Rât nhiều vị khách thông thường đến thăm Maharaj chỉ vì một Darshan (sự gặp gỡ chứng kiến một vị thánh hoặc thần linh), có lẽ vì ai đó trong nhóm của họ đánh giá rất cao ông ấy và họ không có gì tốt hơn để làm nên ghé vào và xem ở đó có gì. Nhưng có nhiều người quan tâm sâu sắc đến một chủ đề mà Maharaj nói. Khá nhiều người trong số họ đã tham gia một số buổi học và họ thành thật tin rằng họ nắm chắc những gì Maharaj đã rất nghiêm túc thuyết giảng. Có thể khi Maharaj hỏi xem liệu họ có hiểu những gì ông ấy đang cố gắng truyền đạt, một trong số họ sẽ nói: “Ồ vâng, Maharaj, tôi đã hiểu rõ ràng về điều đó. Nhưng, tôi chỉ có một câu hỏi cuối cùng…….”
Câu hỏi cuối cùng thường liên quan đến sự biểu lộ của cái tuyệt đối thành các hiện tượng. Những người hỏi có thể nói: Maharaj, ông đã nói rằng Cái Tuyệt Đối không tự nhận thức về sự nhận thức của chính nó, cho đến khi ý thức bắt đầu khuấy động và ý nghĩ đầu tiên ‘Ta tồn tại’ xuất hiện; và sau đó tính nhất thể bị phá vỡ thành tính nhị nguyên và sự biểu lộ của vũ trụ diễn ra. Câu hỏi của tôi là: Tại sao ý nghĩ đầu tiên đó nảy sinh và tại sao sự biểu lộ lại xảy ra?
Maharaj sẽ nhìn người hỏi với một số phản ứng. Một sự kết hợp của lòng trắc ẩn, với đánh giá cao sự chân thành của người hỏi, một sự hứng thú nhất định trước sự tự tin mà anh ta nghĩ rằng anh ta đã hiểu chủ đề, nhưng – quan trọng nhất -thất vọng rằng người hỏi đã không hiểu điểm cuối cùng. Lại một thất bại nữa!
Dù không muốn nhưng Maharaj vẫn phải nói, rất nhẹ nhàng: Tôi e rằng bạn chưa thực sự nắm bắt được những gì bạn vừa được nghe. Bạn đã nghe, nhưng không lắng đọng. Bạn đã được nghe những gì tôi nói như một tập hợp của các mảnh nhỏ, không lắng nghe toàn bộ; nghe với tâm trí bị chia cắt của cá nhân thay vì lắng nghe ý nghĩa với tâm trí toàn thể; nghe như một thính giả tách biệt, không lắng nghe sau khi hòa nhập bản thân với Guru. Và tôi không có ý nói người Guru vật lý, cá nhân mà bạn sẽ nghĩ đến mà là Sadguru bên trong chính bạn. Nếu không, câu hỏi này sẽ không nảy sinh. Nhưng, theo một cách nào đó, bản thân tôi khá thích sự truy vấn bởi vì nó bộc lộ lối suy nghĩ thông thường; hay đúng hơn, tư duy đang tự bộc lộ.
Hãy xem xét, câu hỏi này đã xảy ra tới ai? Nó xảy ra ở đâu? Có phải câu hỏi đã xảy ra với một ‘bạn’, người coi mình là một thực thể có tồn tại độc lập? Và chẳng phải nó xảy ra trong ý thức? Sẽ không có thực thể nào- thực thể giả tạo này – nếu không có ý thức, và ‘ý thức’ chỉ là một quan niệm không có bất kỳ sự khách quan nào, và như vậy mà không có bất kỳ sự tồn tại hiện tượng nào.
Vậy thì chúng ta kết luận là: Khi không có tầng cơ bản của ý thức ở đó thì không có sự biểu lộ, và do đó, không có thực thể giả riêng biệt nào để đặt bất kỳ câu hỏi nào! Và ý thức chỉ là một quan niệm. Do đó, tôi gọi toàn bộ sự biểu lộ là ‘đứa con của một phụ nữ vô sinh’. Trong những trường hợp này, liệu cái mà hiện hữu, cái thực sự là chúng ta, có bao giờ được hiểu bởi cái tâm trí bị ô nhiễm bởi một thực thể giả tạo từ những quan niệm? Thật vậy, chỉ khi thực thể này biến mất thì bí ẩn tan biến, vì lý do đơn giản rằng người tìm kiếm chính là thứ anh ta đang tìm kiếm!
Hơn nữa, câu hỏi của bạn giả định rằng cơ bản biểu lộ và bất biểu lộ là hai ‘thứ’ khác nhau nhưng chúng không phải là vậy. Về cơ bản, chúng có cùng một trạng thái, giống như những làn sóng trên mặt nước. Khi được tô điểm bởi cảm giác tồn tại, đó là cái ý thức trong đó sự biểu lộ xuất hiện với những giới hạn của nó; khi nó không màu sắc và vô hạn, nó là Cái Tuyệt Đối, không tự nhận thức được về sự nhận thức của nó. Các hiện tượng chỉ là sự phản chiếu của Cái Tuyệt Đối; chúng không khác nhau. Cái Tuyệt Đối (một lần nữa chỉ là một quan niệm để phục vụ cho việc giao tiếp) giống như một nguồn điện đi qua một số lượng ‘vật trưng bày’ như đèn, quạt, động cơ, v.v., hoặc giống như một nguồn ánh sáng được phản chiếu trong vô số tấm gương – ý thức hiện thân qua hàng triệu dạng sinh linh hữu tình.
Bây giờ, bạn có nhìn nhận câu hỏi của mình ở góc độ chính xác? Một cái bóng muốn biết ‘tại sao’? Một trong những nhân vật do một diễn viên đảm nhận nhiều vai khác nhau trong vở kịch một người muốn biết tại sao? Câu trả lời có thể là: Tại sao không? Trên thực tế, không thể có bất kỳ câu hỏi nào – cũng không có ‘tại sao’ cũng không có ‘tại sao không’ – bởi vì thực sự không có người hỏi nào cả, chỉ có một quan niệm. Sự biểu lộ giống như một. Tại sao một giấc mơ lại xảy ra?