“Tất cả mọi nỗi sợ đều hãi đều là nỗi sợ đánh mất bản ngã. Giác ngộ không là gì khác ngoài việc rơi tự do vào trong vực sâu vô ngã.”- Jed McKenna
Nếu bạn thực sự quan sát cuộc sống của bạn hằng ngày, bạn sẽ nhận ra rằng, hầu hết mọi hành động của bạn đều bắt nguồn từ sự sợ hãi. Bạn cố học giỏi do bạn sợ không thể kiếm được một việc làm tốt, bạn cố gắng làm việc để kiếm tiền là sợ nghèo hèn, bạn chăm sóc quan tâm đến người mình yêu là do sợ họ sẽ rời bỏ bạn, bạn ghen tị với thành công hay sắc đẹp của người khác là do sợ họ có thể cướp đi thứ gì đó của bạn hoặc bạn đang hướng tới,… Những nỗi sợ này có thể được ngụy trang dưới những mô típ tốt đẹp của như là lý tưởng, ước mơ, ham muốn thay đổi,..Nhưng thực sự sâu bên trong đó, sự sợ hãi là bản chất. Bạn luôn luôn sợ hãi. Cơ chế của tâm trí bản ngã là luôn cố gắng nỗ lực xây dựng và duy trì hình tượng bản thân. Và bạn luôn sợ hình tượng của mình bị hỏng mất. Khi cảm thấy có điều gì có thể đe dọa đến sự hiện hữu của bản ngã, nỗi sợ nảy sinh. Ví dụ, khi một người mẹ nghe tin con của mình bị tai nạn nguy kịch đến tính mạng, nỗi sợ khủng khiếp tràn ngập đến với bà ta. Bởi vì gần nửa cuộc đời mình bà ta đã tự đồng hóa mình với thân phận là một người mẹ của một đứa con. Hình tượng một người mẹ là bản ngã mà bà ta đã xây dựng cả đời. Nếu con trai bà chết tương đương với việc bà ta không còn là mẹ nữa, bản ngã bà ta bị phá hủy đi gần hết. Đó là lý do bà ta vô cùng sợ hãi cùng đau đớn. Sau khi đứa con chết đi, người mẹ đau khổ trong thời gian dài. Để lấp đi khoảng trống, tâm trí người mẹ có thể tìm cách xây dựng lại bản ngã bằng cách sinh đứa con khác, hoặc thay đổi luôn hình tượng thân phận ví dụ như: trở thành một người đi tu. Các bạn có thể nói đó là tình yêu mẫu tử, nhưng thực chất cái gốc là tình yêu bản ngã chính bản thân người mẹ. Điều này có thể nghe phi lý và phi đạo đức nhưng đó thực chất là cách hoạt động của bản ngã. Bản ngã hoạt động theo cách thức rất phức tạp và tinh vi, và có cơ chế tự bảo vệ và tự tái tạo nếu có thứ đó có thể đe dọa đến nó và đó là lý do nó có thể duy trì sự tồn tại lay lắt của mình.Tôi không nói bản ngã là xấu xa. Bạn bắt buộc phải có bản ngã, một thân phận nào đó để tồn tại trong thế giới này.
Nhưng nếu mục tiêu duy nhất của bạn trong cuộc sống là sự giác ngộ, thì bản ngã là thứ đầu tiên và duy nhất bạn cần phải hủy diệt. Bản ngã như đám mây trôi nổi che lấp bầu trời, mây tan đi trời tự động sáng. Để phá bản ngã bạn phải tách mình ra khỏi bản ngã bằng cách quan sát nó một cách thuần túy. Và phá hủy bản ngã bằng cách phá bỏ nỗi sợ hãi. Phá bỏ nỗi sợ hãi bằng cách đối diện trực tiếp với nỗi sợ và nhìn xuyên qua nó, để nhận ra rằng nó không tồn tại, để nhận ra rằng tất cả đều là giả tạm. Khi bạn làm một điều gì đó hãy tự hỏi bản thân: tôi đang sợ hãi điều gì? Tất cả những điều đang làm tôi lo lắng ưu phiền ngày hôm nay có thực quan trọng nếu như ngày mai tôi chắc chắn phải chết không? Hãy suy nghĩ và đối mặt với nỗi sợ hãi cao nhất: Cái chết. Vì cái chết là sự chấm dứt triệt để của bản ngã. Hãy nghĩ về cái chết hằng ngày. Hãy biết ơn vũ trụ vì đã cho bạn sống đến giờ phút này và bạn hoàn toàn không có gì phải luyến tiếc nếu vũ trụ muốn bạn chết ngay lúc này. Nhận ra rằng bản ngã của bạn chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi và không hề bất có bất cứ ý nghĩa gì quan trọng với vũ trụ này và cũng không hề có bất cứ sức mạnh để thay đổi điều gì trong vũ trụ. Bạn không đồng hóa bạn với tiểu ngã nhỏ nhoi đó nữa, mà bạn là cả vũ trụ này. Đây hoàn toàn là một phương pháp tu tập vô cùng mạnh mẽ. Khi bạn buông bỏ hoàn toàn sự kháng cự với những gì xảy ra với bạn, bạn không cố gắng kiểm soát bất cứ một thứ gì những điều kỳ diệu bắt đầu xảy đến. Đó là nghịch lý mà bản ngã không thể hiểu nổi. Bởi vì bạn đã dành quá nhiều năng lượng để chống cự, để khống chế sự sợ hãi, để tập trung cho bản ngã nên bạn không còn năng lượng và sự trí huệ để thực hiện những điều siêu việt khác. Không phải ngẫu nhiên mà người ta thích chơi các trò thể thao mạo hiểm, vì khi đối mặt cận kề với cái chết, người ta có thể cảm thấy mình được sống hết mình và đột phá ra khỏi cái tiểu ngã nhỏ nhoi và làm được những điều phi thường. Liệu bạn có thể tưởng tượng được cuộc sống của bạn sẽ như thế nào nếu như bạn không còn bất cứ một nỗi sợ hãi nào không?