Hôm nay, một thanh niên chơi acid (LSD) nhận ra rằng mọi vật chất chỉ là năng lượng ngưng tụ thành một rung động chậm, rằng tất cả chúng ta đều là một ý thức đang tự trải nghiệm một cách chủ quan, không có cái chết, cuộc sống chỉ là một giấc mơ, và chúng ta là trí tưởng tượng của chính mình. Đây là Tom với thời tiết.
-Bill Hicks
Bucke và Frank đều hơi ngốc nghếch theo cách riêng của họ. Bucke hình dung ra tương lai của chủ nghĩa xã hội, máy bay cá nhân, sự kết thúc của các thành phố, và cuối cùng, một chủng tộc có đạo đức cao hơn sở hữu giác quan vũ trụ, thứ mà ông mong đợi sẽ phát triển ở con người theo thời gian, giống như nhận thức màu sắc, trở thành một khả năng chung của toàn chủng tộc trong vài nghìn năm.
Bucke là bạn và là người ngưỡng mộ Whitman, nhưng không bao giờ đi xa hơn thế. Ông không bao giờ tôn vinh phong cách của Whitman: Người tôn trọng phong cách dạy học của tôi nhất là người mà học theo phong cách đó để phá hủy chính người thầy của anh ta.
Đó là ngón tay chỉ vào mặt trăng. Bucke không thể tôn vinh phong cách của Whitman theo cách đó; ông chỉ có thể khen ngợi và ngưỡng mộ ngón tay. Whitman đang nói với người đọc, với Bucke, với chúng ta, đây là hành trình của bạn:
Không phải tôi – không phải bất kỳ ai khác, có thể đi trên con đường đó thay bạn, Bạn phải tự mình đi trên con đường đó.
Cả Bucke và Frank đều không bao giờ đi trên con đường đó. Cả hai đều dừng lại. Cả hai đều đào sâu và trở thành người phát ngôn tự phong cho một cuộc hành trình mà họ chưa bao giờ thực hiện, đưa ra những phỏng đoán lạc quan và suy diễn về tương lai mà họ sẽ không bao giờ thấy. Liệu có ai trong số họ đúng không? Tôi không biết. Hãy hỏi lại tôi sau vài nghìn năm nữa. Mặc dù cả hai đều không biết điều đó, nhưng câu hỏi mà họ đang cố gắng trả lời tóm lại là: Liệu nỗi sợ hãi có thể được thay thế bằng một tác nhân liên kết khác, thứ có thể giữ cho trạng thái mơ gắn kết với nhau không? Có một cảm xúc cốt lõi nào khác đủ mãnh liệt để giữ cho toàn bộ điều này sáng lên không? Và cả hai người đàn ông này, theo những cách khác nhau của họ, không thực sự hiểu câu hỏi, đều nói là có.
Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi biết Maya khá rõ và tôi không thấy cô ấy mất nhiều hơn một vài con đi lạc đàn, thỉnh thoảng thôi. Một sự chuyển đổi toàn giống loài là một ý tưởng khá hay, nhưng chúng ta có ít lý do để lạc quan và nhiều lý do để bi quan. Thật tuyệt khi nghĩ rằng chúng ta có thể nâng cấp bản thân, và thật thú vị khi thử nghiệm các kịch bản lý thuyết, nhưng thực tế là con người sẽ không bao giờ tiến hóa hoặc vượt qua hoặc phát triển vượt quá trình độ quá khứ và hiện tại của mình.
Nếu điều đó nghe có vẻ tệ với chúng ta, nếu Maya nghe có vẻ như một thế lực xấu xa, nếu các điều khoản mà con người sống trên hành tinh này phải chịu có vẻ quá áp bức hoặc hạn chế, thì chúng ta có thể làm tốt khi lùi lại một bước và đánh giá lại tình hình. Chúng ta đang ở đâu? Nơi này là gì? Đó có phải là một nhà tù đáng khinh bỉ hay một công viên giải trí đáng để khám phá và tận hưởng? Bản ngã có phải là một căn bệnh kinh tởm không? Hay nó chỉ đơn giản là phương tiện cho phép chúng ta ra ngoài và chơi? Khi phải lựa chọn giữa vô ngã và ngụy ngã, cái ngụy ngã bắt đầu có vẻ khá tốt, và việc khinh miệt và ma quỷ hóa nó bắt đầu có vẻ khá vô ơn.
Có thể có những cõi tồn tại khác và có thể cư dân của những cõi cao hơn đó có bản chất tiến hóa hơn, ít đen tối hơn. Có thể toàn bộ cõi giới vật lý/con người này chỉ là cấp độ thô nhất của sự nhận thức bản thân, một trường mẫu giáo trong một mộng cảnh to lớn hơn, tinh tế hơn, nhưng đó không phải là những gì Frank hay Bucke đang nói đến và, ngoài những lý do rõ ràng về cơ chế phủ nhận, tôi không biết tại sao bất kỳ ai lại quan tâm đến việc dự đoán xa hơn. Cuộc sống không ở phía cuối con đường chìm trong sương mù xa xôi của thời gian. Trò chơi đang diễn ra, ở đây, ngay bây giờ, trên cõi giới vật lý/con người. Hầu hết mọi người vượt qua mỗi ngày của họ bằng cách tin rằng nếu họ không phá vỡ quá nhiều quy tắc, họ sẽ tự động được thăng tiến lên cấp bậc cao hơn; có thể là một cuộc đời lên thẳng lên tới đỉnh cao hoặc leo lên nhiều bước nhỏ hơn. Điều này đến với chúng ta từ Bộ Chần Chừ Và Trì Hoãn của Maya, nơi thúc đẩy giáo điều về sự phủ nhận hợp lý và chủ trương không xâm lược được áp dụng, và phương châm là Lắc Cái Nôi, Chứ không phải con thuyền.
Lily Tomlin nói rằng vấn đề của việc sống trong cuộc đua chuột là ngay cả khi bạn thắng, bạn vẫn chỉ là một con chuột. Theo cách nghĩ của tôi, vấn đề của việc sống trong cuộc đua loài người là ngay cả khi bạn thắng, bạn vẫn là một con người. Với tư cách một chủng tộc, hãy giả vờ rằng chúng ta không chỉ cần một hoặc hai thay đổi nhỏ để đạt đến sự hoàn hảo, mà là cần một cuộc lột xác ngoạn mục. Giả sử, để tranh luận, rằng nhân loại hiện tại không hề gần với thứ nó có thể trở thành, rằng chúng ta không hề ở gần thứ chúng ta có thể trở thành, rằng chúng ta đang sa lầy một cách bệnh hoạn ở điểm tận cùng của quang phổ tiềm năng. Có vẻ như ánh sáng của ý thức con người đang ở mức thấp nhất có thể và không thể bị mờ đi thêm nữa, vì vậy ít nhất cũng có lý do để lạc quan: nó không thể tồi tệ hơn được chút nào nữa. Có lẽ nó chỉ cần sáng hơn một chút, chỉ một chút thôi, rồi một điểm tới hạn tích cực nào đó sẽ đạt được và mọi thứ sáng lên như ban ngày và những thời kỳ đen tối này chỉ được nhớ đến vì sự tan rã chậm chạp của thép và bê tông. Con người có thể bò ra khỏi những hố đen không ánh sáng của tôn giáo và tâm linh theo cách mà tổ tiên xa xưa của chúng ta bò ra khỏi đại dương và một phiên bản nào đó của Thế Giới Mới điên rồ của Frank có thể tiến hóa, nơi có những con người hòa nhập, đồng cảm/cảm thông, tỉnh táo/nhận thức, sử dụng toàn bộ bộ não, hoàn toàn có ý thức, mở mắt, không sợ hãi. Tôi nghi ngờ điều đó, nhưng nếu điều đó xảy ra, nó sẽ chỉ xảy ra bằng cách đưa mọi người qua cánh cửa mà Frank đã nhìn thấy, và không còn nghi ngờ gì nữa, trong tất cả những sáng tạo đã biết, thứ duy nhất có thể được gọi là Chìa Khóa Vàng, có thể cung cấp quyền truy cập tự do và dễ dàng cho mọi người, là LSD.
Đó là một trong hai bài học quan trọng mà chúng ta có thể rút ra từ giai đoạn gây ảo giác này trong lịch sử của chúng ta, những năm một chín sáu mươi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta đang ở giai đoạn tồi tệ nhất của quang phổ tiềm năng. Mọi Tom, Dick và Mary đều du lịch tới phần còn lại của quang phổ và họ đã ghi chép lại rất kỹ và đó là những gì chúng ta đã học được. Bạn không cần phải “trên xe buýt” để hiểu điều này, bạn chỉ cần đến bất kỳ thư viện hoặc hiệu sách nào có đủ sách và dành một giờ để tự mình xem; có những phạm vi cao của ý thức mở ra cho chúng ta, và từ đó, phạm vi hẹp mà chúng ta sống và chết hầu như không được coi là ý thức.
Trợ lý và biên tập viên của tôi cảnh báo tôi rằng mọi người không thích nghe thấy bản thân mình bị miêu tả một cách tiêu cực như vậy. Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người, nếu họ dành một phút để ngồi xuống và thực sự suy nghĩ về điều đó, sẽ khóc nức nở vì vui sướng khi phát hiện ra rằng những gì họ gọi là cuộc sống thực ra chỉ là mức sống tối thiểu và rằng có vô vàn điều hơn thế nữa trong toàn bộ sự việc này hơn là mấy thứ họ được dẫn dắt để tin.
Chỉ để cho bạn một ý tưởng nhỏ nhất, hãy nghĩ về tất cả thời gian, công sức và năng lượng mà bạn đã bỏ ra để thể hiện bản thân mình ra thế giới, để đóng vai của mình, để là chính bản thân bạn. Sau đó, khi bạn đã có chút đánh giá cao về những gì liên quan, hãy tưởng tượng rằng bạn không còn làm điều đó nữa. Hãy tưởng tượng nếu bạn có thể ngừng là chính mình và chỉ hiện hữu thôi. Đó là một cách nói gián tiếp để nói về điều gì đó thực sự cốt lõi đối với toàn bộ chủ đề này. Cuộc sống của bạn sẽ khác như thế nào nếu bạn không còn phải liên tục triệu hồi bản thân mình vào cuộc sống từng khoảnh khắc và chỉ hiện hữu thôi? Và, ở mặt bên kia của đồng xu này, bạn có nghĩa vụ phải phản ánh người khác trở lại với họ như cách họ phản ánh bạn trở lại với bạn. Sẽ thế nào nếu bạn phá vỡ giao ước xã hội này về việc tin vào bản ngã của nhau? Sẽ thế nào nếu bạn có thể từ bỏ hai hoạt động tiêu tốn toàn bộ năng lượng này? Sẽ thế nào nếu bạn rút hết năng lượng khỏi nhân vật hư cấu mà bạn đóng? Và bây giờ, sẽ thế nào nếu mọi người đều làm như vậy?
Sao đó thì sẽ thế nào?
Điểm mà Frank cố gắng nhấn mạnh với tôi hết lần này đến lần khác, điểm mà ông ấy dường như thấy khó hiểu nhất, khó chịu nhất, là những phạm vi ý thức cao hơn đang bị phủ nhận mới chính là bản chất của con người chúng ta. Chúng là bản thể vô hạn và không giới hạn của chúng ta, và chúng đã tự đóng sập cửa lại với chính chúng ta ngay tại thời điểm lịch sử khi nó lần đầu tiên mở ra với chúng ta.
“Đó là tất cả những gì liên quan đến điều này,” ông thường lặp lại. “Mỗi nền văn hóa trong lịch sử đều có phương pháp riêng để tiếp cận sự vĩ đại bên trong, nhưng nó luôn bị giới hạn trong số ít, giới tinh hoa, những cư sĩ, pháp sư và những người tương tự, nhưng giờ đây, lần đầu tiên, chúng ta có thể làm cho nó trở nên tự do và dễ dàng tiếp cận với tất cả mọi người—tất cả mọi người. Sự kiện quan trọng nhất trong lịch sử loài người và điều gì đã xảy ra? Cả thế giới nổi dậy chống lại nó.”
Để lại cho chúng ta một loạt các phương pháp mà chúng ta hiện có, các phương pháp mà Maya không thèm kiểm soát vì chúng không gây ra mối đe dọa nào; trên thực tế, chúng không hiệu quả đối với mục đích sử dụng đã nêu và hoàn toàn phù hợp với việc duy trì ảo tưởng, đến nỗi chúng ta có thể biết chắc chắn chúng xuất phát từ dòng nhánh nào tới với ta.
Điều này đưa chúng ta đến bài học quan trọng hơn mà thập niên 60 mang lại: Maya. Mặc dù chúng ta thấy cô ấy ấn tượng như thế nào khi chúng ta bận tâm nhìn, chúng ta chỉ thấy cô ấy ở trạng thái thoải mái nhất. Không phải đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nghiêm trọng nào, cô ấy chỉ hoạt động ở mức độ sẵn sàng tối thiểu. Cô ấy giống như một người khổng lồ đang ngủ có thể làm công việc của mình mà không cần cảnh giác hơn những người mà cô ấy giám sát. Nhưng khi một nỗ lực trốn thoát được thực hiện có khả năng giải thoát những người bị giam giữ với số lượng lớn, một sự kiện mà chúng ta chỉ thấy duy nhất một lần, thì người quan sát tinh ý sẽ được đền đáp bằng một cái nhìn thoáng qua về những điều mà Maya thực sự có khả năng làm; một cảnh tượng rất ấn tượng. Có lẽ chỉ mang một phần nhỏ sức mạnh tấn công của mình để chịu đựng, cô ấy đóng sầm cửa lại, niêm phong chặt chẽ, trát vữa để nó không còn tồn tại nữa và dán nhãn khu vực bị ô nhiễm phóng xạ để bầy đàn tránh xa, thực sự khiến nhân loại điên cuồng chống lại điều duy nhất có thể, với khuôn mặt nghiêm túc, được gọi là con đường thực tế để cứu rỗi. LSD đã cung cấp một cuộc tấn công nghiêm trọng duy nhất chống lại Maya và không có nhiều sự ồn ào hay phiền toái, cô ấy đã vượt qua thử thách và dập tắt cuộc nổi loạn, đập tan nó như một con bọ và chìm vào giấc ngủ nhẹ của mình. Cô ấy đã biến những chất gây ảo giác thành ác quỷ, quỷ dữ và tội đồ một cách hiệu quả đến nỗi chúng ta đang ở đây, vài thập kỷ sau, và tất cả những gì thực sự có thể nói về cơ hội giải thoát duy nhất của nhân loại là một lỗ hổng trên bức tường đã được đưa ra để người quản giáo chú ý và nhanh chóng sửa chữa.
Một đất nước trẻ với chủ nghĩa duy tâm vô hạn, tầm nhìn đầy chất thơ và sự giàu có gần như vô hạn, bùng cháy với những từ ngữ như tự do, mở rộng và khám phá, với những cụm từ như tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng, và những quyền bất khả xâm phạm, và mưu cầu hạnh phúc; đó là nơi, Frank nói, nơi những điều tốt đẹp có thể xảy ra.
“Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đâu có là gì khác ngoài một cuộc nổi dậy?” ông hỏi. “Đó là một sắc lệnh cách mạng; một phản ứng đối với cái mà nó gọi là chế độ chuyên chế tuyệt đối. Đó là một lời tuyên chiến. Ngày nay tinh thần đó đang ở đâu? Nó không tồn tại. Tôi là bằng chứng của điều đó. Nếu tôi không bao giờ đứng lên và nói điều gì đó, thì ai sẽ làm? Chúng ta là một dân tộc đã bị đánh bại, tan vỡ. Chúng ta là nô lệ.”
Đôi khi ông ấy nói như thế.
“Bất cứ khi nào bất kỳ hình thức chính quyền nào phá hoại những mục đích này,” ông tiếp tục, nâng ly, “thì người dân có quyền thay đổi hoặc bãi bỏ nó, và thành lập chính quyền mới.”
“Tuyên Ngôn Độc Lập?” Tôi hỏi.
Ông gật đầu một cách trịnh trọng với tiếng ợ khe khẽ.
Cách mạng là sự lật đổ một kẻ áp bức bạo ngược. Cho dù là cá nhân hay tập thể, đó là biểu hiện cuối cùng của sự bất mãn. Các cuộc cách mạng bắt đầu nhỏ và dựa vào chiến thuật du kích. Chúng bắt đầu với những kẻ âm mưu phản bội họp trong các nhà kho và phòng sau. Kẻ thù mà những người nông dân kiêu ngạo này phải đối mặt bao gồm các chính phủ đã thành lập, quân đội thường trực, tòa án, trật tự đã thành lập, gia đình sợ hãi, báo chí và một bộ máy tình báo có khả năng diệt trừ cuộc nổi loạn trước khi nó vượt ra ngoài giai đoạn dùng chĩa ba và súng bắn chim.
Tất nhiên, khi đó chỉ là xung đột giữa những công dân bị áp bức và chính quyền áp bức của họ, hoặc giữa tù nhân và nhân viên nhà tù, thì đó chỉ là cái bóng mơ hồ của tiến trình cách mạng thực sự; tuyên bố độc lập cá nhân, nỗ lực đấu tranh giành tự do của cá nhân, là cuộc chiến tranh thực sự mà mọi cuộc chiến khác chỉ là cái bóng.
Nếu bạn là kẻ áp bức bạo ngược, nhiệm vụ của bạn là tránh một cuộc nổi loạn và duy trì trật tự. Điều đó thực sự không khó khăn lắm vì chúng ta, những người dân, thực sự muốn bị áp bức. Chúng ta chỉ không muốn nó trở nên quá khó chịu đến mức chúng ta muốn chết hơn là tiếp tục bị áp bức. Nghệ thuật và khoa học của sự áp bức bạo ngược là trói buộc tinh thần, nhưng không quá nhiều đến mức cái chết trở nên đáng yêu hơn là sự ràng
buộc liên tục. Như những vị cha đẻ sáng lập nước Mỹ đã biết, thật dễ dàng để ngăn cản mọi người lựa chọn cái chết:
“…tất cả Kinh nghiệm đã chỉ ra rằng, trong khi Cái Ác vẫn có thể chịu đựng được, Nhân Loại có xu hướng chịu đựng nhiều hơn, còn hơn là tự sửa lại mình bằng cách xóa bỏ những Hình Thức mà họ đã quen thuộc.”
-Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ
Tuy nhiên, trong cuộc cách mạng với chất gây ảo giác của Frank, vấn đề không phải là chế độ hiện tại quá áp bức mà là chế độ mới vượt trội đến mức khó tin đến mức điều kiện hiện tại trông giống như cuộc sống trong quan tài khi so sánh với nó. Đó là lý do tại sao cuộc cách mạng nhỏ của thập niên 60 đã bị dập tắt và chết; không phải vì Maya bất khả chiến bại, mà vì cái ham muốn, cái tác nhân thay đổi, rất yếu. Và nếu chúng ta có thể hiểu tại sao điều đó đã khiến nó thất bại ngay từ đầu, chúng ta cũng có thể hiểu tại sao bất kỳ nỗ lực nào nhằm khởi động một cuộc cách mạng cá nhân bị thúc đẩy bởi ham muốn thay vì bị thúc đẩy bởi sự bất mãn không thể chịu đựng cũng sẽ thất bại tương tự, và tại sao cuộc cách mạng của Frank lại thất bại còn cuộc cách mạng của Lisa lại thành công.
Cuộc cách mạng cá nhân được thúc đẩy bởi năng lượng cảm xúc có cường độ tinh khiết nhất. Cường độ đó đến từ sự tập trung và loại năng lượng cảm xúc tập trung đó không giống như tình yêu hay sự tĩnh lặng hay lòng trắc ẩn. Nó giống như cơn thịnh nộ sôi sục hoặc chứng loạn thần nghiêm trọng. Đó là một sự thật xấu xí của một công việc xấu xí, nhưng đó là cách nó hoạt động. Sự bất mãn tới mức tự tử; đó là cách các cuộc cách mạng giành chiến thắng và đó là lý do tại sao chúng hiếm khi có được chiến thắng. Tên lửa không được phóng vào không gian khi tụng kinh và cầu nguyện, và việc thoát khỏi lực hấp dẫn của bản ngã đòi hỏi một lực nổ tương đương. Chúng ta phải lấy tất cả năng lượng cảm xúc mà chúng ta thường phát ra theo hàng ngàn hướng để giữ cho các nhân vật trong trạng thái mơ của chúng ta hoạt động và tập trung vào một điểm duy nhất. Được ăn cả ngã về không.
Đây là kiểu chuyện mà Frank và tôi thỉnh thoảng thảo luận. Ông ấy đã dành cả cuộc đời lặng lẽ tự hỏi cuộc cách mạng yêu dấu của mình đã sai ở đâu, tại sao sự siêu việt của giống loài dựa trên LSD mà ông ấy đã chứng kiến lại kết thúc một cách thảm hại như vậy. Tôi biết ông ấy đã hiểu rõ hơn mọi chuyện khi thảo luận với tôi, nhưng tôi không nghĩ điều đó khiến ông ấy vui hơn. Theo cách ông nhìn nhận, chiến tranh đã kết thúc, những người tốt đã thua, và lịch sử được viết bởi những kẻ chiến thắng.
Các tôn giáo và hệ thống tín ngưỡng chuẩn mực, dù là chính thống hay không chính thống, dòng chính hay lập dị, đều có tác dụng giữ cho bầy đàn đoàn kết và không đi tới đâu một cách chậm rãi theo một trật tự nhất định. Cho dù chúng ta tin vào điều gì đó hay tin rằng chúng ta không tin vào bất cứ điều gì thì cũng không có gì khác biệt. Tất cả các tín ngưỡng đều là cùng một niềm tin. Chỉ có bầy đàn.
Luôn có những kẻ không bằng lòng với bầy đàn và tìm kiếm thứ gì đó hơn là sự lê bước, chăn thả và làm tình một cách vô thức. Chúng tách mình ra và tạo thành những đàn nhỏ đi riêng nhưng song song, chỉ độc lập về niềm tin và vẻ bề ngoài. Cũng có những kẻ lạc lõng và lạc loài thỉnh thoảng, nhưng mẹo để giữ đàn rời rạc với bầy đàn, người chăn cừu tốt biết, là để chúng đi lạc. Chúng sẽ không đi xa. Chúng sẽ đi đâu? Những gì thường được coi là bầy đàn thực ra chỉ là bầy đàn cốt lõi. Có một bầy đàn lớn hơn, rải rác hơn, trở nên rõ ràng hơn khi độ cao của chúng ta tăng lên và góc nhìn của chúng ta mở rộng. Những con ở rìa ngoài cùng, ở hai bên hoặc xa phía trước, cũng là một phần của bầy đàn không hề kém hơn so với những con ở trung tâm, chúng chỉ đang đắm chìm trong một chút tự mãn ích kỷ. Lùi lại đủ xa và chúng ta thấy rằng mọi con đều đang lê bước theo cùng một hướng vô định với cùng một tốc độ xáo trộn, và ý tưởng về một nhà thám hiểm cấp tiến hoặc mang tính cách mạng hoặc táo bạo chẳng qua chỉ là một sự tự phụ nhỏ nhen. Không hề có nhà thám hiểm, không có tinh thần thám hiểm, không có lòng can đảm, không có tự do hay tình yêu tự do.
Chỉ có bầy đàn mà thôi.
Thỉnh thoảng có một con thú rời khỏi đàn. Không bao giờ là một nhóm hoặc thậm chí là một cặp. Nơi mà có nhiều hơn một con, thì ở đó là bầy đàn. Chúng chỉ đi, khi chúng đi, đi từng con một. Và chúng đi đâu? Xuống bờ vực, tất nhiên rồi. Còn đi đâu nữa? Chỉ có hai lựa chọn: ở với bầy đàn hoặc đi xuống bờ vực.
Chỉ có bầy đàn thôi.
Và không có bầy đàn.
Tôi đã nói rằng khi còn trẻ, tôi chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ ai mà tôi muốn trở thành. Không chỉ là tôi không quen biết ai như vậy, mà còn không biết có bất kỳ ai. Không có thành công nào trông giống như thành công đối với tôi, không có thành tựu nào có vẻ đáng bận tâm. Điều duy nhất tôi nhớ là mình đã nghĩ rằng một cách tốt để sống cuộc đời mình có thể là trở thành một nhà thơ thất bại; giống như một gã ngốc ở làng nhưng không có trách nhiệm công dân. Ý tưởng trở thành một nhà thơ thành công không có gì hấp dẫn, nhưng trở thành một nhà thơ thất bại lại có cảm giác dễ chịu. Một cuộc cách mạng của một người; chắc chắn sẽ thất bại, nhưng vì một mục đích tốt đẹp. Dù sao, khi nghĩ về điều đó bây giờ, tôi nghĩ tôi thích những gì Frank và Bucke đã làm – hoặc gần như đã làm, hoặc đã cố gắng làm, hoặc nghĩ về việc bắt tay vào làm – với cuộc sống của họ và những giấc mơ khôn ngoan, ngốc nghếch, bất khả thi của họ. Họ là những nhà thơ thất bại theo cách mà tôi muốn nói, và nếu cuộc đời tôi đi theo một cách khác, tôi nghĩ tôi sẽ bằng lòng với việc là người giống như họ.