14. Alice trong cỗ máy

Hầu hết mọi người tin rằng tâm trí là một tấm gương, phản ánh ít nhiều chính xác thế giới bên ngoài họ mà không nhận ra rằng ngược lại, tâm trí chính là yếu tố chính của sự sáng tạo.

Rabindranath Tagore

“NGAY LÚC NÀY TÔI ĐANG TƯỞNG TƯỢNG, cô chắc hẳn đang cảm thấy hơi giống Alice, đang rơi xuống hang thỏ.”
“Đúng,” Alice trả lời một cách nghiêm túc, “ông có thể nói như vậy.”
“Nó giống như một cái dằm trong tâm trí cô vậy,” người khổng lồ đen đủi không có tóc với đôi mắt như thủy tinh ngồi trên chiếc ghế da tồi tàn đối diện cô nói. Alice nhìn xuống và thất vọng khi thấy chiếc váy tay phồng màu xanh lam, yếm trắng và đôi giày có dây buộc ở mắt cá chân giờ được làm hoàn toàn bằng da đen bóng.
Cái gì giống như một cái dằm trong tâm trí tôi?” cô ấy hỏi. “Và tôi xin hỏi, ông ai? Và tôi cũng có thể hỏi, tôi đang ở đâu không? Và cuối cùng tôi có thể hỏi làm thế nào tôi đến được đây không?”
“Tên tôi là Morpheus,” sinh vật bọc da khổng lồ nói. “Và đây,” anh ấy nói với giọng điệu đầy kịch tính, “là Ma Trận (the Matrix).”
“Và ,” Alice nói với giọng điệu ngang bằng, “Ma Trận là ?”
Đó,” người khổng lồ đầu trọc nói, “chính là câu hỏi.”
“Tôi biết đó là câu hỏi,” Alice có phần bực tức nói, “Tôi vừa hỏi đó thôi.
Làm thế nào tôi đến được đây?”
“Cô chưa bao giờ ở bất cứ nơi nào khác.”
Alice ngó đầu xung quanh để quan sát căn phòng và cảm thấy nó không quá quen thuộc.
“Không phải căn phòng,” nhân vật mới nhất được bổ sung vào trong trí tưởng tưởng vẫn hằng mở rộng của Alice nói, “thế giới, thực tại, cô biết đấy, tất cả mọi thứ.”
Alice ậm ừ, khoanh tay lại và ngồi yên vào sâu cái ghế của mình.
“Cô có vẻ ngoài của một cô bé chấp nhận những gì cô ấy đang nhìn thấy vì cô đang mong đợi mình sẽ thức dậy. Trớ trêu thay, điều này không hề xa sự thật.”
Alice, giống như bất kỳ cô gái giỏi đọc sách nào ở độ tuổi của cô, vốn biết chính xác từ trớ trêu có nghĩa là gì, và việc cô không thể nhớ được kiến thức đó vào lúc này chỉ càng làm tăng thêm sự bực bội của cô. (Nd: trong truyện Alice trong xứ xở thần tiên, xứ xở thần tiên có một hiệu ứng là làm vô hiệu hóa những ký ức cũ, những tri thức cũ của Alice.)
“Hãy để tôi nói cho cô biết tại sao cô lại ở đây,” Morpheus nói, đó là một cái tên mà nếu Alice nhớ không lầm thì nó có nghĩa là Thần của những giấc mơ hoặc Cái Chết bởi sự nhàm chán.
“Xin vui lòng,” Alice nói ngắn gọn, cảm thấy rằng cuộc trò chuyện vốn có thể diễn ra với tốc độ nhanh hơn nhiều.
“Cô ở đây vì cô biết điều gì đó.”
“Chuẩn không cần chỉnh,” Alice nói, cố gắng làm cuộc trò chuyện trở nên vui nhộn hơn vì cô ấy không thể nói chuyện nhanh hơn, được. “Chỉnh thì không còn chuẩn!”
Alice thích âm thanh đó đến nỗi cô đã biến nó thành một bài hát:

Tôi biết rằng cá bay trong nước, 
Và chim bơi trong không trung.
Tôi biết rằng mèo có thể mỉm cười,
Và có thể có tám mạng sống để dành.
Tôi biết bạn không thể thuần hóa được
một con chuột chù, tôi biết rõ điều đó.
Vâng, tôi biết đôi điều đó,
Chuẩn không cần chỉnh!

Tôi biết rùa bay khắp nơi,
Và lợn thường rời khỏi mặt đất.
Tôi biết có rất nhiều sinh vật tò mò,
Và biến mất khi tôi gây ra tiếng động
Tôi biết rằng tôi cộng thêm ông là hai,
Và thế giới chỉ là một vườn thú rộng lớn.
Vâng, tôi biết đôi điều, chuẩn không cần chỉnh tôi biết!

Nhưng điều mà tôi dường như không biết,
Và điều tôi hy vọng sẽ được chỉ ra,
Là nếu ông không thể đi thẳng vào vấn đề,
Hoặc nếu đơn giản là ông không làm thế.
Đó là một điều mà tôi không biết,
Tôi không biết thật đó, chuẩn không cần chỉnh!

“Ừ, những gì cô biết thì cô không thể giải thích được,” Morpheus nói tiếp khi Alice hát xong bài hát của mình. “Cô là một nô lệ. Cô sinh ra trong cảnh nô lệ, một nhà tù mà cô không thể ngửi, nếm hay chạm vào. Một nhà tù cho
tâm trí của cô.”
“Tôi tưởng Người Làm Mũ đã là điên khùng rồi,” Alice nghĩ, vặn vẹo trên ghế, “nhưng sinh vật này mới xứng chiếm giải nhất.”
“Nhưng cô cảm thấy nó,” Morpheus tiếp tục, đáp lại cử chỉ cuộn tay của cô
ấy, “cô cảm thấy nó trong toàn bộ…”
“Nghe này, xin lỗi, nhưng nếu có tôi thô lỗ đến mức không thể tha thứ được khi ngắt lời ông,” Alice nói, không thể tập trung thêm chút kiên nhẫn nào nữa. “Tôi có thể thấy ông đã chuẩn bị một bài phát biểu đáng yêu, nhưng tôi đang tự hỏi liệu nó có quá đau đớn với ông không, nếu như chúng ta có thể bỏ qua những phần không quan trọng để nói thẳng tới cái chính không.”
Alice nghiêng đầu quan sát khi gã khổng lồ sẫm màu bắt đầu lật cuộn qua những tài liệu trong đầu mình bằng lời nói. “…ừ, ừ, chắc chắn rồi, để xem, ừ, có điều gì đó không ổn xảy ra với thế giới này… cô không biết nó là gì… giống như một cái dằm trong tâm trí cô…”
“Đúng!” Alice kêu lên và vỗ tay vui vẻ. “Tôi nghĩ đó chính là lúc tôi bước vào. Và cụ thể thì tại sao tôi lại có mảnh dằm khá khó chịu này?”
“…khiến cho cô phát điên,” sinh vật tò mò hoàn thành câu ngâm tụng của mình.
“Vẫn là cái dằm đó à?” Alice nói. “Ừ, làm tôi hơi phát điên. Vì vậy, liệu chúng ta có thể nói tiếp không?”
“Cô có biết tôi đang nói về cái gì không?”
“Ôi trời ơi!” Alice thầm kêu lên, “sinh vật này còn tệ hơn cả Sâu Bướm vì đã đi thẳng vào vấn đề!” (Nd: Sâu Bướm – the Catepillar – một nhân vật khác trong truyện Alice trong xứ xở thần tiên, người đã hỏi Alice cô là ai và khiến cô lúng túng nhận ra rằng mình không biết mình là ai)
“Chà,” Alice nói bằng giọng nhỏ nhẹ lịch sự nhất của mình, “có lẽ nào là cái Ma Trận mà ông đã đề cập đến từ rất lâu trước đây?”
“Cô có muốn biết nó là gì không?”
Alice duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài trong khi kiềm chế làn sóng khiêu khích đang dâng cao. Cô cho phép mình chớp mắt vài cái trước khi trả lời.
“Vâng, thưa ông Morpheus, nếu điều đó không quá phiền phức.”
“Ma Trận ở khắp mọi nơi, ở xung quanh chúng ta, ngay cả trong căn phòng này. Đó là thế giới đã che mắt cô để làm cô mù quáng trước sự thật.”
“Vầng, okay, nó ổn mà, đúng không?”
“Thật không may,” Morpheus nói, “không có người nào có thể được nói cho biết Ma Trận là gì.”
Morpheus ngừng nói để để hít vào thật sâu rồi đếm từ một tới mười cho tăng phần kịch tính. Alice đã tận dụng cơ hội từ việc đó.
“Chà, có lẽ chúng ta vốn nên nói từ đoạn đó ngay từ lúc đầu, chúng ta khổng thể sao?” Alice nói, không chắc liệu trong tình trạng bực bội hiện tại của mình, cô có thể sử dụng cụm từ chúng ta khổng thể sao như này có chính xác không.
“Cô phải tự nhìn thấy bằng chính mắt của cô mới được.”
“Con đường dài nhất là những con đường dẫn đến sự khởi đầu,” Alice nghĩ và tự nhắc mình viết lại câu đó sau đề phòng trường hợp nó sẽ là câu nói thông thái.
Morpheus một tay cầm viên thuốc màu đỏ và tay kia cầm viên thuốc màu xanh.
“Để tôi đoán,” Alice nói cộc lốc, “một viên làm tôi to hơn và một viên làm tôi
nhỏ đi?”
“Đây là cơ hội cuối cùng của cô,” Morpheus nói. “Sau này, không còn đường quay lại nữa.”
“Chúng ta hãy tiếp tục việc này nhé, chúng ta xẽ làm chứ?” Cô khá chắc chắn rằng mình đã dùng cụm từ chúng ta xẽ này hoàn toàn sai, nhưng cô ấy xẽ không quan tâm.
“Cô uống viên thuốc màu xanh và câu chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ thức dậy trên giường và tin bất cứ điều gì cô muốn tin.”
Alice ngọ nguậy đôi chân nhỏ xíu của mình một cách thiếu kiên nhẫn.
“Cô uống viên thuốc màu đỏ và cô sẽ ở lại Xứ sở thần tiên và tôi sẽ cho cô thấy hang thỏ sâu đến mức nào.”
Alice hơi thất vọng khi một lần nữa nhận ra những cuộc phiêu lưu của riêng mình chỉ là chuyện ẩn dụ về kẻ yếu đuối nhút nhát.
“Hãy nhớ,” Morpheus trịnh trọng nói, “tất cả những gì tôi đưa ra là sự thật. Chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Đó là tất cả những gì Alice tội nghiệp có thể chịu đựng được. Cô không thể kiềm chế được nữa.
“Ông Morpheus thân mến,” cô nói, “giữa hai chúng ta, tôi e rằng chính ông, thưa ông, mới là người không biết hang thỏ sâu đến mức nào. Ông giống như người đã đi qua một thị trấn và nghĩ rằng mình đã đến nơi tận cùng thế giới, trong khi tôi đã đi khắp thế giới và nghĩ rằng mình vẫn chưa rời khỏi nhà. Chính ông, ông Morpheus, mới là người phải nuốt viên thuốc màu đỏ của mình, rồi viên khác nữa, viên khác nữa. Cuộc hành trình ngàn dặm có thể bắt đầu bằng một bước đi nhưng không kết thúc bằng bước đó. Ông đang treo lủng lẳng từ một cái rễ nông, ông bạn dài dòng văn tự của tôi ạ, và tôi khuyên ông nên thả dây ra và tự mình xem hang thỏ sâu đến mức nào.”
Bây giờ, lần đầu tiên Alice để ý đến một chiếc gương soi cạnh ghế của cô ấy. Cô đưa tay chạm vào nó và nhìn những ngón tay của mình biến mất dưới bề mặt gợn sóng.
“Ồ, Tạ ơn chúa!” cô ấy ré lên và dấn thân mình xuyên qua tấm gương để tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình.









Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.