Không phải là bạn phải thoát khỏi sự sợ hãi. Khoảnh khắc bạn cố gắng giải phóng bản thân khỏi sợ hãi, bạn tạo ra một lực cản chống lại sợ hãi. Sự kháng cự dưới mọi hình thức không chấm dứt được nỗi sợ hãi. Điều cần thiết hơn là chạy trốn hay kiểm soát hay đàn áp hay bất kỳ sự kháng cự nào khác là hiểu rõ sự sợ hãi; điều đó có nghĩa là hãy nhìn vào nó; tìm hiểu về nó; tiếp xúc trực tiếp với nó.
-J. Krishnamurti
MỘT HOẶC HAI TUẦN SAU, tôi đang điều trị và ngừng dùng thuốc. Tôi trở lại với thói quen dắt chó đi dạo quanh thị trấn và đến thăm Frank vào buổi tối để uống một chút trước khi ngủ. Tôi dành phần lớn thời gian tại bàn làm việc của mình, và Lisa dành vài giờ mỗi ngày để giúp đỡ tôi và đã thay thế một trong những người về hưu địa phương đã từng hỗ trợ tôi nhưng người này cảm thấy khó chịu với tài liệu và không đến nữa.
“Tôi có thể hỏi anh về Brett không?” Lisa hỏi.
“Cô muốn biết điều gì?”
“Tôi không biết nữa, cô ấy sống ở đâu? Trang trại đó ở đâu?”
“Virginia, trong Thung lũng Shenandoah. Tôi thích đi xuống đó vì chặng đường lái xe rất đẹp, đặc biệt là vào ban đêm. Mở nhạc hay lên, thong thả, nhìn xem mình đang ở đâu. Giống như chuyến đi trên tấm thảm bay. Rất dễ chịu.”
“Cô ấy trông như thế nào?”
“Tóc đỏ. Tóc dài ngang vai luôn buộc ra sau. Cứng cáp, mạnh mẽ, không nặng nề, xinh đẹp tự nhiên. Cô ấy thường mặc quần jean, áo sơ mi vải denim không sơ vin và đi bốt cao bồi.” Tôi nhìn Lisa qua kính đọc sách. “Sao thế?”
“Chỉ thắc mắc thôi. Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Tầm như cô, có lẽ lớn hơn vài tuổi. Chắc bốn mươi?”
Cô ấy im lặng trong vài phút. Tôi quay lại với công việc của mình.
“Và cô ấy có một trang trại ngựa?” Lisa hỏi.
“Brett á?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cho rằng nó đã từng là như thế. Cô ấy có ngựa, chó và mèo, rất nhiều đất đai, hồ nước, nhà kho, trường cưỡi ngựa lớn trong nhà.”
“Cô ấy có người sống ở đó không? Giống như học sinh trong khuôn viên?”
“À, không, cô ấy giới hạn những người đó chỉ đến trong các cuộc gặp mặt Chủ Nhật hàng tháng. Đông gấp đôi với một cuộc gặp gỡ thứ Bảy một vài lần khi tôi ở đó, nhưng đó là một ngoại lệ. Ngoại trừ những lúc có mọi người ở đó, những học sinh đó, tôi không nghĩ rằng cô ấy có một suy nghĩ nào về bất cứ thứ gì liên quan tới tâm linh. Đó không phải là một phần cuộc sống của cô ấy. Cô ấy không viết sách, không nói chuyện hay phỏng vấn, không đi du lịch, cô ấy chỉ có hội nhóm đến vào những Chủ Nhật đó. Bác sĩ Kim dường như mới là người đã khiến mọi thứ xảy ra như vậy chứ không phải Brett. Tôi nghĩ cô ấy chỉ đang chịu đựng điều đó thôi.”
“Gia đình thì sao?”
“Tôi có biết một cô con gái và một cháu gái. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự trao đổi tiểu sử với nhau.”
Sau một hồi im lặng, cô hỏi một câu hỏi khác.
“Cô ấy có vẻ hạnh phúc không?”
*
Tôi chợt nghĩ rằng Lisa có thể đang xem Brett như một hình mẫu, giống như một người mà cô ấy có thể ngưỡng mộ từ một vị trí mới mẻ và đang thay đổi của mình. Cô ấy tự hỏi liệu cô ấy có thể nhìn vào Brett để biết được nơi mà bản thân cô ấy đang hướng tới, hoặc nên hướng tới hay không. Tôi không tự tin vào khả năng đánh giá những gì đang diễn ra bên trong một người, nhưng có vẻ rõ ràng và dễ hiểu rằng Lisa muốn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên bến bờ xa xôi và rằng cô ấy có thể đang hình thành một hình ảnh Brett trong tâm trí để lấp đầy nhu cầu đó. Điều đó tốt hay xấu thì tôi không biết, nhưng tôi biết rằng Lisa không đang trong quá trình trở thành giống như Brett. Brett đã thức tỉnh khỏi trạng thái mơ, nghĩa là cô đã chuyển từ ngã sang vô ngã, giống như đã chết mà không vứt bỏ thể xác. Lisa đang thức tỉnh trong thời kỳ Con Người Trưởng Thành, đó là bước chuyển từ cái ngã tách biệt sang cái ngã hòa nhập. Nó rất lớn, nhưng đó là về quá trình chuyển đổi trong trạng thái mơ, chứ không phải chuyển đổi ra khỏi nó. Brett cũng chuyển sang tuổi trưởng thành như vậy, nhưng với tôi, đó chỉ là bước đầu tiên của một hành trình dài hơn.
Trong quá trình đọc thử để soát lỗi cuốn sách, Lisa đã phát triển mối quan hệ yêu thích với bất kỳ thứ gì liên quan đến Brett, vì vậy tôi in ra một vài trang mà cô ấy chưa xem và đưa cho cô ấy, hy vọng rằng cô ấy sẽ hiểu chủ đề và xem cách nó áp dụng cho mong muốn hoảng loạn muốn túm lấy ai đó hoặc thứ gì đó của cô ấy.
*
“Đây có giống như satsang không?” một cô gái hỏi, một người mới đến.
“Tôi không chắc satsang chính xác là cái gì,” Brett trả lời, và một cuộc thảo luận chung mở ra với hầu hết mọi người kể về trải nghiệm satsang của họ. Có hơn bốn mươi người ngồi trên ghế dài ngoài trời tối nay, dường như tất cả đều có ý kiến muốn bày tỏ hoặc kinh nghiệm muốn chia sẻ về chủ đề satsang. Brett để họ tiếp tục trong vài phút nói về sự thanh tĩnh, nhận thức sâu sắc, sự tĩnh lặng được chia sẻ, shakti, và các bậc thầy khác nhau đã tiến hóa, thăng lên và giác ngộ như thế nào trước khi cô bước vào trở lại.
“Được rồi, được rồi, mọi người ổn định ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu đại khái và để trả lời câu hỏi ban đầu, không, đây không phải là điều đó. Tôi cảm thấy buồn khi nghe các bạn nói như vậy, về những trải nghiệm sâu sắc và những bậc thầy tiến hóa cao và những thứ khác. Có vẻ như chúng ta không thể tiến bộ được nửa inch ở đây. Hãy để tôi nói lại lần nữa; tôi không có cảm giác gì về tất cả sự im lặng, yên bình và tĩnh lặng này, và không có ai là đặc biệt. Giống như ông McKenna đã nói với các bạn, tất cả chúng ta ở đây cùng nhau trong một chiếc thuyền bị rò rỉ trên một vùng biển không bờ bến. Giữa chúng ta không có ai tốt hơn hay tệ hơn. Không ai cao hơn hay thấp hơn, đi trước hay đi sau; tất cả chúng ta đều ở trên cùng một con thuyền chết tiệt với cùng một cảnh quan chết tiệt. Cơn bão đang thịnh nộ và đồng hồ đang tích tắc. Chúng ta không biết mình đang ở đâu hoặc ta là ai, là cái gì, tại sao ta tồn tại, ta đang tồn tại khi nào hoặc vấn đề đó quan trọng như nào và bất kỳ ai nói cái gì khác đều là đang nói bằng đít của họ. Con thuyền này đầy những kẻ nói láo. Họ muốn làm ra vẻ như tất cả chúng ta đều ở trên con thuyền này cùng nhau, nhưng sự thật là bạn phải biết là chúng ta chỉ có mỗi một mình mà thôi. Bầu trời đen xì và nước đen ngòm bao xung quanh và thứ vững chắc duy nhất, thứ gần giống với đất liền nhất, chỉ là con thuyền nhỏ này, đang bị rò rỉ như một cái xô rỉ sét. Nó có thể chìm xuống trong năm mươi năm hoặc năm phút nữa, không biết khi nào, nhưng nó sẽ chìm và đó là sự thật.”
Điều đó khiến họ ngậm mồm hết.
“Điều này chắc chắn không giống như bất kỳ satsang nào tôi từng tham gia,” một người đàn ông hốc hác ở hàng trên thì thầm, và có một số tiếng cười bị kiềm chế. Brett cũng cười.
“Tất cả các bạn đang ở trong trạng thái thôi miên này,” Brett tiếp tục, “và các bạn đến đây để yêu cầu tôi giúp đưa các bạn ra khỏi nó. Tuy nhiên, tôi không thể giúp bạn. Các bạn phải đến điểm mà bạn ham muốn nó đủ nhiều đến mức tự mình làm điều đó, nhưng điều đó không dễ dàng vì các bạn đã tự ru ngủ mình trong sự tự thỏa mãn chết tiệt này, nó hút hết mọi sự khẩn cấp ra khỏi hoàn cảnh của các bạn. Nó giống như một cơ chế đối phó. Các bạn có biết một cơ chế đối phó là gì không? Nó giống như một liều thuốc an thần. Chúng ta giữ cho mình lúc nào cũng căng thẳng với thuốc an thần, nhưng nếu các bạn đến đây, các bạn đang nói rằng bạn muốn từ bỏ thói quen đó. Tất cả chúng ta đều ở trong bàn tay của Thượng Đế yêu thương, đó là một loại thuốc an thần mà chúng ta muốn nuốt. Có nghĩa là bạn có thể chỉ cần ngồi lại và giết thời gian. Hãy là người tử tế và nói xin lỗi khi các bạn làm sai và Thượng Đế yêu thương của các bạn sẽ không nấu chín cái mông bạn đâu. Luân hồi là một viên thuốc dễ uống khác. Chúng ta sẽ quay lại đây nhiều lần vì vậy chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới. Chúng ta phải tuân theo một loạt các bức vẽ nguệch ngoạc về nghiệp-pháp và chúng ta chỉ cần phải là những chú cừu nhỏ ngoan ngoãn, không áp lực, không khẩn trương, không có việc gì phải làm ngoài việc nằm thấp và cõng nó ra ngoài. Hoặc có thể tất cả chúng ta đều là những sinh vật thần thánh của ánh sáng và tất cả những gì chúng ta phải làm là lấp lánh, tỏa sáng và sống một cuộc sống tươi đẹp, chơi đẹp và không gây ồn ào.”
Cô ấy đá tung một vệt cát lên.
“Các bạn bắt đầu thấy một chủ đề nổi lên ở đây phải không? Hãy tử tế, im lặng, ngoan ngoãn, đừng đặt câu hỏi, đừng sử dụng trí óc của mình, đừng tạo ra ồn ào – nghe có quen không? Tất cả những cuộc satsang đối với tôi đều nghe có vẻ giống vậy, giống như là các bạn bắt đầu cảm thấy hơi kích động nên các bạn cần được điều chỉnh, cần phải có được sự yên tĩnh hơn, giống như đó là mục đích của những giáo viên và bậc thầy mà các bạn vẫn luôn nói đến, họ giữ cho các bạn êm dịu, giữ cho các bạn phê thuốc để các bạn không phải đối diện với tình huống của mình. Nghe có vẻ hoàn toàn ngược lại với việc tiến về phía trước mặt tôi.”
Có người gật đầu, có người lắc đầu, không ai lên tiếng. Hầu hết họ đều biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ cố gắng khẳng định niềm tin của mình là sự thật, hoặc nhầm lẫn giữa tính phổ biến của một niềm tin với xác suất nó là sự thật. Brett để mắt đến kiểu nói nhảm kiểu đó như một con gấu mẹ điên loạn.
Bây giờ cô ấy nâng nó lên một độ cao nữa.
“Nhưng chúng ta đang ở đây trên con thuyền đầy sóng gió này, và nếu ai đó bắt đầu nói với tôi rằng mọi thứ đều huy hoàng và thiêng liêng, vì thế tôi chỉ cần ngồi xuống và im lặng, bình tĩnh, êm dịu, nhắm mắt lại và giải tỏa tâm trí, tôi sẽ làm ầm ĩ lên. Tôi sẽ yêu cầu người đó giải nghĩa một cách nghiêm túc, và tôi sẽ muốn xem một số bằng chứng. Tôi không có thời gian cho những kẻ nói láo với tất cả những ý tưởng ngớ ngẩn của họ về chiến lợi phẩm từ thiên đường. Tôi không muốn nghe những bài giảng, bài thơ hoa mỹ và phỏng đoán thông minh, tôi muốn một số sự thật. Bất cứ ai nói rằng họ biết một điều gì đó đều đang nói rằng họ có thứ quý giá nhất mà họ tìm thấy được trên một con thuyền như vậy, họ có một số tri thức, và nếu họ nói rằng họ có nó, tôi sẽ muốn xem nó, và nếu họ không xuất ra được nó, tôi sẽ làm căng lên và tôi sẽ muốn tống họ ra khỏi con thuyền chết tiệt của mình, có thể làm một chút tra tấn keel-hauling. Các bạn có biết keel-hauling là gì không? (Nd: keel-hauling tạm dịch là kéo dọc sống thuyền. Một hình phạt tàn ác của cướp biển.) Nó có nghĩa là cái chết cho những kẻ nói láo. Người ta đã bao giờ nói với các bạn điều đó trong cái ‘singsang’ của những kẻ xuẩn ngốc của các bạn chưa?”
Có những tiếng cười lo lắng lan khắp dãy ghế.
“Nhưng họ không có tri thức,” cô ấy tiếp tục, “đó là điều tôi đã học được trong cuộc đời mình, đó là điều mà tôi biết nhưng tất cả các bạn thì không. Không hề có tri thức nào. Tất cả những gì họ có là thuốc an thần, dù sao thì đó cũng là thứ mà hầu hết mọi người đều muốn. Con thuyền nhỏ mà chúng ta đang nói đến này chứa đầy đủ mọi loại thuốc ma túy xảo quyệt bán mọi loại thuốc giảm đau mà các bạn có thể tưởng tượng, và công việc kinh doanh luôn thuận lợi bởi vì tất cả chúng ta đều là một một nhóm những kẻ nghiện ngập đang tìm kiếm giải pháp tiếp theo của mình. Các bạn ở hàng ghế cuối có nghe thấy tôi không? Chúng ta phải luôn giữ cho mình phê thuốc. Tất cả chúng ta chỉ đang tìm kiếm một viên thuốc mà chúng ta có thể nuốt được, một thứ gì đó sẽ làm xoa dịu, làm tê liệt các giác quan và khiến mọi thứ lúc nào cũng mềm mại và hồng hào. Một khi bạn đã bị cuốn vào, thật khó để từ bỏ. Tự lừa dối là thói quen khó bỏ nhất vì nó đang nói với chúng ta rằng chúng ta không tự lừa dối mình.”
Cô ấy dừng lại và uống nước.
“Vậy làm thế nào để chúng ta bỏ thói quen này,” cô gái đã bắt đầu vụ này với câu hỏi về satsang của mình hỏi.
“Dễ.” Brett trả lời. “Bạn chỉ cần làm hai việc. Đầu tiên, bạn phải biết mình
đã bị cuốn vào. Ý tôi không phải là biết nó giống như bạn đang biết bây giờ, giống như một ý tưởng mà bạn đã nghe ai đó nói. Ý tôi là bạn phải biết nó đầy đủ, giống như trong mọi sợi cơ trong con người bạn, giống như mọi suy nghĩ đều bị nó làm cho đen tối, giống như mọi hình ảnh, mùi và vị đều bị nó đầu độc. Bạn phải biết nó như một cơn đau dữ dội. Bạn có biết đau là gì không?”
Giờ thì không có ai cười.
“Sau đó, khi các bạn đã đến điểm đó,” cô ấy nói khi dùng gót giày vẽ một đường sâu trên cát giữa cô ấy và dãy ghế, “việc tiếp theo các bạn làm là vạch ra một đường ranh giới, giống như ông McKenna đã luôn nói với các bạn. Đó là cách nó phải xảy ra. Các bạn vạch ra một đường ranh giới. Các bạn làm một cuộc nổi dậy. Các bạn nói, thế đấy, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Đây là tất cả những gì tôi làm cho đến khi cái thứ chết tiệt này bắt đầu có ý nghĩa. Và bạn nói điều đó với nghĩa là toàn bộ cuộc sống và con người của bạn. Bạn đặt tất cả vào đường ranh giới đó. Cho đến khi bạn làm được điều đó, bạn sẽ không làm được gì cả. Bạn chỉ đang cố đi theo cùng đám đông để giữ hòa thuận, giữ an toàn thôi.”
*
Lisa đặt những trang giấy xuống, xoa xoa thái dương và ngồi yên lặng vài phút trước khi nói.
“Nó có đúng đắn không? Về việc vượt qua ranh giới?”
Tôi không trả lời ngay câu hỏi của cô ấy. Những người xung quanh tôi đã quen với sự im lặng của tôi. Câu trả lời sẽ sớm có và tôi có thể chia sẻ hoặc không. Chuyện khó không phải là đưa ra câu trả lời chính xác, mà là cách xử lý nó, mặc dù tôi không phải là người phân xử cái gì là tốt và cái gì là xấu cho người khác. Tôi kiên nhẫn quan sát. Tôi hành động khi tôi thấy được phải làm gì, và tôi không hành động khi tôi không thấy.
Tình huống ở đây là Brett là một người cứng rắn chống lại những điều nhảm nhí không khoan nhượng và Lisa đang chuyển sang giai đoạn Con Người Trưởng Thành. Quan niệm sai lầm nằm ở Lisa, người đã bắt đầu đồng hóa với Brett, coi cô ấy như ngọn hải đăng soi sáng trong bóng tối. Có thể hiểu được, nhưng có lẽ không khôn ngoan.
Sau vài phút tâm trí tôi hoàn toàn lang thang khỏi câu hỏi của Lisa, tôi nhìn sang thì thấy cô ấy đang kiên nhẫn quan sát tôi và tôi nhớ câu hỏi của cô ấy về việc vượt qua ranh giới của Brett trên cát. Tôi không đấu tranh để tạo ra một câu trả lời. Thông thường, câu trả lời đúng là sự hé lộ trọn vẹn. Chỉ cần đặt toàn bộ nó ở nơi có thể nhìn thấy và để người ta làm những gì họ muốn với nó. Lisa đang chết đuối. Cô ấy đang cố nắm lấy thứ gì đó và cô ấy nhìn thấy Brett. Tôi đâu có là ai để mà ngăn cản? Hãy để cô ấy có bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Đó là câu trả lời.
*
Thông thường, khi chúng ta nghĩ về việc ai đó vạch ra một ranh giới, nổi dậy, chúng ta nghĩ rằng họ đang dấn thân vào một trận chiến được ăn cả ngã về không; ở đây và bây giờ, tại chỗ này, sống hoặc chết. Đó là loại tối hậu thư mà Brett đã mô tả. Cô ấy làm cho nó nghe giống như một cuộc chiến, giống như giương nắm đấm so găng, nhưng thực sự không phải vậy. Đó là sự kết thúc của cuộc chiến đấu, sự kết thúc của một cuộc đấu tranh trọn đời. Vẽ đường ranh giới này không có nghĩa là những trạm chiến đấu, báo động đỏ, tình trạng sẵn sàng phòng thủ cấp 1 và tất cả những thứ kiểu thế. Nó không phải là loại chiến đấu kiểu vậy. Nó có nghĩa là chúng ta phải hạ thấp lá chắn của mình chứ không phải nâng chúng lên. Một người quan sát khách quan có thể nhìn vào đại đa số những người tìm kiếm tâm linh ngày nay và phân loại họ là những người tự giải phẫu não bộ về mặt tâm linh. Họ lên đường đi tìm cuộc sống và khám phá sự thật, và cuối cùng ngồi trong phòng tối nói lặp đi lặp lại một âm tiết vô nghĩa, nhắm mắt, não im lặng, tin chắc rằng họ đang thực sự thực hiện một hành trình vĩ đại. Đó là cách chúng ta bị đánh bại dễ dàng và hiệu quả, và đó là bởi vì kẻ thù đang ở bên trong, đang điều hành chương trình, triển khai lại tất cả các nguồn lực tinh thần và cảm xúc của chúng ta để chống lại chúng ta. Thay vì áp dụng một tư thế hiếu chiến, chúng ta phải, đi ngược lại với trực giác, hạ thấp lá chắn và sự phòng thủ của mình. Điều này có vẻ khó hiểu cho đến khi chúng ta hiểu rằng chúng ta vừa là nhân vật chính vừa là nhân vật phản diện trong cuộc xung đột này, vừa là kẻ tấn công vừa là người phòng thủ. Đây là bản chất nghịch lý của cuộc đấu tranh. Chúng ta không thể chiến thắng bằng cách chiến đấu. Thứ đang chiến đấu, chống lại, chính là thứ mà chúng ta đang tìm cách lật đổ. Chỉ bằng cách đánh bại bản ngã, chúng ta mới có thể thắng thế. Chỉ trong quy hàng, chúng ta mới có thể tìm thấy chiến thắng. Đây là phần mà rất ít người hiểu tới, và càng ít người vượt qua được. Đây là phần mà mọi thứ bắt đầu nghe có vẻ hiền triết hoặc có tính thiền hoặc có tính Orwellian, nhưng điều đó không thể tránh được. Nếu muốn nói rằng tất cả các tôn giáo và giáo lý tâm linh đều có chung một chân lý cốt lõi thì nó chỉ có thể là: Quy hàng là chiến thắng.
Và đó là những gì tôi nói với Lisa. Cô ấy im lặng một lúc lâu.
“Điều này có áp dụng cho tôi không?” Cô ấy hỏi.
“Cô đã trải qua ba năm đau khổ để chống lại quá trình. Chỉ khi cô ngừng chiến đấu, cô mới bắt đầu chiến thắng. Cô có thể chưa thấy rõ điều đó___”
“Tôi đang bắt đầu thấy. Thực sự đấy. Tất cả đều rất mới mẻ.”
“Những gì cô đã trải qua là một vấn đề lớn, giống như một vụ vỡ đập nước. Một sự kiện như vậy đòi hỏi một quá trình xây dựng chậm rãi và lâu dài khi một cấu trúc cứng rắn và được củng cố dần dần khuất phục trước những lực lượng mà cuối cùng cũng phải chiếm ưu thế. Việc giải phóng, khi nó cuối cùng đã xảy đến, sẽ trở nên dữ dội, hỗn loạn và hủy diệt, nhưng con đập đã tạo ra sự mất cân bằng không tự nhiên và sớm muộn gì nó cũng phải nhường bước, sự cân bằng được khôi phục và mọi thứ trở lại trạng thái tự nhiên, hài hòa. Có thể cô cảm thấy tồi tệ về những ngôi làng và mùa màng bị tàn phá hoặc hồ nhân tạo bị cạn kiệt, nhưng bất cứ điều gì phụ thuộc vào sự mất cân bằng được tạo ra bởi sự cản trở không tự nhiên này vốn luôn trong tình trạng bị đe dọa; số phận đã bị định đoạt ngay từ lúc đầu.”
“Vậy tại sao chúng ta không thấy nó xảy ra thường xuyên hơn?”
“Những con đập này rất chắc chắn và thường tồn tại lâu hơn những người đã xây dựng chúng. Hầu hết mọi người cố gắng tiếp tục củng cố mạnh mẽ vật cản nhân tạo này trong suốt cuộc đời của họ và chết trước khi nó nhường chỗ. Cô đã không làm thế.”
“Vậy tôi đã vạch ra ranh giới này? Tôi đã làm điều đó?”
“Tất nhiên. Ở mức độ thức tỉnh trong trạng thái mơ, cô đã trải qua quá trình này. Cô nghĩ đó là một cơn suy nhược thần kinh khi con trai cô nói rằng nó muốn trở nên giống như chồng cô và cô cáu kỉnh, tóm lấy Maggie và bỏ đi. Điều đó là vụ vỡ đập đã được chờ đợi từ lâu. Sự kết thúc của một thứ và sự khởi đầu của một thứ khác.”
“Có vẻ như là một sự suy sụp tinh thần hoàn toàn. Thật khó để nghĩ rằng đó là một loại chiến thắng tâm linh nào đó.”
“Đó không phải là một loại nào đó, nó là loại duy nhất.”
“Khó mà tin được.”
“Đó là bởi vì nước vẫn chưa ổn định. Cô vẫn đang nhìn thấy trận đại hồng thủy, bụi phóng xạ, thiệt hại tài sản. Khi mọi thứ ổn định, khi cô ổn định, cô sẽ nhìn thấy cảnh quan mới này và coi nó là một thiên đường trần gian khi so với thứ nó đã từng là.”
“Tất cả dường như quá tàn nhẫn.”
“Tôi biết mọi chuyện trông giống như vậy, nhưng khi cô nhìn vào các lực lượng lớn hơn đang hoạt động, điều có vẻ tàn nhẫn được hé lộ ra là trật tự tự nhiên của mọi thứ, khi sự cân bằng đang được khôi phục. Mọi người rất muốn không phải trải qua những gì cô đã trải qua. Mọi người đều muốn duy trì trạng thái mất cân bằng triệt để, tất cả năng lượng và sinh lực của họ được dồn về một phía của hàng rào nhân tạo này, hơn là trải qua ngày tận thế cá nhân này. Bây giờ cô có một loại cuộc sống khác.”
“May mắn cho tôi,” cô lầm bầm.
“May mắn cho cô,” tôi đồng ý.
*
“Brett thích chỉ ra rằng không có mức độ tiến bộ nào trong vấn đề này. Chết đi và tái sinh là một sự kiện rất cụ thể, không phải là một chuyện xảy ra dần dần trong nhiều năm. Cô ấy nói rằng không có cấp độ mới bắt đầu, trung cấp hay cao cấp, và cô ấy đã đúng. Tất cả quay trở lại với sự quy hàng, điều này diễn ra một cách tự nhiên từ việc nhìn thấy những gì đang tồn tại, thay vì dùng đức tin hay niềm tin, đó là cách chúng ta lầm lẫn khi chúng ta không nhìn thấy. Đó là một thông điệp được nói lặp đi lặp lại nhiều lần, có vẻ như với Brett. Và cả với tôi. Cô thấy rất nhiều người tiếp cận tâm linh như thể họ biết điều gì đó, như thể họ đã đi được khá xa, và họ không nhận ra rằng không có thứ gì gọi là khá xa cả. Hoặc là cô đã vượt qua ranh giới hoặc là cô chưa. Hoặc là cô đang trong quá trình hoặc là cô không. Kiến thức, sự hiểu biết, học thuật, kinh nghiệm, không có ý nghĩa gì cả.”
“Cô ấy có vẻ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.”
“Brett?”
“Đúng.”
Tôi cân nhắc.
“Không sao?” Cô ấy hỏi.
“Nó sai mục tiêu,” tôi nói. “Thế giới đầy những phụ nữ mạnh mẽ. Cô là một phụ nữ mạnh mẽ, mẹ của cô cũng là một phụ nữ mạnh mẽ. Nếu cô gọi một người như Brett là mạnh mẽ hay yếu đuối, bắt đầu áp đặt các thuộc tính, cô đã bỏ lỡ một điều đáng để biết về cô ấy. Khi cô vượt qua bề nổi của Brett để đến phần đáng để biết, chẳng có gì ở đó cả. Đó là mới là điều quan trọng mà vụ này nói tới. Phần còn lại là phục trang.”
“Và điều đó cũng đúng với anh?”
“Nó đúng với tất cả mọi người.”
*
Lisa không hề có kinh nghiệm tiền lệ với những gì đang xảy ra với cô ấy và quan trọng hơn, cô ấy không có tiền lệ trở thành một thứ mà cô ấy không có tiền lệ. Chưa bao giờ, trong tất cả những thành tựu cá nhân và sự nghiệp của mình, cô ấy chưa bao giờ ở trong một tình huống mà cô ấy không thể nhìn thấy mình đang cái gì bằng cách nhìn vào hàng ngàn hoặc hàng triệu người khác đã làm điều đó trước cô ấy. Bây giờ tôi mới hình dung ra điều đó, khi tôi quan sát cô ấy, nhưng đó là những gì tôi mới nghĩ ra và tôi khá chắc chắn rằng mình đúng. Cô ấy bắt đầu cảm nhận được những khía cạnh rộng lớn hơn của sự cô đơn của mình.
Lisa không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Nó hẳn phải đau khổ hơn nhiều và đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô ấy biểu hiện ra bên ngoài, như thể cô ấy thức dậy vào lúc nửa đêm và trốn khỏi bộ lạc của mình để sống lưu vong, và bây giờ là sáng hôm sau và cô ấy lần đầu tiên lang thang trong vùng hoang dã, lạc lối, một mình , không có cách nào để biết hướng nào là tốt nhất hoặc đi nhanh như thế nào. Bây giờ tôi chỉ đang tìm hiểu về nó khi cô ấy cố gắng xây dựng hình ảnh về Brett và tôi tự hỏi bản thân tại sao cô ấy lại quan tâm đến một người phụ nữ mà cô ấy chưa từng biết và sẽ không bao giờ biết. Giờ đây Lisa không biết mình phải là ai khi cô ấy không còn là chính mình nữa. Cô ấy là một diễn viên không có vai nhân vật nào để đóng. Cô ấy không biết cách ăn mặc, cách ăn uống, cách cư xử, nói gì, làm gì. Cô thậm chí còn không biết động lực của mình là gì.
Tốt cho cô ấy.