26. Cuộc sống, một vở hài kịch

Một buổi tối, một vị khách bắt đầu buổi nói chuyện với những lời sau: Đôi khi Maharaj nói rằng toàn bộ sự biểu lộ là một ảo ảnh, giống như một bộ phim, hoặc một vở kịch sân khấu, và rằng …

Maharaj ngắt lời anh ta bằng một tiếng cười và nói: Nhưng, đây không phải là bộ phim có chủ đích như thông thường; nó là một một bộ phim hài, một trò hề thực sự, khi mà bạn đã nhìn rõ ràng toàn bộ sự việc như nó thực là. Hãy nhìn, tôi đây, trong nhà tôi, không làm phiền ai, chỉ làm những thứ đến theo tự nhiên. Giả sử, một ngày nào đó một viên cảnh sát đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi và cáo buộc tôi với tội hành hung và cướp của ở Calcutta vào ngày này tháng nọ. Tôi nói với anh ta rằng tôi chưa bao giờ ra khỏi thành phố quê hương của mình, chứ đừng nói đến tới Calcutta và tham gia vào một vụ tấn công và cướp của. Sự khẳng định chắc chắn của tôi khi nói điều này làm anh cảnh sát có một chút khác biệt. Anh ta tiến hành các truy vấn sâu hơn và nhận thấy rằng những gì tôi đã nói là đúng. Sau đó anh ta xin lỗi tôi và để tôi yên. Điều này diễn ra vì nó vốn nên là như vậy.

Nhưng đây mới là phần hài hước. Khi mà bạn cũng phải đối mặt với một cáo buộc tương tự; bạn cũng chưa bao giờ đến Calcutta, nhưng bạn bị quá choáng bởi sự hiện diện của cảnh sát đến mức bạn không thể lên tiếng thanh minh và bạn đã để anh ta bắt bạn. Sau này, khi bạn ở sau song sắt, bạn lại than thở về sự trói buộc và khóc cầu được giải thoát! Điều này không nực cười sao?

Ở trạng thái đơn nhất và toàn vẹn ban đầu, tôi thậm chí còn không biết rằng mình đang tồn tại. Và sau đó một ngày tôi được thông báo rằng tôi đã được ‘sinh ra’, rằng một cơ thể cụ thể là ‘tôi’, rằng một cặp vợ chồng cụ thể là bố mẹ của tôi. Sau đó, tôi bắt đầu chấp nhận thêm thông tin về ‘tôi’, ngày này qua ngày khác, và do đó đã xây dựng tạo ra một nhân cách hoàn toàn giả chỉ bởi vì tôi đã chấp nhận cáo buộc rằng mình được sinh ra mặc dù tôi vốn hoàn toàn nhận thức được rằng tôi không hề có kinh nghiệm nào về việc được sinh ra, và tôi chưa bao giờ đồng ý được sinh ra, và chưa hề chấp thuận cho cái cơ thể này được gán cho tôi. Dần dần, sự điều kiện hóa trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn và phát triển đến mức tôi không chỉ chấp nhận trách nhiệm rằng tôi được sinh ra như một cơ thể cụ thể, mà còn sẽ, vào một ngày nào đó trong tương lai, ‘chết’ và chính từ ‘chết’ đã trở thành một từ đáng sợ đối với tôi, như một sự kiện đau buồn. Còn có gì nực cười hơn không? Nhờ ân điển của Guru của tôi, tôi đã nhận ra bản chất thật của mình, và cũng nhận ra rằng tôi đã dính phải là một trò đùa khổng lồ.

Do đó, ảo ảnh đáng kinh ngạc hơn không phải là sự diễn ra của một sự kiện được gọi là sinh-sống-tử trong một khoảng được gọi là ‘thời gian’, mà là việc chấp nhận rằng có một thực thể khách quan.được cho là phải trải qua kinh nghiệm của sự kiện có tính quan niệm này. Và cái ảo tưởng căn bản, thứ khiến mọi ảo tưởng có thể xuất hiện, là quan niệm về không gian trong đó các đối tượng có thể được mở rộng, và quan niệm về thời gian (khoảng thời gian) trong đó các đối tượng kéo dài về mặt không gian có thể được cảm nhận.

Bây giờ, bạn đã hiểu tại sao tôi nói rằng cuộc sống là một vở hài kịch, một trò hề? Tiến thêm một bước nữa và xem mức độ mà thực thể tạo thành từ quan niệm của bạn tham gia vào trò hề này. Bạn không chỉ không thấy rằng bạn chỉ đơn thuần là một diễn viên đóng một vai trò trong trò hề này, mà còn tiếp tục cho rằng bạn có sự lựa chọn quyết định và hành động trong vở kịch (được gọi là ‘cuộc sống’), điều mà rõ ràng là phải diễn ra một cách nghiêm ngặt theo kịch bản viết sẵn. Và khi các sự kiện diễn ra một cách tự nhiên bình thường tất yếu, thực thể tạo từ quan niệm này là con người, để bản thân bị ảnh hưởng bởi chúng, và chịu đựng đau khổ. Và sau đó nó nghĩ về ‘trói buộc’ và ‘giải thoát’.

Giải thoát là coi cuộc sống như một trò hề, và nhận thức rằng bạn (cái ‘Ta’ không chút mảy may liên quan đến tính khách quan) không thể là một thực thể có hình dạng, tên gọi hay bất kỳ hình thức nào. Sự giải thoát là nhận thức rằng các đối tượng sinh linh hữu tình là một phần của biểu lộ của tổng thể hiện tượng, không có danh tính riêng biệt, cái mà ‘tôi’ là sự gửi gắm trong tất cả các đối tượng hữu tình, sự hiện diện có ý thức nhiều như vậy. Giải phóng là cho rằng Ta, Cái Tuyệt Đối, trong sự biểu lộ hiện tượng của ta, đang hoạt động (nhìn, nghe, cảm nhận, nếm, ngửi, suy nghĩ) mà không có sự hiện diện của bất kỳ tác nhân cá nhân nào khác.

Giờ thì bạn đã hiểu tại sao mình lại ‘đau khổ’ chưa? Vì bạn là trường hợp nhầm lẫn thân phận; hay nói đúng hơn là bạn đã chấp nhận một cái thân phận mà có thể thấy rõ ràng là sai lầm.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.