Vũ trụ đối với tôi dường như vô cùng kỳ lạ và xa lạ. Vào lúc đó, tôi nhìn nó với sự pha trộn giữa đau khổ và hưng phấn; tách biệt khỏi vũ trụ, như thể được đặt ở một khoảng cách nhất định bên ngoài nó; Tôi nhìn và tôi thấy những bức tranh, những sinh vật di chuyển trong một loại thời gian phi thời gian và không gian phi không gian, phát ra âm thanh là một loại ngôn ngữ mà tôi đã không còn hiểu được hoặc thậm chí không còn ghi nhớ nữa.
-Eugene Ionesco
Phần còn lại của buổi đêm và sáng sớm đó thật là đáng thất vọng nhưng không khó chịu. Dường như không ai có bất kỳ ác ý nào đối với tôi và không ai đối xử với tôi như một kẻ liều lĩnh mà bạn có thể cho là vậy. Viên trung sĩ không hài lòng, chủ yếu là vì anh ta đã phải gọi luật sư thành phố ra khỏi giường để họ có thể tìm ra thứ gì đó buộc tội tôi. Điều khó khăn là, trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi đã không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp. Điều đó không thành vấn đề, không đời nào họ để tôi đi mà không buộc tội tôi một thứ gì đó. Tôi thấy rằng họ đang gặp khó khăn trong việc nghĩ ra một lời buộc tội, vì vậy tôi đảm bảo với họ rằng tôi sẽ sớm rời khỏi khu vực này và sẽ không trở lại vào ngày ra tòa. Điều đó dường như làm họ thư giãn một chút.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi phải tốn bốn giờ trong đồn cảnh sát trong khi họ sắp xếp móc nối mọi thứ với nhau. Tất cả đều khá suồng xã; còng tay, một cái vỗ nhẹ, lấy một số thông tin. Không lấy dấu vân tay hoặc chụp ảnh. Tôi không có ví nên không thể chứng minh tôi là ai, điều mà không làm họ quá vui mừng.
“Hãy đưa tôi về nhà và tôi sẽ lấy ví của mình,” tôi đề nghị. “Có lẽ các anh sẽ muốn phạt tiền, vì vậy thì dù sao thì tôi cũng cần thẻ tín dụng của mình.”
“Chúng tôi không chấp nhận thẻ tín dụng,” trung sĩ càu nhàu.
“Vậy thì các anh cũng sẽ phải đưa tôi đến cây ATM ở Lakeview,” tôi nói. Sau đó, để chắc chắn rằng họ không đánh giá cao sự hào phóng của tôi, tôi nói thêm: “Nhưng giới hạn rút tiền hàng ngày của tôi là một trăm đô la. Nếu nhiều hơn thế, tôi đoán tôi sẽ là khách của các anh một thời gian.”
Lời bịa đặt nhỏ đó đã thành công và số tiền phạt cuối cùng lên tới một trăm đô la. Bạn tự đoán xem.
“Các anh không có một dạng cáo buộc phù hợp cho mọi trường hợp sao?” tôi hỏi. “Kiểu như tội phá hoại sự yên bình, can thiệp vào các hoạt động chính thức, gây mất trật tự, đại loại như vậy?” Điều đó chỉ gây ra nhiều càu nhàu hơn. Bất kể lời buộc tội cuối cùng là gì, tất cả chúng tôi đều biết đó chỉ là hình thức; họ phải cáo buộc một tội gì đó và tôi phải trả giá một thứ gì đó, và nó phải được thực hiện theo cách mà tôi được thả tự do vào đêm đó và thế là xong; không hầu tòa, không luật sư, không giám sát.
Với tôi thì ổn thôi. Tôi bắt đầu buồn ngủ.
Họ bảo một cảnh sát trẻ to cao tên là Ben đưa tôi về nhà lấy thẻ, đến cây rút tiền và quay lại. Tôi ngồi ở ghế trước, không bị gò bó. Cậu ta chờ trong khi tôi chạy vào lấy ví. Cậu ta là một cậu nhóc lịch sự, kiểu người từng là cựu hậu vệ bóng bầu dục ở trường trung học, người háo hức diễn lại từng bước một trong vở kịch cuộc rượt đuổi đêm qua.
“Suýt chút nữa tôi đã tóm được anh tại đường trượt tuyết,” cậu ta nói một cách tự hào, ngụ ý nói đường trượt xe trượt băng.
“Ồ, đó là anh à? Mẹ nó đúng là suýt tóm được. Anh đã hét lên cái gì vậy? Tôi đã không thể hiểu được.”
“Ừ,” cậu ta cười hiền lành. “Lúc đó tôi bắt đầu hét lên ‘Freeze!‘ (Đóng băng!), nhưng nó nghe có vẻ như là thứ chỉ hay được nói trên TV nên tôi đã đổi thành ‘Stop’ (Dừng lại!”) ở giữa nhưng không lấy được hết. Tôi nghĩ rằng mình đã la lên thành ‘Free-stab!‘ (Đâm miễn phí!)”
“Ừ,” tôi đồng ý, “nghe như thế đấy. Đâm miễn phí.”
“Lúc đó anh đã chạy đi đâu vậy? Tôi tưởng tôi ở ngay sau anh.”
Tới lúc để nói dối. Mọi người trong đồn cảnh sát đều hào hứng kể lại cuộc rượt đuổi và vai trò của họ trong đó. Ở một thị trấn như thế này, đêm nay sẽ được nhắc đến và kể lại trong nhiều năm tới: súng đã được rút ra, quận đã tham gia, chó và máy bay trực thăng gần như đã được gọi đến, những lời đe dọa chết chóc đã được thốt ra một cách nghiêm túc. Rồi hóa ra kẻ chạy trốn không phải là một tên tội phạm thực sự, nhưng không ai biết điều đó khi nó diễn ra. Có thể là một tuyệt vọng thực sự.
“Anh đã ở ngay sau tôi,” tôi nói với cậu ta. Thực ra, tôi đã nấp sau vài hàng rào, nhìn cậu ta lủi thủi đi qua, rồi quay trở lại con đường cậu ta đã đến.
“Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng hạ gục tôi, nhưng tôi chỉ chạy thẳng ra ngoài và trốn trong ngôi nhà trên cây của một đứa trẻ cho đến khi mọi thứ yên lặng.”
Điều đó làm cậu ta hài lòng. Đó là một câu chuyện cậu ta có thể đem ra kể lại với người khác.
*
“Viên trung sĩ chĩa súng vào đầu anh và đe dọa sẽ bắn anh nếu anh di chuyển?” Lisa hỏi, đặt xuống những trang cô ấy vừa đọc. Đã là một tháng sau những sự kiện này và chúng tôi đang ngồi ở bàn làm việc bên hồ bơi của tôi trên một khu đất nhỏ ở Mexico nơi cả hai chúng tôi đang sống.
“Ừ, sao thế?” Tôi ngước nhìn hồ nước và những ngọn núi sau laptop của mình và dụi mắt. “Chuyện đó kì quặc à?”
“Tôi không biết,” cô ấy nói, “nghe có vẻ hơi có tính kịch sân khấu.”
“Anh ta phải vươn người và nhấc bụng lên bằng một tay để có thể rút súng bằng tay kia. Nó không có tính kịch sân khấu tới mức đó.”
“Anh có sợ không?”
“Sợ điều gì?”
“Ồ, tôi không biết, ờm, bị bắn vào đầu?”
Tôi nhún vai.
“Đó là điều ít đáng sợ nhất mà tôi có thể nghĩ ra.”
“Chúa ơi, anh là một người đàn ông kỳ lạ.”
Tôi lại nhún vai.
Trong vài tháng yên tĩnh mà tôi sống ở thị trấn nghỉ mát ở New England, ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu tôi rằng có thể cần phải có cuốn sách thứ ba; rằng vẫn còn những điều quan trọng chưa được nói và những điều khác đã được nói nhưng chưa được khám phá đầy đủ. Khi tôi hoàn thành cuốn sách đầu tiên, Giác Ngộ Tâm Linh: Thứ khốn kiếp nhất, thật là nhẹ nhõm khi loại bỏ nó ra khỏi hệ thống của tôi và hoàn thành nó. Nhưng không lâu sau, cuốn thứ hai, Giác Ngộ tâm linh sai lầm đã bắt đầu làm cho sự hiện diện của nó được biết đến, vì vậy chúng ta xuất ra nó. Một lần nữa, tôi cảm thấy rằng tôi đã loại bỏ nó khỏi hệ thống của mình và không cần phải viết nữa, nghĩa là trên thực tế, tôi đã hoàn thành công việc giảng dạy, thư từ, viết lách và tất cả những thứ tâm linh. Sau đó, trong vài tháng trước vụ việc với cảnh sát, cảm giác đó lại ở đó lần nữa. Tôi đã không nuôi dưỡng nó, nhưng tôi hiểu từ những rung động đầu tiên đó rằng nó sẽ tồn tại và cần phải viết cuốn sách thứ ba. Tôi đã không làm bất cứ điều gì để khuyến khích nó. Tôi chỉ để nó ngồi đó ở trong đầu tôi và xem nó sống hay chết theo cách riêng của nó.
Một lập luận chống lại việc thực hiện cuốn sách thứ ba là tôi đã thoát khỏi chế độ giảng dạy và tư duy tâm linh, và thật may mắn là như vậy. Tôi không còn giao tiếp với bất kỳ ai về những chủ đề này và chúng không còn sống động trong suy nghĩ của tôi nữa. Chúng đã nằm ra ngoài hệ thống và môi trường của tôi, và không có gì cho thấy rằng tôi sẽ quay trở lại thế giới tâm linh của con người. Cuốn sách thứ ba sẽ đến từ đâu?
Hơn thế nữa, mối liên hệ của riêng tôi với trải nghiệm của con người ở giai đoạn trước khi thức tỉnh giờ trở nên mong manh đến mức tôi nghi ngờ rằng thậm chí không khả thi cho một cuốn sách thứ ba. Khoảng cách của hai mô thức sống đã trở nên quá rộng lớn. Tôi không còn nhớ cuộc sống ở bên kia thế giới như thế nào. Trải nghiệm của riêng tôi bây giờ đã khác xa với cái mà hầu hết mọi người gọi là thực tại đến mức không có sự trùng khớp nào trong thực tế. Tôi nhìn con người theo cách con người nhìn tinh tinh; từ cùng một sự cách biệt trong tiến hóa. Những ký ức của tôi về trạng thái trước khi thức tỉnh của chính mình giờ đây cũng xa vời và vô vị như những ký ức của tôi về hồi lớp hai. Tôi đã đề cập đến sự xói mòn dần dần tính con người trong trạng thái giấc mơ của mình trong cả hai cuốn sách. Tôi đã cố gắng nỗ lực duy trì sự kết nối, nhưng sau khi hoàn thành cuốn Incorrect, tôi đã buông bỏ và bây giờ tất cả đã biến mất.
Một trong những lập luận ủng hộ cuốn sách thứ ba là nó sẽ cung cấp một khuôn khổ mà tôi có thể hoạt động bên trong đó; một bối cảnh trong đó tôi có thể có một cái gì đó để làm và một lý do để làm điều đó. Tất cả bối cảnh đều là nhân tạo, tất nhiên, nhưng tôi đâu có quan tâm gì? Tôi thích được sống, nhưng sẽ vui hơn khi có một trò chơi để chơi. Viết lách với những khán giả trong tâm trí là một trong những trò chơi như vậy.
Vì vậy, tôi đã thực hiện thỏa thuận tiêu chuẩn với vũ trụ. Nếu bạn muốn cuốn sách này được viết, hãy đặt nó trước mặt tôi và tôi sẽ viết nó. Tôi sẽ không đuổi theo nó, tôi sẽ không vật lộn để nghĩ ra những thứ để viết. Điều đó sẽ là giả tạo và ích kỷ. Tôi không thể làm điều đó và nó sẽ không hoạt động. Tôi biết rằng bạn không yêu cầu tôi làm điều gì kiểu vậy, nhưng tôi muốn giữa chúng ta có một sự hiểu nhau rõ ràng: Nếu bạn muốn cuốn sách thứ ba, tôi sẽ làm, nhưng cách duy nhất để cho nó xảy ra là bạn phải sắp xếp nó. Thả nó vào lòng tôi.
Giao kèo với vũ trụ theo cách này không có gì mới đối với tôi. Chúng tôi hiểu nhau khá rõ. Tôi biết cách nói và tôi biết cách để hiểu nó nói với tôi cái gì. Các biểu mẫu, dấu hiệu, các biến thể vi tế trong tính đúng và không đúng, dòng chảy và sự tắc nghẽn; đây là cách nó hoạt động. Tôi nói như thể vũ trụ và tôi là hai thứ riêng biệt, nhưng thực ra chính sự biến mất của cái ranh giới phân biệt giả tạo đó là thứ mà tôi đang nói đến. Đây là một trong những điều chúng ta sẽ xem xét kỹ hơn trong cuốn sách này. Đây là điều mà mọi người đều muốn biết và khai thác; vận hành một cách dễ dàng, thấu biết trực tiếp, hiển hóa của sự dồi dào, sức khỏe, thịnh vượng, hạnh phúc. Hiểu cách vũ trụ hoạt động, hợp nhất trở lại với nó, học cách vận hành phù hợp với nó, và bạn sẽ thẹn đỏ mặt khi nhớ lại rằng bạn đã từng nghĩ rằng Albus và Obi-Wan có những quyền năng tuyệt vời.
Có rất nhiều sách về cách hiển hóa ra những mong muốn của chúng ta từ bên trong trạng thái tách biệt của Con Người Thơ Ấu (Human Childhood); sử dụng lời cầu nguyện hoặc bùa chú hoặc lời khẳng định hoặc luật hấp dẫn để có được một ngôi nhà tốt hơn, một chiếc xe hơi chạy nhanh hơn, một người bạn đời hoàn hảo, v.v. Những gì chúng ta sẽ thảo luận trong
cuốn sách này là làm cho quá trình chuyển đổi sang trạng thái hòa nhập của Con Người Trưởng Thành và phát triển bên trong nó, sao cho lời cầu nguyện, bùa chú, lời khẳng định và luật hấp dẫn trở nên thừa thãi, cách gian lận trở nên thừa thãi khi bạn đã biết câu trả lời.
Sau khi thỏa thuận ban đầu với vũ trụ về cuốn sách thứ ba được thực hiện, những thứ khác bắt đầu xếp thẳng hàng và dự án này bắt đầu được chú trọng. Một điều là tôi có cảm giác rằng cuốn sách thứ ba là điều đúng đắn. Còn nhiều thứ để nói, những thứ quan trọng, có thể là thứ quan trọng nhất trong tất cả, và việc không nói ra sẽ khiến dự án không bao giờ có cảm giác hoàn thành.
Một điều nữa là cuốn sách đã rơi vào lòng tôi. Tôi biết những chủ đề chính sẽ là gì trong những phút đầu tiên khi xem xét nó. Ngoài ra, cũng vào khoảng thời gian đó, tôi nhận ra một thư mục chứa đầy email mà tôi nhận được từ một giáo sư đại học, hiện đã nghỉ hưu, người mà tôi sau này đã khám phá ra rằng ông có một bộ óc rất dũng cảm và một thư viện rất chuyên biệt. Ông ấy sống ở Mexico và trong mọi email ông ấy viết, ông đều mời tôi xuống thăm và giới thiệu cho tôi những quan điểm cũng như sách của ông ấy. Gần đây nhất, ông ấy đã viết về con gái mình và cuộc hôn nhân đang rạn nứt của cô ấy. Tên của giáo sư là Frank và con gái ông tên là Lisa. Frank gần đây đã mất vợ và Lisa gần đây đã đánh mất chính mình. Cô ấy là một trong những người giúp đỡ tôi viết cuốn sách thứ ba. Cô ấy là người đang nghĩ tôi là một người kỳ dị.
*
“Toàn bộ vụ nói về vũ trụ này,” Lisa nói sau khi đọc bản thảo đầu tiên của vài trang khởi đầu, “nghe có vẻ như, tôi không biết nữa, tôi đoán tôi không hiểu cái trật tự hoàn hảo mà anh đang nói đến. Tất cả những gì tôi thấy là ở đâu cũng có sự ngẫu nhiên và hỗn loạn. Tôi không thấy bất kỳ trật tự thực sự nào đối với mọi thứ.”
Thật lạ là những gì quá đơn giản và hiển nhiên đối với tôi lại có thể xa lạ và khó hiểu đối với người khác.
“Khi mà cô đang ngủ trong giấc mơ mà chúng ta gọi là thực tại.” Tôi nói, “dường như có sự hỗn loạn và ngẫu nhiên, như thể bất cứ điều gì cũng đều có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Khi cô thức tỉnh trong trạng thái mơ, khi cô mở mắt ra và bắt đầu nhìn thấy nó trực tiếp thay vì tưởng tượng nó từ sau đôi mắt nhắm nghiền, thì cô bắt đầu hiểu nó thực sự hoạt động như thế nào, rằng có một trí thông minh hoàn hảo, không tì vết chi phối mọi chi tiết của mộng cảnh của sự tồn tại, từ cái nhỏ nhất đến cái lớn nhất. Có trật tự, nhất quán, thông minh; không thể có vi phạm hay sai lầm .”
Cô ấy đưa tôi một cái nhìn xuyên thấu của luật sư.
“Và anh hòa hợp với vũ trụ hoàn hảo này hơn hầu hết mọi người?”
“Tôi không bị ngăn cản một cách giả tạo. Hầu hết mọi người đều như vậy.” Khi tôi ngồi đó tại không gian làm việc ngoài trời của mình với Lisa và hai người khác đang hỗ trợ tôi vào lúc này, điều đó khiến tôi ngạc nhiên, như nó vẫn thường xảy ra, về những người kỳ lạ và khó có thể xảy ra như thế nào. Cứ như thể tôi đang nằm mơ ra sự tồn tại của những nhân vật hai chiều này và thật kỳ lạ là tôi lại không tạo ra phiên bản gì tốt hơn. Họ giống như những con rô-bốt mập mạp chạy trên phần mềm lỗi thời, không thể thích nghi, tiến hóa và phát triển theo những đường lối mà, về mọi mặt, hoàn toàn mở ra cho họ. Họ sở hữu những kho kiến thức khổng lồ và khả năng tư duy đầy đủ. Họ xử lý thành thạo mọi vấn đề phức tạp của cuộc sống gia đình, sức khỏe, tài chính, sự nghiệp, tâm linh, gia đình ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Họ là những người thông minh, trưởng thành, láu cá, tốt bụng, trung thực và khá tiêu biểu cho con người ở bất kỳ đâu trong thế giới phương Tây, theo nghĩa rộng. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi nói chuyện với họ về những sự thật cơ bản và thiết yếu nhất của cuộc sống, tất cả những gì tôi nhận được là những cái nhìn ngờ vực và sự hoài nghi không mạch lạc. Lớn lên, trưởng thành, mô hình năng lượng, dòng chảy và tắc nghẽn, mong muốn và sự biểu lộ; đây phải là những chủ đề mà tất cả chúng ta đều nên hoàn toàn đắm chìm vào trước mười tuổi, giống như tiếng mẹ đẻ của chúng ta, nhưng chúng ta ở đây, một nhóm những người được cho là người lớn và chúng ta hầu như không thể tập hợp nổi một nhánh tri thức hữu ích về tuổi trưởng thành thực sự.
Nhìn bề ngoài, tôi không phải là ứng cử viên khả dĩ nhất cho vai trò này. Tôi không phải là người mà bạn nhìn vào ở trường trung học và nói: “Ồ đúng rồi, anh chàng này có sự giác ngộ tâm linh được viết trên khắp người anh ta.” Tôi có những phẩm chất, những phẩm chất mà tôi cần có, nhưng không có gì cho thấy rằng tôi sẽ là một trong số ít người tìm ra câu trả lời mà con người đã tìm kiếm kể từ khi bắt đầu có sự tò mò. Nhưng bỏ qua chân lý và sự giác ngộ, tôi là một Người Trưởng Thành đã phát triển tốt và vẫn đang phát triển. Tôi có tri thức thực dụng và mối quan hệ hòa nhập với vũ trụ rất trôi chảy và dễ dàng, rất kỳ diệu và vô cùng thú vị, rất tự nhiên và liền mạch, đến nỗi bất cứ khi nào tôi nhìn vào những người thông minh, có năng lực, bề ngoài trung thực, tôi phải nhắc nhở bản thân rằng thực tại của tôi, vũ trụ an toàn, hạnh phúc, đồng sáng tạo của tôi, hoàn toàn là xa lạ và không biết đối với họ. Thực tại sống của tôi vô lý đối với họ cũng như thực tại sống của họ vô lý đối với tôi. Cái mà bây giờ tôi coi là hoạt động hàng ngày bình thường sẽ được hầu hết mọi người coi là một thứ gì đó lấy ra từ một bộ phim hạng B, không hề liên quan gì đến cuộc sống “thực”. Mặc dù những người đang ngồi cùng tôi này trông giống tôi, đi đứng và nói chuyện giống tôi, và dường như chiếm không gian chỉ cách tôi vài bước chân, nhưng chúng tôi sống ở những cõi giới tồn tại hoàn toàn khác biệt và phần lớn không liên quan đến nhau.
Chúng ta sẽ giới thiệu lại và giới thiệu trước một chút trong một vài chương tiếp theo, nhưng bây giờ tôi muốn giới thiệu sự khác biệt này. Nó không liên quan gì đến sự giác ngộ hay nhận ra chân lý, nó liên quan đến việc trở thành một con người phát triển tự nhiên thay vì một con người còi cọc, chậm phát triển về mặt tâm linh: một Con Người Trưởng Thành thay vì một Con Người Thơ Ấu. Hầu như mọi thứ và bất cứ điều gì đáng để biết hoặc đáng để theo đuổi về mặt phát triển, tâm linh hay mặt khác, đều là nhằm thực hiện quá trình chuyển đổi này, và sau đó tiếp tục phát triển suốt đời. Đó mới là cái cuộc sống thực sự, và không ai biết điều đó. Tôi đã nói rằng những người đàn ông và phụ nữ vĩ đại nhất từng sống chỉ là những đứa trẻ trên sân chơi theo quan điểm của tôi, và đây là ý nghĩa của nó. Điều này nên là và dường như có thể là quan điểm của mọi người. Bạn đang đọc cuốn sách này, vì vậy bạn chắc chắn nên cho rằng quan điểm đó có thể là của bạn. Đối với bất kỳ ai trong trạng thái Con Người Thơ Ấu, ngoại trừ là một đứa trẻ, đều không nên quan tâm tới bất cứ chủ đề nào khác ngoài việc giải phóng bản thân khỏi những xiềng xích đang bóp nghẹt tinh thần và tiếp tục cuộc sống đúng đắn và phù hợp của một người. Đặt sự chú ý của chúng ta vào bất cứ điều gì khác là thu mình lại khỏi hành trình thực sự của cuộc sống.
Lisa, người ngồi cùng tôi và sẽ ở cùng chúng ta trong suốt cuốn sách này, mới bắt đầu tháo xiềng xích gần đây, một cách không chủ ý, và với tư cách là một tân sinh linh hoàn toàn. Bob, người mà chúng ta sẽ gặp sau, là một chuyên gia tâm linh và tác giả lâu đời, người có thể nói một cách am hiểu về mọi thứ từ Advaita đến Zen. Đến cuối cuốn sách này, Lisa sẽ hoàn thành quá trình chuyển đổi sang Tuổi Trưởng Thành và tiếp tục phát triển trong đó, trong khi Bob vẫn bị sa lầy trong tất cả sách vở, kiến thức và bản ngã tâm linh của mình.
Đó, nếu họ thực sự tồn tại, không chỉ là những bóng ma xuất hiện trong môi trường mộng cảnh của riêng tôi, thì tôi không có ý kiến gì cả với điều đó.