13. Ăn gì cho bữa tối

Cứ cho là tôi là một kẻ lảm nhảm, một kẻ lảm nhảm vô hại, khó chịu, như tất cả chúng ta. Nhưng phải làm gì nếu mục đích duy nhất và rõ ràng của mỗi người thông minh là lảm nhảm – nghĩa là cố tình rót từ trống rỗng vào trong sự hư vô.
Fyodor Dostoyevsky, Ghi chú từ lòng đất

TÔI ĐÃ NGHĨ ĐIỀU GÌ NHỈ? Ồ phải rồi, bữa tối. Ăn cái gì mới tốt đây. Lẩu phô mai (fondue)? Lẩu phô mai. Lẩu phô mai? Chúng ta có thể làm lẩu phô mai. Mọi người có còn làm lẩu phô mai không nhỉ? Chúng tôi đã từng làm lẩu phô mai. Khi nào? Những năm một chín bảy mươi? Những năm một chín bảy mươi, lạy Chúa. Xe ngựa, điện đóm, tắt đèn. Xe Ford, xăng dầu, Tổng Thống Nixon. Nhạc Disco. Lạy Chúa. Phô mai? Lẩu phô mai? Kinh lắm. Lẩu thịt? Kinh lắm. Lẩu sô cô la? Tôi không nghĩ là chúng tôi đã từng làm lẩu sô cô la. Với cái gì, kẹo dẻo à? Điều đó nghe có vẻ kinh tởm. Chúng tôi thực sự đã từng ăn thứ đó à? Tôi đã không ăn vậy.
“Chết tiệt, tôi quên chìa khóa à?”
Không, đồ ngốc, nó ở ngay đó, đang treo ở kia. Chúng tôi đã từng ăn thứ lẩu tráng men màu đỏ với những thứ dài sắc và nhọn. Nó hoạt động bằng nhiên liệu đóng hộp giống như đồ uống của người ăn xin.
Thật sao? Điều đó nghe có vẻ không đúng. Đừng bao giờ giao tiếp bằng mắt với những gã ăn xin ở ga xe lửa, con trai, con sẽ không bao giờ rũ bỏ được chúng đâu.
Những kẻ ăn xin hồi đó rất khác.
Cần phải có cái gạt nước mới. Dầu nóng và những que nhọn, Chúa ơi, lẩu phô mai thực sự nguy hiểm. Bạn không thể để trẻ em đến gần những thứ như thế. Không thể trong thời buổi này. Tôi tự hỏi nó ở đâu. Có lẽ là ở tầng hầm, trên kệ, trong một chiếc hộp có đánh dấu thứ gì đó. Chúng tôi đã sử dụng nó vào đêm mà mẹ mặc chiếc váy màu xanh lá cây. Thịt. Kinh quá. Một chiếc váy khác cũng có màu xanh lá cây, hoặc xanh dương, hoặc có thể là màu xám. Ở tầng hầm, trong một chiếc hộp có đánh dấu thứ gì đó. Bây giờ nó đã biến mất. Đi đâu rồi? Nhà mới. Cửa hàng đồ cũ. Bãi rác. Liệu nó có còn tồn tại không? Nghiền nát. Bị rỉ sét. Có lẽ nó không còn tồn tại nữa. Chỉ là đã biến mất rồi. Giống như chưa bao giờ tồn tại vậy. Biến mất biến. Nó đã không tồn tại, rồi có tồn tại, giờ thì không tồn tại. Chỉ là một ký ức. Chỉ là một suy nghĩ. Những suy nghĩ khá sâu sắc. Tôi có thể trở nên sâu sắc. Liệu anh chàng này có bao giờ quay lại không?
“Nào anh bạn. Ngày đầu tiên? Bạn có thể làm được. Tốt lắm cậu bé!”
Có lẽ nó nằm trên kệ ở đâu đó, đồ cổ. Nó nên có một cảnh báo cho trẻ em. Đừng đổ dầu đang cháy vào lòng bạn. Vụ kiện tụng.
“Đừng đợi họ, cứ đi đi. Ối xin lỗi. Lỗi của tôi.”
Những thứ trong cuộc sống của tôi hiện tại là đồ cổ, thật là kỳ quái. Có lẽ là một cái gì đó. Bộ dụng cụ từ những năm bảy mươi. Bộ dụng cụ nhà bếp. Một cái gì đó, gì đó. Đã bị lôi đi. Một cái gì đó có thiện chí. Săn bắn. Ai đã lôi nó đi? Đó là công việc của ai? Ai mà lôi mấy thứ rác rưởi của người khác đi như thế à? Bảy cái rồi à? Tất cả những thứ trong cuộc sống này rồi đến một ngày chúng phải ra đi và có người lo việc đó. Lôi lên một chiếc xe tải. Mang đồ ra ngoài. Cửa hàng đồ cũ. Năm mươi xu. Có lẽ bây giờ nó đang ở một tầng hầm khác. Nếu nó vẫn tồn tại. Vẫn còn màu đỏ. Bảo tàng. Bảo tàng phế liệu. Cái kệ. Nếu cái gì vẫn còn tồn tại? Lẩu phô mai? Không an toàn. Chúng tôi sẽ không làm lẩu phô mai cho bữa tối.
Bạn làm đổ thứ đó và mọi người sẽ bốc cháy. Mọi người bôi kem trị bỏng mãi mãi vì món lẩu phô mai ngu ngốc. Bây giờ hãy suy nghĩ thực tế. Nghĩ. Cái gì? Ồ, xương sườn. Xương sườn? Xương sườn. Xương sườn? Xương sườn. Được rồi, xương sườn.
Gọi vào, đón chúng đi. Nhận tất cả dầu mỡ. Hạnh phúc những chú chó. Hạnh phúc mọi người. Làm ra một mớ hỗn độn.
“Đang nhìn gì vậy anh bạn? Hãy thử nhìn lại chính mình. Ai đã cho bạn ra ngoài?”
Xương sườn? Xương sườn có tốt cho sức khỏe không? Có gì không? Ai biết? Bạn có thể làm gì? Bạn có thể thử ăn uống đúng cách nhưng bạn không bao giờ biết được. Trứng bơ ngon. Trứng bơ dở. Không thể theo dõi. Tại sao phải thử? Cà phê, rượu vang đỏ, sô cô la, im đi. Họ nói họ biết nhưng họ không biết. Không ai biết gì cả.
“Nào quý cô. Tôi có phải là người duy nhất biết lái xe không? Mọi người hãy cùng nhau nỗ lực nhé.”
Có lẽ tôi nên uống sữa tươi nhưng điều đó thật phiền toái. Bò hay dê? Con người? Kinh quá. Tại sao sữa người nghe lại kinh tởm nhỉ? Sữa bò hoặc dê mới nên kinh tởm chứ. Sữa người nghe vốn nên là bình thường. Tuy nhiên, nghe có vẻ lại kinh tởm. Không muốn hình dung ra sữa. Mấy giờ rồi? Chết tiệt, tôi đã lỡ lượt của mình à? Có lẽ nó sẽ giúp phát âm.
“Chết tiệt.”
Đầu tôi đâu? Ăn uống đúng cách, phiền toái. Mỗi điều không thể là một mối phiền. Ồ, đó, có xương sườn trên tấm biển. Đó là một điềm lành. Đó là một dấu hiệu. Vũ trụ đang bảo tôi hãy đi lấy xương sườn. Tại sao họ cứ mang bánh mì kẹp thịt McRib tái xuất trở lại? Những thứ đó thật dở tệ. Nhìn vào bức tranh đó. Thịt ghê tởm, bánh mì ghê tởm, nước sốt ghê tởm. Còn lại gì sau đó? Dưa muối. Có lẽ trẻ con đã chết để mang đến cho chúng ta món dưa muối đó. Các bạn nhỏ đang hái dưa. Tội nghiệp mấy nhỏ đứa hái dưa. Chúa ơi, tôi có đang cay đắng không? Tôi nên bật radio lên để không phải lúc nào cũng phải nghe những suy nghĩ ngu ngốc của mình. Bạn không thể tìm thấy bánh mì ngon nữa. Mọi người thậm chí còn không biết bánh mì là gì nữa. Là miếng bọt biển có thể ăn được. Đó là một ý nghĩ thú vị.
Tôi là một gã thú vị. Tôi thích xương sườn. Xương sườn rất ngon. Không phải là một mối phiền toái. Có lẽ chứa đầy sự tham lam của công ty dược phẩm tồi tệ Monsanto đã bơm chất estrogen glycosyl tăng trưởng nên cá có não ở bên ngoài, nhưng không gây phiền toái. Được rồi, xương sườn. Đó là suy nghĩ khá tốt. Tôi là người có tư duy khá tốt. Tôi có một vấn đề, tôi nghĩ về nó và tìm ra giải pháp. Bữa tối ăn gì? Xương sườn. Bùm! Làm tốt lắm. Chỉ cần vào đó và tìm ra nó. Tại sao phải vứt bỏ mọi thứ bằng hàng triệu suy nghĩ ngu ngốc?
“Cấm rẽ phải khi đèn đỏ? Nghiêm túc đấy à?”
Chúa ơi, cái gì vậy? Ôi, đói. Xương sườn. Vậy được rồi, xương sườn nhé. Đó là cách bạn đưa ra quyết định. Cuộc đời có bao nhiêu bữa ăn? Năm mươi nghìn? Được rồi, đây là xương sườn. Ổn định nào. Làm nhẹ nhàng bớt. Không có cửa hàng. Không xe đẩy hàng. Không có người. Không có xếp hàng. Không có giấy hoặc nhựa. Chúa ơi, đừng nói chuyện với tôi. Toàn bộ những cuộc nói chuyện này là hoàn toàn không cần thiết. Trong xe êm ái, yên tĩnh, không có ai lải nhải suốt ngày. Tôi cố gắng hết sức để suy nghĩ trong xe. Sườn ngon, suy nghĩ tốt. Tối mai chúng ta sẽ ăn cỏ linh lăng. Cỏ linh lăng là gì? Đó có phải là thức ăn không? Đứa trẻ với mái tóc. Spanky? Không, cỏ linh lăng. Tât nhiên. Đứa trẻ da đen đó là gì? Có một số ít. Lúa mạch đen (buckwheat)? Eddie Murphy. Đó có phải là phân biệt chủng tộc? Lúa mạch đen có phân biệt chủng tộc không? Có lẽ đó không phải là lúa mạch đen. Bánh nướng chảo (pancake) lúa mạch đen và salad cỏ linh lăng. Spanky, Darla, Baretta bé nhỏ, Froggy, đứa trẻ kia. Tôi có phải là người phân biệt chủng tộc không? Tôi không thể phân biệt được thế nào là phân biệt chủng tộc. Có lẽ mọi thứ đều phân biệt chủng tộc. Nếu mọi thứ đều phân biệt chủng tộc thì sẽ không có gì là phân biệt chủng tộc và mọi người có thể thư giãn. Vấn đề đã được giải quyết. Có chuyện gì với thế giới vậy? Có phải tôi không? Xương sườn có phân biệt chủng tộc không? Chúa ơi, tôi không nghĩ tới điều đó. Mì? Mì có phải là phân biệt chủng tộc? Tùy thuộc vào loại nào, có thể. Năm mươi nghìn bữa ăn phải không? Cái gì, tất cả đều phải hoàn hảo à? Hãy cho tôi nghỉ ngơi. Được rồi, có lẽ điều này hơi phân biệt chủng tộc một chút. Hoặc có thể nghĩ rằng nó phân biệt chủng tộc chính là đang phân biệt chủng tộc, hoặc có thể là không biết. Tôi thuộc chủng tộc nào? Da trắng có phải là một chủng tộc không, hay nó là bị mất đi chủng tộc? Tôi nên biết điều này.
“Đó không phải là chỗ đậu xe, Chumley. Hãy di chuyển dọc theo. Ở đó có một anh bạn tốt.”
Có lẽ là một chủng tộc. Người da trắng? Được rồi, quá nhiều rồi. Bạn không thể trải qua tất cả những điều này chỉ vì mỗi bữa ăn ngu ngốc. Mà có năm mươi nghìn bữa. Đó là rất nhiều. Bạn không thể suy nghĩ quá nhiều chỉ cho một bữa như vậy. Hãy thử nghĩ về điều gì đó hữu ích. Chỗ bán sườn có mở cửa vào thứ Hai không nhỉ? Nay không phải là thứ Hai. Bạn phải loại bỏ tất cả những suy nghĩ dư thừa và chỉ đưa ra quyết định. Đó là điều mọi người nên làm và khi đó mọi việc sẽ có ý nghĩa hơn. Bạn sẽ không có tất cả sự điên rồ. Toàn bộ vấn đề ở Trung Đông, những thứ đó thật điên rồ. Ngoài ra còn có tin tức thời sự. Còn thể thao thì sao? Chúa ơi.
“Ồ. Ôi. Ối.”
Chết tiệt, tôi cắn phải lưỡi mình à? Chuyện đó xảy ra khi nào? Tôi hy vọng tôi không bị gì cả. Ui ồ, có cảnh sát đấy, bình tĩnh nào. Hành động bình thường. Bình tĩnh (cool)? Bình tĩnh. Anh ấy đang nhìn tôi phải không? Đừng nhìn. Được rồi, anh ấy đi rồi. Mọi người vẫn còn nói từ “cool” đúng không? Thật là một sự cản trở. Thật là một sự cản trở? Những năm sáu mươi, thật là một chuyến đi, đã bỏ lỡ tất cả. Tôi đã nghĩ đến đâu nhỉ? Ồ phải rồi, bản tin thời sự và tất cả tin tức trong vụ việc và tất cả vụ việc trong tin tức. Trời ạ, tôi không thích nghĩ về tin tức, về tất cả những thứ trong bản tin thời sự. Có một điều trên bản tin, có một anh chàng đó đã làm điều đó, không sao cả, nhưng tôi sẽ hắt hơi. Nó đến đấy. Nó đi đâu vậy? Nga? Tin tức Nga, Hy Lạp, Nepal. Nepal? Nó là ở đâu? Ở đó còn có gì nữa? Bangladesh? Bhutan? Thế đấy, Bhutan. Bunai? Đó có phải là một nơi không? Brunei? Đó có phải là một đất nước không? Bhopal. Đó là một thành phố. Đó là nơi họ có thứ đó, thứ khí nhiên liệu độc hại độc ác của công ty.
“Nào mọi người, hãy bước chân nhanh lên một chút. Thưa cô, quý cô đang nghe điện thoại đó, tôi nghĩ cô có thể làm tốt hơn.”
Đánh người đi bộ bị xử phạt thế nào? Tôi có thể chi trả một ít. Chúa ơi, may là không ai có thể nghe được tôi đang nghĩ gì. Họ sẽ nghĩ tôi là một tên khốn. Ôi trời, một tên phân biệt chủng tộc. Trời ơi? Trời ơi. Amen. Amen? Điềm báo. Ô-man. Ô-man? Đó có phải là một đất nước không? Nó luôn ở trong trò chơi ô chữ. Ôman? Omar? Imam? Emir? Thứ gì đó như thế. Emu (Đà điểu)? Con chim không biết bay. Chúa ơi, có khoảng bảy con vật trong số chúng. Cá không bơi được à? Con chó không biết đi? Những từ ngữ trong trò chơi ô chữ. Bạn không bao giờ cần chúng ở bất cứ nơi nào khác. Những tháng theo Lịch Do Thái. Cái gì? Tôi phải ghi nhớ chúng? Còn lại một ô vuông trống ngu ngốc vì tôi không biết tên đệm của con lừa của mẹ vợ Esau? Câm miệng. Tôi có bị phạt vì không biết điều đó không? Nhân tiện tôi muốn mình chơi câu đố chữ giỏi đến mức nào? Như thế nào, giống như người giỏi nhất? Để làm gì? Vậy là tôi phải đi khắp nơi và luôn là người giỏi giải ô chữ nhất? Thật là một sự cản trở. Đủ tốt là đủ tốt. Đó là một phương châm hay. Không phải là một phương châm tuyệt vời, nhưng đủ tốt.
“Đủ tốt là đủ tốt.”
Nghe có vẻ hay, nghe có vẻ thông thái. Trời ạ, bạn có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, bạn không thể lúc nào cũng trở thành siêu bậc thầy về tất cả mọi thứ được. Có thể một hoặc hai thứ, nhưng không phải tất cả. Đủ tốt là đủ tốt.
“Chúa ơi, mùi gì vậy? Có phải tôi không?”
Ồ không, là chiếc xe tải đó, tạ ơn Chúa. Đủ tốt. Đủ tốt là đủ tốt. Đó là một phương châm hay. Phương châm siêu, siêu lừa đảo. In nó trên một chiếc
áo phông. Xăm hình. Ở đâu? Ở đâu đó nơi mà nó sẽ không trông ngu ngốc khi tôi già và béo. Bị cười nhạo trong quá trình khám nghiệm tử thi của tôi. Vai. Không, đó phải là mẹ hoặc một lá cờ hoặc một biểu tượng tiếng Trung Quốc ngầu lòi nào đó, điều gì đó sâu sắc, đừng nói. Thổ dân. Tôi cá là họ có một số biểu tượng thú vị. Thổ dân có phải là người da đen không? Những thổ dân người Úc. Họ trông đen đủi. Người da đen có phân biệt chủng tộc không? Không, đó là tên của một chủng tộc phải không? Da đen (negloid), da trắng (caucasoid), hình thoi (rhomboid), tuyến giáp (thyroid), cơ delta (deltoid). Người Eskimo là gì? Mongoloid? Chúa ơi, đó hẳn là sự phân biệt chủng tộc. Tôi có phải là một người Eskimo phân biệt chủng tộc không? Khuôn mặt của Mike Tyson. Chết tiệt, còn có chuyện về người da đen nữa. Ôi trời, tôi có thích người da đen không? Trời ơi? Ôman? Omar? Omar và Chalky là cùng một người. Hình xăm không đẹp với người da đen. Người da trắng cũng vậy. Chúng trông giống như vết bớt khi sinh. Bỏng. Lẩu phô mai bị cháy. Mẹ sẽ trông như thế nào như trên một hình xăm? Hay một hình xăm trông như nào trên người mẹ? Hoặc một hình xăm hình mẹ trên người mẹ? Tại sao phụ nữ không xăm hình mẹ? Sao tôi lại uống nhiều cà phê thế nhỉ? Tôi thậm chí có thích nó không? Tôi không biết mình thích gì.
“Sai làn rồi, nhạc trưởng.”
Tôi thích chàng trai trẻ Elliot Gould nhưng tôi không thích anh ấy như anh ấy, chỉ là tôi thích anh ấy thôi. Điều đó không có gì lạ. Marlowe, Hawkeye, thứ khác. Cà phê tốt cho tôi. Có lẽ tốt. Có lẽ là tệ. Ồ, bà ấy đây rồi, bức ảnh đó. Chiếc đầm màu xanh lá cây? Đen và trắng. Nơi đó là ở đâu vậy? Câu lạc bộ? Có lẽ. Tôi đã mơ ra nó sao? Bây giờ nó ở đâu? Những chiếc hộp. Chiếc hộp được đánh dấu một cái gì đó. Có thể là những bức ảnh. Tầng hầm, giá đỡ, nồi lẩu phô mai, được kéo ra . Kỳ quặc. Ngứa? Ngứa. Ngứa? Tại sao xương sườn của tôi ngứa? Ồ vâng, xương sườn. Vũ trụ nhắc nhở tôi. Vũ trụ thông minh. Rẽ trái lần kế tiếp. Thực hiện cuộc gọi. Ừ, được rồi. Xương sườn. Xương sườn? Xà bông tắm xơ mướp. Xà bông tắm xơ mướp? Làm thế nào để bạn biết khi nào cần thay xà bông xơ mướp? Chúa ơi, tôi cá là khi những thứ đó trở nên kinh tởm. Bạn không bao giờ muốn nhìn vào bất cứ thứ gì quá gần. Bạn có thể làm sạch chúng không? Có lẽ đun sôi chúng? Xơ mướp luộc. Trông giống như mì. Tôi đói. Tôi đã nghĩ điều gì nhỉ? Ồ đúng rồi, bữa tối. Cái gì sẽ tốt đây? Lẩu phô mai. Lẩu phô mai? Lẩu phô mai. Không, đợi đã…




Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.