23. Đứa con của người phụ nữ vô sinh

Maharaj cực kỳ cảnh giác để đảm bảo rằng các vị khách không bị cuốn vào một mạng lưới phức tạp của những quan niệm tương ứng khi vấn đáp với ông về một chủ đề, và không bị trượt ra khỏi chủ đề mà ông đang diễn giải. Khi nào có những dấu hiệu cho thấy điều này đang diễn ra, ông ấy rất thích thú đến mức phải nhận xét rằng: “À, bây giờ chúng ta đang thảo luận về chi tiết lễ cưới của đứa con của một người phụ nữ vô sinh! “

Maharaj sử dụng cách ví von về ‘đứa con của một người phụ nữ vô sinh’ này khá thường xuyên. Một buổi sáng, một vị khách, người có lẽ là lần đầu tiên nghe điều này, đã khá hứng thú và yêu cầu ông minh họa nó bằng một ví dụ. Maharaj vẫn im lặng và nhắm mắt lại trong một lúc, không có chút cử động nào, hơi thở của ông ấy ở mức nông nhất có thể, và chúng tôi nghĩ rằng ông ấy đã tiến vào trạng thái samadhi. Nhưng rồi ông bắt đầu nói rất nhỏ: Nhìn đi, hãy hiểu thời gian là gì. Trừ khi bạn biết bản chất của thời gian, bạn sẽ không thể hiểu bản chất của hiện tượng. Cái đang diễn ra là một người mặc nhiên chấp nhận sự tồn tại của thời gian và sau đó tiến hành xây dựng tất cả các loại quan niệm trên đó.

Nếu bạn định xây dựng một cái gì đó, trước tiên bạn phải nên xem xét phần nền móng của mình như thế nào chứ?

Thời gian và không gian đi đôi với nhau. Tại sao bạn có thể nhận biết được mọi thứ? Bởi vì bạn nhìn thấy chúng. Nếu sự vật không có hình dạng bạn có thể nhìn thấy chúng không? Bạn nhìn thấy mọi thứ bởi vì chúng có hình thức, khối lượng, bởi vì chúng được mở rộng vào không gian. Hãy tiến thêm một bước: Nếu mọi thứ được nhìn thấy trong không gian chỉ trong tích tắc, bạn có thể cảm nhận được chúng không? Bạn nhận biết được mọi thứ, chỉ bởi vì chúng được mở rộng vào không gian trong một khoảng (thời gian) nhất định và các hình dạng duy trì đủ lâu để cho phép bạn nhận biết chúng.

Nếu không có quan niệm về thời gian và không gian (bản thân thời gian và không gian rõ ràng là không phải là một vật thể), ‘vật’ sẽ không thể được nhận biết và mọi thứ sẽ không phải là ‘vật’. Nếu không có không-thời gian (không có quá khứ, hiện tại và tương lai) thì làm sao có hiện tượng, sự kiện nào? Xin vui lòng cố gắng hiểu rằng cả hiện tượng và thời gian chỉ là những quan niệm và không thể tự tồn tại: Bất cứ điều gì được nhìn thấy, hoặc được nghĩ đến, chỉ đơn thuần là những hình ảnh được hình thành trong ý thức, thực tại chỉ có mức độ ‘thực’ như một giấc mơ hoặc ảo ảnh. Giờ thì bạn đã hiểu ý tôi khi tôi nói rằng mọi sự vật hiện tượng đều là đứa con của một người phụ nữ vô sinh chưa?

Maharaj nói rằng rất khó để nắm bắt trọng điểm về không-thời gian này, ngay cả những người thông tuệ cũng bối rối và nhức đầu trước sự phức tạp của nó và không thể hiểu được sự thật về ý nghĩa của nó. Ở giai đoạn này, ông nói chung một câu hỏi cho các vị khách: “Các nhà khoa học đã bao giờ đã đi sâu vào vấn đề bản chất của không-thời gian?”

Có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng đều nhất trí rằng chưa có nhà khoa học nào thực sự nghiên cứu sâu vào vấn đề này, ngay cả một số người hàng đầu trong lĩnh vực, bao gồm cả Einstein, đã đi đến kết luận rằng toàn bộ vũ trụ có ‘bản chất của tư tưởng’, và họ cho rằng bản chất của không-thời gian thực sự không thể hiểu được vì nó đã vượt qua biên giới của tâm trí và tất cả kiến thức của con người đã thu được cho đến nay.

Maharaj cười và nói: Làm thế nào các nhà khoa học có thể làm điều đó với bộ óc non nớt của họ? Họ có thể tưởng tượng rằng “không gian không giới hạn” và “thời gian không giới hạn”, nhưng liệu họ có thể tưởng tượng sự thiếu vắng của không gian và thời gian? Nó là bất khả thi vì cái thực hiện nhận thức, trong quan niệm của nó, không thể nhận thức sự nhận thức. Liệu con mắt có thể tự nhìn thấy chính nó không? Ngọn lửa có tự cháy được không? Nước có thể hiểu cơn khát là gì không?

Nếu bạn có thể hiểu được tầm quan trọng của những gì tôi đã nói, bạn sẽ không còn nhìn vào ‘vật’ mà bỏ qua cái nền cố định của thời gian; bạn sẽ ngừng tìm kiếm chân lý thông qua phương tiện là cái trí tuệ của bạn mà bạn vẫn tự hào. Thật vậy, bạn sẽ nhận ra rằng chính nỗ lực tìm kiếm là một trở ngại vì công cụ mà bạn dùng để tìm kiếm là một tâm trí bị chia rẽ – một chủ thể quan niệm tìm kiếm một đối tượng quan niệm. Khi bạn nhận ra điều này, bạn sẽ ngừng tìm kiếm và để cái ý thức phi cá nhân tiếp quản. Và sau đó, khi ý thức phi cá nhân cho phép bạn khám phá điều bí ẩn về cái nguồn của nó, bạn sẽ biết rằng không có ‘bạn’, hay ‘tôi’, mà chỉ có ‘Ta’, cái chủ thể cốt yếu; rằng ‘sự vật’ không có thực chất và do đó, một hiện tượng là một đứa con của một người phụ nữ vô sinh; và, cuối cùng, cái ‘Ta’ đó là vĩnh hằng, vô hạn!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.