Một du khách nước ngoài chỉ có thể dành ba ngày ở Bombay đã tham dự cả buổi sáng và buổi tối mỗi ngày. Tại phiên thoại cuối cùng, anh ấy nói rằng trong ba ngày này anh đã tiếp thu nhiều đến nỗi không thể sắp xếp thứ tự ưu tiên và không biết cái gì phải làm trước và cái gì có thể để sau. Anh ấy tha thiết yêu cầu Maharaj tóm lược lại các nguyên tắc căn bản để anh ấy có thể lưu giữ chúng trong tâm trí mình một cách có trật tự.
Maharaj cười và hỏi liệu trong tâm trí anh ấy có còn bất kỳ sự bối rối về mình là nam giới, là con người, về việc làm con của cha mẹ, hoặc về nghề nghiệp của mình không! Nếu không, thì tại sao lại có bất kỳ sự nhầm lẫn nào về bản chất thực sự của mình!
Dù sao, Maharaj nói, chúng ta cũng sẽ làm những gì bạn yêu cầu. Điều bạn thực sự muốn là có được một sự thấu hiểu có thể chấp nhận được về bản thân của bạn (thứ mà bạn đã từng xem là một thực thể cơ thể-tâm trí với sự kiểm soát hoàn toàn đối với các hành động của nó) và mối quan hệ của bạn với thế giới, nơi mà bạn đang sống – một bên là bạn và bên kia là thế giới.
Bây giờ, những gì bạn nghĩ là bạn, không là gì khác ngoài tinh ‘chất’ từ cơ thể của cha bạn được thụ thai trong bụng của mẹ bạn, và sau đó lớn lên một cách tự nhiên thành hình dạng của một em bé bằng xương, bằng thịt, bằng máu, v.v … Thật vậy, bạn thậm chí không được hỏi ý kiến về ‘sự ra đời’ của mình. Một hình thức con người được tạo ra để phát triển từ một đứa trẻ sơ sinh đến một đứa bé và vào một thời điểm nhất định, có lẽ vào năm thứ hai của cuộc đời của bạn, bạn được người ta nói cho rằng ‘bạn’ được sinh ra, rằng ‘bạn’ có cả tên và hình dạng. Sau đó, bạn đã có kiến thức về ‘sự tồn tại’ của mình và ‘bạn’ bắt đầu coi mình như một thứ cá nhân riêng biệt, một thực thể độc lập, tách biệt phần còn lại của thế giới. Bây giờ hãy xem xét: (i) cha mẹ có đặc biệt cố tình tạo ra ‘bạn? (ii) Cha mẹ bạn có biết thời điểm khi sự thụ thai đã diễn ra? (iii) ‘bạn’ có chọn một cách cụ thể và có chủ ý một cặp vợ chồng cụ thể làm bố mẹ? và (iv) Bạn có chọn được ‘sinh ra’ không?
Từ câu trả lời cho những câu hỏi này, rõ ràng là một hình dạng trong dáng vẻ của một con người được tạo ra gần như là vô tình (không có bất kỳ sự đồng tình hoặc lựa chọn nào từ bất kỳ phía nào), mà sau đó bạn đã chấp nhận nó là bản thân của bạn. Do đó, ‘bạn’ như vậy cũng không thể tồn tại như một ‘sự thật’, hoặc như một thực thể. Đây là nguyên tắc căn bản đầu tiên. Một hình tướng đã được tạo ra thông qua một quá trình tự nhiên.
Sau đó, câu hỏi đặt ra là ‘chúng ta’ – tất cả chúng ta là gì? Mỗi người trong chúng ta, với tư cách là một hiện tượng, chỉ đơn thuần là một hình tướng trong ý thức của những người đang nhận thức chúng ta, và do đó, những gì chúng ta xuất hiện chỉ là một hiện tượng – tạm thời, hữu hạn và có thể cảm nhận được bằng các giác quan; trong khi cái chúng ta thực sự là, cái mà chúng ta vẫn luôn luôn là và sẽ luôn là, không có tên và hình thức, là vật tự thể – siêu việt thời gian, không gian, cái tồn tại không thể nhận biết được.
Tuy nhiên dù bạn có thuyết phục rằng bạn đã ‘hiểu’ sự thật căn bản này đến mức nào đi nữa, bạn sẽ vẫn thấy rằng việc ngưng đồng hóa
với tên và hình thức của bạn như một thực thể là điều gần như bất khả thi. Điều này chỉ có thể xảy ra khi cái thực thể riêng biệt mà bạn nghĩ mình là đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đây là nguyên tắc căn bản thứ hai, sức mạnh của Maya. Cái đơn thuần chỉ là một hiện tượng, không có bất kỳ sự tồn tại độc lập nào của riêng mình, được coi là ‘thực’, và bóng ma này cố nỗ lực để ‘trở thành’ một cái gì đó – một cái bóng đuổi theo cái bản thể thực chất của nó. Trong khi thực sự bạn vẫn luôn là cái bản thể thực chất và chưa bao giờ là một cái bóng bị trói buộc và truy cầu giải thoát. Thật là thú vị, nhưng đó là Maya!
Bây giờ là nguyên tắc căn bản thứ ba: Bạn có thể hình dung được bất kỳ khía cạnh nào của thế giới biểu lộ nếu không có ‘không-thời gian’ Nếu các hiện tượng không được mở rộng vào không gian và đưa ra một ‘khối lượng’ ba chiều và nếu chúng không được đo lường trong thời gian, bạn không thể mường tượng ra được bất cứ thứ gì thuộc vũ trụ biểu lộ , chứ chưa nói đến nhận biết. Xin lưu ý rằng tất cả các hiện tượng chỉ là hình tướng trong không-thời gian, được hình thành và nhận thức trong ý thức. Và ngay cả ý niệm về cái toàn thể của Cái Tuyệt Đối chỉ có thể là một khái niệm trong ý thức! Khi ý thức hợp nhất trong Cái Tuyệt Đối, còn có ai hoặc cái gì có thể có để muốn biết bất cứ điều gì, hoặc để trải nghiệm bất cứ điều gì?
Và bây giờ là nguyên tắc căn bản cuối cùng: Nếu những gì tôi đã nói tới giờ đã được hiểu rõ ràng, thì chẳng phải bạn đã có thể nhận thức trạng thái thực của mình, trạng thái trước khi ‘bạn’ được ‘sinh ra’ đúng không? Bạn có thể quay lại trạng thái nguyên thủy đó không, trước khi ý thức tự phát sinh và mang lại cảm giác hiện diện? Trạng thái sau này của ‘cảm giác hiện diện’ là đúng miễn là cơ thể tồn tại. Khi khoảng thời gian sống của cơ thể kết thúc, sự hiện diện có ý thức này hòa nhập vào trạng thái nguyên thủy, nơi không có ý thức về sự hiện hữu. Không ai sinh ra, không ai chết đi. Chỉ đơn giản là có sự khởi đầu, kéo dài và kết thúc của một sự kiện, được đối tượng hóa như một đời sống trong không-thời gian. Với hiện tượng thì không có thực thể nào bị ràng buộc và với vật tự thể, không thể có thực thể nào cần được giải thoát. Cái ta cần nhận thức là: Thế giới giấc mơ của các hiện tượng là chỉ đơn thuần là thứ đang được chứng kiến.
Vị khách cúi đầu trước Maharaj và nói rằng anh ấy đã nhận được tri thức cao nhất trong ít từ ngữ nhất. “Đã biết được thân phận thật của mình, bây giờ tôi không còn gì để học nữa.” anh ấy nói thêm.