Đây là một trạng thái khi mà bạn không có bất cứ khái niệm hay định nghĩa về bản thân, trạng thái mà tâm trí của bạn cũng như cơ thể của bạn không tồn tại. Tại sao tôi gọi nó nó điểm không? Bởi vì nó là trạng thái tự nhiên nhất của chúng ta, ở trạng thái đó ta không phải mang vác bất cứ một gánh nặng nào về thể xác và tinh thần. Ở trạng thái đó, chúng ta trở về với chân tánh của mình, vì thế nó mang lại sự an lạc tự do.
Trạng thái đó có thể đạt được trong một giấc ngủ sâu không mơ. Hoặc trong thiền định. Hoặc cũng có trong sự thăng hoa tình dục của hai cá thể yêu nhau, khi ta quên mất rằng mình là một cơ thể và tâm trí lặn xuống trong hiện hữu của hiện tại, không còn bất cứ khái niệm nào về thời gian và không gian.
Sau khi trở về trạng thái điểm không, chúng ta sẽ cảm giác được nạp lại một nguồn năng lượng tươi mới.Trạng thái điểm không vô cùng quan trọng vì nó chính là trạng thái tồn tại nguyên thủy của chúng ta. Tất cả mọi trạng thái khác của nhận thức đều khởi nguồn từ trạng thái điểm không và sau cùng cũng đều trở lại trạng thái điểm không. Tâm trí của bạn, cơ thể của bạn, toàn bộ thế giới quan của bạn đều từ điểm không này mà xuất hiện. Chúng ta có thể so sánh mọi trạng thái khác của ý thức là những cơn sóng trên mặt biển, điểm không là đáy biển. Bạn càng lặn sâu vào trạng thái đó, bạn càng cảm thấy nó to lớn vô tận, càng tĩnh lặng, là nguồn của mọi năng lượng, là cốt lõi bất biến của sự tồn tại. Tâm trí không thể có bất cứ tri thức nào về trạng thái này, vì khi ta ở trong trạng thái đó tâm trí không tồn tại, vì thế cũng không có bất cứ ký ức nào. Nhưng sâu trong tiềm thức bạn, bạn vẫn biết rằng trạng thái đó mới là Nhà, nơi bạn có thể yên bình tuyệt đối.Tâm trí có thể dùng từ ngữ trống rỗng để mô tả trạng thái đó, nhưng nó thực chất là sự trọn vẹn hoàn toàn, khi tất cả mọi thứ là Một, vì thế không có gì khác để mô tả.Bản ngã chỉ là một trạng thái vô thường xuất phát từ trạng thái điểm không này khi cái vô hạn tự biến mình thành một thứ hữu hạn để trải nghiệm một cá thể tâm trí – cơ thể. Khoảnh khắc một đứa trẻ một sinh ra là khoảnh khắc Chân Lý biểu lộ dưới dạng một hình tướng hữu hạn, nhưng nó vẫn chưa hình thành ý thức về cá thể bản ngã ngay lập tức. Khi đó đứa trẻ vẫn đang còn đồng hóa với sự trọn vẹn hợp nhất vô hạn, vì thế những gì xảy ra với cơ thể đứa bé hoàn toàn không quan trọng và nó không có ý thức đến cơ thể đó. Khi chúng ta nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bị đau đớn, bị đói, bị lạnh, bị bênh tật, chúng ta có thể cảm thấy thương xót nó và nói đứa trẻ này khổ. Nhưng không, cơ thể của đứa bé đó có thể cảm giác, nhưng tâm trí nó chưa đồng hóa với cơ thể đó vì thế nó không thực sự quan tâm đến những điều xảy ra trên cơ thể nó, vì vậy nó ngủ rất nhiều. Hơn nữa cảm giác trong cơ thể chỉ là cảm giác cơ thể, nó không hề có bất cứ khái niệm hay tri thức gì về những điều đó. Với nó, đau chỉ là đau, đau không có nghĩa là khổ. Những khái niệm về sự tích cực và tiêu cực, tốt và xấu là do cha mẹ nó dạy cho nó sau này.Qua thời gian một vài năm, bản ngã về một cá thể cơ thể- tâm trí mới dần hình thành một cách chân thực và chắc chắn hơn. Nhưng tất cả đều là nằm dưới sự thiết kế của Cuộc Sống, vì đây là trò chơi của Cuộc Sống. Và tất cả đều ổn.Bước ngoặt to lớn của cuộc sống bạn sẽ xảy ra nếu bạn nhớ lại được rằng trạng thái điểm không mới là chân tánh của bạn. Dù bất cứ điều gì xảy ra hãy luôn trở lại và trú ngụ trong sự tĩnh lặng của điểm không. Hãy nhớ rằng sóng trên mặt biển chỉ là một phần rất nhỏ của đại dương, vì nó luôn luôn chuyển động cho nên nó thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của bạn. Hãy lặn sâu vào sự tĩnh lặng của đáy biển rồi bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã hoàn toàn trọn vẹn và có tất cả mọi thứ.