Tất cả đều là câu đố, và chìa khóa của câu đố là một câu đố khác. Có nhiều chiếc gối của ảo ảnh như những mảnh vụn trong cơn bão tuyết. Chúng ta thức dậy từ giấc mơ này sang giấc mơ khác. Chắc chắn là đồ chơi rất đa dạng và được cải tiến theo chất lượng của kẻ bị lừa gạt. Người trí thức đòi hỏi miếng mồi trên bẫy phải ngon; những kẻ ngu ngốc thì rất dễ mua vui. Nhưng mọi người đều bị mê hoặc bởi sự điên cuồng của chính mình, và cuộc diễu hành diễn ra liên tục tất cả mọi giờ đồng hồ, với âm nhạc, biểu ngữ và huy hiệu.
– RW Emerson
GIỜ ĐÃ LÀ KHOẢNG NỬA ĐÊM. Tôi đang ngả lưng trên chiếc ghế dài trước ngọn lửa, quấn trong một chiếc chăn len, uống rượu vang với đôi chân bị kẹt dưới chú chó trong khi tự hỏi liệu những suy nghĩ của tôi có rõ ràng không và liệu tôi có viết chúng trên trang giấy một cách chính xác hay không, đánh giá từ đoạn văn ngu ngốc này, tôi không.
Mối bận tâm hiện tại của tôi là liệu những gì tôi đang viết có là quá nhiều hay là không đủ. Không thành vấn đề, sau này nó sẽ được dọn dẹp sạch hoặc vứt đi. Điều thực sự khiến tôi lo lắng là cô gái đang ngủ trên ghế tựa của tôi và ngáy như một nhân vật phản diện trong phim hoạt hình. Giống như cô ấy đang phải chịu một lời nguyền trong truyện cổ tích nào đó; cô gái trẻ xinh đẹp vào ban ngày, quái vật trưởng thành đáng sợ vào ban đêm. Ai đó nên đến đó với tình yêu mãnh liệt và con dao mổ để sửa vách ngăn mũi của cô ấy. Tôi đang tự hỏi liệu có thứ gì trong ngăn kéo đựng rác khá sắc và không quá rỉ sét thì cô ấy đã chuyển từ tiếng gầm gừ trong họng sang giọng nói của con người.
“Ồ,” cô ấy nói, duỗi người, “Chắc là cháu đã ngủ gật rồi. Cháu có ngáy không?”
“Chỉ là kiểu công chúa nhỏ ríu rít thôi.”
“Bạn cùng phòng của cháu nói cháu ngáy như thợ rừng.”
“Chú cho đó là ngoại lệ. Tất cả những người thợ rừng mà chú biết đều là những người có giấc ngủ rất ngon lành. Chú nhớ một người, bọn chú gọi ông ấy là Pierre-ngáy-ngọt-ngào. Ông ấy là một người ngáy đáng yêu đến mức mọi người sẽ tụ tập lại…”
“Có cà phê không ạ?”
“Nếu cháu tự pha.”
“Chú đang viết kịch bản à?”
“Không thấy rõ.”
“Chú có định làm vậy không?”
“Chú đã định làm vậy rồi.”
“Nhưng không thấy rõ?”
“Không.”
“Okay. Cháu phải đi.”
“Okay.”
*
Kịch bản phim là dự án mà Maggie muốn chúng tôi thực hiện cùng nhau. Tôi không nghĩ nó sẽ đi đến đâu, nhưng tôi không bao giờ nghĩ bất kỳ dự án viết lách nào sẽ đi đến đâu cho đến khi nó thành công, vì vậy tôi cố gắng không loại trừ mọi thứ một cách bốc đồng.
Cô ấy muốn viết kịch bản và gửi nó đến một trong các trường của mình vì
bài gửi được chọn sẽ được tài trợ và được ekip, vì vậy nếu chúng tôi viết thứ gì đó thành công, cô ấy sẽ được đóng bộ phim đầu tiên. Đề xuất của cô ấy là một bản lột xác của phim Bữa tối của tôi với Andre, rất hợp lý với nguồn lực hạn chế; một bộ, hai cảnh chính, một vài cảnh bổ sung, không có những cảnh rượt đuổi phức tạp hay CGI đắt tiền. Tuy nhiên, vấn đề là bạn cần nội dung, bạn cần một người có thể nói luyên thuyên trong chín mươi phút mà không gây ra chứng căng trương lực. Bồi thẩm đoàn đang thắc mắc rất nhiều về việc liệu Andre có xử lý được nó hay không, vậy Maggie dự định thực hiện nó như thế nào? Bước vào, là tôi. Tôi là át chủ bài của cô ấy. Thay vì Andre, đó là bữa tối với Jed.
Tôi đã nói không trong vài tuần đầu tiên nhưng ý tưởng này đã thấm vào đầu tôi như một nền tảng tin nhắn dễ truyền tin, tùy thuộc vào tin nhắn. Tôi bắt đầu nghĩ rằng dù nó có được sản xuất hay không thì việc viết vẫn có thể rất thú vị. Vào thời điểm tôi đã suy nghĩ kỹ đến mức đó, tôi nhận ra rằng chúng tôi cũng cần có Lisa cùng tham gia vì cô ấy sẽ phải vào vai Wally đối với Andre của tôi, và cô ấy có thể không quá hào hứng về điều đó.
*
Nếu chúng ta đo lường một kẻ tạo ra thuyết âm mưu bằng quy mô lý thuyết của anh ta, thì tôi sẽ là kẻ lập dị bự nhất. Tôi tin rằng thực tại là không có thật, không có cái gì gọi là bản thân và vũ trụ chỉ là một trò lừa bịp phức tạp được thực hiện bởi một nghệ sĩ múa rối bóng tối có mật danh là Maya.
Một thuyết âm mưu phải có ba phần; câu chuyện, lý thuyết và sự thật. Câu chuyện là câu chuyện mà chúng ta được yêu cầu phải tin, còn lý thuyết là câu chuyện mà chúng ta đang nghi ngờ. Sự thật là trung tâm vô hình mà những chòm sao âm mưu xoay quanh, nhưng mặt khác thì nó lại không liên quan một cách đáng ngạc nhiên.
Những câu chuyện, chẳng hạn như phim ảnh, kịch, chương trình truyền hình và tiểu thuyết, là những câu chuyện mà chúng ta háo hức nhập tâm theo và chúng ta sẵn sàng bị lừa dối. Một màn trình diễn ảo thuật là một loại âm mưu trong đó chúng ta khéo léo che giấu niềm tin của mình bằng cách cố gắng nhìn xuyên qua câu chuyện và coi màn trình diễn là thành công nếu như ta không thể. Chính trị là một âm mưu tiến thêm một bước nữa, săn lùng hy vọng và nỗi sợ hãi để khiến chúng ta ngừng hoài nghi bất chấp lẽ thường và tiền lệ lịch sử. Quảng cáo cũng giống như vậy; là môn nghệ thuật và khoa học kiếm tiền từ nỗi sợ hãi. Tôn giáo và tâm linh tương tự như chính trị ở là chỗ nước sốt cho cơn đói của chúng ta bù đắp cho một câu chuyện khó nuốt. Khoa học tương tự như tôn giáo và tâm linh ở chỗ những người đề xướng thực sự tán thành câu chuyện. Nhìn trên quang phổ, chúng ta có thể thấy truyện cổ tích, thần thoại và tôn giáo ở phía bên trái và toán học ở phía bên phải, với tất cả những thứ khác nằm ở giữa, nhưng có một điểm chung là không có cái nào trong số chúng là đúng.
Vì vậy, khi chúng ta nói về âm mưu, câu hỏi không phải là liệu chúng ta có đôi khi bị lừa dối hay không, mà là liệu có bất kỳ góc nhỏ nào trong cuộc sống của chúng ta không phải là sự dối trá hay không, và câu trả lời là không. Không phải là chúng ta gặp phải một số sai lầm nhỏ trong sự thật lớn hơn, mà bản thân thực tại đó đã là một câu chuyện sai lầm và bản thân cái ngã cũng là một sự dối trá. Cuộc đời chỉ là một giấc mơ, và không có sự thật trong giấc mơ.
*
Nếu bạn muốn tìm ra sự thật bên trong thì, bên trong hố đen chính là nơi bạn phải đến. Không phải tới chỗ nó, mà là đi xuyên qua nó. Nó giống như một nhà vệ sinh bên trong mà chúng ta vô cùng xấu hổ đến mức không thể thừa nhận sự tồn tại của nó, ngay cả với chính mình. Chúng ta sống cuộc đời xoay quanh cái bát xoay, bị kẹt giữa sinh lực ly tâm giữ chúng ta đứng dậy và lực hấp dẫn tử vong kéo chúng ta xuống. Bản ngã có nhiều công cụ để duy trì sự cân bằng của các lực này, trong khi các khía cạnh khác của bản ngã lại đe dọa sự phá vỡ của chúng.
Đây là nhà vệ sinh bên trong, thứ đã thoát ra khỏi the Borg (Nd: the Borg là chủng người ngoài hành tinh phản diện trong Star Trek) với khả năng tất yếu kiên cường của nó: Chống cự là vô ích và bạn sẽ bị đồng hóa. Tập thể đang chờ đợi và sẽ không bị từ chối, và không ai có thể cứu bạn vì bạn chưa bao giờ được hóa giải sự đồng hóa. Ý thức cá nhân thảm hại của bạn chỉ là một đám mây mộng mơ nhỏ bé cô đơn trong tâm trí vũ trụ.
Hãy cố gắng hết sức có thể và mong muốn như chúng ta muốn, cái bệ xí bên trong không thể bị cắm dây hoặc bị tắc, vì vậy chúng ta phân tâm khỏi nó khi có thể và khi không thể phân tâm khỏi nó, chúng ta thuyết phục bản thân rằng đó là cửa ngõ dẫn đến điều gì đó tốt đẹp hơn. Đôi khi, chúng ta được kể rằng, hệ thống đảo ngược và có ai đó quay lại từ thế giới bên ngoài cái bẫy để đảm bảo với chúng ta rằng những hy vọng trong lúc tuyệt vọng nhất của chúng ta là sự thật; rằng dòng chảy ra từ nhà vệ sinh này là dòng chảy vào một điều gì đó tốtđẹp hơn.
Chất lượng trải nghiệm cuộc sống của chúng ta phụ thuộc vào khả năng của chúng ta trong việc tiếp tục phớt lờ sự thật hiển nhiên đến đau đớn rằng, với mỗi khoảnh khắc trôi qua, chúng ta đang dần bị cuốn vào sự hư vô. Việc chống cự lại xu hướng đi xuống đáng báo động này là chưa đủ, chúng ta phải duy trì sự thờ ơ chủ động về nó trong khi vẫn không nhận thức được rằng chúng ta đang làm như vậy: Suy nghĩ kép (Doublethink). Đây là một thách thức khá lớn, nhưng bản ngã là một kỳ công đáng chú ý của hệ thống ống dẫn tâm tinh được thiết kế cho mục đích chính xác này.
Thật không dễ chịu khi coi Cung Điện Ảo Ảnh của Maya như một thứ đồ gốm sứ hay hành trình cuộc đời như một vòng quay rơi dần vào sự quên lãng. Sẽ dễ chịu hơn nhiều khi từ chối và trì hoãn miễn là sức sống cho phép. Hầu hết mọi người có lẽ chỉ cho phép mình nhìn thoáng qua cái đích đến không thể tránh khỏi một vài lần trong đời và rồi nhanh chóng quay mặt đi. Vì mục đích của một cuộc sống hạnh phúc, tốt hơn hết là đừng bao giờ nhìn xuống bên dưới, đừng bao giờ thừa nhận hoàn cảnh của mình, ngay cả khi bạn phải trở nên ngu ngốc một chút để làm điều đó. Ngu ngốc hoặc khùng điên hơn một chút so với việc phát triển tự nhiên là một cái giá nhỏ phải trả để duy trì sự vô minh hạnh phúc. Cái hố tối tăm dưới đáy bát là lối thoát khỏi hư cấu của bạn, vì vậy nếu bạn coi nó như cánh cổng dẫn đến sự thật, thì cái giá phải trả cho cái được tìm kiếm là chính là sự kết thúc của người tìm kiếm và chỉ thị chính của việc tìm kiếm tâm linh là không phải là Tự Biết Mình mà là Tự Xả Mình (Nd: “xả” trong từ xả bồn cầu, (flush)).