diễn đạt nó theo cách mà bất kỳ ai cũng có thể hiểu được. Tôi biết rằng có một sự mâu thuẫn rõ ràng, nhưng nó không xuất hiện với tôi. Nó giống như cái vô môn quan. Từ phía này nó trông như thế này và từ phía bên kia thì trông nó lại khác. Tất cả những gì tôi có thể nói là hãy đến đây và tự mình nhìn xem.

H: Nghe có vẻ như đó là một bước nhảy của đức tin chứ không phải logic.

Đ: Đó là phép toán đơn giản. Bất kỳ ai cũng có thể tự mình xác minh sự thật của bất nhị; thực tế là tất cả là một. Bất kỳ người nào có đầu óc bình thường đều có thể tự mình thực hiện được. Từ đó, chỉ cần một bước ngắn là đến vô ngã. Một khi bạn đã thiết lập trong tâm trí mình chân lý bất nhị, thì vô số hư cấu, như ý tưởng về một bản ngã riêng biệt, sẽ không tồn tại lâu dài.

H: Anh nói “người có đầu óc bình thường”. Vậy thực sự cần có trí thông minh như thế nào để thực hiện công việc này?

Đ: Không nhiều lắm, như thành công của chính tôi đã chứng minh. Tất cả thực sự đều quay trở lại với ý muốn. Nếu ý muốn được đặt đúng chỗ, mọi thứ sẽ đều được đặt đúng chỗ. Nếu ý muốn không được đặt đúng chỗ, thì dù có thông minh đến đâu cũng không tạo ra sự khác biệt.

H: Vậy logic là công cụ của tâm trí và ý muốn là công cụ của trái tim?

Đ: Chắc chắn rồi. Nói hay lắm. Logic—tâm trí—là thanh gươm và ý muốn— trái tim—là ý chí sử dụng nó.


H: Người ta thường nói rằng để một cuốn sách bán chạy, tác giả phải tích cực quảng bá nó thông qua các buổi xuất hiện và tiếp xúc với phương tiện truyền thông. Tại sao anh không ký tặng sách hoặc phỏng vấn trên radio hoặc bất kỳ hoạt động nào tương tự?

Đ: Tôi có thể trả lời theo nhiều cách khác nhau. Tôi có thể nói rằng bản chất của cuốn sách không phù hợp với kiểu tiếp xúc đó, điều đó đúng. Tôi có thể nói rằng tôi không muốn trải qua kiểu tiếp xúc cá nhân đó, điều đó cũng đúng. Nhưng sự thật lớn hơn là cuốn sách sẽ thành công hay thất bại ở những thứ khác ngoài tiếp thị và quan hệ công chúng. Công việc của tôi là viết cuốn sách một cách thành thạo. Công việc của nhà xuất bản là sản xuất cuốn sách một cách thành thạo và cung cấp nó. Việc cuốn sách sẽ ra sao trên thị trường không phải là mối bận tâm của chúng tôi.

H: Anh có quan tâm đến việc nó thành công hay thất bại không?

Đ: Tôi sẽ thấy thích thú nếu thành công. Tôi sẽ thấy nhẹ nhõm nếu thất bại. Có một động lực thôi thúc tôi bộc bạch một số điều và giờ tôi đã làm được và sự thôi thúc đó đã biến mất. Đó thực sự là toàn bộ câu chuyện.

H: Nhưng anh vẫn đang viết một cuốn sách khác.

Đ: Vâng, có nhiều nội dung hơn, nhiều thứ thú vị hơn, nhưng cuốn sách đầu tiên là một sự bộc bạch hoàn chỉnh. Có những thứ khác để xem xét và những cách khác để xem xét. Chúng ta nghĩ về sự giác ngộ như đỉnh cao, như điều tốt nhất có thể, nhưng không phải vậy. Có một điều gì đó tốt hơn nhiều và đó là điều mà những người quan tâm đến sự giác ngộ tâm linh đang thực sự theo đuổi. Có rất nhiều điều để nói về chủ đề đó nếu chúng tôi muốn đạt được một sự bộc bạch hoàn chỉnh và rồi cung cấp một dịch vụ có giá trị cho người đọc.


H: Chúng tôi đã nhận được nhiều câu hỏi về cá nhân anh. Mọi người muốn biết về lịch sử, các mối quan hệ, tài chính của anh, mọi thứ. Ví dụ, anh có bạn bè không? Ngoài mối quan hệ học sinh/giáo viên, anh còn có giao lưu gì không?

Đ: Toàn bộ sự việc này thực sự không liên quan gì đến cá nhân tôi và sẽ phản tác dụng nếu chuyển sự tập trung vào tôi. Một tâm trí hướng ngoại sẽ tránh xa công việc nghiêm túc của sự thức tỉnh. Những người không nghiêm túc về vấn đề này luôn tìm kiếm thứ gì đó để bám víu, một thứ bên ngoài nào đó để tập trung vào, nhưng tất cả những gì họ thực sự muốn là duy trì sự tập trung hướng ngoại. Có rất nhiều người và tổ chức tồn tại để thực hiện chính
chức năng đó.

H: Lý do mọi người lại tò mò cũng rất dễ hiểu mà.

Đ: Động lực quan hệ giữa người bán/người mua là nguyên tắc mà toàn bộ thị trường tâm linh vận hành, nhưng bất kỳ ai muốn đạt được tiến bộ thực sự phải từ bỏ tất cả những điều vô nghĩa phụ thuộc lẫn nhau, ảo tưởng đại chúng đó. Đây không phải là cuộc thi về sự nổi tiếng hay quá trình dân chủ. Các tôn giáo lớn có vô số hàng triệu tín đồ thông minh, tận tâm, nhưng nhìn nhận một cách khách quan, chúng chẳng khác gì những câu chuyện cổ tích trẻ con không đáng để xem xét nghiêm túc. Nếu bạn không thể thấy điều đó, nếu bạn không thể tiến xa đến vậy, nếu bạn không thể thoát khỏi lối suy nghĩ tiêu dùng thối nát đó, thì đó là nơi bạn nên chiếu ánh sáng trí tuệ vào, chứ không phải vào một gã nào đó đã viết một cuốn sách nào đó. Tôi không liên quan đến cuộc tìm kiếm của bất kỳ ai. Tôi chỉ là một ngón tay chỉ vào mặt trăng. Không có gì để học từ ngón tay đó. Mọi người đều háo hức tìm kiếm sự xao lãng khỏi công việc thực sự là thức tỉnh, nhưng đó chỉ là sự xao lãng. Tôi là một người kín đáo và tôi không có hứng thú tham gia vào các động thái trốn tránh của bất kỳ ai.

H: Anh nói rằng bạn đã ngừng giảng dạy. Anh đã đi đến quyết định đó như thế nào?

Đ: Không có quyết định nào liên quan, chỉ là một sự quan sát. Sẽ dễ hiểu hơn nếu chúng ta phát biểu một cách chính xác hơn. Không phải là tôi ngừng giảng dạy; mà là tôi đã đạt đến giai đoạn cuối của quá trình học tập cần thiết để đưa cuốn sách này vào cuộc sống. Hóa ra, mọi thứ đều là dành cho cuốn sách này (Nd: cuốn sách đầu tiên: The Damnedest thing). Hàng trăm giờ tôi đã dành để đối thoại với những người tìm kiếm ở mọi trình độ hiểu biết là một phần của quá trình hình thành nên cuốn sách. Việc hoàn thành cuốn sách đánh dấu sự kết thúc của việc giảng dạy.

H: Bởi vì, như anh đã nói, mọi thứ anh muốn nói đều nằm trong cuốn sách phải không?

Đ: Bởi vì mọi thứ luôn xoay quanh cuốn sách. Không phải theo nghĩa là tôi đã lên kế hoạch theo cách đó, mà theo nghĩa là đó là cách nó đã diễn ra. Bạn có thể nhìn nhận theo cách rất tuyến tính và nói rằng tôi bắt đầu viết cuốn sách vào ngày này và hoàn thành cuốn sách vào ngày nọ, nhưng đó là một góc nhìn rất hạn hẹp và thiếu sót. Đó cũng là cách nhìn rất hạn hẹp và thiếu sót về bất kỳ hành trình sáng tạo nào. Một khi bạn gỡ bỏ được những tấm màn che mắt về thời gian và không gian và nhìn thấy dòng chảy của mọi thứ đi vào và ra khỏi bản thể, bạn sẽ có được cảm nhận rộng hơn và ít tuyến tính hơn về dòng chảy của mọi thứ.

H: La cái mà anh gọi là tầm nhìn cấp độ đại dương.

Đ: Đúng vậy. Bạn không thể thực sự cô lập một sự kiện trong đại dương, ví dụ như một con sóng. Nó bắt đầu ở đâu trong không gian và thời gian? Nó kết thúc ở đâu trong không gian và thời gian? Ai có thể nói được? Nó chỉ là một phần của một thứ gì đó lớn hơn nhiều. Tại sao lại cố gắng cắt nó thành những mảnh nhỏ?

H: Để hiểu rõ hơn.

Đ: Với ảo tưởng dễ chịu về một sự hiểu biết, chắc chắn rồi. Và điều đó thật tuyệt, chẳng có gì sai với nó cho đến khi ta phải nghiêm túc và từ bỏ những ảo tưởng dễ chịu. Nhưng, quay lại với việc giảng dạy, tôi không quyết định hay lựa chọn cách kết thúc nó, tôi chỉ đơn giản nhận thấy rằng nó đã kết thúc. Nó kết thúc, và thành thật mà nói, cùng với nó, sự quan tâm của tôi đối với các vấn đề tâm linh cũng mất theo.

H: Và nếu có ai đó muốn nhận bạn làm thầy thì sao?

Đ: Tìm kiếm một người thầy chỉ là bản ngã đang tìm kiếm sự trì hoãn; trì hoãn lại việc hành quyết. Việc phó thác bản thân cho một người thầy hoặc một giáo lý hoặc Guru Yêu Dấu hoặc bất cứ điều gì đều là say ngủ, không phải là thức tỉnh. Quy tắc đầu tiên trong việc này là bạn phải tự lo cho chính mình. Bản ngã bám chặt vào một người thầy như một người chết đuối bám chặt vào một khúc gỗ. Người thầy được yêu mến như cách khúc gỗ được yêu mến. Giáo lý thiêng liêng như cách khúc gỗ thiêng liêng. Khúc gỗ là vị cứu
tinh, cứu chúng ta khỏi chìm vào vực sâu đen tối lạnh lẽo.

H: Nhưng còn những học trò đã đạt được sự giác ngộ dưới sự hướng dẫn của anh thì sao?

Đ: Tôi chỉ ở đó vì họ. Một bà đỡ khó có thể nhận công cho một đứa trẻ được sinh ra. Một biển báo khó có thể nhận công cho hành trình thành công của ai đó.

H: Anh có nhớ công việc giảng dạy không? Anh có nghĩ mình sẽ quay lại với công việc này không?

Đ: Tôi sẽ không nhớ nó và tôi không nghĩ mình có thể quay lại với việc đó nếu tôi muốn. Vai trò vị thầy là một nhân vật giả giống như bất kỳ nhân vật nào khác; một bộ trang phục. Đó không phải là tôi “thực sự” và tôi nghi ngờ mình chẳng có thể tập hợp đủ năng lượng cần thiết để làm vai diễn này sống lại nữa. Đó là một bộ trang phục tôi đã từng mặc và giờ đã cởi bỏ. Nó đã phục vụ xong mục đích của nó.


H: Thay vì giúp mọi người trong hành trình tìm kiếm sự giác ngộ tâm linh, có vẻ như đôi khi anh khuyến khích họ từ bỏ nó. Anh dường như khuyên mọi người nên nhìn nhận nó như bản chất thực sự của nó, không nhất thiết là để cho họ có thể đắc được nó, mà là để họ có thể ngừng cố gắng. Anh có thấy nhận định đó là công bằng không?

Đ: Chắc chắn rồi. Cái mà nó thực sự là quá xa vời so với thứ mà nhiều người tìm kiếm đang tìm kiếm đến nỗi ta chỉ có thể cố gắng xua đuổi họ, đó mới là nhân đạo. Phần lớn những người đang đọc bài viết này sẽ được phục vụ tốt nhất theo cách này. Chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ sẽ là những người mà tôi nghĩ là nghiêm túc; những người thực sự đang ở gần hành trình thức tỉnh. Đối với những người còn lại, việc tìm kiếm không được thỏa mãn là một việc riêng của nó— là chủ đề cuộc sống riêng của nó—và đó là những gì hầu hết mọi người thực sự đang làm. Đối với họ, việc cứ đi tìm kiếm đáp ứng một nhu cầu rất thực tế và đó chính là mục đích; là tìm kiếm, chứ không phải việc tìm thấy.

H: Nhưng họ không nhận ra rằng họ đang tìm kiếm trải nghiệm của sự tìm kiếm, chứ không phải là đạt được điều thực sự được tìm kiếm?

Đ: Chắc chắn là như vậy. Và ở đây tôi xin nhắc bạn rằng trong bối cảnh là một con người trên hành tinh Trái Đất, việc tìm kiếm chân lý có ý nghĩa và việc tìm thấy nó thì không có ý nghĩa gì cả.

H: Vâng, chính anh đã thực sự nói rằng giác ngộ là điều có phần ngớ ngẩn.

Đ: Vâng, toàn bộ vụ này có chút ngớ ngẩn.

H: Thật kỳ lạ khi nghe một bậc thầy giác ngộ gọi sự giác ngộ tâm linh là “ngớ ngẩn”.

Đ: Tôi không biết. Tất cả đều ngớ ngẩn. Có cái gì không ngớ ngẩn? Sự thật cao quý đầu tiên không phải là “Cuộc sống là đau khổ”, mà là “Cuộc sống là ngớ ngẩn”. Những người ngớ ngẩn nhất là những người coi nó nghiêm túc nhất, và không ai coi nó nghiêm túc hơn người muốn thức tỉnh khỏi nó.

H: Vậy những người tìm kiếm tâm linh là những người ngốc nghếch nhất phải không?

Đ: Vâng, thế giới này đầy rẫy những người nghiêm túc một cách kỳ lạ.

H: Có phải anh đang muốn tránh nói rằng những người tìm kiếm tâm linh là những người ngốc nghếch nhất không?

Đ: Không, tôi không nói vậy vì tôi không nghĩ những người tìm kiếm tâm linh nói chung đều nghiêm túc. Một người thực sự đang trong quá trình thức tỉnh sẽ là người nghiêm túc nhất mà thế giới có thể tưởng tượng được, nhưng điều đó không áp dụng cho nhiều người.

H: Giác ngộ thường được coi là thành tựu vĩ đại nhất, là sự tự hoàn thiện, là mục tiêu cao nhất của nhân loại, là mục tiêu cuối cùng của mọi cuộc tìm kiếm, nhưng đôi khi anh lại khiến nó có vẻ gần như vô nghĩa.

Đ: Ờ, tôi không muốn tạo ấn tượng rằng điều đó gần như vô nghĩa. Tôi muốn nói rằng nó hoàn toàn vô nghĩa. Thức tỉnh bản chất thực sự của bạn cũng giống như là chết; đó là điều chắc chắn, không thể tránh khỏi. Bạn sẽ đến được đó bất kể bạn làm gì, vậy tại sao phải vội? Hãy tận hưởng cuộc sống của bạn, nó miễn phí. Ý Thức Vũ Trụ và các trạng thái thay đổi và Tâm Trí Phổ Quát là tên của các chuyến đi xe cưỡi trong công viên giải trí nhị nguyên rộng lớn và hấp dẫn này. Cũng như Nghèo Đói, Bệnh Tật và Tuyệt Vọng. Tuy nhiên, Giác Ngộ lại không phải là một chuyến đi khác. Giác ngộ có nghĩa là rời khỏi công viên hoàn toàn, nhưng tại sao lại rời khỏi công viên? Trong công viên, bạn có thể là một vị thánh hoặc một yogi hoặc một tỷ phú hoặc một nhà lãnh đạo thế giới hoặc một lãnh chúa. Là tốt, là xấu. Là hạnh phúc, đau khổ, sung sướng, đau đớn, chiến thắng, thất bại, tất cả đều có ở đây. Có gì mà vội vã thế? Khi đến lúc phải rời khỏi công viên, bạn sẽ biết và sẽ đi, nhưng chắc chắn là không có lợi ích gì khi làm vậy.

H: Vậy là anh khuyến khích người tìm kiếm từ bỏ việc tìm kiếm.

Đ: Tôi không cố khuyến khích hay ngăn cản, tôi chỉ cố gắng diễn đạt một điều khó diễn đạt và hầu như bất kỳ ai quan tâm đều hiểu biết sai lệch một cách nghiêm trọng.

H: Như anh đã nói trong sách: ““Trong hầu hết các trường hợp, sự giác ngộ được mua bán không phải là sự giác ngộ thực sự, mà là trạng thái ý thức tuyệt vời đến mức bạn phải là một thằng ngốc mới không muốn có nó. Thật tuyệt vời một cách xảo quyệt, trên thực tế, đến nỗi ánh hào quang của nó đã làm hàng triệu người tìm kiếm không biết đến sự thật rằng nó không tồn tại.” Có vẻ như câu này đã nắm bắt được vấn đề rồi phải không?

Đ: Về cơ bản. Sự giác ngộ có vẻ đáng mong muốn thì không phải là sự giác ngộ thực sự, và cái khía cạnh trong chúng ta có thể mong muốn sự giác ngộ nhưng không thể đạt được nó, thì lại sẽ không tồn tại khi giác ngộ bắt đầu. Như ngày hủy diệt đêm.

H: Vậy thì việc tìm kiếm chắc chắn sẽ thất bại?

Đ: Đó là vấn đề về bối cảnh. Tôi nhìn những người tìm kiếm tâm linh và họ có vẻ khá hài lòng. Có lẽ là vì điều họ thực sự tìm kiếm là sự hài lòng. Tìm kiếm sự giác ngộ là một nghịch lý cố hữu, nhưng ai thực sự đang tìm kiếm sự giác ngộ? Trong phần giới thiệu cuốn sách Halfway Up the Mountain: The Error of Premature Claims to Enlightenment, Mariana Caplan phát biểu:
Thực trạng hiện tại của đời sống tâm linh phương Tây đương đại là sự bóp méo nghiêm trọng, hỗn loạn, gian lận và thiếu giáo dục cơ bản.
Theo tôi thì không có lý do thực sự nào để phân biệt vùng miền. Phương Đông cũng không khá hơn về mặt này và có lẽ còn tệ hơn nhiều. Bà ấy cũng nói:
Bản thân chủ đề giác ngộ là một trong những đấu trường lớn nhất của sự ngây thơ, thiếu hiểu biết, tự lừa dối và nhầm lẫn trong tâm linh đương đại. Đứng thứ hai sau giác ngộ là phạm trù kinh nghiệm “huyền bí” hoặc “tâm linh”.
Tôi có thể đảo ngược lại và nói rằng tâm linh đương đại là một trong những đấu trường lớn nhất của sự ngây thơ, thiếu hiểu biết, tự lừa dối và bối rối trong hành trình tìm kiếm sự giác ngộ, nhưng bạn hiểu ý tôi mà.

H: Có vẻ như nhiều vị thầy tâm linh lấy tên, trang phục hoặc danh hiệu từ những di sản tâm linh của họ, nhưng anh lại tránh xa những điều đó.

Đ: Vâng, tôi không có bất kỳ giáo lý hay dòng nhánh cụ thể nào, và không có vị guru nào đổi tên tôi vì tôi chưa bao giờ có một vị đạo sư. Trong mọi trường hợp, tôi không muốn gây cho bất kỳ ai ấn tượng rằng chân lý là độc quyền hoặc là phạm vi độc quyền của một nền văn hóa nước ngoài hoặc cổ đại nào đó. Chân lý là phạm vi cá nhân của một người, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi nào. Nếu tôi đắp y hoặc có tên Ấn Độ hoặc danh hiệu Nhật Bản, điều đó chỉ có tác dụng đánh lừa những người yêu cầu tôi chỉ đường. Tôi không chỉ về phía Đông hay phía Tây; tôi chỉ thẳng trở lại chính người tìm kiếm.

H: Vậy anh không nghĩ rằng một học trò cần một vị thầy sao? Có vẻ như đó là vấn đề gây tranh cãi bất tận.

Đ: Trong các truyền thống dựa trên Guru, bất kể họ tìm kiếm thứ gì cũng đều có thể đòi hỏi cần có một guru, tôi không biết. Tôi định nghĩa sự giác ngộ tâm linh là sự giác ngộ chân lý và điều đó không đòi hỏi gì ngoài sự thuần khiết của ý muốn.

H: Sự thuần khiết của ý muốn có nghĩa như anh mô tả trong sách khi anh kể về hành trình của chính mình không?

Đ: Tôi có một học trò tên là Alexander. Vào một thời điểm khi tỉnh dậy, cậu ấy quyết định rằng mình cần vào một thư viện ở Chicago. Tôi không bao giờ biết tại sao, nhưng cậu ấy chắc chắn rằng thứ tiếp theo mình cần chỉ có thể tìm thấy ở đó. Vì vậy, cậu ấy bắt đầu đi nhờ xe từ Los Angeles mà không do dự. Cậu ấy không có tiền và trông luộm thuộm và đáng sợ nên cậu ấy gặp nhiều khó khăn khi đi nhờ xe và phải đi bộ rất nhiều. Cậu ấy đi tới mức mòn lớp giày ở lòng bàn chân nên đã phải nhét tờ báo đã gấp vào bên trong giày nhiều lần trong ngày. Lúc đó là mùa đông, vì vậy cậu ấy phải làm những công việc lặt vặt trên đường đi để đổi lấy một chiếc áo khoác, đôi ủng, thức ăn đã qua sử dụng; quả thật là một thử thách. Ba tuần sau, cậu ấy đến được Chicago. Cậu ấy ngủ ở một thềm cửa, ăn bất cứ thứ gì có thể tìm thấy. Cậu ấy mang theo những cuốn sách mà cậu ấy đọc bất cứ khi nào nhu cầu sinh tồn cho phép.

H: Nghe có vẻ như là một khó khăn vô cùng to lớn.

Đ: Đó là chính là điều tôi muốn nói. Nếu bạn dùng từ khó khăn với Alexander khi cậu ấy ngồi kiệt sức, lạnh và đói ở thềm cửa, cậu ấy sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào bạn như thể bạn là một con chó sủa. Tôi cũng sẽ chỉ ra rằng sáu tháng trước Alexander còn là một chàng trai rất bình thường với vợ, con, nhà và công việc.
Không hề có khó khăn, chỉ có điều tiếp theo, bước tiếp theo, trận chiến tiếp theo. Vấn đề luôn là mở cánh cửa tiếp theo. Kinh Thánh nói rằng hãy móc mắt bạn ra nếu nó làm bạn khó chịu. Nếu mắt của Alexander ngăn cản cậu ấy mở cánh cửa tiếp theo, sẽ không thể có chuyện câu ấy không móc mắt ra. Đó là nhiên liệu thúc đẩy cuộc hành trình này. Nó không nằm trong kinh sách hay đền thờ. Không ai có thể cho đi hay giữ lại. Đó là ý của tôi khi tôi nói đến khi nói đến sự thuần khiết của ý muốn.


H: Anh đã mô tả một quá trình thức tỉnh thường mất hai năm, cộng thêm mười năm nữa để hòa hợp, nhưng nhiều vị thầy tâm linh mô tả sự giác ngộ là kết quả của một sự kiện chuyển đổi tức thời.

Đ: Tôi đoán rằng họ đã trải qua loại trải nghiệm mà Bucke nói đến trong cuốn sách Cosmic Consciousness (Ý Thức Vũ Trụ); một loại hiểu biết huyền bí nào đó về trái tim của sự sáng tạo hoặc một cái gì đó siêu việt và biến đổi như nhau. Thật tuyệt vời. Bản thân tôi cũng đã có những trải nghiệm huyền bí và tôi thậm chí không cố gắng diễn tả sự kỳ diệu của chúng. Nhưng ý tưởng rằng ai đó có thể thức tỉnh đến vô ngã trong chớp mắt thì thật là vô lý. Những người như vậy đang nói về điều gì đó tuyệt vời, nhưng đó không phải là sự giác ngộ chân lý. Đó không phải là nhận thức bất nhị thường hằng.

H: Có rất nhiều cuộc nói chuyện giữa các vị thầy tâm linh cho rằng hiện tại chúng ta đang trải qua một sự thay đổi lớn về nhận thức và nhân loại đang bước vào một kỷ nguyên mới của sự đề thăng tâm linh. Anh có thấy sự thay đổi như vậy đang diễn ra không?

Đ: Không. Những người nói về việc toàn bộ nhân loại sẽ giác ngộ cũng giống như đang nói về một thế giới nơi con cừu nằm cạnh sư tử và tất cả đều hạnh phúc, khỏe mạnh và trọn vẹn. Tóm lại, một thế giới không có xung đột, không có drama. Nhưng điều đó sẽ rất ngớ ngẩn vì toàn bộ mục đích của tính hai mặt là sự chia rẽ. Toàn bộ mục đích của những mặt đối nghịch là sự đối lập. Đây là một vở kịch, không phải là tranh tĩnh vật, và không có một tồn tại thức tỉnh nào lại cho rằng mọi thứ không hoàn hảo theo cách vốn có.
Quay trở lại với phép loại suy về công viên giải trí, hãy tưởng tượng một nhóm người tự xưng là người có tầm nhìn xa muốn làm phẳng tất cả các tàu lượn siêu tốc để không có những cú lao dốc hay vòng lặp đáng sợ, chỉ có những vòng tròn dài, chậm và an toàn. Tuyệt, nhưng mục đích là gì?
Bất kỳ ai nói rằng có sự thay đổi sắp diễn ra và những người làm theo lời dạy của họ sẽ đi theo làn sóng này đều đang kinh doanh bán hàng, chính xác hơn là họ đang kinh doanh buôn bán thứ gì đó vốn không phải của họ. Khi họ được hỏi tại sao không có người mua nào nhận được sản phẩm, và đây là câu trả lời chung chung; tất cả chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên sự thay đổi lớn. Đó là cách họ giữ cho những chú chó vẫy đuôi.

H: Theo cuốn sách, có vẻ như anh chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động tâm linh bình thường nào. Anh không phải là một thiền giả, bạn anh bao giờ sử dụng công án, chưa bao giờ có thần chú, chưa bao giờ có một vị đạo sư hay thầy dạy. Điều này thách thức niềm tin chặt chẽ của nhiều người về cách đạt được sự giác ngộ tâm linh.

Đ: Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thức tỉnh là một cuộc theo đuổi tâm linh, tôi chỉ muốn tìm ra sự thật. Nhìn lại, tôi có thể thấy nơi tôi có thể đã sử dụng từ vô hạn (infinity) theo cách giống như công án; một dạng phiên bản phương Tây của từ mu (Nd: chữ Không -trong thiền tông Zen). Sự vô hạn rất đẹp; nó phá hủy mọi thứ mà nó chạm vào. Nó hủy diệt mọi khái niệm, mọi niềm tin, mọi ý thức về bản thân. Không có vị thầy, lời dạy, cuốn sách hay thực hành nào có thể hiệu quả bằng việc chỉ đơn giản cho phép suy nghĩ về sự vô hạn từ từ nuốt chửng bạn.

H: Thậm chí còn hơn cả phương pháp Spiritual Autolysis?

Spiritual Autolysis chắc chắn sẽ dẫn đến sự vô hạn. Ý tôi là, đâu còn nơi nào nữa?

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.