Wu Hsin (Phần 3)

  • Wu Hsin bắt đầu ngày hôm nay với một luận điểm mà bạn không thể tranh cãi. Đó là: Bạn tồn tại. Bạn không thể nói rằng mình không tồn tại. Ông bắt đầu nói rằng sự tồn tại của bạn là điều chắc chắn, nhưng bạn là cái gì thì ta cần phải xem xét. Cái nền ẩn bên dưới, cái tinh hoa ẩn bên dưới, đó là ý thức. Khi bạn nhìn thấy những con người, những ngọn núi hay đại dương, khi bạn làm những điều này, thì bạn phải có ý thức. Bạn có ý thức khi bạn ngủ. Bạn có ý thức khi bạn thức giấc. Bạn có thể ý thức được các vật thể, bạn có thể ý thức được các chuyển động và hoạt động. Khi bạn nằm mơ, nó cũng là như vậy. Tất cả những hình ảnh trong mơ đó được phóng chiếu trong ý thức. Bạn là cái ý thức mà trên đó mọi hình ảnh tinh thần hiện ra. Một khi bạn đã nhận ra rằng tất cả những gì hiện ra với bạn đều không thể là bạn, bạn được giải thoát khỏi tất cả tính cá nhân của mình và những đòi hỏi của nó.

  • Sự tồn tại của Đấng Tối Cao được chỉ ra bởi từ ngữ duy nhất: “Ta”. Thông qua cái phương tiện là Wu Hsin, Đấng Tối Cao hoạt động và thi hành, sử dụng một hình tướng làm công cụ. Không phải là một cơ thể đang nói, mà nó là một nguồn sức mạnh đang thổi hồn vào cơ thể, trí năng, và tâm trí này. Mỗi người đều như vậy. Nhưng người ta lại thường nói rằng “Tôi đang nói.” Không hề có con người; chỉ có những vai diễn được đóng bởi những thân xác được hoạt họa. Không hề có người làm. Vậy bạn có thể muốn Wu Hsin chỉ dẫn cho ai?

  • Chỉ có một chướng ngại duy nhất và nó được vô ý tạo ra. Cái có vẻ như đang trói buộc bạn chỉ là vô ý. Một người giữ một tổ hợp niềm tin được cấy vào bởi cha mẹ, bạn bè và xã hội. Những niềm tin này giống như một sợi dây buộc vào chân của một người và nó giới hạn khoảng cách di chuyển của cái trí năng của họ.

  • Wu Hsin đã tuyên bố rằng bạn không phải là một cơ thể nhất định. Không phải cơ thể trong trạng thái thức giấc, cũng không phải cơ thể trong giấc mơ. Và cũng không có gì là cá nhân. Cái cá nhân không là gì khác một sự trình diện của bản thân một người trong một khoảnh khắc nhất định.

  • Cái mà sẽ dần dần chết, là cách thức suy nghĩ, là cách nhìn nhận bản thân và thế gian. Một người phải luôn nỗ lực tiếp tục cho đến khi bạn kết thúc với một trải nghiệm bất biến, thứ không đến và đi. Đó là trải nghiệm rằng bạn tồn tại, sự hiện hữu tự nhiên. Nó siêu việt trước mọi logic tâm lý, trước khi mọi tính phân biệt vận hành. Đó là sự nhận thức trực tiếp, nhận thức không qua trung gian tâm trí, không bị vặn vẹo bởi trí tưởng tượng.

  • Để mô tả một thứ thì cần phải thiết kế tên và thuộc tính cho nó. Nhưng làm thế nào Wu Hsin có thể mô tả thứ mà không có tên và thuộc tính? Tuy nhiên nó lại là thứ không thể bị phủ nhận như việc hít thở. Tồn tại là chuyện không cần tốn sức, cũng như việc nhìn. Cái bất biểu lộ tự biểu lộ ra, nán lại trong một thời gian và tự phân giải lại trong chính nó. Hãy hiểu nó là các tác nhân nguyên thủy của mọi chuỗi nhân quả.

  • Chẳng có thứ gì mà Wu Hsin có thể chỉ vào và nói “tôi là cái này”. Wu Hsin không phải là thứ gì mà có thể gắn chữ “của tôi”. Anh ấy không phải là đôi dép của tôi, anh ấy không phải là áo choàng của tôi, hay thân thể của tôi. Đôi dép và áo choàng là sở hữu của thân thể, thân thể là sở hữu của năng lượng sống có ý thức, thứ lại là sở hữu của Cái Tuyệt Đối. Cái gì mà ta cho là bản thân ta sẽ dần tan biến theo thời gian. Duy chỉ cái vẫn hiện hữu từ lúc khởi đầu vẫn duy tại. Cái gì được sinh ra sẽ phải chết đi. Cái chưa bao giờ được sinh ra sẽ không thể chết.

  • Với những người mà không có sự lịch duyệt, những kỹ thuật có thể hữu dụng. Nhưng bạn đã tới đây và Wu Hsin không cấp cho bất cứ kỹ thuật nào. Những người sử dụng kỹ thuật sẽ không bao giờ vượt trội được. Ở đây sự vượt trội, sự xuất sắc, là không bao giờ quay lại với thứ mà mình đã từng là. Không thoải mãn với cái sai lầm, là điều cần thiết để thúc đẩy một người tới cái đúng. Một người bắt đầu tạo ra một vết nứt trên bức tường thành mà họ thủ vững chắc. Sau cùng thì bức tường thành đó sẽ sụp đổ.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *