14. Trong vương quốc của những kẻ mù

Hành trình tâm linh không bao gồm việc đến một điểm đến mới, nơi một người đạt được những gì anh ta không có, hoặc trở thành thứ anh ta không phải là. Nó bao gồm việc làm tiêu tan sự vô minh của chính mình về bản thân và cuộc sống, và gồm sự phát triển dần dần của sự hiểu biết đó, thứ mà đã bắt đầu sự thức tỉnh tâm linh.
-Aldous Huxley


Ở VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG KẺ MÙ, thằng chột mắt là thằng khờ. Anh ta là một con bướm giữa những con sâu bướm, một ma cà rồng giữa những con người, một kẻ ngốc một mắt trong vùng đất của những nhà thông thái không có mắt. Anh ta không cao siêu, không quyền lực, chỉ lạc lõng; một người lạ ở một vùng đất xa lạ. Tại sao anh ta vẫn nán lại? Anh ta nên làm gì? Lên tiếng? Dạy bảo? Đóng vai người thông thái? Người chột có thể nói gì với người mù bẩm sinh? Tại sao cần nói bất cứ điều gì? Anh ta muốn cho họ cái gì hay muốn cái gì từ họ? Kẻ mù vốn không biết tí gì về mắt. Họ không biết gì về thị giác, và những người nghĩ rằng họ biết, thì là biết sai. Tại sao phải nói bất cứ cái gì cơ chứ? Tại sao người sáng mắt phải thêm tiếng nói của mình vào tiếng ồn ào của những kẻ mù lòa đang tuyên bố rằng mình nhìn thấy, và những người đã được giải thoát bởi chân lý, có được tự do kể một câu chuyện cổ tích hay hơn không? Tại sao phải thực hiện một nhiệm vụ vô ích và vô ơn như vậy? Người sáng mắt có thể bắt đầu với thái độ kiên nhẫn trước thái độ hoài nghi của người mù, nhớ rằng bản thân anh ta đã từng ở trong tình trạng mù và mù gấp đôi như vậy, nhưng tính độ lượng sẽ sớm hao mòn. Việc nuông chiều nhu cầu của bản ngã được cảm thấy mình thông minh và có khả năng phân biệt thật là mệt mỏi và chỉ giúp vạch trần sự điên rồ của những động cơ mang tính vị tha.

Hoặc là như vậy tôi có thể tưởng tượng. Tôi không bị thúc đẩy bởi lòng vị tha hay kết quả, vì vậy việc nhìn thấy Maya duy trì sự kìm kẹp của cô ấy đối với một nền nhân loại vô thức không khiến tôi cảm thấy có gì sai lầm. Tôi làm việc cho vũ trụ, cho những cuốn sách này, vì vậy bất cứ điều gì phục vụ cho chúng cũng đều là phục vụ cho tôi.

*

“Được rồi,” Lisa nói vài phút sau đó, ngồi vào chiếc ghế dài bên cạnh tôi với cuốn sổ và cây bút của cô ấy, “vậy anh nghĩ tại sao điều đó lại xảy ra? Việc anh bị tai nạn xe máy có ích lợi gì? Anh nói rằng anh biết ngay lập tức trong khoảnh khắc đầu tiên rằng nó sẽ không tệ. Đó chính là vấn đề đúng không?”
Tôi lắc đầu để giải tỏa. Không có hiệu quả rồi.
“Bất cứ khi nào tôi tự hỏi tại sao điều gì đó lại xảy ra.” Tôi nói với cô ấy. “Đầu tiên tôi nghĩ tới những cuốn sách này. Liệu nó có giúp ích được gì cho những cuốn sách không? Trong trường hợp này, bị tai nạn xe máy và bị chấn thương một chút, câu trả lời chắc chắn là có.”
“Có sao?”
“Đúng vậy, và cô đã cho tôi thấy điều đó.”
“Tôi?”
“Cô đã đề nghị giúp tôi với cuốn sách, vì vậy tôi đã đưa cho cô bản thảo sơ bộ của một chương về cách thức hoạt động của trạng thái hòa nhập thực sự, đó là những gì tôi đã nghiên cứu trong vài ngày qua. Cô không thỏa mãn với những gì tôi đã viết đến đây, vì vậy cô đã yêu cầu một ví dụ và đó là nó, trích ra từ các tiêu đề của ngày hôm nay. Vụ tai nạn là cách hoàn hảo để diễn đạt những gì tôi đang cố gắng nói trong bản nháp thô đó. Tôi thậm chí còn chưa thực sự nghĩ về nó cho đến khi cô yêu cầu một ví dụ. Có nhìn ra thứ kiểu này nó tự xây dựng như thế nào không?”

Cô lắc đầu không. Tôi lại lắc đầu. Tôi chỉ đang sắp xếp những thứ này lại với nhau khi tôi nói, vì vậy tôi cần bộ não của mình ngừng đập/ vo ve. Nó không chịu dừng lại.
“Vụ tai nạn không chỉ phục vụ cuốn sách,” tôi nói, “mà cái cách vụ tai nạn phục vụ cuốn sách cũng phục vụ cuốn sách.”
Cô ấy trông thậm chí còn bối rối hơn. Tôi vòng lại.
“Khi cô đọc những trang đó,” tôi nói, “cô đã nghĩ gì?”
“Nó hay,” cô nói. “Hơi khô khan. Tôi có thể nói đó là một bản nháp.”
“Phải, đó là một công việc đang được tiến hành. Đó là cách tôi tìm ra những gì tôi muốn nói và liệu điều đó có đáng nói hay không. Bản thân việc viết lách là một phần của tôi trong quá trình này. Tôi làm phần của mình và vũ trụ làm phần của nó. Được chứ?”
“Được,” cô nói.
“Vì vậy, tôi đã đưa cho cô những trang đó và cô đã yêu cầu một ví dụ, điều này khiến tôi nhớ đến vụ tai nạn xe máy và khiến tôi nhận ra rằng đó thực sự là một cách phù hợp hơn nhiều để diễn đạt kiến ​​thức này. Mọi thứ mà tôi đã cố gắng nói trong bản nháp sơ bộ đó đã được tóm tắt ngay tại đó trong khoảnh khắc đầu tiên của vụ tai nạn.”
“Vậy trước đó thì anh đã nghĩ tại sao vụ tai nạn đó lại đã xảy ra?”
“Tôi không còn là một đứa trẻ nữa và không nên cưỡi một chiếc Triumph cũ nát trên khắp Mexico. Điều đó đã xảy ra rất rõ ràng. Tôi đã dự định đi xe máy đến Puerto Vallarta vào tuần tới, nhưng tôi nghĩ những ngày đó đã qua rồi.”
“Tạ ơn Chúa,” cô nói, “mặc dù tôi không chắc chiếc Pinto có tốt hơn nhiều không. Vậy anh đã nghĩ là vụ tai nạn chỉ là một lời cảnh báo để anh ngừng chạy những chiếc mô tô cũ ở Mexico?”
“Tôi thực sự vẫn chưa triển khai suy nghĩ theo hướng đó. Tôi vừa quay lại đây và ngồi xuống vài phút trước khi cô xuất hiện.” Tôi trả lời. “Dù sao thì, cô đã đến và hỏi về việc giúp đỡ và rồi chúng ta ở đây.”
“Vì vậy, theo một cách nào đó,” cô nói, “tai nạn xe máy giống như một sự trùng hợp hạnh phúc.”
“Vâng, và theo cách đó, cuộc đời tôi chỉ là một chuỗi dài những sự trùng hợp hạnh phúc. Một sự trùng hợp là chuỗi các sự kiện sắp xếp không theo kế hoạch, mọi thứ xảy ra theo cách dường như đã được lên kế hoạch, mặc dù đó chỉ là một sự ngẫu nhiên. Trong trường hợp của tôi, tôi không thấy phần ngẫu nhiên, chỉ thấy phần được lên kế hoạch, sự liên kết, sự mạch lạc. Không chỉ thỉnh thoảng, mà là mọi lúc, chắc chắn hơn cả bình minh. Vì vậy, vâng, đó là một sự trùng hợp hạnh phúc từ góc nhìn mắt nhắm, nhưng từ góc nhìn mắt mở, sự liền lạc này ở mọi nơi, mọi lúc. Giống như tôi sống lơ lửng trong một mạng lưới các đường dây vô hình, và mặc dù tôi không thể nhìn thấy chúng, nhưng tôi biết chúng ở đó, và tôi đã học được cách hòa nhập với chúng. Chúng luôn ở đó, và nếu một ngày nào đó chúng không còn ở đó, tôi sẽ bằng lòng ngã xuống.”

Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc. Cô ấy viết. Tôi thả mình vào một trạng thái mơ hồ.

*


Buổi chiều nhẹ nhàng chuyển sang đầu buổi tối. Lisa làm việc với các ghi chú của cô ấy và đặt câu hỏi. Tôi lơ lửng trong trạng thái lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê, vui vẻ ngắm hồ bơi và những khung cảnh xa xăm, cưng nựng Maya và lên xuống theo từng làn sóng đập mạnh chuyển động chậm bắt đầu trong đầu tôi và tỏa ra bên ngoài. Thỉnh thoảng Lisa đặt một câu hỏi để bắt đầu một cuộc đối thoại mới, tiếp theo là tạm nghỉ để cô ấy ghi chú thêm.

“Nó luôn hoạt động theo kiểu này à?” Cô ấy hỏi. “Cách anh viết ấy? Ý tôi là cách anh làm việc với chương mà anh đã cho tôi xem?”
“Khá thường xuyên.” Tôi nói. “Tôi làm việc để viết một cái gì đó trong một thời gian và tôi gần như đã viết được đúng chính xác, nhưng không hoàn toàn, nhưng đó là mức độ tôi có thể làm được. Sau đó, một điều gì đó xảy ra, điều chính xác vào đúng thời điểm, và các thang đo biến mất và toàn bộ sự việc đơn giản trở nên rõ ràng. Sợi vải cuối cùng được dệt vào đúng vị trí một cách kỳ diệu và chỉ khi đó cô mới thấy toàn bộ tấm thảm là một thể thống nhất, duy nhất và cô cảm nhận trong sự trọn vẹn của nó. Đó cũng luôn là trải nghiệm của tôi với Spiritual Autolysis. Rất nhiều công việc đã được bỏ ra để xây dựng đống bàn chải khổng lồ này, nhưng phải cho đến bước cuối cùng, một tia lửa nhỏ bí ẩn phát ra từ một hướng bất ngờ nào đó và đốt cháy toàn bộ nếu cô thực sự thành thạo nó. Toàn bộ ngọn núi vô minh thành tro bụi. Trong cuốn sách, nó thanh lọc và đem những thứ cần thiết vào sự tập trung và cô chỉ còn lại tài liệu hay.”
“Và đó là những gì đã xảy ra ở đây?”
“Đó là những gì đang xảy ra ở đây. Tôi đã cố gắng hết sức, viết những trang đó, nghiên cứu nó để hiểu những gì tôi đang cố gắng nói và tại sao, và đó là những gì tôi làm được. Sau đó, cô đã đóng vai trò của mình và cho tôi thấy những gì tôi đã không thấy, rằng vụ tai nạn xe máy đã cung cấp một cách hoàn hảo để diễn đạt những gì tôi đang cố gắng nói. Mảnh ghép đã rơi hoàn hảo vào vị trí và câu đố đã được giải. Hãy ghi chú đi, tôi sẽ bắt đầu lại và sau vài giờ nữa tôi sẽ phải có bản viết hoàn thành đúng ý nghĩa của nó.”
“Được rồi,” cô ấy nói, “Tôi có thể thấy tất cả những điều đó, nhưng làm thế nào nó vẫn còn đang xảy ra?”
“Bởi vì câu chuyện không chỉ là về vụ tai nạn và các cuộc thảo luận của chúng ta sẽ thay thế chương sách đó. Cách mà toàn bộ quá trình này diễn ra cho thấy một khía cạnh lớn hơn của quá trình, từ đó cung cấp một đóng góp quan trọng và cần thiết cho cuốn sách .”
“Anh đang khiến tôi không theo kịp một chút. Vụ tai nạn cung cấp điều đó sao?”
“Vụ tai nạn nắm bắt và củng cố các chủ đề mà tôi đã cố gắng thể hiện trong chương mà tôi đã đưa cho cô.”
“Tôi hiểu rồi,” cô nói. “Và tôi đã đóng một vai trò trong tất cả những điều này?”
“Cô vẫn đang đóng đấy. Cô đang làm phần của cô, tôi đang làm phần của tôi, vũ trụ đang làm phần việc của nó, và bây giờ cuốn sách sẽ có những gì nó cần; rõ ràng và minh họa sống động về trải nghiệm hiểu biết trực tiếp của tôi và về ý của tôi khi nói về quá trình đồng sáng tạo và vũ trụ đặt ra những cuốn sách cho tôi. Thứ vốn đã chỉ là những trang giấy giải thích tẻ nhạt, vô hồn giờ đây sẽ trở nên năng động và mang tính cá nhân với một vụ tai nạn xe máy nguy hiểm, vết thương của tôi và sự quan tâm cảm động của cô, việc lạm dụng thuốc của tôi, cuộc đối thoại của chúng ta và tất nhiên, ngôi sao của chương trình, chính quá trình này. Những cuốn sách luôn tìm ra cách như thế. Điều chính xác đúng vào đúng thời điểm. Tất nhiên, không chỉ những cuốn sách, tất cả mọi thứ đều vậy, nhưng hiện tại chúng ta đang chỉ xem xét tới những cuốn sách.”
“Nhưng làm thế nào để anh tìm hiểu phần của mình? Làm thế nào mà anh biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm? Làm sao anh biết toàn bộ sự việc hoạt động như thế nào?”
Tôi tự hỏi về điều đó trong giây lát.
“Tôi cho rằng nó giống như sự thăng bằng. Nếu ai đó với cơ chế giữ thăng bằng chưa phát triển hỏi cô làm thế nào cô có thể đứng dậy và giữ thăng bằng mà không bị ngã, cô không thể nói với họ. Đó chỉ là điều hoàn toàn tự
nhiên đối với cô; nó đã phát triển bên trong cô những năm đầu đời mà không cần nỗ lực hay có sự ý thức của cô. Nó đơn giản và hiển nhiên đối với cô đến mức cô không thể hiểu tại sao lại có người hỏi về nó, nhưng đối với người không có cơ chế cân bằng, nó dường như phức tạp đến khó tin, thậm chí có thể là điều kỳ diệu hoặc ma thuật.”
Cô ấy gõ bút lên bàn với vẻ hơi bực tức.
“Và đây là một điều gì đó anh đã quen?” cô ấy hỏi một cách ngờ vực. “Cách mà toàn bộ vụ này đang diễn ra, với vụ tai nạn và tôi và mọi thứ?”
“Đây là cách mọi thứ vận hành trong thế giới của tôi. Đây là trải nghiệm của tôi về trạng thái mơ. Không chỉ thỉnh thoảng, mà là mọi lúc. Đây là cách vận hành hòa nhập, tao nhã, trơn tru và dễ dàng, không góc cạnh thô ráp, không khoảng trống hay góc nhọn. Nó luôn như thế này. Tôi làm phần của mình và vũ trụ làm phần của nó và mọi thứ chỉ chảy vào một hợp lưu dễ dàng. Đây luôn là cách các cuốn sách hoạt động. Đây là ý nghĩa của việc vũ trụ đặt chúng tới trước tôi. Đây là quá trình đang được minh họa. Tôi đóng một vai trò trong việc tạo ra những cuốn sách, nhưng tôi không nghĩ mình là tác giả của chúng, mà chỉ là một người tham gia vào quá trình lớn hơn.”
“Tuy nhiên,” cô ấy nói, “anh phải thừa nhận rằng nhiều thành tựu vĩ đại nhất của nhân loại sẽ không bao giờ có được nếu không có động lực và tầm nhìn cá nhân của những người đàn ông và phụ nữ có cấu tạo bản ngã rất mạnh mẽ và uy lực. Những người biết họ muốn gì và có được nó mà không cần chờ đợi, ao ước và quan sát. Nền văn minh của chúng ta có được là nhờ ơn họ.”
“Đúng là như vậy. Nếu cô vẫn muốn đưa ra khẳng định đó trong vài năm nữa, sau khi cô đã xem xét kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh, tôi sẽ biết ơn nếu được cô chỉ cho tôi những gì cô thấy và thảo luận về nó. Còn bây giờ, cô có thể ghi chú về sự khác biệt giữa đòi hỏi mang tính bản ngã và quá trình cho phép đồng sáng tạo.”
“Vậy bây giờ cái này là dành cho tôi?”
“Tất nhiên là dành cho cô. Từ góc nhìn của cô, toàn bộ vũ trụ là dành cho cô. Còn ai nữa?”

*


“Anh có những ví dụ khác không?” Lisa hỏi một chút sau đó. “Ngoại trừ vụ tai nạn xe máy?”
“Tôi có thể cho cô vô số ví dụ,” tôi nói. “Giống như tôi muốn hỏi cô những ví dụ về thời điểm cô nghĩ về điều gì đó. Tai nạn xe máy là một ví dụ lớn, hào nhoáng. Mua nhà là một ví dụ tuyệt vời; cách mà ngôi nhà đầu tiên tôi cố mua là một sự sắp đặt mở đường vì ngôi nhà ở San Miguel thật lộng lẫy. Có được chú chó Maya cũng là một ví dụ tuyệt vời, đặc biệt là phần của tôi trong quá trình này; sự kiên nhẫn, tìm hiểu và tin tưởng, xây dựng chậm rãi, triển khai dễ dàng và chọn thời điểm hoàn hảo, đã mang lại kết quả tuyệt vời. Viết sách là một ví dụ tuyệt vời về sự hoạt động của quá trình đồng sáng tạo này vẫn đang diễn ra. Trọng tâm của tất cả những ví dụ này và vô số những ví dụ khác mà tôi có thể cung cấp là yếu tố tin tưởng, kiên nhẫn, không can thiệp. Tôi không có yêu cầu mang tính bản ngã và sự bảo thủ về cách thức và phương tiện, vì vậy các sự kiện diễn ra theo cách mà bản ngã không bao giờ có thể tưởng tượng ra hoặc đạt được.”
“Đó đều là những ví dụ điển hình,” cô nhận xét, ghi lại chúng.
“Nhưng tôi thấy thú vị nhất không phải là những ví dụ nổi bật to tát này. Đó là thứ yếu so với chính sự trải nghiệm về trạng thái hòa nhập, sự tinh tế và tao nhã của nó, sự phát triển và hoàn thiện của các giác quan, toàn bộ trạng thái sống và tồn tại, những ví dụ to tát của nó chỉ là một phần của câu chuyện. Và một trong những phần hay nhất của toàn bộ, mặc dù bây giờ nó không còn với tôi, là sự tái sinh đáng kinh ngạc của cá nhân khi thoát khỏi trạng thái tách biệt.”
“Tôi không chắc là tôi theo kịp được,” cô nói.
“Phần hay nhất của việc thoát ra khỏi ngục tối là thoát ra khỏi ngục tối. Sau đó, phần còn lại chỉ là nước dùng. Cô sẽ sớm tự mình biết điều đó, một
khi cô đã ổn định một chút và có thể nhìn lại từ khoảng cách xa hơn một chút và nắm bắt những gì cô thực sự đã làm.”
“Tôi trông ngóng việc được thoát ra xa khỏi nó,” cô nói một cách mệt mỏi, “nhưng tôi không nghĩ mình có thể hiểu được tất cả những điều này như anh.”
“Cô có thể nếu cô muốn, nếu cô quan tâm. Tôi có hứng thú tự nhiên với trạng thái mơ và hoạt động của ảo ảnh và quá trình sáng tạo.”
“Điều này thì liên quan gì đến quá trình sáng tạo?” Cô ấy hỏi.
“Đó mới thực sự là toàn bộ sự việc – cuộc sống này là, ý tôi là sự trôi chảy tự do, quá trình năng động, sáng tạo. Đôi khi cô nghe những người thuộc tuýp sáng tạo mô tả cách họ bước sang một bên và cho phép hứng khởi hoặc nguồn cảm hứng tuôn chảy trong họ, hoặc cách Michelangelo mô tả việc hình dung ra bức tượng trong cục đá, rồi sau đó đập bỏ mọi thứ không phải là bức tượng; thấy cái đúng và loại bỏ cái không đúng. Nó là như vậy, nhưng là trong mọi thứ, không chỉ các tác phẩm nghệ thuật. Toàn bộ cuộc sống của cô trở thành một quá trình sáng tạo, một sắc thái cho phép, một xu hướng không thể nhận biết hướng tới cái đúng và tránh xa cái không đúng, cũng vi diệu và tinh tế như cơ chế giữ thăng bằng của cô.”
Cô ấy im lặng trong một phút khi viết ghi chú.
“Không có cuốn sách nào viết về tất cả những điều này sao?” Cô ấy hỏi.
Tôi quên mất chúng tôi đang nói tới đâu. “Tất cả những điều gì?”
“Chà, về sự biểu lộ, tôi đoán vậy.”
“Ồ, đúng rồi, có rất nhiều sách, của con người và của thực thể được dẫn kênh, nói về sự biểu lộ của mong muốn, cách sử dụng lời khẳng định, bùa chú, luật hấp dẫn, đại loại như vậy. Những cuốn sách mà tôi quen thuộc đều được viết cho những người bị tách biệt, bị bản ngã che đậy, giống như những cuốn sách hướng dẫn cho trẻ em, nhưng trẻ em không cần những cuốn sách nói về cách hành động như người lớn, chúng cần trở thành người
lớn. Những cuốn sách đó hứa hẹn về cách hiển hóa ham muốn, về việc đạt được mọi thứ cô muốn, nhưng đó thực sự chỉ là điều nhỏ nhặt nhất, nó chỉ giống như một tác dụng phụ dễ chịu mà thôi.”


Trên thực tế, tôi đang gặp một số tác dụng phụ dễ chịu khi tôi đang nói. Tôi nhận thấy cơn đau vẫn còn đó, nhưng nó không đau. Tôi tò mò. Tôi hầu như không có kinh nghiệm gì về thuốc men, nhưng cho đến giờ thì nó có vẻ rất dễ chịu.

“Có lẽ bây giờ cô đã bắt đầu tự nhận ra,” tôi nói với Lisa, “là một ngôi sao nhạc rock xinh đẹp, giàu có trong một trạng thái tách biệt chẳng là gì cả. Đạt đến trạng thái hòa nhập là tất cả. Bất kể cô là ai hay cô muốn gì, về mặt tinh thần, sức sáng tạo hay bất cứ điều gì khác, công việc số một luôn là vậy; trở thành Con Người Trường Thành. Không có gì đến trước đó. Không có lý lẽ nào có thể ủng hộ Thời Thơ Ấu Con Người ngoại trừ những lý lẽ về sự sợ hãi và bản ngã.”
Tôi nhắm một mắt và nó dễ chịu nên tôi nhắm nốt mắt còn lại.

*


Lisa nói gì đó. Tôi mở một mắt, rồi mở cả mắt còn lại. “Cái gì?” Tôi hỏi.
“Anh đã nói rằng nó ở đó cho tất cả mọi người,” cô ấy nói, “rằng ngay cả trong trạng thái bị ràng buộc bởi bản ngã, chúng ta vẫn có thể tham gia, nhưng tôi không thực sự hiểu điều đó. Điều đó xảy ra ở đâu?”
Tôi mất một phút để phân tích câu hỏi của cô ấy.
“Mọi nơi,” tôi nói. “Mọi người đều có một số kinh nghiệm trực tiếp về những gì tôi đang nói đến, nơi họ cảm thấy rằng cuộc sống còn nhiều điều hơn những gì mình thấy, rằng có điều gì đó đang diễn ra mà họ không nhìn thấy. Có thể họ có bản năng hoặc trực giác tốt. Có thể họ đã đọc lá số tử vi của họ trên báo, hoặc chơi bài tarot hoặc đọc lá trà hoặc mề gà. Rất nhiều người phát hiện ra những sức mạnh cao hơn đang hoạt động trong cuộc sống của họ; họ trải qua những giai đoạn trôi chảy khi mọi thứ diễn ra đúng như ý muốn, họ thấy sự trùng hợp ngẫu nhiên và nghi ngờ nó còn hơn thế nữa, họ nhận thức một số tác nhân đằng sau hậu trường đang hoạt động và họ gọi đó là sự đồng bộ hoặc sự ngẫu nhiên hoặc sự quan phòng hoặc bàn tay của Chúa.”
Lisa đang viết ra các ví dụ khi tôi nghĩ ra chúng.
“Tôi gần như không kết nối được với trải nghiệm con người,” tôi tiếp tục, “nhưng tôi nghĩ hầu hết mọi người nhìn thấy những thứ mà họ gọi là phép màu hoặc sự can thiệp của thần thánh, các thiên thần hộ mệnh giúp đỡ, những lời cầu nguyện được đáp lại, các vị thần hoặc các thực thể thoát xác tham gia vào cuộc sống của họ. Họ thấy các sự kiện diễn ra đúng như vậy, một cách tốt lành hoặc ngẫu nhiên hoặc bất cứ điều gì, một tai nạn nào đó mà họ đã tránh được một cách thần kỳ, số tiền đến đúng lúc, một người phù hợp đã bước vào cuộc đời họ như thế nào. Thượng Đế đang làm việc theo một cách thần bí nào đó, đại loại vậy. Cô có nghĩ vậy không?”
“Tôi không biết mình nghĩ gì,” cô nặng nề nói. “Có quá nhiều thứ. Làm thế nào mà một người nào đó có thể bắt đầu với tất cả những thứ này?”
“Sự biểu lộ là phần có thể nhìn thấy của tảng băng của sự hòa nhập; cấp độ thô thiển nhất của trạng thái hòa nhập mà đôi khi ngay cả người nhắm mắt chặt nhất cũng có thể đôi khi phát hiện ra. Khi mọi người bắt đầu, nếu họ bắt đầu, họ bắt đầu bằng cách biểu lộ những điều nhỏ nhặt, đơn giản; chỗ đậu xe tốt và may mắn với đèn xanh chẳng hạn. Nó hoạt động và họ nghĩ rằng nó khá tiện lợi, nhưng hầu hết mọi người không bao giờ tiến xa hơn với nó. Họ gặp trở ngại khi tài khoản ngân hàng của họ không tăng lên hoặc vòng eo của họ không giảm đi và họ coi toàn bộ điều đó, theo đúng nghĩa
đen, là mơ mộng hão huyền. Họ không tham gia vào quá trình hoặc cho phép nó tham gia vào họ. Điểm bùng phát xảy ra, nếu nó xảy ra, với nhận thức rằng những thành công nhỏ như điểm đỗ xe và đèn giao thông không phải là ngoại lệ, chúng là quy luật và khi chúng không đến như yêu cầu, điều đó chỉ có nghĩa là cô đã không hiểu quy luật. Nhưng cô có thể hiểu.”
Cô thở dài và ghi chép.
“Một số người đi xa hơn với nó,” tôi nói. “Họ đọc một số cuốn sách, học cách nhìn nhận quá trình, hiểu nó, làm chủ nó. Họ hòa nhập vào quá trình đó, và ở một mức độ nào đó, học cách vận dụng những sức mạnh này vào cuộc sống của họ. Điều đó thật tuyệt, nhưng họ vẫn gian lận với chính họ, chẳng hạn như làm việc trong phòng thư tín của một công ty và lấy đồ dùng văn phòng, không bao giờ nhận ra rằng họ sở hữu cả công ty. Đại loại như vậy.”
“Tôi không chắc mình có hiểu điều này chút nào,” cô ấy rên rỉ khi viết.
“Hiểu nó về mặt khái niệm không quan trọng lắm.” Tôi nhìn làn nước trong xanh mát lạnh của hồ bơi trước mặt. “Cô học bơi bằng cách nhảy xuống nước và bơi, không phải bằng cách ngồi trong lớp học lý thuyết thủy động lực học. Ứng dụng thực tiễn mới là điều quan trọng, và có thể nói là cô đã ở trong bể bơi rồi. Phần còn lại sẽ tự lo liệu cho chính nó thông qua các quá trình thử nghiệm, quan sát và chơi tự nhiên, giống như cô đã phát triển khả năng giữ thăng bằng khi còn là một đứa trẻ mới biết đi. Cô không được sinh ra với một cơ chế cân bằng được điều chỉnh tinh vi; nó đã phát triển theo thời gian khi cô đứng dậy và bắt đầu sử dụng nó.”

Một cơn đau nhói lên từ đầu gối trái của tôi và tôi phát ra tiếng kêu không tự chủ.
“Anh có ổn không?” cô ấy hỏi, đứng dậy. “Tôi có thể lấy gì cho anh?”
“Tôi ổn, cảm ơn,” tôi nói, và phần lớn đó là sự thật. Cơ thể tôi hạnh phúc.
Tất cả những vùng bị tổn thương đều cảm thấy khá vui vẻ và những vùng không bị tổn thương cũng có vẻ hạnh phúc. Những viên thuốc tốt. Chúng không làm tôi lảo đảo và não tôi có vẻ vẫn hoạt động. Đôi khi tôi nghĩ rằng, sau khi hoàn thành các cuốn sách, sẽ rất thú vị nếu nghiện một thứ gì đó để xem nó như thế nào, nhưng tôi có lẽ sẽ không. Tôi có rất nhiều ý tưởng ngớ ngẩn về những việc cần làm sau khi viết xong sách. Có lẽ tôi sẽ tìm cách nào đó để tiếp tục viết.
Lisa đặt đồ uống mới trên bàn giữa chúng tôi. Cô ấy an vị trở lại trên chiếc ghế dài.
“Chúng ta đang nói tới đâu?” Cô ấy hỏi.
“Cô là người có các ghi chú.”
“Được rồi,” cô nói, xem xét chúng. “Làm thế nào tất cả những điều này áp dụng cho một người nào đó trong hoàn cảnh của tôi? Một người như tôi sẽ thực sự bắt đầu từ đâu?”
“Suy nghĩ và cảm xúc của cô quyết định thực tại của trạng thái mơ của cô. Đó là nơi cô bắt đầu. Từ đó, vấn đề chỉ là đơn giản hóa phương trình và cuối cùng nhận ra rằng suy nghĩ và cảm xúc của cô chính trạng thái mơ của cô. Tất cả chỉ là ý thức, chỉ là ý thức. Không còn gì khác. Một khi điều đó đi từ cấp độ khái niệm tư tưởng sang sự nhận thức hoàn toàn chìm đắm, cô sẽ tự nhiên hợp nhất với các dòng chảy thay vì bị chúng quăng quật.”
Cô ấy rên rỉ khi viết. Tôi có thể thấy đây là tài liệu rất thách thức đối với cô ấy.
Cách đây không lâu, cô ấy sẽ khinh bỉ những cuộc nói chuyện như vậy.
“Được rồi,” cô ấy nói, “Tôi đồng ý rằng có lẽ mọi người đều có một số trải nghiệm giống như những gì anh đang mô tả, hoặc một lời giải thích tôn giáo hoặc huyền bí nào đó cho những thứ như thế. Tôi đã luôn nghĩ rằng đó chỉ là sự ngẫu nhiên, tôi đoán vậy.”
“Vậy cô chưa từng cầu nguyện cái gì sao?”
“Cầu nguyện? Vâng, vâng, tôi đã cầu nguyện. Tôi đã cầu nguyện cho những đứa con của mình được khỏe mạnh và toàn vẹn. Tôi đã cầu nguyện để vượt qua kỳ thi xét duyệt luật sư. Có lẽ là một vài điều khác. Và tôi đoán những lời cầu nguyện đó đã được đáp lại. Ý của anh là vậy phải không?”
“Không hẳn. Từ quan điểm của cô, những lời cầu nguyện của cô đã được đáp lại, hoặc, ít nhất, các sự kiện đã diễn ra như cô cầu nguyện. Tôi cho rằng cô không thực sự tin rằng con mình khỏe mạnh và cô đã vượt vượt qua kỳ thi xét duyệt luật sư chỉ bởi vì cô đã cầu nguyện, đúng không?”
Cô ấy nhún vai. “Cũng chẳng thiệt hại gì,” cô nói với một nụ cười.
“Chính xác.” Tôi nói, “Có lẽ đó là cách mà hầu hết mọi người nhìn nhận. Họ chỉ cầu nguyện khi nó là điều quan trọng nhất. Họ thực hiện các giao dịch. Như người ta nói, không có người vô thần nào trong hố cáo (Nd: một câu cách ngôn được sử dụng để gợi ý rằng những lúc căng thẳng hoặc sợ hãi tột độ có thể thúc đẩy người ta tin vào một sức mạnh cao hơn.). Nhưng sau đó, khi cuộc khủng hoảng qua đi, cái thứ vô hình nào cũng được mà họ đã khẩn thiết cầu nguyện tới cũng tan biến.”
“Cái thứ vô hình nào cũng được?”

“Thượng Đế, cái tôi cao hơn, thiên thần, Chúa Jesus, Allah, Đức Phật, vật tổ, tổ tiên, bất cứ thứ gì. Tôi cũng có thể nói rằng ngay cả khi con của bạn không khỏe mạnh và cô không vượt kỳ thi xét duyệt, những lời cầu nguyện của cô vẫn sẽ được đáp lại .”
Cô ấy có vẻ không hài lòng vì điều đó.
“Điều đó thật vô lý,” cô nói ngắn gọn.
“Nó vô lý từ quan điểm của trạng thái tách biệt, mà từ quan điểm của trạng thái hòa nhập, điều đó thật hiển nhiên. Không hề có cách nào khác. Chúng ta nghĩ rằng phép màu xảy ra và lời cầu nguyện được đáp lại chỉ khi nó là một điều gì đó tốt đẹp, khi nó ứng với hy vọng và ham muốn của ta, những thứ mà, trong Con Người Thơ Ấu, luôn dựa trên nỗi sợ hãi. Chúng ta không thừa nhận rằng là có cùng những lực lượng giống nhau tác động đều như nhau khi kết quả không phù hợp với hy vọng và mong muốn của chúng ta. Chúng ta rất chọn lọc trong nhận thức của mình. May mắn hay xui xẻo, tất cả đều giống nhau; thủy triều lên xuống, nó chỉ là được diễn giải theo cách khác.”
Cô viết nhưng không bình luận. Tôi thử một cách tiếp cận khác.
“Một sinh vật khoác trên mình bản ngã, dựa trên sự sợ hãi có thể sử dụng lời cầu nguyện, bói toán hoặc sự biểu lộ để đạt được những thứ họ muốn; sức khỏe, tình yêu, sự nghiệp, tiền bạc, gia đình, sự phù phiếm, những điều nghi ngờ thông thường. Tuy nhiên, một khi được giải thoát khỏi những ràng buộc của bản ngã, tất cả mong muốn do sợ hãi như vậy biến mất và mong muốn trở nên rất sống động và không cụ thể. Lời cầu nguyện của tôi, nếu tôi phải thốt ra một lời, có thể là cầu cho bất cứ điều gì tốt nhất, hoặc tôi có thể tiếp tục mà không mắc sai lầm, đại loại như vậy.”
Cô ấy viết. Tôi nhìn vào những ngón chân của mình và ngọ nguậy chúng. Tôi hơi choáng váng một chút nếu nghĩ về những ngón chân quá lâu, vì vậy tôi rất vui khi cô ấy ngắt lời bằng một câu hỏi khác.
“Anh đã không cầu nguyện lấy được ngôi nhà của ông của anh?” Cô ấy hỏi. “Hoặc là ngôi nhà đầu tiên mà anh đã cố mua?”
“Không. Tôi thể hiện ý định thông qua mong muốn và hành động, nhưng tôi chưa bao giờ cầu nguyện theo ý nghĩa cô muốn nói, giống như muốn một cái gì đó và yêu cầu có nó. Ngay cả đó cũng là triệu chứng của tư duy không tin tưởng, tách biệt. Trạng thái hòa nhập là liền mạch; nó không có tất cả những ranh giới và sự phân biệt giả tạo này, chẳng hạn như một thực thể yêu cầu một thứ gì đó và một thực thể khác cấp cho nó. Tôi muốn những gì tốt nhất và tôi tin tưởng vũ trụ chứ không phải bộ não nhỏ bé của tôi sẽ là người đánh giá điều gì là tốt nhất và cách tốt nhất để biến điều đó thành hiện thực. Nếu tôi khóa tầm nhìn của mình vào ngôi nhà đầu tiên đó, quyết định muốn có nó và trở nên bảo thủ, tôi sẽ làm hỏng quá trình, nhưng tôi cởi mở, tinh ý và nhạy cảm và đã có một kết quả tốt hơn nhiều so với điều tôi có thể tưởng tượng ra và dàn xếp.”
“Anh có thể không bình thản và điềm tĩnh như thế nếu anh phải lo lắng về đứa con của mình thay vì một ngôi nhà.”
“Nếu mà tôi đang khẳng định là mình có niềm tin rất mạnh mẽ thì cô đã đúng, nhưng đây không phải là cách tôi tin mọi thứ vận hành, mà là cách tôi thấy chúng vận hành. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy mọi thứ và niềm tin trở nên vô nghĩa và bị lãng quên. Cô gặp rắc rối với điều đó bởi vì cô không biết rằng mắt mình đang nhắm; cô nghĩ rằng chúng đang mở, và cô mặc nhận cho rằng cô và tôi đang ở trong cùng một tình trạng.”
“Tin tôi đi,” cô ấy nói, “Tôi biết chúng ta không cùng trạng thái.”
“Cô tin rằng chúng ta không ở trong cùng một tình trạng, nhưng cô không nhìn thấy điều đó. Tuy nhiên, cô đang ở rất gần rồi, cô sẽ thấy sớm thôi. Quan điểm của tôi là những gì mọi người thấy trong những cái nhìn thoáng qua này, bằng nhiều tên gọi và cách giải thích khác nhau, đó là đại dương của sự hiện hữu này đang hoạt động trong sự hoàn hảo không mệt mỏi, không sai lầm. Đó là trạng thái mơ, đó là chúng ta, đó là ý thức. Cô không là gì ngoài ý thức, mọi thứ nói với cô nhiều hơn thế giống như một lớp vỏ tích tụ của năng lượng cảm xúc cứng rắn đã hình thành xung quanh cô giống như một cái vỏ. Tất cả sự tăng trưởng và phát triển thực sự trước hết là một quá trình cắt bỏ lớp vỏ này. Bản ngã khiến chúng ta tìm kiếm theo hướng học hỏi, của trở nên nhiều hơn và bổ sung cho chính mình, nhưng tất cả những gì chúng ta tuyên bố tìm kiếm đều nằm ở hướng ngược lại, của việc quên đi, buông bỏ, giảm thiểu. Chúng ta nghĩ rằng mục tiêu là phải trở thành một ai đó nhưng vũ trụ chỉ có thể là của chúng ta khi chúng ta không là một ai cả.”
Cô ấy lại rên rỉ.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.