Có một câu chuyện vui như sau:
Ba vị học trò tu đạo nọ có một dịp gặp gỡ làm quen nhau và bắt đầu kể về sư phụ của mình.
Người thứ nhất kể: “Sư phụ của tôi có công phu tu hành vô cùng diệu kỳ, ông có thể nhịn ăn tới một tuần.”
Người thứ hai nói: “Thế thì đã là gì, đạo hạnh của sư phụ tôi còn cao hơn thế, ông có thể không ngủ trong một tuần.”
Người thứ ba cười và bảo: “Sư phụ của hai vị kỳ quặc thật, sư phụ của tôi thì thông thái hơn, khi đói thì ông ăn, khi mệt thì ông ngủ.”
***
Đói thì ăn, mệt thì ngủ tưởng chừng như một lý lẽ rất bình thường và tự nhiên ai cũng làm được. Tuy nhiên hầu hết chúng ta đều bị cuốn theo những gánh nặng tâm lý, lo âu phiền não, hay vọng tưởng,.. mà ăn không ngon, ngủ không yên. Duy chỉ bậc thánh hiền, người đã buông xả hoàn toàn chấp niệm mới có thể thực sự ăn, thực sự ngủ, hoặc một đứa trẻ nhỏ cũng có thể làm như vậy. Đói ăn, mệt ngủ là hành động của tâm bản lai, nhưng đang bị phá hoại bởi cái tâm ngoại lai.