Những cuốn sách chúng ta cần là loại sách tác động lên chúng ta như một điều bất hạnh, khiến chúng ta đau khổ như cái chết của một người mà chúng ta yêu thương hơn chính bản thân mình, khiến chúng ta cảm thấy như thể mình sắp tự sát, hoặc bị lạc trong một khu rừng hẻo lánh tách biệt khỏi tất cả nơi ở của con người – một cuốn sách sẽ đóng vai trò như một cái rìu phá băng cho vùng biển đóng băng bên trong chúng ta.
-Franz Kafka
“TÔI ƯỚC RẰNG TÔI CÓ THỂ TÔI CÓ THỂ gặp cô ấy,” Lisa nói, đặt một số trang về Brett xuống, “mặc dù tôi đoán rằng cô ấy không phải là kiểu người có lòng đồng cảm.”
“Cô ấy rất khác khi không đứng trước nhóm của mình,” tôi nói, “bớt bốc hỏa hơn, ít giọng vùng miền hơn, tử tế hơn; chắc chắn cô ấy thích động vật hơn con người. Liệu cô ấy có khó tính hay dễ dãi với cô hay không, tôi không biết nữa .”
“Tại sao cô ấy lại phải khó tính với tôi?”
“Vì lợi ích cho chính cô. Tốt nhất là nên làm nhanh gọn, giống như nhổ một chiếc răng. Brett có thể cảm thấy điều tử tế nhất là quất cho cô một đòn roi, để cho cô không chậm chạp và không làm mọi thứ khó khăn hơn mức cần thiết.”
“Tôi đang chậm chạp à? Có vẻ như tôi đã nói dối rất nhiều. Có vẻ như tôi nên làm gì đó. Làm nhiều hơn nữa.”
“Mọi thứ diễn ra theo nhịp điệu tự nhiên. Nếu cô quá sợ hãi hoặc quá thông minh và bắt đầu quậy phá, có lẽ cô sẽ tự làm xấu mình. Cô đã buông thả cái bánh lái thuyền, đừng hoảng sợ và cố gắng túm lại nó. Yên tâm đi, tất cả đều ổn.”
Cô ấy thở dài.
“Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi cảm thấy, tôi không biết nữa, giống như tôi phải làm cái gì đó.”
“Mối quan hệ cũ của cô với thời gian đã bị phá hủy. Cô nên dành chút thời gian để nghĩ về điều đó, nghĩ về thời gian, thời gian của cô. Cô đã sử dụng ngày, tuần, năm như thế nào, chúng là gì đối với cô và cô muốn điều gì từ chúng”.
“Điều đó hoàn toàn nằm ngoài cách suy nghĩ của tôi,” cô nói. “Cả cuộc đời tôi là một mớ hỗn độn của những việc cần phải hoàn thành ngay lập tức. Tôi không thể nhớ mình đã từng nghĩ theo cách nào khác.”
“Bây giờ cô đã tắt đồng hồ. Cuộc đua đã kết thúc. Khi việc tiếp theo cần làm, cô sẽ biết. Công việc này được điều hành bởi một trí thông minh hoàn hảo. Không cần suy nghĩ, can thiệp hay phỏng đoán lần thứ hai. Chỉ cần thư giãn trong quá trình , hãy tin nó, đừng đấu tranh chống lại nó. Đó là tất cả những gì về nó.”
“Đó là những gì anh đã nói với Maggie, phải không, về việc không lựa chọn bịt mắt và đi bằng gậy?”
“Nghe có vẻ như là vậy.”
“Và đó là cách anh sống cuộc sống của anh?”
“Có vẻ như là vậy.”
Cô ấy ngồi nhìn tôi. Cô ấy vẫn chưa ngậm miệng hoàn toàn.
“Nhưng, thực sự. Ý tôi là, thực sự sao?”
“Thực sự.”
Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đã bị đình chỉ ở đâu đó trên cuộc trò chuyện này, không thể đi xuống phía bên nào. Cô ấy nghĩ rằng cuộc sống như thứ mà cô ấy vẫn luôn biết nó là bình thường và tự nhiên. Nó có thể là bình thường nhưng nó khác xa cái tự nhiên. Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy thoải mái khi nói rằng nhân loại chúng ta không biết chúng ta thực sự là ai hoặc chúng ta thực sự có khả năng gì. Không biết gì cả.
Cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hãy nói những gì cô muốn,” tôi nói với cô ấy.
Miệng cô ấy vẫn há và bây giờ đầu cô ấy hơi lắc lư.
“Không thể nào”, mặc dù cô ấy cố gắng, tâm trí của cô ấy mâu thuẫn với chính nó.
Tôi cho cô ấy một huých.
“Cô là một loại người thích kiểm soát hoặc một loại gì đó?” Tôi hỏi.
Đó là tất cả những gì cần.
“Không,” cô ấy nói một cách phòng thủ, “chính xác thì không phải là người thích kiểm soát. Có thể là thế nếu xét theo tiêu chuẩn dễ dãi của anh, nhưng, ý tôi là, chúng tôi có một cuộc sống rất phức tạp và đòi hỏi khắt khe. Anh biết đấy, không có nhiều chỗ cho sự bất cẩn. Mọi người phải làm phần việc của mình hoặc toàn bộ sẽ… cơm nước, giặt giũ, hóa đơn, mua sắm, trường học, công việc, các cam kết xã hội, lịch trình, công việc nhà cửa, Chúa ơi… những việc vặt, thể thao, đưa mọi người đến nơi họ phải đến đúng giờ, hàng triệu thứ, ở nhà, ở cơ quan, ở trường, ở mọi nơi, hàng ngày, không có ngày nghỉ… tất cả đều phải được hoàn thành, anh biết đấy , và tôi là người phải đảm bảo những điều đó xảy ra. Điều đó có làm tôi trở thành một kẻ thích kiểm soát không? Tôi đã phải là người rất có tổ chức và tôi đã là thế. Tôi phải bắt mọi người làm nhiệm vụ, anh biết đấy, có rất nhiều việc phải làm và không có chỗ cho những sai sót hoặc mọi thứ khác sẽ trở nên rối tung lên. Tôi không nghĩ đó là một người thích kiểm soát, tôi chỉ đang quán xuyến một công việc gia đình bình thường và bận rộn.”
“Vậy, là không à? Không phải là một người thích kiểm soát?”
Cô hít một hơi.
“Tôi không nghĩ rằng người thích kiểm soát là một chỉ định thích hợp. Tôi đã làm những gì tôi phải làm, vậy thôi. Tôi giỏi việc đó. Tôi tự hào vì đã làm tốt.”
“Tôi có thể thực hiện một quan sát?”
“Vâng, okay.”
“Cô có thể bị xúc phạm.”
“Tôi sẽ cố gắng không.”
“Được rồi, đó là một điều rất bình thường, nhưng lại là quan trọng nhất. Cô không biết cách thở.”
“Ồ,” cô ấy nói, gật đầu lia lịa, “vâng, tôi biết. Huấn luyện viên của tôi cũng nói với tôi điều tương tự. Tôi đang cố gắng___”
“Làm ơn dừng lại đi. Không phải là cô làm không đúng, mà là cô hoàn toàn không biết làm. Cơ thể của cô không biết làm thế nào. Tôi đã quan sát cô. Cô ngáp như thể đó là điều phạm pháp, cô hắt hơi như một con mèo con, giọng của cô khàn và yếu ớt, cô không bao giờ thực sự thoải mái. Học cách thở là một vấn đề lớn, cô có thể mất cả năm để bỏ thói quen xấu và học những thói quen tốt. Nó là điều trọng yếu với tất cả mọi thứ, và nó không dễ dàng. Cô thực sự phải tập trung vào nó; tìm hiểu về nó, phát triển những cơ bắp, biến nó thành thói quen. Cô phải rèn luyện lại tâm trí và cơ thể của mình. Đó không phải là điều đơn giản.”
“Ôi Chúa ơi,” cô ấy nói trong sự tuyệt vọng phóng đại, “như thể tôi vẫn chưa có đủ thứ để lo lắng, bây giờ tôi còn không biết thở!”
“Điều này phải đến trước mọi thứ khác. Nếu cô không thở tốt, không có thứ gì khác sẽ hoạt động bình thường; những thứ về tinh thần, thể chất và cảm xúc đều phụ thuộc vào hơi thở đầy đủ, khỏe mạnh. Đây, hãy đưa bàn tay ra.”
Tôi đặt bàn tay của tôi ngửa lên bên cạnh bàn tay cô ấy. Tay của tôi là ma-nơ-canh ổn định. Của cô ấy là mèo con run rẩy ướt đẫm.
“Cô có khó ngủ vào ban đêm không? Nằm đó để lo lắng về những thứ mà cô biết rằng nó không nên làm phiền cô nhiều như vậy?”
“Không,” cô nói. “Có thể.”
Tôi chờ.
“Vâng.”
“Đó là bởi vì cơ thể và tâm trí của cô bị thiếu oxy và điều đó khiến cô rơi vào tình trạng hoảng loạn. Hãy tập thở đúng cách khi cô đi ngủ và cô sẽ không bị như vậy nữa. Tôi không muốn thuyết giáo cho cô, nhưng sẽ không có gì hoạt động chuẩn xác nếu như cô không thở đúng cách. Cô thực sự nên tìm hiểu về điều này và tại sao nó lại quan trọng và làm thế nào để thực hiện nó. Hãy ưu tiên nó hàng đầu. Đây là lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể đưa ra.”
Tôi ngồi lại và hít một hơi chậm, sâu rồi thở ra. “Hít thở và tỉnh thức đi cùng nhau. Nó làm sạch, sảng khoái, định tâm, tất cả những điều đó. Đối với tôi, thở một cách có ý thức gợi nên cảm giác ấm áp của lòng biết ơn đối với những gì tôi đã có cùng với nhận thức rằng, với mỗi hơi thở tôi hít vào, tất cả đang trôi đi. Điều này không phải là thứ gì huyền bí hay khai sáng, nó không phải là con đường hay đích đến, nó chỉ là nhận thức cơ bản.”
Tôi có thể thấy cô ấy đang cảm thấy bị xúc phạm và cố gắng giữ lưỡi của mình, cơ bắp của cô ấy đang căng ra và hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp.
“Vâng,” cô ấy nói ngắn gọn, “anh đã nói về hơi thở trong những cuốn sách của anh.”
“Cố gắng quan sát trạng thái hiện tại của cô.” Tôi đề nghị. “Đây là thứ mà tôi đang nói đến. Cô không có hệ thống giảm sóc. Mỗi vết gồ nhỏ trên đường đều cảm giác giống như một tảng đá. Cô nổi da gà lên và phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy của cô được kích hoạt bởi những thứ chỉ có thể thổi nhè nhẹ qua cô như một cơn gió thoảng. Cô có bao giờ chợp mắt ngủ trưa hay ngâm mình trong bồn tắm không?”
“Tôi thực sự không phải là loại người có thể___”
“Đó là suy nghĩ cũ và nó cần được đánh giá lại trong hoàn cảnh thay đổi của cô. Cô muốn biết phải làm gì tiếp theo? Đây rõ ràng là nó. Cô phải huấn luyện lại cơ thể, tâm trí và cảm xúc của mình. Cô đang trở thành một con người mới và những thứ như hít thở, ngủ trưa và bồn tắm bong bóng, đi dạo đường dài và chơi cù lét với con gái của cô không còn được coi là những hoạt động vô thưởng vô phạt nữa. Chúng không còn là những thứ không thiết yếu nữa, mà giờ đây chúng là thuộc về cái thiết yếu. Thứ cô đang trải qua không phải là một quá trình nho nhỏ của sự xếp lại mọi thứ cho gọn gàng, phân loại ngăn nắp. Cô đang được sinh ra lại lần nữa một cách hoàn toàn và cô phải cởi mở tiếp thu quá trình trong mọi việc và ở mọi cấp độ. Mức độ mà cô chống lại hoặc bỏ qua hoặc bỏ bê hoặc cản trở quá trình là mức độ mà nó sẽ gây ra đau khổ.”
Tuy nhiên, tôi có thể thấy qua ngôn ngữ cơ thể và nét mặt của cô ấy rằng cô ấy không tiếp nhận điều này một cách ổn thỏa.
“Có lẽ cô sẽ chống lại chuyện hít thở này và thổi bay nó trong một hoặc hai ngày, vì vậy tôi sẽ giúp cô và buộc cô phải làm điều đó.”
Đôi mắt cô ấy mở to trước thử thách này, nhưng cô ấy không nói bất cứ điều gì.
“Maggie cũng không biết cách thở. Thở bằng ngực trên, nhỏ bé sợ sệt, giống như cô vậy. Cô đã cố gắng hết sức để ngăn con bé mắc phải những sai lầm tương tự như cô đã mắc phải, vì vậy đây là một nơi tuyệt vời để tập trung nỗ lực của cô. Chính bản thân cô phải tự học để có thể dạy cho con bé. Vậy bắt đầu từ đây đi, bây giờ cô sẽ làm điều đó cho con gái của cô.”
*
Một giờ sau, tôi chợp mắt trên một trong những chiếc ghế tựa bên hồ bơi và Lisa đang nghiên cứu gì đó trên chiếc máy tính xách tay. Tôi biết được rằng Maggie đã tham gia cùng chúng tôi khi tôi mở mắt ra và thấy con bé đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chú tỉnh rồi?” Con bé hỏi.
“C’est mon métier,” (Nd: tiếng pháp: “đó là công việc của tôi”) tôi châm biếm một cách uể oải.
“Cháu có một câu hỏi,” con bé nói.
“Okay.”
“Chú biết Jolene có trải nghiệm như thế nào trong nhà thờ không? Trong cuốn sách đầu tiên, nơi chị ấy coi mọi người như những con bò, và điều đó thay đổi toàn bộ cách nhìn của chị ấy?”
“Ừm, ờ,” tôi trả lời, và ghi nhớ trong đầu việc cần phải đọc lại nhanh hai cuốn sách đầu tiên trước khi hoàn thành cuốn thứ ba.
“Chuyện tương tự của chú thì là như thế nào?”
Tôi biết con bé không nghĩ về nó theo cách này và mẹ nó chỉ nghe một nửa, nhưng cô bé Maggie nhỏ bé nhưng sớm phát triển đã vừa hỏi tôi về lần đầu tiên của tôi.
“Chà,” tôi nói với cô ấy, “có một anh chàng tên là Mortimer___”
Vào khoảng thời gian cuối tuổi thiếu niên, tôi đã chọn cuốn How to Read a Book (Cách đọc một cuốn sách) của Mortimer J. Adler, và thật bất ngờ, đó là một trong những cuốn sách có sức tàn phá kỳ diệu phá bỏ những bức tường để hé lộ những khung cảnh mới mà trước đây không ngờ tới. Vào thời điểm đó, tôi đã đọc được hàng trăm cuốn sách, trong đó có rất nhiều cuốn nặng ký, không nhất thiết đọc là vì các môn học, mà chỉ vì tôi đã tự tưởng tượng mình là một người đọc. Tôi đã đọc rất nhiều và đủ thích thú để tiếp tục đọc, nhưng sau đó cuốn sách này của Adler xuất hiện và trong mười hoặc mười lăm trang đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng mình chưa bao giờ thực sự đọc bất cứ thứ gì.
Rầm!
Tôi đã không biết cách đọc.
Đó là một sự hiển linh, một tiếng sét, một sự giác ngộ mini; điều ngộ ra to lớn đầu tiên của tôi kể từ vụ ông già Noel không có thật. Tôi không những đã đánh giá văn học sai hoàn toàn với mức độ mà nó xứng đáng, mà tệ hơn nữa, tôi đã tự tiêm chủng cho mình một liều thuốc hiệu quả để chống lại nó. Tôi chỉ xuyên thấu những cuốn sách tới mức độ cần thiết để gạch bỏ chúng khỏi danh sách ‘sách cần phải đọc’ của mình. Tôi lật lại nhiều cuốn sách mà tôi đã đọc và đã nghĩ chúng như là người bạn của mình, chỉ để xác nhận những gì Adler đã nói; những cuốn sách này gần như hoàn toàn xa lạ với tôi. Tôi đã biết chúng một cách hời hợt như thể tôi chỉ đọc những bản tóm tắt ngắn gọn của chúng nhiều năm trước. Như Adler đã nói, tôi là một kẻ ngu dốt biết chữ; Tôi đã đọc nhiều, nhưng đọc không tốt.
Bây giờ nhìn lại nó, tôi đánh dấu How to Read a Book là cuốn sách đầu tiên của mình và kể từ đó đã quay lại để đọc lại nhiều cuốn sách một cách chính xác. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã đọc vì rất nhiều lý do sai lầm và trở nên kén chọn hơn và đọc để phục vụ bản thân nhiều hơn trong các lựa chọn đọc của mình. Tôi bắt đầu làm chủ quá trình thay vì bị nó làm chủ, đưa ra quyết định cuốn nào là hay hay dở theo quan điểm của chính mình thay vì theo sức nặng của ý kiến chung.
Thật là một trải nghiệm khó hiểu khi tấm thảm bị kéo ra khỏi người tôi như thế, nhưng đó cũng là một khám phá ly kỳ. Đó là trải nghiệm chết/tái sinh ngay tại đó. Vâng, một gã tên là Mortimer đã chọc thủng quả anh đào hiển linh của tôi. Sau đó, nó chỉ là một vấn đề về quy mô.
Thay vì bị tổn thương hay tức giận khi quả bóng cái tôi của mình bị nổ tung, tôi đã rất phấn khích khi phát hiện ra rằng những gì tôi nghĩ là vững chắc và thực tế lại có thể dễ dàng tan thành mây khói. Ông ấy gọi tôi là đồ đần độn, một kẻ ngu dốt và một sophomore, điều mà một số người có thể thấy khó chịu, tôi cho là vậy, nhưng đó là sự thật. Ông ấy đã hoàn toàn đúng. Mortimer Adler là người đầu tiên chỉ ra những thứ nhảm cứt của tôi và tôi vẫn biết ơn ông ấy vì điều đó. Thật buồn khi phải nói, nhưng vâng, tôi rất thích bị ấn mũi vào đống cứt của chính mình, và vâng, tôi nghĩ đó là điều kiện tiên quyết cho bất kỳ hình t ưuhức trưởng thành nào trong cuộc sống. Con người là một động vật tự bón phân. Hoặc là chúng ta mọc lên từ đống cứt của chính mình, hoặc là không lớn được tí gì cả.
Adler đã không giác ngộ. Ông không có áo choàng hay hoa, nhưng khi nói đến những người thầy thực sự, tôi nghĩ đến những người chu đáo như Adler, những người đã đập vỡ những ngôi nhà kính của mọi người, chứ không phải những người giúp dựng lên và giữ gìn chúng. Jesus chưa bao giờ làm được nhiều như thế cho tôi, hay bất kỳ linh mục nào, hoặc thậm chí bất kỳ giáo viên nào mà tôi biết và tin tưởng. Cái quái gì đang xảy ra với họ vậy? Cuốn sách của Adler ra mắt vào những năm 1940. Tại sao cuốn sách của ông ấy không được trao cho tôi vào ngày đầu tiên tôi đi học, trước bất kỳ cuốn sách nào khác? Tại sao họ lại để tôi lãng phí hàng nghìn giờ đọc sách theo cách sai lầm, cày nát chúng như thể chúng chẳng khác gì những vết xước trên thẻ thư viện của tôi? Còn có lĩnh vực nào khác trong cuộc sống của tôi mà tôi cũng đã hiểu sai và nhầm lẫn không? Tại sao tất cả các giáo viên và giáo sư của tôi đều cho tôi điểm cao? Cái quái gì đã xảy ra với họ vậy? Đó là một bài học tuyệt vời khác mà tôi rút ra được từ cuốn sách của Adler: Những người mà bạn có nhiều khả năng tin tưởng nhất để trao những điều bạn cần biết cho bạn có thể chính họ lại không biết. Bạn đang đứng ở trên chân của chính bạn.
Hãy suy nghĩ độc lập cho chính mình, hoặc là hoàn toàn không suy nghĩ chút nào.
*
Cuốn sách của Adler đã dạy tôi nhiều bài học đã bén rễ, phát triển và trở thành bài học quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Bởi vì những gì tôi đã học được về khả năng đọc của chính mình cũng là đúng hoặc đúng hơn đối với hầu hết những người khác, nó dạy tôi rằng mọi
người đều có thể sai một cách tự tin, thuyết phục và hoàn toàn sai. Đột nhiên, tôi nhìn mọi người dưới một ánh sáng khác và khắc nghiệt hơn nhiều. Adler đã cho tôi thấy rằng giáo viên, nhà văn và chuyên gia không chỉ có thể sai, mà còn có thể là tác nhân khiến sự sai trái tồn tại trên thế giới. Bạn có thể nói họ là tác nhân hai mang một cách vô ý, nhưng cho ai? Tôi đã sai lầm hình thành những thói quen suy nghĩ cẩu thả và giống như chuột gặm nhấm.
Đây là một bài học rất quan trọng về sự nghi hoặc và ngờ vực phổ quát mà tôi đã tiếp tục trau dồi xa hơn và đánh giá cao nó, và bài học mà giờ đây tôi cho là nguyên tắc hướng dẫn cơ bản của một cuộc sống trung thực: Tội lỗi cho đến khi chứng minh được sự vô tội. Nó là sai cho đến khi được chứng minh là đúng. Mọi niềm tin đều sai cho đến khi được chứng minh là đúng. Không có con người, giáo lý, tôn giáo, hệ thống tư tưởng, học thuyết, hệ tư tưởng hay tín ngưỡng nào là thiêng liêng trừ khi nó không thể bị phá hủy. Nếu một cái gì đó đáng để hiểu, thì nó đáng để tự kiểm chứng. Nếu nó không đáng để tự kiểm chứng, thì đó là chuyện nhỏ và có thể được bỏ qua một cách an toàn.
Ngờ vực một cách toàn phần, kết hợp với sự hiểu biết sâu về từ Xa Hơn, là tất cả những gì cần thiết để thức tỉnh khỏi trạng thái mơ. Trung thực và kiên trì phải luôn dẫn đến trạng thái chứng ngộ chân lý. Đâu còn nơi nào khác? Và đầu còn cách nào khác để đến được đó? Công thêm Spiritual Autolysis và ý chí nóng bỏng, và bạn sẽ là người viết những cuốn sách này sau vài năm nữa.
Trải nghiệm với cuốn sách của Adler đã dạy tôi rằng, thay vì không biết, thì biết một cách sai lầm có thể là hình thức vô minh thực sự và xảo quyệt hơn nhiều; rằng những gì chúng ta coi là điểm mạnh của mình có thể là nơi ẩn náu xảo quyệt của những điểm yếu nhược nhất của chúng ta.
Nó dạy tôi rằng những gì chúng ta thấy không là gì cả và những gì chúng ta không thấy mới là tất cả. Nó dạy tôi rằng nơi tôi nghĩ mọi thứ kết thúc có thể là nơi chúng mới bắt đầu; rằng có một thế giới bên ngoài thế giới mà tôi đã thấy, có một tôi bên ngoài tôi mà tôi biết. Và, rất có thể là còn hơn xa thế nữa.
Nó dạy tôi rằng phát hiện ra mình sai còn tốt hơn nhiều so với việc phát hiện ra mình đúng. Sự vỡ mộng và tỉnh ngộ đó là phần tốt hơn của quá trình trưởng thành và học hỏi. Nó dạy tôi rằng nỗi đau và sự xấu hổ khi phát hiện ra sự điên rồ và giả dối của chính mình là cái giá phải trả để vượt qua nó – không đau đớn, không đạt được gì lớn- và rằng những đòn đau mà hình ảnh bản thân của tôi phải chịu là những đòn mà nó nên chịu và có lẽ có một cái gì đó của giống tính khổ dâm bên trong tôi, và nên có điều đó.
Nó dạy tôi một sự thật đáng kinh ngạc rằng một đứa trẻ chưa đến tuổi đôi mươi có thể nhìn xa hơn những gì các chuyên gia nhìn thấy và có thể bỏ xa tất cả người khác phía sau. Đó là điều to lớn và quan trọng. Tất cả các chuyên gia đã được công nhận vẫn có thể sai lầm như những người đã công nhận họ như vậy, và ta có khả năng, thậm chí có thể dễ dàng, vượt qua tất cả họ. Chỉ cần thực hiện một bước nhỏ, tôi đã thực sự chuyển sang một lĩnh vực hiểu biết mới và ít dân cư hơn nhiều. Nếu bạn hiểu những gì tôi đã nói về Moby-Dick trong cuốn Incorrect, thì bạn sẽ thấy một ví dụ hoàn hảo về chính xác điều này. Tôi là người đầu tiên hiểu được ý nghĩa của cuốn sách đó (Moby-Dick) không phải là do tôi có thể nghĩ xa hơn tất cả những nhà tư tưởng vĩ đại đã đọc nó và đưa ra ý kiến của họ, những tuyên bố khoa trương và vô nghĩa về nó, mà chỉ đơn giản là do tôi có thể nhìn nó từ một góc độ cao hơn mà ở đó nó được phân giải thành rõ ràng và có ý nghĩa hoàn hảo. Vấn đề không phải là kiến thức, học thuật hay trí thông minh, mà là tầm nhìn rõ ràng. Mặc dù tôi đã rất ngạc nhiên và vỡ mộng khi phát hiện ra rằng rất nhiều người trong giới học thức, các nhà giáo dục cũng như những nhà tri thức, lại hoạt động ở một mức độ nông cạn và dễ dàng vượt qua như vậy, nhưng tôi đã vượt qua được cám dỗ của việc đổ thừa sự thiếu hiểu biết của mình là do bất cứ ai, ngoại trừ chính bản thân tôi. Những cánh cửa chớp đã được đóng lại để ngăn cản ánh sáng, chúng vốn là của tôi, nên việc để mở hay không là phụ thuộc vào tôi. Tôi đã bị ảnh hưởng, nhưng không bị hạn chế. Xiềng xích trói buộc chúng ta trong hang động của Plato rất mạnh mẽ, nhưng chúng không bị khóa. Nếu chúng ta không đặt chúng sang một bên và đứng lên và tạo một khởi đầu, chúng ta không thể đổ lỗi cho ai ngoài chính bản thân chúng ta.
Nó dạy tôi rằng, một khi đã đi một bước, có thể sẽ có nhiều bước khác để thực hiện. Và khi hiểu rằng nguyên nhân của sự vô minh của tôi là ở bên trong, tôi cởi mở với ý tưởng rằng bên trong có thể còn nhiều điểm mù như vậy. Tôi không còn là một trong những người chết yểu đó, cũng như Jolene không còn là một trong những con bò đó nữa. Bây giờ tôi đã là một thứ khác, và tôi có thể tiếp tục phát triển theo những hướng đó.
Nó dạy tôi rằng có hai loại hiểu biết; hiểu biết cho thành công và hiểu biết cho cuộc sống. Hiểu để thành công có nghĩa là đi theo đám đông. Hiểu cuộc sống có nghĩa là đi theo lý trí và sự thật cũng như theo cái đầu và trái tim của chính bạn, cho dù chúng có thể dẫn đến đâu. Hiểu biết về cuộc sống là một mục tiêu theo đuổi hoàn toàn khác, và là mục tiêu mà tôi rất ưa thích. Nó cho tôi thấy rằng hai con đường này khác nhau và như Frost đã nói, đi theo con đường ít người đi hơn có thể tạo ra tất cả sự khác biệt, và bây giờ tôi nói rằng điều đó đã xảy ra.
Tóm lại, Mortimer J. Adler đã giới thiệu tôi với Maya. Ông ấy chỉ cho tôi cách nhìn thấy cô ấy, và nhìn thấy cô ấy là tiêu diệt cô ấy.
Điều đó nghe có vẻ có rất nhiều thứ để học hỏi từ một cái kiến giải đơn giản, nhưng đó là bản chất của kiến giải, và của quá trình hoàn tác. Nó giống như cái đinh làm nổ quả bóng bay, hay tia lửa gây ra vụ nổ, hay cơn gió nhẹ làm đổ một ngôi nhà bằng những lá bài tây, hay vết nứt làm vỡ con đập. Đó là sự khác biệt quan trọng mà một cú click chuột duy nhất ấn vào trong tinh thần của chúng ta có thể tạo ra. Lần cuối cùng bạn hoàn toàn cách mạng hóa bản thân là khi nào? Lần cuối cùng mà bạn trở nên tươi mới và mở rộng tầm mắt là khi nào?
Những cuốn sách mà tôi viết này mang thông điệp giống như cuốn sách của Adler, chỉ là ở một quy mô khác. Chúng ta không thể trốn tránh sự thật rằng, trong những cuốn sách này, tôi gọi tất cả những người theo niềm tin là ảo tưởng và tất cả niềm tin là không đúng.
Nếu tôi sai, thì tôi chỉ là một kẻ nói láo, như Brett sẽ nói, nhưng nếu tôi đúng, thì đó là một bản cáo trạng đáng nguyền rủa đối với tất cả các hệ thống niềm tin và tất cả những người đã đăng ký chúng. Adler nói:
Tôi đã nói một số điều về hệ thống trường học, chúng sẽ là sự bôi nhọ trừ khi chúng là sự thật. Nhưng nếu đúng thì chúng sẽ tạo thành một bản cáo trạng nghiêm trọng dành cho các nhà giáo dục đã vi phạm lòng tin của công chúng.
Điều mà ông ấy nói tiếp về trường học cũng là điều mà tôi nói về tất cả các vị thầy và giáo lý:
Nếu các trường học đang làm đúng công việc của họ, cuốn sách này sẽ là không cần thiết.
Và khi trải nghiệm những giáo lý vĩ đại ở bàn tay thứ hai hoặc thứ ba:
Chúng có thể là ổn nếu tất cả những gì bạn muốn là một loại thông tin nào đó, nhưng sẽ là không ổn nếu sự khai sáng là thứ bạn tìm kiếm. Không hề có con đường hoàng gia. Con đường học tập chân chính trải đầy sỏi đá chứ không phải hoa hồng. Bất cứ ai khăng khăng muốn đi theo con đường dễ dàng hơn đều kết thúc với việc ở trong thiên đường của những kẻ ngu xuẩn – một kẻ ngu dốt đầu đầy sách, đọc một cách vô minh, là kẻ sophomore (nd: 1 thuật ngữ Hy Lạp mà Adler sử dụng trong cuốn sách để nói những người đọc nhiều sách nhưng không hiểu.) cả đời.
Sau đó, nó chỉ là một vấn đề quy mô.