KHỞI NGUYÊN CỦA VŨ TRỤ

Có một câu chuyện xưa kể rằng, tại thời gian mà người ta vẫn tin rằng thế giới là một mặt phẳng, một người đệ tử hỏi sư phụ: “Thế gian này được nâng đỡ nên bởi cái gì?”. Vị sư phụ đáp rằng: “Thế gian này được tạo dựng nên trên lưng một con rùa khổng lồ.” Người đệ tử lại băn khoăn tiếp: “Thế con rùa đó đứng trên cái gì?”. Sư phụ lại nói: “Con rùa đó đứng trên lưng một con rùa khổng lồ khác.” Đệ tử không phục nói tiếp: ” Vậy con rùa đó lại đứng trên cái gì?”. Sư phụ mới tức giận quát lên: “Đồ ngu dốt, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Toàn bộ bên dưới đều là rùa chồng chất lên rùa!” Đọc xong câu chuyện chúng ta có thể phì cười vì sự vô lý của vị thầy. Nỗ lực muốn tìm hiểu căn nguyên của vũ trụ luôn luôn tồn tại xuyên suốt lịch sử loài người. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại, lý thuyết về khởi nguồn của vụ trụ cũng không khá hơn vị sư phụ kia là bao. Từ thuyết Big Bang của khoa học, vũ trụ bắt đầu từ một vụ nổ lớn từ một điểm vật chất siêu nhỏ, siêu đậm đặc, từ đó tạo nên không gian và thời gian. Tuy nhiên, trước vụ nổ thì điểm nhỏ đó tồn tại ở đâu, và nó sinh ra từ đâu thì các nhà khoa học không giải thích hợp lý được. Có thể nó nằm trong một không gian của một vũ trụ khác lớn hơn? Từ đó sinh ra thuyết bổ sung như vũ trụ song song, đa vũ trụ, vô hạn vũ trụ,.. Vô hạn con rùa bên dưới.Theo tôn giáo thì thế giới do một vị Thượng Đế sáng tạo ra. Còn ai đẻ ra Thượng Đế thì bị bỏ trống, ta làm ngơ đi câu hỏi đó. Chỉ mặc định chấp nhận rằng Thượng Đế vốn tồn tại, không phải là thứ được sinh ra. Những người khôn ngoan hơn có thể phát triển theo trường phái tâm linh Kỷ Nguyên Mới (New Age Spirituality). Nơi mà họ diễn giải vũ trụ dưới những thuật ngữ năng lượng, rung động, tần số, linh hồn, sáng tạo thần cấp 1, cấp 2, cấp n,… Tựu chung cũng là vô số con rùa đến một con rùa cuối cùng ở đáy là một Thượng Đế không sinh không diệt như trong tôn giáo. Tất cả các thuyết vũ trụ trên đều có những điểm khiếm khuyết, làm cho tâm trí con người không thể nào thỏa mãn được. Bởi vì các thuyết trên đều hướng tới sự vô hạn trong khi tâm trí con người là hữu hạn, không thể hiểu được cái vô hạn. Đó là các thuyết vũ trụ nằm trong Nhị Nguyên. Vậy vũ trụ trong Bất Nhị sẽ là như nào?

Một câu chuyện Thiền tông kể lại rằng, đệ tử hỏi sư phụ: “Thưa sư phụ, tất cả đất đai, đồi núi, trăng sao, mặt trời này là từ đâu mà ra?”. Sư phụ mỉm cười đáp lại: “Thế câu hỏi của con là từ đâu mà ra?” Người đệ tử nghe xong chợt đốn ngộ.Hàm ý của câu trả lời của vị sư phụ là gì? Nó ám chỉ rằng câu hỏi đến từ ta và toàn bộ vũ trụ này cũng là từ ta mà ra. Tại sao lại có thể như vậy? Trong bài viết khác tôi đã nêu lên rằng ta không có cách nào xác định thế giới vật chất là thực sự tồn tại. Ta chỉ có thể TIN là nó có tồn tại. Vũ trụ này được tạo nên từ quan niệm của ta, nhân quả nguồn gốc cũng là quan niệm của ta, ta tự tạo rắc rối cho mình bằng cách tạo câu đố không cần thiết và loay hoay tìm cách giải. Giống như kẻ tâm thần phân liệt, đêm làm kẻ trộm, ngày lại làm cảnh sát đi tìm bắt tên trộm đó. Trong Bất Nhị, vũ trụ không tồn tại, toàn bộ đều là Ta. Tất cả đều là từ Ta mà ra, vậy Ta là ai? Đó mới là câu hỏi đầu tiên, cũng là câu hỏi cuối cùng. Trong Bất Nhị, ta không tìm cách trả lời câu hỏi mà phá hủy câu hỏi. Phá hủy câu hỏi bằng cách tìm ra điểm sai lầm của câu hỏi, từ đó nó trở thành câu hỏi sai, vô nghĩa. Câu hỏi về khởi nguyên của vũ trụ xây dựng trên cơ sở niềm tin rằng thời gian có tồn tại, có cái này trước rồi mới có cái kia và tại sao từ cái Không sinh ra cái Có. Ta luôn mặc định rằng thế giới này là thực và tồn tại trước, rồi mới xuất hiện ta trong thế giới. Liệu điều này có phải thực? Hãy nhớ lại một giấc mơ gần đây của bạn. Liệu thế giới giấc mơ đó luôn tồn tại để rồi bạn tiến vào, hay thế giới giấc mơ tạo ra đồng thời khi bạn bắt đầu giấc mơ. Nhưng bạn có cảm giác như mình vẫn sống ở trong giấc mơ đó từ rất lâu rồi. Đó là do ký ức ảo. Tương tự, thế giới ‘thực’ này có thời gian là do bạn liên tục nghĩ đến quá khứ và tương lai. Vậy thời gian hoàn toàn là thuộc về trí tưởng tượng. Nếu bạn không nghĩ đến quá khứ và tương lai, bạn sẽ chỉ biết đến hiện tại. Bạn biết được hiện tại bằng cách ý thức đến sự tồn tại của bản thân mình. Trong khởi đầu của một giấc mơ, bạn bất chợt ý thức về sự tồn tại của bản thân mình, rồi ý thức đến thời gian do truy cập đến ký ức ảo, rồi sau đó mới ý thức tới thế giới giấc mơ, rồi sau đó một loạt các quan niệm đổ về như: ta là thân thể này, ta là nhân vật nào, ta đang ở đâu,… Điều tương tự cũng xảy ra với thế giới ‘thực’ của bạn mỗi sáng bạn thức dậy. Do vậy, toàn bộ vũ trụ khởi sinh là kết quả từ thời gian, thời gian khởi sinh từ Ý Thức, từ Ta. Thời gian vốn không thực vì thì nó không thể sinh ra cái thực. Vì thế trong Bất Nhị, vũ trụ chỉ là ảo ảnh.Trên đây là thuyết vũ trụ Bất Nhị vắn tắt. Nó khác với các thuyết vũ trụ khác, nơi mà yêu cầu niềm tin của các bạn. Thuyết vũ trụ trên không cần niềm tin vì nó hoàn toàn chính xác với trải nghiệm thực của toàn bộ mọi người.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.