Một câu chuyện vui đời thường. Ngày nọ, khi tôi đang chơi đùa với con gái 2 tuổi của mình ở trong phòng, tôi bỗng ngửi thấy mùi nước tiểu. Tôi nhận ra rằng nó đã tè dầm ra đâu đó. Có thể vì nó tè rất ít nên không nhìn thấy rõ. Vì thế tôi liền đi thay quần cho bé và lau lại sàn nhà. Thế nhưng cái mùi nước tiểu đó vẫn không hết. Tôi nghĩ rằng nước tiểu đã dính vào cả các đồ chơi. Thế là tôi lại hì hục lau rửa toàn bộ đồ chơi xung quanh. Đến lúc quay lại phòng tôi thấy cái mùi khai đó vẫn còn. Quá chán nản, tôi liền đi vào giường nằm nghỉ một chút. Nhưng kỳ lạ thay ở trong phòng ngủ đây cũng vẫn còn mùi. Lúc này tôi mới nhận ra điều gì đó sai sai. Tôi mới sờ lên vạt áo của mình thì thấy nó hơi ẩm ướt. Lúc nào tôi mới hiểu ra rằng đó là do con bé đã tè dầm một chút ra áo của tôi. Vì thế toàn bộ vấn đề vẫn luôn ở trên người tôi từ đầu tới giờ chứ không ở đâu khác bên ngoài. Vậy mà do không ý thức được, tôi đã tốn thời gian công sức dọn dẹp những thứ bên ngoài. Có lẽ tâm trí chúng ta đã bị lập trình để luôn hướng ra ngoài chứ không quay vào trong để tự soi xét bản thân mình trước tiên. Cái tôi này, cái chủ thể này mới là căn nguyên nguồn gốc của mọi vấn đề.