Tất cả các lực lượng đang được mướn một cách vững chắc
để hoàn thiện tôi và làm tôi hân hoan,
Giờ đây tại vị trí này tôi đứng với linh hồn tráng kiện của mình.
-Walt Whitman-
Tôi có mặt tại nhà lúc năm giờ. Điều quan trọng là Sonaya đã thiết kế ra sự vắng mặt của tôi và tôi cho rằng bây giờ tôi sẽ phải tìm ra nguyên nhân. Tôi không phải thất vọng. Xe chở bê tông ở đó là một manh mối đầu tiên cho tôi.
Tôi đỗ xe và tự hỏi rằng liệu mình sẽ có một bể bơi hay một sân chơi tennis trong tương lai. Nếu là thế, thì họ đang đặt chúng ở nhầm nơi. Sự tập trung của các hoạt động có vẻ như nằm ở trên khu đất rừng nhỏ hơn, chỉ trên một mô đất nhỏ.
Tôi đi ra ngoài theo lối cũ. Có khoảng tám hay chín công nhân đang chuẩn bị đổ bê tông. Người khảo sát và máy xúc hẳn rõ ràng là đã tới đây và đi rồi. Khung dàn đã được xác định và xe trộn bê tông mà tôi thấy không phải là cái đầu tiên trong ngày hôm nay. Họ đang đổ bê tông xuống xây những hào sâu, sâu hơn cả độ sâu băng giá. Hình dạng tổng quan là hình chữ nhật, và rõ ràng rằng họ đang đổ bê tông chân của những bức tường cũng như tấm bê tông lớn hình chữ L dọc theo mỗi hai bức tường. Công trình này cắt ngang mô đất vì thế đất và cây cối sẽ che chở nó ở hướng tây bắc, thời tiết mùa đông khắc nghiệt của chúng tôi thường đến từ hướng đó. Móng nhà đã kéo thành hình chữ nhật, và lớn hơn rất nhiều so với tấm bên tông mà họ đang tạo ra và tôi biết là bởi vì ngoài tòa nhà ra còn có một sân chơi tường thấp nữa. Tôi biết rằng căn nhà này sẽ bao gồm bốn phòng ngủ đủ rộng cho bốn người ở một phòng, và có hai nhà vệ sinh chung, và một không gian sống lớn ở trung tâm với một lò sưởi đủ để phục vụ tất cả. Tôi cũng biết rằng sân chơi sẽ có kích cỡ lớn và có một hố đốt lửa ở chính giữa nhằm cho nấu nướng và đốt lửa trại. Căn nhà và những bức tường sẽ được xây bằng các kiện rơm làm yếu tố cấu trúc và kỹ thuật đất nện. Toàn bộ công trình nhìn sẽ có vẻ rất được phơi nắng. Tôi biết toàn bộ những thứ này vì Sonaya và tôi đã thảo luận về thiết kế cụ thể này cho căn nhà khách này vào khoảng năm năm trước.
Wow. Tôi còn nói những cái quái gì khác nữa nhỉ? Tôi nghĩ rằng tôi đã từng nói mình muốn có một đường băng ở đây để chúng tôi mua một cái máy bay và chơi nhảy dù ở đây. Tốt hơn tôi nên tìm Sonaya và hủy bỏ điều đó một cách đặc biệt.
Hoặc là không.
Tôi có thể thấy nơi mà họ đào bới làm mương dẫn nước và đường dẫn điện., và tôi có thể thấy nơi mà họ định thiết kế ống thoát nước thải. Chúng tôi nằm trong một phân khu chưa thống nhất của bang nên vì thế toàn bộ dự án này sẽ không bị chính phủ soi mói ngoại trừ cái ống dẫn nước thải. Tôi biết rằng thanh tra nước thải ở tiểu bang của chúng tôi làm một mối kinh hoàng thực sự, nhưng tôi chắc chắn rằng chỉ sau vài phút nói chuyện với Sonaya anh ta cũng sẽ xin một cái xẻng và sẽ tự mình làm để cho nó chuẩn. Cô ấy có sự tác động đó lên mọi người.
Tôi lao xuống khỏi mô đất và quan sát công việc. Họ đang cố gắng đổ xong hết bê tông trong tối nay. Giờ tôi cũng thấy rằng họ đã mang theo ống thoát nước và một đống sỏi để tạo thành một lối vào tạm thời từ đường lớn tới hướng tây bắc của căn nhà, như thế thì họ sẽ không phải cầy xới đất lên quá nhiều. Ít nhất thì tôi cho rằng nó cũng chỉ là tạm thời. Khi đã xem chán thì tôi đi xuống và giúp đỡ với khung dàn và xúc sỏi và bất cứ gì cần giúp. Chúng tôi tiếp tục cho tới chín giờ khi chuyến bê tông cuối cũng được đổ xuống và trải phẳng. Mặt trời thì đã lặn, bê tông đã được đổ hết, và khoảng một tá học sinh đang ngồi trên mô đất ăn uống, tán gẫu và quan sát. Họ cho tôi một trang pháo tay khi tôi tiến lại gần. Hẳn là bọn họ chưa từng nhìn thấy tôi làm một công việc thực sự nào trước đó.
Chào hỏi xong một vòng. Đùa cợt một chút. Rita đưa cho tôi một hộp nhựa và đôi đũa, và trong đó là một ít cơm pulao và bánh puri vẫn đang nóng hổi và giòn rụm. Tôi bắt đầu ăn và cả nhóm bắt đầu giới thiệu cho tôi những câu hỏi mà đã nảy sinh trong quá trình họ thảo luận khi mà tôi đang lao động vất vả.
“Không nhanh thế đâu.” Tôi ngắt lời. “Đi kiếm củi về và ghế ngồi và nếu ai đó muốn tham gia chúng ta sẽ đốt lửa trại trong sân làm lễ khánh thành cho công trình mới. Chúng ta sẽ mời Sonaya ra thắp lửa khi mọi thứ đã sẵn sàng.”
Họ bắt đầu những hoạt động sôi nổi còn tôi thì ngồi xuống để ăn. Đó là một buổi tối mát mẻ, gần như se lạnh, vậy nên đốt lửa sẽ là chuẩn. Người ta truyền lời cho tôi rằng Sonaya đang phải thực hiện nghi lễ puja cho công trình mới nên chúng tôi sẽ phải tiến hành mà không có cô ấy. Trời bắt đầu mưa phùn nhưng rất là dễ chịu.
“Jed?”
“Ừ?” Tôi đáp lại với mồm đầy bánh mì và cơm và phômai. Tôi quay đầu và nhìn thì thấy đó là Sarah. Lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô ấy chúng tôi đã đồng ý rằng cô ấy sẽ thử nhìn vượt lên trên những quan điểm được chấp nhận phổ thông về những lợi ích của những tín ngưỡng và thực hành tâm linh của cô ấy và quay lại đây nói với tôi khi cô ấy đã có những kiến giải tươi mới. Sau một lát không thấy cô ấy lên tiếng vậy nên tôi lại nhìn và thấy cô ấy đang cố cầm nước mắt.
“Ô không, cưng à, chuyện gì thế? Đây, tới đây, ngồi xuống.” Tôi không nằm trong những kẻ miễn nhiễm với nước mắt của những cô gái trẻ xinh xắn. Cô ấy ngồi trên cỏ bên cạnh tôi và tôi vòng một tay qua cô ấy. Cô ấy nép mình vào và xả ra chút nước mắt đã bị níu lại.
“Tôi không thể làm như những gì anh bảo… Tôi đã thử… Tôi đã nghĩ về nó rất nhiều…”
Tôi cười và chọc cô ấy một cách tinh nghịch. “Tất cả chỉ có thế thôi sao? Cô vừa làm tôi lo lắng đó, tôi nghĩ rằng đã có gì đó sai. Cô có biết rằng khi cô bị mắc kẹt trong một điều gì đó thì nó có nghĩa là gì không?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi đầy nước mắt và như một đứa trẻ. “Gì cơ?”
“Nó có nghĩa là cô nên đến tìm tôi để hỏi. Nếu mọi người không đến tìm tôi để hỏi các câu hỏi thì tôi sẽ thất nghiệp mất. Cô không muốn làm tôi thất nghiệp, đúng không?”
Cô ấy bật cười.
“Tôi nói với cô như nào?” tôi nói, “‘Không cần lo lắng.’ Chẳng phải tôi đã nói thế sao?”. Cô ấy gật đầu. “Và rồi cô ở đây, tất cả lo lắng về một câu hỏi ngu ngốc. Nơi đây là điều chúng ta sẽ làm… có phải chúng ta sẽ quây quần quanh ngọn lửa và nghe gã khờ già thông thái lảm nhảm đêm nay?”
“Vâng,” cô ấy nói.
“Okay, hãy thư giãn và tận hưởng buổi tối rồi sau đó hãy tới gặp tôi và chúng ta sẽ xem xem cô cảm thấy tốt hơn chưa, okay?”
“Okay.”
“Tốt, giờ hãy chuồn đi. Nếu mà họ bắt gặp tôi đang khoác tay qua người một cô gái trẻ đẹp như cô thì họ sẽ cáo buộc tôi tội khiếm nhã và tôi sẽ phải trở thành một kẻ khổ tu lang thang. Cô có biết nó có nghĩa là gì không?”
“Gì cơ?”
“Vô gia cư. Sống trên những bãi rác. Rửa nách của mình tại những bồn rửa tay ở những cây xăng. Chiến đấu với chuột để dành những mẩu đồ ăn vụn…”
“Kinh khủng quá! Okay, tôi sẽ đi!”
“Tới gặp tôi sau nhé,” tôi nhắc nhở cô ấy.
Cô ấy đứng dậy và giúp mọi người chuẩn bị. Tôi tiếp tục ăn trong mưa phùn còn hố lửa đã được đào xong và quây tròn xung quanh bằng đá và được lấp đầy bởi những khối củi và xung quanh là những cái ghế sân vườn và ghế băng tạm bợ. Chỗ ngồi không được phân bổ đồng đều. Hầu hết ghế đều ở một phía, còn lại một ghế, cái thoải mái nhất, nằm đối diện toàn bộ những cái còn lại. Tôi quan sát trong sự thích thú và kinh ngạc và lời ca của nhóm Graceful Dead liền chạy lại qua tâm trí tôi như nó vẫn thường làm: “Thật là một chuyến đi dài và kỳ lạ.” Làm thế nào mà tôi lại rơi vào tình huống ở đây? Làm thế nào mà một thứ đơn giản như là khao khát chân lý lại liên quan tới chuyện này?
Và, thú vị hơn, sự phát triển này sẽ dẫn tới đâu? Đây? Tới nơi này? Tới ngôi nhà? Tới những người này? Tôi quan sát họ chuẩn bị cho việc đốt lửa tối nay cùng nhau. Nó là thế sao? Tất cả chỉ nhằm cho việc này? Tất cả đều chỉ là hướng tới cái việc giảng dạy mà tôi đang làm sao?
Tôi biết câu trả lời là không. Gần đúng, nhưng chưa tới. Bức tranh toàn thể vẫn chưa hoàn chỉnh. Ngay cả bây giờ đây cái họa tiết lớn hơn của cuộc sống tôi mới bắt đầu hé lộ.
Để giải thích điều này tôi cần phải nói một vài điều về cách mà tâm trí tôi hoạt động – cách mà tôi nhìn nhận và chuyển động trong cuộc sống. Nói một cách ngắn gọn, tôi không suy nghĩ. Tôi không đưa ra sự lựa chọn hoặc quyết định. Tôi không cân nhắc giữa các khả năng rồi lựa chọn một trong đó. Thay vào đó, tôi quan sát những khuôn mẫu rồi chuyển động cùng chúng. Tôi có cảm giác rất tinh giản về cái đúng và cái không đúng, đó là thứ dẫn đường tôi trong mọi thứ. Không có quyết định nào trong cuộc đời của tôi được thực hiện bởi sự lý luận. Tôi chờ đợi nó mở ra. Tôi cảm nhận dòng chảy và trôi cùng theo nó.
Bạn không cần phải giác ngộ mới có thể vận hành theo cách này; bạn chỉ cần buông thả bánh lái. Một khi bạn đã làm, cả một cách thức sống mới được mở ra cho bạn – một cách dựa trên cái đúng và sự nhạy cảm với cái không đúng. Vậy khi tôi nhìn vào cuộc đời của mình, vào câu chuyện của chính mình, tôi tìm kiếm cái khuôn mẫu, cái chủ đề nhất thể, tổng thể của những phần nhỏ tạo thành lời giải thích cho sự tồn tại của tôi.
Nó không phải là chuyện này, tôi đủ biết điều đó. Nó không phải là nhà này. Nó không phải là những con người này. Chúng chỉ là những miếng ghép trong một bức khảm. Sự thiêu rụi bản ngã, cái mà tôi đặt tên là Spritual Autolysis là một nhân tố quan trọng, nhưng nó chưa phải cái quyết định. Mục đích của sự tồn tại của tôi không phải là giác ngộ – giác ngộ cũng chỉ là một mảnh ghép khác. Hiện tai tôi là ai, tôi đã trở thành cái gì, chưa phải là kết quả cuối cùng; nó chỉ là một mảnh ghép của bức tranh lớn hơn.
Những bức tranh lớn hơn là gì? Tất cả mọi thứ khác ghép vào cái gì? Câu đố sẽ trông như nào khi được ghép hoàn chỉnh? Tôi đang ngồi với mông thấm nước và ăn bữa tối thấm đẫm nước và tôi tự hỏi một kết quả nào có thể kết nối toàn bộ những cú quay xe và những khúc cua trong cuộc sống kỳ lạ của tôi. Câu trả lời cho câu hỏi chỉ lúc này đây mới được đưa vào dưới sự tập trung.
Cuốn sách. Cuốn sách này.
Khi nhìn vào cuốn sách thì mọi thứ đều hợp lý. Cuốn sách này là bức tranh lớn hơn, sự bộc lộ trọn vẹn của tôi – của sự tồn tại của tôi. Toàn bộ nó đều là nhằm cho cuốn sách này, ngay từ ngày đầu tiên và cả trước đó. Hàng trăm những miếng ghép nhỏ tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau trong cuộc đời của tôi không tạo ra ý nghĩa gì hoặc rất ít ý nghĩa với những ngữ cảnh khác. Cuốn sách này mới là mục đích. Những con người ở đây – những học sinh của tôi – tất cả đều ở trên hành trình của riêng họ, nhưng họ cũng đóng một vai trò thiết yếu trong cuộc hành trình mang tính sáng tạo của tôi, và cuốn sách này là và đã luôn là cái đích đến chân chính của hành trình. Mọi thứ đều chỉ về điều này. Mọi sự chỉ dẫn đều xác nhận điều đó. Khuôn mẫu đã sáng tỏ. Tất cả đã luôn là nhằm tới cuốn sách này.
Ngồi nhàn rỗi, người ướt nhẹp, tôi tự hỏi điều gì sẽ đến sau đó.
***
Sau cùng thì mọi thứ cũng sẵn sàng, ngọn lửa đang gầm thét và mọi người đứng xung quanh chờ đợi. Tôi có thể thấy có rất nhiều kỳ vọng, rất nhiều năng lượng. Mọi người đã tự vận hành bản thân họ vào trạng thái hân hoan đáng được mong đợi và tôi cũng rất vui được kết nối vào và bước lên chuyến đi. Tôi lê bước từ mô đất tới ghế ngồi của mình nhưng vẫn đứng. Họ vỗ tay khi thấy tôi tiếp cận và tôi cũng vỗ tay đáp lại họ.
Tôi bắt đầu mỉm cười đến rụng cả mông. Tôi không thể kiềm chế được. Toàn bộ vụ này đã trở nên rất rõ ràng bên trong tôi. “Thật là một chuyến đi!” Tôi nghe bản thân mình nói và năng lượng đang tăng lên nhanh hơn mức tôi có thể giải phóng. “Chúng ta đang ở trên một chuyến đi thật là hoàn toàn điên rồ và ma thuật! Đây chẳng phải là thứ khốn kiếp nhất sao? Không phải sao?” Mọi người đều gật đầu, phản ứng với cái năng lượng, cảm thụ nó. Tôi cảm nhận họ và họ cảm nhận tôi và chúng tôi cảm nhận cái thứ mà chúng tôi đang chia sẻ và tạo ra cùng nhau này.
“Hãy kiểm nghiệm này,” tôi nói. “Tôi là người giác ngộ, còn các bạn là những người muốn trở thành người giác ngộ, vậy nên chúng ta ở đây tại một nơi xinh đẹp với cơn mưa phùn đáng yêu và ngọn lửa rực rỡ và có thứ gì có thể tốt hơn? Có gì có thể đỉnh hơn? Tôi có thực sự là người thầy không? Tôi nhìn vào các bạn, mỗi một người trong các bạn, và tôi những con người mà tôi có thể mong muốn làm thầy của chính tôi. Tôi thấy những con người có sự bình tâm và tôi hoàn toàn kinh ngạc và ngưỡng mộ. Tôi thấy những người có lòng can đảm và trí tuệ mà tôi ước mình cũng có tương đương. Tôi thấy sự chân thành và sức mạnh và nguồn sinh lực đang vang nhịp. Tôi nghĩ về Sonaya trong thâm tâm và trái tim tôi gần như nổ tung với lòng biết ơn.” Tôi giao tiếp bằng mắt với lần lượt từng người trong số họ, dừng lại một khoảng với từng người, nhìn nhận từng người, chia sẻ.
“Nó là đây. Không phải một lúc nào khác, không phải một nơi nào khác. Ngay tại đây. Ngay bây giờ. Tôi đang đứng chính xác tại trung tâm của sự vô tận và tôi nhìn thấy sự hoàn hảo và vẻ đẹp và sự hân hoan tuyệt đối ở mọi nơi và trong mọi thứ. Sự xúc chạm với làn gió nhẹ nhàng nhất, ánh sáng của một ngôi sao giữa bầu trời đầy mây, tiếng hú của những con sói đồng cỏ ở xa xăm, và vẻ đẹp và sự huy hoàng tuyệt đối của nó đủ để xé vụn tôi ra và tất cả những gì tôi có thể nói là cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!”
Có những tiếng vỗ tay và huýt sáo và nước mắt và những cái ôm và nắm tay nhau trong nhóm. Không phải bởi những lời nói đó, mà bởi vì cái bong bóng vừa vỡ òa ra là cái bong bóng đã bao trùm và đã ngâm chúng tôi quá lâu. Nó là một làn sóng năng lượng tăng vọt và nếu như chủ tịch của PLO và Thủ Tướng của Israel có ngồi ở đây thì họ cũng sẽ khóc trong vòng tay của nhau và nó là sự thật vì đây chính là cái thứ huyền bí học đích thực và không ai có thể miễn dịch.
“Nói một cách khác,” tôi hét lên, “Tôi đang ở trong một tâm trạng con mẹ nó rất tốt!”
Câu này lại mang đến một đợt vỗ tay và huýt sáo nữa. Mọi người đều đứng dậy và giao tiếp bằng mắt, nói chuyện ồn ào. Tôi rút ra một mẩu giấy trong túi và đọc to.
“Đây là một đoạn thơ của Rumi mà tôi vẫn luôn mang theo.” Tôi hắng giọng rồi bắt đầu: “Tôi nói ‘Ôi không! Cứu tôi! Và cái Ôi không đó trở thành sợi dây thừng đưa xuống giếng cho tôi. Tôi trèo lên và đứng ở đây dưới mặt trời. Một khắc trước đó, tôi ở dưới đáy chật chội, ẩm thấp đáng sợ, và rồi khắc sau, tôi không còn bị vũ trụ chứa đựng. Nếu tất cả các đầu ngọn tóc của tôi có thể nói, tôi cũng không thể nói hết sự biết ơn. Ở giữa những con phố và khu vườn này, tôi đứng và nói đi nói lại, và đó là tất cả những gì tôi nói, tôi ước gì tất cả mọi người đều biết thứ tôi biết.”
Tôi nhìn vào những gương mặt, tất cả họ đều cởi mở, đều vui mừng, đều tỏa sáng. Tôi truyền tay đoạn thơ xung quanh. Chúng tôi để mặc cho khoảnh khắc này tự trôi chảy. Tôi ngồi xuống ghế và ngắm nhìn ngọn lửa và mỉm cười trước những con người tuyệt vời này.
“Khi mà các bạn bùng nổ với toàn bộ những thứ về tình yêu-lòng biết ơn huyền bí đó,” tôi bảo họ, “Rumi chính là người mà các bạn cần.”