15. Biểu lộ ra định mệnh

Tôi chỉ yêu cầu bạn ngừng tưởng tượng rằng bạn được sinh ra, có cha mẹ, là một cơ thể, sẽ chết, v.v. Cứ thử đi, hãy bắt đầu. Nó không khó như bạn nghĩ.
Nisargadatta Maharaj


MẶT TRỜI ĐANG LẶN KHIẾN mặt hồ có màu cam rực rỡ và chiếu những tia sáng qua các ngọn núi thành những vệt bóng đổ nghiêng. Lisa bày ra một số món ăn đơn giản, nhưng thuốc khiến mọi thứ có mùi vị khó chịu nên tôi không ăn. Chúng tôi thư giãn và để cuộc trò chuyện đi ra ngoài lề một cách vui vẻ trong một lát.
Cuối cùng, cô ấy đưa chúng tôi trở lại với nó.
“Ý anh là anh có thể có bất cứ thứ gì anh muốn?” cô ấy hỏi khi đọc qua những ghi chú gần đây của mình. “Phải không? Giống như mọi thứ đều được điều khiển bởi một loại năng lượng ma thuật nào đó và nếu anh có thể khai thác nó ___”
“Phải và không phải,” tôi ngắt lời. “Không hẳn là một người đã ổn định tốt trong Trạng Thái Hòa Nhập có thể có được những gì họ muốn, mà là mong muốn và nhu cầu của họ hài hòa một cách tự nhiên với hoàn cảnh ở trạng thái giấc mơ của họ. Nói cách khác, không phải là tôi có thể có bất cứ thứ gì tôi muốn, giống như tôi ngoáy mũi và nó xuất hiện, mà cũng là tôi sẽ không muốn bất cứ thứ gì mà tôi không thể có. Tôi không thể biểu lộ ra một đống tiền hay một chiếc tàu cao tốc hay một bát súp cá bởi vì tôi không có mong muốn đích thực cho những thứ đó. Sự khác biệt giữa mong muốn đích thực và không thực là trung tâm của toàn bộ vấn đề, nhưng hầu hết mọi người hoàn toàn bị cắt đứt khỏi những mong muốn đích thực của họ.”
“Cắt bởi cái gì?”
“Bản ngã luôn là kẻ xấu. Hãy so sánh những mong muốn của cô từ vài năm trước với những mong muốn của bạn bây giờ. Cô muốn những thứ gì? Trở thành đối tác trong một công ty luật? Lái một chiếc Lexus? Có nhiều tiền hơn? Một ngôi nhà lớn hơn? Mông săn chắc hơn?”
“Nghe quen quen,” cô bẽn lẽn nói.
“Và những mong muốn đó bây giờ ở đâu?”
“Tôi không biết. Tôi đoán là đã biến mất.”
“Biến mất, một cách tự nhiên. Đó là quá trình loại bỏ đang diễn ra. Cô không phải vật lộn với từng ly từng tí mọi thứ của bản ngã, cô chỉ cố gắng bước một bước khó khăn và khi tiến về phía trước, cô đã để lại một khối lượng lớn những mảnh vụn cô đặc lại phía sau. Bây giờ cô đang bắt đầu khám phá ra những ham muốn đích thực của mình, và chúng không liên quan gì đến việc kiếm thêm nhiều thứ hay tăng địa vị hay cải thiện hình ảnh của cô. Những ước muốn đích thực của cô sẽ không liên quan gì đến việc phóng chiếu một cái bản ngã tưởng tượng của mình vào thế giới, với việc chải chuốt sự phản chiếu của bản thân trong con mắt người khác. Tất cả các hình thức trang trí và phô trương sẽ mất đi sự hấp dẫn và thậm chí trở nên khó chịu, và một chiếc Ford Pinto cũ không mui sẽ bắt đầu trông thoải mái hơn nhiều so với một chiếc Lexus mới toanh sáng bóng .”
Có một khoảng lặng dễ chịu khác trước khi cô ấy nhìn xem tôi có nói thêm gì nữa không.
Tôi trở lại câu hỏi của cô ấy về việc có được mọi thứ tôi muốn.
“Một cái gì đó như sự biểu lộ của những ham muốn đích thực hơi khó giải thích vì Trạng Thái Hòa Nhập nằm ngoài khuôn khổ khái niệm của Trạng Thái Tách Biệt. Tôi đang uốn cong để phù hợp với vũ trụ hay nó đang uốn cong để phù hợp với tôi? Câu hỏi đó không tồn tại trong trong sự chuyển dịch. Sự khác biệt giữa tôi và cái không-phải-tôi không còn ý nghĩa gì. Những hạn chế về thời gian và không gian cũng như quan hệ nhân quả và tính nhị nguyên không hề có đối trọng tương ứng trong Trạng Thái Hòa Hợp.” Đầu gối của tôi gửi một thông điệp sắc nét. “Đang nói về việc đạt được những gì tôi muốn, cô có thể đưa cho tôi những viên thuốc của tôi không?”
Cô ấy lấy cái lọ ra khỏi túi của tôi và đọc nhãn.
“Ôi Chúa ơi,” cô ấy nói, nhìn thấy thuốc đó là gì. “Đây là thứ rất mạnh, mọi người nghiện thứ này. Có điều gì anh không nói với tôi sao?”
“Tôi đã nói với cô phần việc mang chúng đưa cho tôi chưa?”
Cô đọc những cảnh báo trên lọ. Cô ấy bắt đầu đưa chúng cho tôi, rồi rút lại.
“Vậy anh muốn những viên thuốc này?” Cô ấy hỏi.
“Tôi có ‘nói tiếng lạ’ không?”
Cô nghiền ngẫm nó.
“Mong muốn của anh có là đích thực không?” cô ấy hỏi với một nụ cười ranh mãnh.
“Rất đích thực,” tôi đảm bảo với cô ấy.
“Vậy tại sao anh không biểu lộ ra chúng?”
“Tôi đã làm,” tôi trả lời, “Tôi đã biểu lộ ra một chiếc Ford Pinto nát để tôi có thể di chuyển cái mông nát của mình đến hiệu thuốc nơi tôi biểu lộ ra phương thức thanh toán, sau đó họ biểu lộ ra một lọ thuốc thứ mà cô vừa biểu lộ ra từ cái túi. Có rất nhiều sự biểu lộ đang diễn ra.”
Cô ấy cau có.
“Điều đó nghe có vẻ chẳng huyền bí cho lắm.”
“Tôi chưa từng nói là nó huyền bí. Có lẽ cô đã có một số quan niệm sai lầm.”
Cô ấy nghiền ngẫm thêm, tay vẫn cầm những viên thuốc của tôi.
“Nhưng anh không thể biểu lộ ra những viên thuốc này trong vài bước cuối cùng nhỉ?”
“Tôi không thể sao?”
Cô ấy lắc lắc cái lọ về phía tôi.
“Tôi có thể cứ giữ chúng,” cô nói.
“Cô có thể sao?”
Đây là một cuộc trao đổi tinh nghịch. Cô ấy đang khám phá những ý tưởng, và tôi đang cố gắng giúp cô ấy nhìn thấy những gì đang có ở đó.
“Nhưng,” cô ấy nói, “nếu tôi không đưa chúng cho anh thì sao?”
“Sau đó thì sao?”
Tôi thích kỹ thuật trị liệu này, quăng trả lại mọi câu hỏi cho người hỏi. Tôi đáng lẽ nên nghĩ về nó từ nhiều năm trước – phương pháp triết học trường phái Socrates của một kẻ lười biếng.
“Chà, vậy thì anh đang đau đớn và anh không đạt được điều mình muốn.”
“Ừ?”
“Nhưng điều đó mâu thuẫn với những gì anh đang nói.”
“Có phải không?”
“Chẳng phải sao?”
“Không hẳn. Không có luật nào nói rằng tôi không được phép đau đớn, hay tôi phải đạt được bất cứ thứ gì tôi muốn, hay chúng ta không thể ngồi đây và khám phá những ý tưởng này theo cách này. Tuy nhiên, việc những viên thuốc đó không hoàn thành xong việc trong những bước cuối cùng là một điều kỳ lạ sẽ không xảy ra nếu như không có một lý do rõ ràng; chắc chắn không phải là tình cờ hay ngẫu nhiên. Dù sao, chúng ta không ở trong tình huống như vậy. Cô sẽ không làm theo những gì cô đang nói.”
“Nhưng tôi có thể làm,” cô nói.
“Cô có thể sao?”
Cô ấy nghiền ngẫm thêm một chút nữa và đưa cái lọ cho tôi.
“Như tôi đã nói,” tôi nói, dừng lại để nuốt vài viên thuốc, “đó không phải là
tà thuật hay huyền môn hay quyền năng đặc biệt. Đó là những cách giải thích riêng biệt cho hiện tượng hoàn toàn bình thường và tự nhiên từ quan điểm hòa nhập.”
“Ôi giời,” cô ấy rên rỉ, “tôi đã vướng vào chuyện gì vậy?”
Tôi nhún vai.
“Cuộc sống của cô,” tôi nói.

*


Nói chuyện với Lisa là một trải nghiệm thú vị trong giai đoạn này. Tôi có thể thấy cô ấy đang dao động giữa lý trí và trái tim, giữa việc cô ấy nghĩ mình nên trở thành người như nào và cô ấy muốn trở thành người như nào và có lẽ, không muốn trở thành người như nào. Cô ấy đã quen với việc phóng chiếu cả một nhóm nhân vật phức tạp – người phụ nữ, người mẹ, người vợ, bà chủ, luật sư, người bạn, v.v. – tất cả đều mạnh mẽ, tự tin và có lý lẽ vững chắc, và cô ấy không quen với một vai mới này – là người yếu đuối, thiếu hiểu biết và hay bất lực như một đứa trẻ sơ sinh. Không ai quen với điều đó, và chúng ta càng cố định cứng nhắc trong cuộc sống cũ bao nhiêu thì quá trình chuyển đổi sang cuộc sống mới sẽ càng khó khăn bấy nhiêu. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bây giờ không thực sự nhằm dạy cho cô ấy bất cứ điều gì. Tôi không mong đợi cô ấy bỏ được cơn nghiện suy nghĩ và logic chỉ sau một đêm. Tôi chỉ đang cố gắng giúp cô ấy vươn vai và buông lỏng hơn, cho cô ấy cơ hội thích nghi với môi trường mới, có thể cho cô ấy thấy một số ý tưởng khá mới mà cô ấy có thể chơi cùng. Giống như bất kỳ đứa trẻ sơ sinh nào, cô có những cơ bắp mà cô ấy chưa từng sử dụng, những phạm vi chuyển động mà cô chưa từng khám phá và những cảm nhận mà cô ấy cần phát triển. Không có gì ngạc nhiên khi khám phá tuyệt vời nhất của một người vừa được giải thoát khỏi kiếp nô lệ ngột ngạt là sự vắng mặt của sự trói buộc ngột ngạt. Cô ấy gần đây đã ló ra sau cuộc hành trình kéo dài ba năm qua tử cung, đang hoàn thành quá trình chuyển đổi giữa cái chết/tái sinh từ bụng mẹ sang thế giới khác và sự tự do mà cô ấy mới bắt đầu khám phá có thể là một điều rất đáng sợ.

*


“Cô có quen thuộc với quy tắc tám mươi-hai mươi không?” Tôi hỏi cô ấy. “Hai mươi phần trăm nỗ lực hoàn thành tám mươi phần trăm công việc?”
“Và ngược lại. Ở đây cũng vậy. Tám mươi phần trăm quá trình chuyển đổi mà cô đang tham gia có thể được hoàn thành với một lượng nỗ lực tương đối nhỏ. Tất cả những gì cô phải làm là vượt qua ý nghĩ rằng cô là một con người trên hành tinh Trái Đất. Hãy loại bỏ niềm tin đó ra khỏi hệ thống của cô và một lượng lớn chất thải tinh thần và cảm xúc dự phòng sẽ tự động được xả ra ngoài cùng với nó.”
“Ồ,” cô ấy cười, “cứ như vậy hả? Chỉ cần bỏ qua ý niệm nhỏ bé kỳ dị của tôi rằng tôi là một con người trên hành tinh Trái Đất?”
“Chà, tôi không nói nó là dễ dàng. Nó cần một số nỗ lực trung thực và cần một thời gian để xử lý các phân nhánh. Tại sao, nó nghe có vẻ như là một chuyện lớn à?”
“Anh đang giỡn hả?” Cô ấy hỏi.
“Nó một chuyện lớn sao?”
Cô ấy đang cho tôi một cái nhìn hài hước.
“Tôi không thể biết liệu anh có đang đùa không,” cô nói.
“Được rồi,” tôi nói, “Tôi đoán nó nghe có vẻ to tát, nhưng thực ra đó chỉ là một điều chỉnh đơn giản trong suy nghĩ của cô. Một khi cô đã thực hiện điều chỉnh này, cô sẽ vượt xa hầu hết các chuyên gia đáng kính trong lĩnh vực sự phát triển của con người và tâm linh, hoàn toàn nằm ngoài bản đồ của họ, và cô sẽ có một bước tiến lớn trong quá trình của chính mình.”
Tôi vẫn nhận được cái nhìn hài hước.
“Một khi tôi nhận ra rằng tôi không phải là con người trên hành tinh Trái Đất?” Cô ấy hỏi.
“Tôi cho rằng cô đang nghĩ rằng cô là như vậy.”
“Ờ, ừ, đại loại thế.”
“Ừ, tất nhiên rồi,” tôi nói, “Tôi chỉ khuyên cô nên xem xét lại vấn đề. Hãy suy nghĩ về điều đó. Không có ý xúc phạm, nhưng hầu hết mọi người không thực sự suy nghĩ. Họ nghĩ rằng họ có suy nghĩ, nhưng họ sẽ thực sự tìm mọi cách để trốn tránh việc đó, và nếu họ không thể tránh nó, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng suy nghĩ thực sự không phải là điều họ đã từng làm trước đây.”
Cái nhìn hài hước trông đã ít buồn cười hơn.
“Bây giờ anh đang nói với tôi rằng tôi không biết cách suy nghĩ, nhưng tôi không nên cảm thấy bị xúc phạm?”
“Ừ, cũng kỳ quái sao?”
Cô dừng lại để chọn từ ngữ của mình.
“Có phải anh hoàn toàn lệch sóng với tôi?”
“Hãy định nghĩa từ ‘hoàn toàn’.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu và thở ra.
“Anh biết không, Jed,” cô nói, “cho đến gần đây, một cái cau có của cô gái ở quán cà phê có thể làm tôi tụt hứng cả buổi sáng. Chỉ để đi ra hộp thư tôi cũng trang điểm và chải đầu. Tôi đang cố gắng suy nghĩ theo từng các bước nhỏ ở đây.”
“Vì vậy, việc xem xét lại giả định rằng cô là một con người sống trên hành tinh Trái Đất sẽ là một bước tiến thực sự lớn?”
Cô tạm dừng một lần nữa.
“Tôi có thể hỏi anh một điều này không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Lần cuối cùng anh còn là bình thường tới giờ đã được bao lâu rồi?”
“Ý cô là, giống như, một người bình thường?” Tôi hỏi.
“Đúng.”
“Tôi không biết,” tôi nói. “Hai mươi mấy năm lẻ, tôi đoán vậy. Nếu đã từng.”
“Jed, tôi không giả định rằng___”
“Cứ giả định đi.”
“Chà, anh nói rằng anh sắp biến mất khỏi sự tồn tại, phải không? Càng ngày càng mất kết nối?”
“Đại loại như vậy.”
“Có thể ký ức của anh về việc làm một người bình thường là như nào không còn quá rõ ràng nữa?”
“Cô đoán đúng.” Tôi đồng ý, “nhưng tôi vẫn không chắc đây có phải là một vấn đề lớn như cô đang nghĩ hay không. Hãy sử dụng bộ phim Ma Trận (The Matrix) để vạch ra điều này. Nhân vật bên-ngoài-ma-trận của tôi đang nói với nhân vật bên-trong-ma-trận của cô vụ này là gì; rằng cô đang sống một cuộc sống hư cấu với tư cách là một sinh vật hư cấu trong một vũ trụ hư cấu. Tôi không nói rằng cô nên thoát ra khỏi ma trận, chỉ là cô có thể có trải nghiệm về sự tồn tại của mình bên trong nó tốt hơn đến không tưởng nếu cô hiểu được bản chất hoàn toàn hư cấu của nó. Tất nhiên, hầu hết mọi người không biết gì, hoặc chỉ có một sự nắm bắt khái niệm.”
“Nhưng Ma Trận chỉ là một bộ phim,” cô nói.
“Và đây chỉ là trạng thái mơ,” tôi trả lời. “Bộ phim Ma Trận là thuyết duy ngã, cogito, hang động của Plato, thuyết bộ-não-trong-thùng và một bộ phim kịch tính sâu sắc vĩ đại, tất cả cuộn thành một. Nó là hồi chuông báo tử của triết học, khoa học và tôn giáo. Không có gì là thứ như cô nghĩ nó là, nó cũng không là thứ mà cô nghĩ nó không là. Đó là trạng thái mơ.”
“Điều này nghe có vẻ quen thuộc,” cô nói. “Có nhóm tâm linh hay tôn giáo nào tin rằng họ không phải là con người trên Trái Đất không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói, “họ được gọi là giáo phái và chúng ta có xu hướng phớt lờ họ cho đến khi họ bắt đầu tăng số lượng người mà họ làm tình. Tôi không khuyến khích cô tin rằng cô không phải là một con người trên Trái Đất, mà chỉ để đặt câu hỏi về niềm tin của cô rằng cô là con người như vậy.”
“Sự khác biệt là?”
“Niềm tin. Đó là về niềm tin. Tất cả niềm tin đóng vai trò là sự tự giới hạn bản thân và chúng đều là giả.”
“Nhưng nếu tôi không phải là con người trên hành tinh Trái Đất, thì tôi là gì?”
“Cô đang hỏi tôi?”
“Ờ, vâng.”
“Chà, đối với tôi, cô là một nhân vật phụ trong mộng cảnh đầy kịch tính của tôi. Một mô hình năng lượng bán liên kết xuất hiện ngắn ngủi trên sân khấu của sự nhận thức của tôi. Một người chơi nhỏ có sự xuất hiện đúng lúc phù hợp chính xác với các chủ đề hiện tại.”
“Aww,” cô cười toe toét, “Tôi cá là anh nói điều đó với tất cả các cô gái.”
Tôi cười. Cô ấy cắn môi dưới khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đây có phải là do thuốc đang nói không?”
“Tôi không biết. Nghe có vẻ giống như là chính tôi nói.”
“Vâng.”
Chúng tôi ngồi yên lặng trong vài phút. Tôi có thể cảm thấy sự kích động của cô ấy.
“Cô nên xem Ma Trận một lần nữa,” tôi đề nghị. “Rất nhiều thứ hữu ích ở đó. Cô có nhớ khi Neo bị rút khỏi ma trận không? Anh ta hỏi tại sao mắt anh ta bị đau, và Morpheus trả lời___”
Lisa tiếp lời.
“___bởi vì anh chưa bao giờ sử dụng chúng trước đây.”
“Vâng,” tôi nói: “Chào mừng đến với sa mạc của sự thật.”
Cô ấy cười một cách khó chịu.
“Trong phim,” tôi tiếp tục, “Neo đang từ chối một lớp ảo tưởng này để đổi lấy một lớp ảo tưởng khác, giống như những cư dân trong hang động của Plato đang trao đổi ảo ảnh về những cái bóng trên tường để lấy ảo ảnh rộng lớn hơn về chính hang động. Trong Ma Trận, khi ai đó được trả tự do, họ sẽ chuyển sang thực tại rộng lớn hơn của những con tàu và hang động dưới lòng đất và Zion và, như bộ phim miêu tả, đó có vẻ như là một sự đánh đổi tệ hại. Ai đó có thể muốn quay trở lại trạng thái ảo tưởng thoải mái hơn là trải qua sự khắc nghiệt và khó khăn của cuộc sống trong hang động. Họ có thể muốn bò trở lại vào bụng mẹ.”
“Anh không thể làm điều đó,” cô ấy nói nhẹ nhàng.
“Không, tôi không nghĩ vậy,” tôi nói, “Cô ổn chứ?”
“Vâng, hãy tiếp tục. Điều này thật thú vị.”
“Cô chắc chưa?”
“Tôi đang bắt đầu hiểu một số thứ rõ hơn,” cô nói. “Tôi bắt đầu thấy mình trong phép ẩn dụ này.”
“Tốt, nếu không thì nó vẫn chỉ là một bộ phim.”
“Tôi đã nghĩ nó là thế,” cô nói.
“Đó là một công cụ,” tôi nói, “một bản đồ mà chúng ta có thể vạch ra hành trình của mình, hoặc một phần của nó. Nếu nhân vật Neo thực sự cố gắng tỉnh dậy khỏi trạng thái mơ, anh ta sẽ không chấp nhận vở kịch về thế giới dưới lòng đất của Morpheus và Zion và những người đấu tranh cho tự do một cách quá dễ dàng thế. Anh ta sẽ nhận ra đó chỉ là một lớp ảo tưởng khác và tiếp tục đi.”
“Xa hơn nữa,” cô nói.
“Chính xác, luôn luôn tiến xa hơn. Lớp này chồng lên lớp khác, rùa chồng lên rùa. Neo không bao giờ biết hố thỏ sâu bao nhiêu, anh ấy chỉ đi xuống một tầng, và sau khi thoát khỏi ma trận, giờ đây anh ấy đã rơi vào nanh vuốt của ảo tưởng chắc nịch hơn bao giờ hết. Anh ấy biết ma trận là một thực tại nhân tạo, nhưng anh ấy nghĩ rằng anh đã thoát khỏi nó, vì vậy anh còn bị giam cầm hiệu quả hơn nhiều so với trước đây. Anh ấy hiểu sai trạng thái mới của mình là tự do, nhưng đó chỉ là một ảo ảnh về sự tự do thuyết phục hơn mà thôi.”
“Và điều này áp dụng cho tôi như thế nào?”
“Đây là tình huống của cô.”
Cô kiểm tra ghi chú của mình.
“Bây giờ tôi đang ở trong nanh vuốt của ảo tưởng chắc nịch hơn bao giờ hết? Có nghĩa là?”
“Có nghĩa là cô đã sử dụng sự bất mãn của mình. Cô đã bắn tên lửa của mình và cô đang ở đây.”
Cô cau mày.
“Đây không phải là tiêu cực.” Tôi nói, “điều này tốt. Cô có thể chưa được vui vẻ và chưa thích nghi tốt, nhưng cô chắc chắn đang ở đúng nơi. Cô đã ra khỏi nơi mà cô không muốn ở, nơi mà cô thà chết còn hơn hơn là ở lại, và bây giờ cô đang thức tỉnh trong trạng thái mơ.”
“Nhưng không phải là thức tỉnh khỏi nó?”
“Không, bản chất sự bất mãn của cô không thuộc về đó. Cô giống như Neo.”
“Và anh giống Morpheus?”
Tôi cười.
“Chỉ theo nghĩa là người dẫn tour thôi,” tôi nói. “Tôi đang chỉ cho cô một chút, giải thích cho cô biết cô đang ở đâu và mọi thứ hoạt động như thế nào. Cô có một số khả năng mới thú vị mà cô có thể chơi và tìm hiểu và trở nên giỏi.”
“Tôi vẫn không thể tưởng tượng việc không tin rằng tôi là một con người trên___”
“Không ai có thể tưởng tượng được bước tiếp theo cho đến khi họ thực hiện nó. Mọi rào cản dường như không thể vượt qua cho đến khi tất cả các lựa chọn khác không còn nữa và nó là tiến lên hoặc diệt vong. Một năm trước cô có thể tưởng tượng ra những gì cô đã đạt được hiện tại không?”
Cô ấy cười với ý tưởng đó.
“Không,” cô nói.
“Cô bước một bước, thứ luôn luôn là một hành động mang tính hủy diệt, sau đó cô tạm dừng, nghỉ ngơi, hồi phục, suy ngẫm, thậm chí có thể nghĩ rằng mình đã xong rồi và rồi bước tiếp theo bắt đầu xuất hiện và sự lựa chọn không thực hiện bắt đầu biến mất . Cô đã trải qua điều này một lần, vì vậy tôi cho rằng cô nhận ra những gì tôi đang nói.”
Cô khẽ gật đầu, đầu cúi xuống ghi chép.
“Vì vậy, bây giờ tôi đang mô tả bước tiếp theo, và đó là một công việc ngu xuẩn, gần như có cùng mức độ chuyển hóa như bước cô đã thực hiện, nhưng ít khó khăn hơn nhiều. Điều tự nhiên là nó trông có vẻ như là bất khả thi, nhưng dần dần, không bước đi bước này mới là điều bất khả thi.”
Cô ấy có vẻ chán nản.
“Không ai vui vẻ đi trên hành trình này, Lisa à. Không hề có sự dũng cảm ở đây, và không ai bước đi thêm một bước vì ham muốn làm thế. Cô tiến về phía trước khi cô không thể ở lại vị trí của mình. Đó là quá trình. Đó là cách cô đã đi xa được tới mức này và đó là cách mà cô sẽ tiếp tục đi, nếu như cô đi tiếp.”
Cô ấy viết, đầu cúi xuống, yên lặng.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.