1. Những khoảnh khắc vĩ đại trong lịch sử của Giác Ngộ

TUYÊN BỐ CHỐI TỪ TRÁCH NHIỆM TÂM LINH

Lưu ý tại đây:

KHI ĐÃ TIẾP TỤC ĐỌC QUA ĐIỂM NÀY, độc giả nhận thức và đồng thuận rằng trạng thái Giác Ngộ Tâm Linh được thảo luận ở đây không truyền cho những người tìm kiếm nó – khao khát nó – nạn nhân của nó bất cứ lợi ích nào, không phúc lợi, không ân phước nào, hay quyền năng đặc biệt nào, có rất ít điểm chung hoặc hoàn toàn không giống với vô số các biến thể gọi khác được gọi là giác ngộ của trường phái tâm linh Thời Đại Mới (New Age) hay tâm linh phương Đông. Niềm hạnh phúc cực lạc, cực khoái, giàu có trần tục, sức khỏe hoàn hảo, yên bình vĩnh hằng, thăng thiên thần, ý thức vũ trụ, hào quang được thanh lọc, xuất vía, du hành đa chiều kích, nhận thức siêu giác quan, truy cập bản ghi akashic, minh triết sâu sắc, hành vi thánh nhân, diện mạo tỏa sáng, toàn tri, toàn năng và toàn khắp và khai mở con mắt thứ ba khó có thể là hệ quả xảy ra. Tinh chỉnh, hài hòa, cân bằng, lên năng lượng, đảo ngược hoặc khai mở các luân xa là điều không nên mong đợi. Con rắn kundalini nằm ở dưới đốt xương cụt sẽ không được thức tỉnh, chọc tới, kích thích, khởi lên hay bất cứ dạng quấy rầy nào khác.

KHÔNG CÓ HỨA HẸN GÌ VỀ SỰ PHÁT TRIỂN BẢN THÂN, tôn trọng bản thân, phóng đại bản thân, thỏa mãn bản thân hay cải thiện bản thân được cam kết tạo ra hay ám chỉ. Hơn nữa, những người hay tự sướng, chỉ nghĩ về bản thân, tự coi mình là trung tâm, tự chìm đắm trong bản thân, chỉ phục vụ bản thân sẽ không tìm thấy sự thỏa mãn ở đây. Người đọc không nên diễn giải rằng có bất cứ sự đảm bảo nào về một phần thưởng, sự sung sướng, quyền năng, sự giải thoát, sự cứu rỗi, sự phong phú, sự tha thứ hoặc sự yên nghỉ vĩnh cửu trong một nơi ở trên trời. Không có bất cứ sự nâng lên, chỉnh sửa, chuyển đổi, chuyển nhượng, hoán vị, biến đổi, thay hình, siêu việt hoặc chuyển hóa ý thức được trông chờ mong đợi.


MUA HOẶC SỞ HỮU CUỐN SÁCH NÀY không khiến bạn được phép tiếp cận tới các cõi bình dị hoặc thần thoại bao gồm nhưng không bị giới hạn: Atlantis, Elystum, Vườn Địa đàng, Nước Trời, Never-Never-Land, Niết Bàn, Thiên Đường, Miền Đất Hứa, Shambhala, Shangri-la, hoặc Utopia.


CUỐN SÁCH NÀY SỬ DỤNG RỘNG RÃI phép ẩn dụ và biểu tượng. Những thuật ngữ ma cà rồng, thây ma, sâu bướm, bươm bướm, trạng thái giấc mơ, Maya và những thứ khác được sử dụng một cách ẩn dụ. Tương tự như vậy, bất kỳ gợi ý nào cho rằng người đọc nên nhảy từ tòa nhà chọc trời, bước vào địa ngục rực lửa, thực hiện nghi lễ tự mổ bụng, hoặc tắm trong thùng axit ăn mòn đều không nên được hiểu theo nghĩa đen. Độc giả được khuyến cáo rằng việc chặt tay, móc mắt hoặc chặt đầu có thể dẫn đến thương tích
cho cơ thể.

THEO ĐUỔI VÀ ĐẠT ĐƯỢC giác ngộ tâm linh có thể kéo theo sự mất đi bản ngã, thân phận, nhân tính, tâm trí, bạn bè, người thân, công việc, nhà cửa, con cái, xe hơi, tiền bạc, đồ trang sức, sự tôn trọng, tính cụ thể của thời gian, tính vững chắc của không gian, mất đi sự tuân thủ nghiêm ngặt đối với các định luật vật lý đã được chấp nhận, và lý do để sống.

SỰ GIÁC NGỘ TÂM LINH ĐƯỢC NÓI Ở ĐÂY là một quá trình và sản phẩm của ý chí và sự tự quyết. Nó không đòi hỏi phải dựa dẫm vào hoặc hợp tác với Thượng Đế, Nữ Thượng Đế, Satan, các thực thể hỗn hợp (thiên thần hoặc ác quỷ), guru, swami, các nhà tiên tri, nhà hiền triết, thánh nhân, linh mục, giáo viên, triết gia, tiên nữ, thần lùn, pixle, sprite, (bất kỳ loại sinh linh thần thoại dân gian nào), hoặc bất kỳ trung gian hoặc cơ quan không có thẩm quyền nào khác.

NHỮNG PHƯƠNG PHÁP TIẾP CẬN VÀ PHẨM CHẤT LẤY TRÁI TIM làm trung tâm thường được coi là tinh yếu của giác ngộ tâm linh, chẳng hạn như tình yêu, lòng từ bi, lòng khoan dung, ân điển, sự yên bình và chủ nghĩa hòa bình ở đây sẽ được coi ở đây là tương phản, gây hiểu lầm và không liên quan.

NGƯỜI TÌM KIẾM-NGƯỜI KHAO KHÁT-NGƯỜI NẠN NHÂN không cần bất kỳ thực hành tâm linh hay hệ thống tín ngưỡng nào, bao gồm nhưng không giới hạn ở Phật giáo, Kabbalah, Ấn Độ giáo, Sufi giáo, Đạo giáo, Ngộ đạo, Mohammad giáo, Do Thái giáo, Kitô giáo, Ngoại giáo, Huyền bí, Hỏa giáo, Wicca, Yoga, Tai Chi, Phong thủy, Võ thuật, Pháp thuật, hoặc Chiêu hồn.

NGƯỜI TÌM KIẾM-NGƯỜI KHAO KHÁT-NGƯỜI NẠN NHÂN không cần bất kỳ cái gọi là đồ dùng tâm linh hay Thời Đại Mới, đồ trang sức hoặc bùa hộ mệnh bao gồm nhưng không giới hạn ở pha lê, đá quý, đá, hạt tràng, hạt giống, vỏ sò, hương, nến, hương liệu, chuông, chiêng, mõ, bàn thờ, hình ảnh hoặc thần tượng. Không có quần áo đặc biệt, đồ trang sức, đồ trang sức, hình xăm hoặc phụ kiện thời trang nào là cần thiết cho nỗ lực này.


NGƯỜI TÌM KIẾM-NGƯỜI KHAO KHÁT-NẠN NHÂN không cần tận dụng bất kỳ các quy trình và kỹ thuật gây ra sự giác ngộ nào bao gồm nhưng không giới hạn ở thiền định, nhìn nến, niệm chú, quy phục guru, đứng bằng một chân, hành hương bằng bụng, bay không cần hỗ trợ, ma túy, kỹ thuật thở, nhịn ăn, lang thang trong sa mạc, tự hành xác, thề nguyện giữ im lặng, đam mê tình dục hoặc tiếp diễn tình dục.

NGƯỜI TÌM KIẾM-NGƯỜI KHAO KHÁT-NẠN NHÂN không cần đến hoặc không có nhu cầu sử dụng bất kỳ quyền năng tâm linh, nghệ thuật hay khoa học nào, bao gồm nhưng không giới hạn ở chiêm tinh học, thần số học, bói toán, tarot hoặc đọc cổ ngữ, tạo hình mandala, đi trên lửa, mổ xẻ tâm lý, viết tự động, dẫn kênh, sức mạnh kim tự tháp, thần giao cách cảm, khả năng thấu thị, giấc mơ sáng suốt, diễn giải giấc mơ, ESP, bay lên, song vị, vận động tâm lý hoặc quan sát từ xa. Ngoài ra, các mánh khóe, chiêu trò nguy hiểm hoặc kỳ công như bắn tên từ trên lưng ngựa, chịu lạnh, chôn sống, biến ra tro hoặc đồ trang sức, đi trên lửa hoặc thủy tinh, nằm trên thủy tinh hoặc đinh, xỏ lỗ trên mặt hoặc cánh tay, ảo thuật và thủ thuật dây thừng, có không có ảnh hưởng hay công ích nào liên quan đến sự Giác ngộ Tâm Linh được thảo luận ở đây.

ĐỐI ĐẦU VỚI NHỮNG CON QUỶ CÁ NHÂN, đối mặt với những nỗi sợ hãi đã ăn sâu, và từng bước phá bỏ bản ngã cá nhân có thể dẫn đến mạch đập nhanh, huyết áp cao, mất thăng bằng, mất kiểm soát vận động, da dẻ xanh xao, rụng tóc và răng, chán ăn, mất ngủ, mất kiểm soát ruột và bàng quang, run, mệt mỏi, khó thở, khô khan, trào ngược axit, khó tiêu, chứng hôi miệng, tiêu chảy, tăng tiết bã nhờn, bệnh vẩy nến, đổ mồ hôi, sưng, và ngất xỉu. Sự biến động cảm xúc xảy ra khi phát hiện ra rằng chính bản thân mình là một nhân vật hư cấu trong một vở kịch được dàn dựng có thể dẫn đến sự cô đơn, buồn bã, không khoan dung, tức giận, thù địch, oán hận, tuyệt vọng, trầm cảm tự tử, trầm cảm bệnh hoạn và một nhận thức ngột ngạt về sự vô nghĩa của cuộc sống.

NGƯỜI TÌM KIẾM-NGƯỜI KHAO KHÁT-NẠN NHÂN ở đây được khuyên rằng việc nghiên cứu các nền văn hóa cổ đại, du lịch đến những vùng đất xa xôi, hoặc học ngoại ngữ không có chút ích lợi nào, và rằng, với mục đích thấu hiểu và đạt được Giác Ngộ Tâm Linh được thảo luận ở đây, có không có nơi nào tốt hơn là ở đây và không có thời gian nào tốt hơn là ngay bây giờ.


CUỐN SÁCH NÀY KHÔNG DÀNH CHO con người hấp thụ. Nếu nuốt phải, hãy gây nôn và tìm kiếm sự trợ giúp y tế ngay lập tức. Tránh nhét cuốn sách này vào các lỗ trên cơ thể. Liên tục đưa cuốn sách này vào miệng, mắt, tai, mũi, âm đạo hoặc trực tràng có thể dẫn đến phồng lên khó coi và cảm giác đau rát. Nếu các triệu chứng vẫn tồn tại, hãy tham khảo ý kiến ​​​​của một nhà siêu hình học có trình độ.

TẤT CẢ CÁC NHÂN VẬT, ĐỊA ĐIỂM VÀ SỰ KIỆN được mô tả trong cuốn sách này là hoàn toàn hư cấu bởi vì cuốn sách này và vũ trụ mà trong đó nó tồn tại là hoàn toàn hư cấu. Bất kỳ sự tương đồng nào với người, địa điểm và sự kiện thực tế thuần túy chỉ là kết quả của sự tương đồng với người, địa điểm và sự kiện thực tế.


KHÔNG HỀ CÓ SỰ NHÂN TỪ NÀO trong quá trình tạo ra cuốn sách này. Loại bỏ cảnh báo này là bất hợp pháp tại nơi mà nó bị pháp luật nghiêm cấm. Không có pin theo kèm. Hãy cẩn thận với điều mà bạn ước muốn có được. Mô hình nhân vật Jed McKenna được bán riêng.

Chương 1. Những khoảnh khắc vĩ đại trong lịch sử của Giác Ngộ

Khi chúng ta nhớ lại được rằng tất cả chúng ta đều đang điên rồ, những điều bí ẩn biến mất và cuộc sống được diễn giải rõ ràng.

Mark Twain

CÓ BAO NHIÊU CUỐN SÁCH TÂM LINH BẮT ĐẦU bằng một cảnh rượt đuổi? Và có mấy nơi mà gã giác ngộ người viết ra cuốn sách lại bị cảnh sát truy đuổi?

Tôi nghiền ngẫm những câu hỏi này khi thấy có thêm nhiều xe của đội cảnh sát tham gia truy đuổi. Một vài chiếc xe tuần tra đang chạy chầm chậm qua những con phố tối tăm phía sau tôi, sử dụng đèn pha để quét các ngôi nhà và khoảng sân nhỏ.

Đây là một cộng đồng nghỉ mát ở New England vào thời điểm trái mùa. Thị trấn có hai khách sạn nghỉ dưỡng với bến du thuyền, nhà hàng, quán bar, hồ bơi, sân gôn và tất cả mọi thứ khác. Có một vài ngọn đồi trượt tuyết trong vòng hai mươi dặm, nhưng chúng không tạo ra được một đám đông giống như mùa đông. Dù sao thì cũng đã gần đến tháng Tư, trời đang ấm lên và giờ họ đã đóng cửa. Thị trấn có rất nhiều quán bar và đó là điều mà cảnh sát địa phương lo lắng nhất; xử lý các vụ việc liên quan đến rượu bia và những tài xế say xỉn.

Tôi đã ở đủ gần để nghe được khoảng một nửa những gì cảnh sát nói ở trong khu vực dàn dựng của họ, nơi toàn bộ quá trình sản xuất đã bắt đầu gần một giờ đồng hồ trước đó. Tôi có thể nghe thấy một số điều họ nói trong bộ đàm nhưng không nghe thấy những câu trả lời từ đầu kia. Có một loại khẩn cấp trống rỗng khiến nhiều người trong số họ bối rối. Bất kỳ tình huống khẩn cấp dù là loại nào thì ở đây là một điều khá mới lạ. Tôi nghi rằng chưa từng có cảnh sát địa phương nào từng rút vũ khí của họ ra khi làm nhiệm vụ. Về cơ bản, họ chỉ là lực lượng an ninh cho các khu nghỉ dưỡng và hàng trăm ngôi nhà mùa nghỉ hè và điền trang nằm dọc theo sườn đồi xung quanh hồ.

Họ sẽ không tìm thấy bất cứ cái gì trên người tôi; không đồng hồ, không ví, không tiền. Tôi chỉ ra ngoài đi dạo nên tôi đã không mang theo gì trong túi. Tôi đã không khóa cửa ngôi nhà mà tôi đang thuê, vì thế tôi không mang theo chìa khóa. Tôi thích thuê nhà trong các khu nghỉ dưỡng vào trái mùa du lịch. Bạn nhận được mọi thứ tốt nhất với giá thấp và có ít người. Không có dịch vụ đi mô tô nước hay chèo thuyền, nhưng dù sao thì tôi cũng không thích các hoạt động giải trí lắm. Tôi đã gặp may mắn với các cộng đồng trượt tuyết vào mùa hè và các khu nghỉ dưỡng biển vào mùa đông. Đó là những gì tôi đã làm ở đây. Tôi đã có một ngôi nhà đẹp trong ba tháng qua với giá rẻ gấp tám lần so với mùa cao điểm. Ít hàng xóm, ít xe cộ qua lại, không nhiều trẻ con hay chó, chỉ yên tĩnh và riêng tư. Trong thị trấn buồn tẻ, cách đó một quãng đi bộ ngắn và dễ chịu, có những nhà hàng ngon mở cửa nhưng không bận rộn. Nếu tôi cần bất cứ thứ gì mà thị trấn nhỏ này không thể cung cấp, tôi có thể đi tới một thị trấn của đại học cỡ trung cách đó khoảng một giờ đi bộ. Hợp đồng thuê nhà của tôi sẽ hết hạn sau hai ngày nữa, lúc đó tôi sẽ ném đồ đạc của mình vào ba lô và túi quần áo rồi đi tiếp. Một cô gái đến dọn dẹp nhà hai lần một tuần, vì vậy tôi thậm chí không phải lo lắng về điều đó.

Vì vậy, tất cả đều tốt và ổn, không có gì để phàn nàn. Nơi tôi sẽ đi tiếp theo chỉ là vấn đề của ý thích. Tôi có hộ chiếu và nhận được một lời mời rất thú vị đến một nơi ở Mexico, nhưng tôi có thể đi bất cứ đâu trên thế giới và đỗ ở đó trong vài tháng. Tôi vẫn chưa quyết định.

Ờ thì, đây là nơi tôi đang ở hiện tại, ngồi trong bóng tối, dựa vào một cái cây gần công viên tưởng niệm trên đỉnh đồi của thị trấn, nhìn cảnh sát hối hả chạy xung quanh trong tình trạng kích động của họ. Họ đang ở bãi đậu xe nơi toàn bộ chuyện này bắt đầu, nhìn vào bản đồ, cố gắng xác định xem họ đang đuổi theo ai và tại sao. Họ không có câu trả lời cho cả hai câu hỏi.
Đó là một đêm thứ Năm. Thực ra là sáng thứ Sáu, khoảng 1 giờ sáng, tôi đã ra ngoài đi dạo, giống như nhiều cuộc đi dạo khác trong nhiều đêm trước đó. Xuống bến du thuyền, dọc theo một bãi biển đầy cát, rồi băng qua hàng rào và lang thang một chút trong thị trấn, mua sắm qua cửa sổ trên những con đường vắng vẻ, sau đó đi vào các khu dân cư, tránh những ngôi nhà mà tôi biết chó sẽ sủa hoặc đèn cảm biến cử động sẽ bật sáng. Sau đó, đi xuống đồi, trở lại con đường ven hồ sẽ đưa tôi trở lại khu phố của mình và ngôi nhà tôi thuê. Gần đó có một quán bar nổi tiếng, sau đó là một dải đường ven hồ với bến thuyền và nhà kho, sau đó là bãi đậu xe và cánh đồng nhỏ. Khi tôi băng qua cánh đồng, tôi thấy một cặp thanh niên trẻ đang đứng trên cầu đi bộ nối từ bãi đậu xe tới đường bờ hồ. Họ đang hút cần sa và hơi lo lắng khi tôi đến gần. Tôi vẫy tay và mỉm cười. “Chỉ đi dạo qua thôi, các bạn,” tôi nói và họ buông lỏng. Rồi họ lại căng thẳng. Tôi quay lại và hiểu tại sao. Hai chiếc xe cảnh sát đang dừng cách đó năm mươi mét, rõ ràng là đang đi về hướng này.

“Chết tiệt!” một trong hai kẻ ngáo đá kêu lên. “Vứt ngay đi.”

Hai viên cảnh sát lúc này đã ra khỏi xe chạy lon ton về phía chúng tôi, những chùm đèn pin rọi xung quanh một cách điên cuồng. Trong một chớp nhoáng của cảm hứng, thứ vốn là dấu hiệu của bậc thầy giác ngộ, tôi hét lên như một cô gái và bỏ chạy.

Đây không phải điều là đã được tôi lên kế hoạch trước, nó chỉ có vẻ như là một điều thú vị để làm. Tôi thực sự đã nghĩ rằng họ sẽ túm được tôi trong vòng năm mươi bước và đó sẽ là như vậy. Tôi hình dung mình có thể thưởng thức hương vị tự do trong khoảng ba mươi giây nữa trước khi một viên cảnh sát nghiêm túc không vui vẻ xé gió lao tới khiến tôi nhai cỏ. Tôi chỉ ra ngoài đi đi bộ, tôi không có hồ sơ, không có gì trong túi hoặc trong hệ thống của tôi, vì vậy họ sẽ nói với tôi rằng tôi là một thằng khốn nạn và để tôi đi. Nếu như lúc đó tôi có nghĩ bất cứ thứ gì, thì đó là những gì tôi đã nghĩ. Tuy nhiên, chuyện đã không diễn ra theo cách đó. Không ai đuổi sau tôi. Vẫn chưa.

Tôi chạy nháo nhào lên cầu thang bê tông, vào công viên tưởng niệm. Tôi hơi thất vọng khi thấy mình không bị truy đuổi nên tôi quay lại để xem chuyện gì đang xảy ra bên dưới. Đã có một chiếc xe cảnh sát thứ ba đang đến. Họ đã tóm được hai nhóc kia và họ đang nói chuyện sôi nổi với chúng và họ chỉ tay vào cái cầu thang mà tôi đã leo lên và khu vực mà tôi đang quan sát họ. Có lẽ họ vẫn quan tâm đến tôi. Tôi nhận thức được điều đó là đúng khi hai người trong số họ quay trở lại qua đi bộ hành về phía cầu thang, bật đèn pin và quét. Đã tới lúc để chuồn.

Tôi ra đường cái và bắt đầu chạy bộ về nhà. Sau đó, tôi quyết định làm một người thông minh và thử vui vẻ với nó. Tôi tò mò muốn biết họ nghiêm túc đến mức nào trong việc tìm kiếm tôi. Tôi vòng qua một số hàng rào vào một đường lái xe hẻo lánh. Có một chiếc xe tải van đang đỗ nên tôi đã đạp lên phần cản xe và leo tường đá và lên trên nóc của gara. Tôi leo qua nó, qua hàng rào lốc xoáy cao 1,2m và trèo lên thềm bên của một ngôi nhà khác. Mọi thứ trong khu vực này đều được xếp tầng từ hồ nước, hai dãy nhà, một con phố hẹp, rồi hai dãy nhà nữa, v.v. Nhà để xe và nhà kho ở nơi thấp và bằng phẳng, cây cối phải thưa thớt để không bị cản trở tầm nhìn ra hồ. Các tòa nhà và hàng rào gỗ đều được sơn màu trắng và đó là một đêm trăng sáng. Khi tôi đã đi hết một con phố và ba ngôi nhà phía trên hồ, tôi mới dừng lại để xem chuyện gì đang xảy ra. Tại thời điểm này, tôi cho rằng cảnh sát đang ở ngay sau lưng tôi, và cuộc vui, chẳng hạn như vậy, sẽ kết thúc. Tôi sẽ hoàn toàn không thể giải thích những trò hề trẻ con của mình. Họ có thể đe dọa tôi bằng một cuộc đánh giá tâm thần hay gì đó, cảnh cáo tôi một cách nghiêm khắc, và rồi tất cả chúng tôi có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Thay vào đó, tôi thấy rằng cảnh sát vẫn đang đi xuống hồ để tìm kiếm các bụi cây và nhà nổi bằng đèn pin của họ. Họ không ở chỗ nào gần tôi.

Cuộc vui đã hết, tôi nghĩ vậy, hơi thất vọng. Tôi thực sự không có ý định bỏ trốn và không biết phải làm gì với sự tự do của mình. Tôi có thể đi bộ về ngôi nhà thuê của mình trong ba phút. Thay vào đó, tôi bắt đầu quay trở lại thị trấn trên một con phố lớn giúp tôi có thể nhìn rõ mọi thứ bên dưới. Khi tôi đến một khúc cua trên con đường dẫn đến một điểm cao thuận lợi, đèn pha đột nhiên chiếu vào mắt tôi và một giọng nói được khuếch đại qua loa phát ra mệnh lệnh mà tôi không thể hiểu rõ, mặc dù tôi đoán được đó là một gợi ý rằng không được chạy.

Thế là tôi bỏ chạy. Tôi có thể nói gì cơ chứ? Ánh đèn làm tôi giật mình, tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, và thành thật mà nói, gần đây tôi có hơi buồn chán. Kêu gọi tới siêu năng lực duy nhất của mình, đó là trọng lực, tôi chạy xuống dốc vào đường lái xe, qua sân, qua tường chắn, dọc theo hàng rào, băng qua sàn tàu băng qua đường, sau đó khéo léo, dọc theo phim trường, ngược lên đồi, băng qua đường khác , dọc theo hàng rào của một số ngôi nhà, trên đường lái xe vào nhà, xung quanh ngôi nhà, qua hàng rào thấp, qua khu vườn bỏ hoang, đường cái và nằm dài trên xích đu bằng lốp xe trẻ con để đu đưa qua lại như một con chó trong vài phút.

Tôi vẫn chưa làm gì sai trái, nếu xét về mặt thực tiễn. Tôi chưa nghe thấy bất kỳ lệnh dừng lại từ một sĩ quan cảnh sát. Tôi nghĩ rằng chiếc xe có đèn pha đã ra lệnh cho tôi làm điều gì đó, nhưng tôi không thể nhìn ra rằng liệu đó có phải là xe cảnh sát bởi bị đèn chói mắt. Tôi nghi ngờ sẽ có kẻ nào đó quá áp đặt với việc bảo vệ ở đây tại Mayberry-on-the-Lake, nhưng tôi thấy buồn cười khi nghĩ rằng mình là nạn nhân trong toàn bộ chuyện này, một người đàn ông vô tội, bị buộc tội oan, bị đày xuống đất và bị săn đuổi không thương tiếc bởi Johny Law.

Dù sao thì toàn bộ vụ này sẽ diễn ra tới một đâu đó, tôi có thể nghe thấy những hành động, những giọng nói, ô tô, sóng vô tuyến không liên tục nhưng tôi đã không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy một chiếc ô tô đã đỗ sẵn chờ tôi. Tôi đã nghĩ rằng cuộc đào tẩu đang kết thúc, và ở đây họ đang thực hiện chiến dịch quăng lưới tôi. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người khác đã tham gia. Tôi không nghĩ rằng thị trấn có sáu xe cảnh sát và có lẽ chỉ có hai hoặc ba chiếc đi tuần tra vào một đêm thứ Năm.
Có phải tôi vừa tình cờ gặp phải chiếc xe duy nhất được cử đi truy tìm kẻ bỏ chạy bí ẩn không hay vẫn còn xe khác nữa? Tôi vẫn còn ở đủ gần căn nhà thuê của mình để có thể băng qua một vài con phố và sân vườn rồi đi vào phòng tắm trong năm phút nhưng điều đó sẽ có một kiểu kết thúc mở khiến tôi cảm thấy không ổn.

Có một ngôi nhà trên cây khá đẹp trong sân, nơi tôi đang chơi trò làm ninja.
Tôi thử chiếc thang được đóng đinh tạm bợ và leo lên tầng thấp nhất, nơi tôi mà có thể ẩn núp ổn thỏa. Tôi nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo và nhìn thấy một chiếc xe tuần tra đã tắt đèn từ từ chạy dọc, cửa sổ mở, quan sát lắng nghe. Tôi nghĩ về chiêu trò lừa bịp cũ là ném một thứ vào-nơi-khác-để-làm-cho-bạn-đi-sai-hướng, nhưng tôi sẽ không bị lừa dễ như vậy và tôi nghi ngờ rằng họ cũng vậy. Dù sao, anh ta thậm chí còn không sử dụng đèn pha của mình, chỉ bò xe chậm chậm và lắng nghe.

Tôi biết đường đi và tất cả những con phố này khá rõ từ những lần đi dạo. Tôi biết ngôi nhà nào có đèn cảm biến cử động và ngôi nhà nào có tầm nhìn. Tôi chỉ cách vài mét tới một ngôi nhà lớn có tầm nhìn đẹp nhất ra khu phố, hồ nước và thị trấn từ gian chính của nó. Tôi từ trên cây đáp xuống, chạy bộ một quãng ngắn trên phố, sau đó đi lên con phố chính dẫn đến tất cả các con đường lân cận từ thị trấn, lên đến ngôi nhà có tầm nhìn. Từ cửa sau gần đường lái xe vào nhà, tôi leo lên một cầu thang kim loại hình tròn lên thềm nhà và nấp sau lan can để xem những gì tôi có thể nhìn thấy.

Tôi có thể thấy xe cảnh sát chạy dọc theo các con phố và một chiếc khác đỗ gần nơi con đường ven hồ rời khỏi những ngôi nhà mùa nghỉ hè và chạy dọc theo các bất động sản đắt đỏ hơn, chặn lối thoát ở đó. Xuống dưới gần bãi đậu xe là nơi ban đầu cảnh sát dừng lại. Tôi có thể nhìn thấy những tia sáng và kim loại xuyên qua những tán cây, nhưng không có gì cụ thể. Vào khoảng thời gian này, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, hơi muộn màng, rằng tôi không biết mình đang làm gì. Tôi nằm thư giãn trên một chiếc ghế dài bằng gỗ tếch rất thoải mái ngay cả khi không có gối đệm và nghĩ ngợi về sự ngu xuẩn của tình huống hiện tại của mình. Tôi cười nhìn những vì sao và để một cảm giác mãn nguyện sâu sắc tràn ngập trong tôi. Đây là cuộc sống của tôi, tôi nghĩ. Tôi nói và viết về sự giác ngộ tâm linh, tôi đi khắp nơi và sống ở những nơi thú vị, tôi trốn chạy khỏi cảnh sát và xâm phạm thềm nhà của mọi người và ngắm nhìn hàng triệu vì sao. Đây là cuộc sống của tôi và nó ngớ ngẩn, thú vị và là cuộc sống tốt đẹp nhất mà bất kỳ ai từng có.
Tôi nằm đó mười lăm phút, có thể chợp mắt một chút; mãn nguyện, thích thú. Buổi tối thật thú vị, một nốt nhạc hay để kết thúc vì tôi sẽ sớm rời khỏi khu vực này. Tôi quyết định sẽ đi bộ về nhà, tắm rửa và đi ngủ. Tôi đứng dậy và vươn vai, cảm thấy lành lạnh một cách dễ chịu và háo hức được về nhà để sưởi ấm, thì một ánh pha chiếu qua tôi, chao đảo một chút rồi khóa chặt vào tôi.

“Những kẻ ngu ngốc,” đầu óc mơ màng của tôi nghĩ, “họ không biết rằng chúng ta đã chơi xong rồi sao? Tôi chỉ muốn về nhà ngay bây giờ. Xong rồi. Cảm ơn vì đã có khoảng thời gian vui vẻ, các chiến hữu.”

Rõ ràng là họ không biết điều đó. Họ nghĩ rằng chúng tôi vẫn đang chơi và dường như họ không thực sự quá vui vẻ về điều đó. Họ thực sự có vẻ nghiêm túc. Mệnh lệnh đã được hét lên và ngôn ngữ người lớn được sử dụng. Trạng thái hài hòa nội tâm mỏng manh của tôi bị xáo trộn và cuộc rượt đuổi lại tiếp tục. Tôi men theo thềm nhà vòng qua hông nhà, băng qua một khoảng sân nhỏ, trèo qua bức tường chắn và lên con phố cao nhất. Một lần trên đường tôi dừng lại và lắng nghe tiếng xe cảnh sát. Theo hướng mà xe đang đi, hoặc họ sẽ phải quay đầu lại hoặc đi một con đường dài hơn đến chỗ cao điểm để đi con phố tôi đang đứng. Dù bằng cách nào thì họ cũng sẽ lên đây nên tôi quay lại và bước ngược bước dọc theo hông nhà, băng qua thềm và xuống cuối cầu thang tròn nơi mà rất lộ liễu. Áo khoác của tôi có màu rám nắng nhạt và gần như tỏa sáng dưới ánh trăng, vì vậy tôi cởi nó ra và cất nó vào một hàng rào ven đường để ngày mai tôi có thể đến lấy, nếu ngày mai đến. Bây giờ tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trên điện đàm và tôi có thể nhìn và nghe thấy rằng có nhiều xe ô tô đang tiến đến khu vực này. Tôi nhận ra rằng một số tiếng bộ đàm mà tôi đang nghe thấy là từ những người tuần tra đi bộ. Tôi nhìn xuyên màn đêm và có thể phát hiện ra những chùm đèn pin đang ở gần hơn mức cho phép. Tôi chạy bộ dọc theo con đường sát mép đường lái xe vào nhà và hàng rào. Việc chạy không thú vị lắm và nó không nằm trong bất kỳ kế hoạch hợp lý nào nên tôi dừng lại và cân nhắc các lựa chọn của mình. Hiện tại tôi đã bị cắt đường về ngôi nhà của mình rồi, vì vậy kế hoạch đi tắm và đi ngủ đã không còn là một lựa chọn nữa rồi. Tôi chỉ có thể ngừng chơi: ngồi xuống và đợi họ đến và hy vọng sẽ được nằm trên một chiếc giường ấm áp xinh đẹp của mình trước khi mặt trời mọc. Tôi đứng đó và cân nhắc các lựa chọn của mình, chờ đợi sự đúng đắn được tự nó thể hiện, khi một trong những cảnh sát đi bộ xuất hiện từ một khúc cua cách đó khoảng 20m và sự đúng đắn đã tự thể hiện.

Anh ta đã không nhìn thấy tôi, vì vậy tôi rón rén đi vào đường lái xe, rón rén leo lên cầu thang dọc theo một bên của gara cỡ dành cho một ô tô rồi lên mái bằng phẳng, được trải sỏi và hắc ín. Xung quanh chu vi có một bức tường cao đến 0,3m nên tôi có thể nằm thấp và quan sát hoạt động bên dưới. Viên cảnh sát xuất hiện, vẫy đèn pin từ bên này sang bên kia, soi vào bên trên đường lái xe vào nhà, dưới bụi rậm, lên trên những tán cây. Có một số cuộc nói chuyện qua bộ đàm mà tôi không thể nghe thấy nhưng tôi đã phát hiện ra từ “quận” và hơi lo lắng. Bây giờ tôi chợt nhận ra rằng họ đang đánh thức cảnh sát địa phương vì vụ này và đang gọi cảnh sát quận. Chuyện đó có vẻ hơi quá đối với tôi, nhưng tôi đã không được hỏi ý kiến.

Tôi thích cái gara để xe nhỏ nơi tôi đang trốn, nhưng tôi bị lộ rõ ​​ràng từ phía trên và phía sau, vì vậy tôi không thể ở lại. Khi viên cảnh sát đi qua, tôi quay trở lại và đi theo sau anh ta. Đó có vẻ là một ý tưởng hay cho đến khi, mình không nhận ra rằng anh ta đã dừng lại, tôi lại gần và tạo ra tiếng sột soạt trên sỏi. Chiếc đèn pin của anh ta vung về phía tôi, anh ta ra lệnh và một lần nữa, tôi lại lao đi. Tôi đâm xuyên qua một hàng rào, dọc theo một bên của một ngôi nhà và dọc theo một bức tường chắn đường ray giữa các ngôi nhà. Viên cảnh sát bắt tôi bằng ánh đèn pin của anh ta từ cách xa mười mét, tôi cúi xuống con phố bên cạnh và đi ra gần đầu cầu trượt của xe trượt băng; một chiếc máng gỗ dài 60 mét để đi xuống hồ khi bị đóng băng, với một cầu thang song song để đi ngược lên. Đang băn khoăn không biết nên đi con đường nào, tôi nhận được cảm hứng từ một miếng dán ở cản trên của một chiếc ô tô gần đó. “Chúa Jesus sẽ làm gì?”, trên đó viết, và câu trả lời đến trong nháy mắt. Ông ấy sẽ chộp lấy một cái nắp thùng rác và trượt xuống cầu trượt bằng gỗ để xuống đến hồ và tự do. Tất nhiên, Chúa Jesus có lẽ sẽ có một kế hoạch chăm sóc y tế tốt hơn nhiều so với tôi.

Thay vào đó, tôi chạy lon ton quay trở lại công viên trên đỉnh đồi để xem các diễn biến và quyết định xem mình phải làm gì. Tôi đến đó an toàn và ngồi dưới gốc cây nhìn ra khung cảnh bên dưới và lấy lại hơi. Có thể bạn đang nghĩ rằng bậc thầy giác ngộ phải là một tấm gương tuyệt vời về sự điềm tĩnh và thanh thản, một người có phong thái đĩnh đạc tinh tế và sự thanh lịch xảo diệu, tỏa ra tình yêu thương và lòng trắc ẩn, toát lên một không khí của sự bình tĩnh và không bị xáo trộn, một sinh vật siêu việt sống không bị ảnh hưởng bởi những thách thức nhỏ nhặt và khó chịu của cuộc sống hàng ngày. Đó cũng là những gì tôi đã nghĩ như vậy khi tôi dựa vào một cái cây và suy ngẫm về sự phi lý của hoàn cảnh của tôi.

“Chà,” tôi lẩm bẩm, “chuyện này có vẻ không phẩm tính giác ngộ cho lắm.”

Khi tôi không biết phải làm gì, tôi không làm bất cứ điều gì, vì vậy đó là những gì tôi đã làm. Tôi ngồi và quan sát, không cố gắng ẩn náu bản thân hay tiếp tục trò chơi.

Toàn bộ cuộc phiêu lưu đã bắt đầu khoảng một giờ trước. Có bốn xe cảnh sát ở bãi đất trống; những người khác đến và đi. Bây giờ cảnh sát quận đang vào cuộc, và tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện về việc gọi điện đến bang, nhưng rõ ràng họ không muốn để nó trở thành một vụ ồn ào lớn hơn trong khi họ không biết mình đang theo đuổi ai và tại sao.

Tôi tò mò và hơi buồn khi thấy bản thân cảnh sát không có sự thích thú tận hưởng. Tôi biết rằng mình quá thiếu hiểu biết một cách nực cười khi vấn đề có liên quan đến tâm lý mọi người, nhưng tôi không hiểu tại sao họ lại có vẻ khó chịu như vậy. Đó là một đêm đẹp; đầy sao, trăng đẹp, một chút se lạnh trong không khí. Họ ra ngoài làm những việc kiểu cảnh sát; rình rập những con phố tối với đèn pin và súng, tìm kiếm một số kẻ sai trái bí ẩn, chơi với bản đồ và micrô, tổ chức các mô hình tìm kiếm. Một cuộc truy lùng người sống thực sự. Một sự khởi đầu thú vị từ cuộc nghiền ngẫm thông thường từ những kẻ cãi lộn trong quán bar và những tài xế say rượu. Tôi không thể thấy bất cứ điều gì không tốt trong toàn bộ sự việc này, nhưng, như tôi đã nói, tôi không thực sự hiểu mọi người. Dù sao, họ không có vẻ thích thú.

Sau vài phút quan sát và phân vân. Tôi nhận ra mình đã chơi đủ rồi và thầm hỏi vũ trụ rằng tôi nên làm gì. Câu trả lời đến rõ ràng và ngay lập tức. Tôi nghe nói cảnh sát cấp cao của quận quyết định rằng đã đến lúc gọi lũ chó đến. Một trong những người của anh ấy đã đi ra ngoài để phát thanh. Tôi đã có câu trả lời. Tôi không muốn để chuyện này đi quá xa nên tôi đứng dậy, phủi quần áo và đi xuống đồi để giới thiệu bản thân.

“Chào các anh,” tôi nói, làm gián đoạn cuộc trò chuyện lộn xộn trên bản đồ của họ, “Tôi nghĩ tôi là người mà các anh đang tìm kiếm.”

Đột nhiên, súng. Rất nhiều súng. Tôi được ra lệnh đặt tay lên mui xe tuần tra của gần tôi nhất. Một cảnh sát trung niên thừa cân với quân hàm trung sĩ xuất hiện ngay bên phải tôi, chĩa súng vào đầu tôi cách đó một bước chân và nói với vẻ chân thành run rẩy: “Đụ mẹ mày. Đừng có mà sai lầm. Mày mà di chuyển con mẹ nó chỉ một inch thôi, tao sẽ cho đầu mày nổ tung con mẹ nó luôn.”

Không phải ngày nào bạn cũng nhận được một lời đề nghị như vậy.

Và đây là phần hài hước: Tôi đã không di chuyển. Đó thực sự là phần mà tôi thấy thú vị và đáng liên quan nhất trong toàn bộ tập phim này. Sự thôi thúc di chuyển chắc chắn là có. Phần gây cười của sự thôi thúc thực sự đã diễn ra, nhưng bằng cách nào đó tôi đã cắt bỏ phần di chuyển trong thực tế. Tôi không cười vào viên cảnh sát hay vở kịch tính khoa trương hay sự ngớ ngẩn của nó, tôi cười vì đây chính là lối thoát, một cách bất ngờ nhưng khá rõ ràng. Không ồn ào, không bận tâm, tốn ít công sức hơn so với việc bật công tắc. Chỉ cần quay đầu lại và hét lên Boo! và một kết thúc thú vị hấp dẫn sẽ được thực hiện ngay lập tức và không đau đớn.

Toàn bộ đêm này có thực sự là chỉ hướng tới chuyện này? Đã đến lúc chưa? Tôi nhìn thấy sự hoàn hảo của hoàn cảnh và tôi quan sát sự thôi thúc chấp nhận lời mời hào phóng của viên cảnh sát trào lên từ sâu thẳm và trồi lên gần bề mặt đến nỗi biểu hiện đầu tiên của nó, tiếng cười, thực sự bộc phát, nhưng sau đó, thật kỳ lạ, không thể giải thích được, một tác nhân hoặc cơ chế can thiệp nào đó đã hủy bỏ cú lắc đầu sắp xảy ra mà tôi có thể cảm thấy ở vai mình. Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản nói: “Ô kê con dê.”

Có bao nhiêu cuốn sách tâm linh bắt đầu như vậy?

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.