Đối với câu hỏi thông thường từ Maharaj, vị khách đến từ Calcutta sẽ cung cấp thông tin liên quan tương ứng về bản thân anh ấy. Anh ta nói rằng anh ta đã quan tâm đến tri thức về Chân Ngã trong nhiều năm qua. Anh ta đã gặp hầu hết mọi vị thánh nổi tiếng ở miền bắc Ấn Độ và nhiều vị thánh khác ít tên tuổi hơn (Maharaj mỉm cười khi điều này được dịch cho ông ấy nghe). Anh ta nói thêm rằng anh đã nghiên cứu tất cả các kinh Upanishad chính, các bài bình luận khác nhau về Gita bằng tiếng Anh và tiếng Bengali của nhiều học giả khác nhau. Anh ta cũng thông thạo tiếng Phạn và đã nghiên cứu hầu hết các kinh điển truyền thống nguyên bản. Anh ta cảm thấy rằng tất cả những gì mình cần bây giờ là ân điển của Guru. Anh ta cũng nói rằng anh đã đọc cuốn I Am That và ấn tượng sâu sắc với nó đến nỗi anh ta đã chọn Maharaj làm Guru cuối cùng của mình và anh ta sẽ không rời Bombay mà không nhận được ân điển của ông ấy. Ngoài ra, có một giới hạn thời gian trong đó Maharaj phải ban cho ân điển đó vì thời gian nghỉ phép của anh ta sẽ hết vào một ngày cụ thể và anh ta đã đã đặt vé khứ hồi về Calcutta vào một ngày nhất định! Đến lúc này thì Maharaj đã không thể kiềm chế một nụ cười rất lớn.
Maharaj: Tôi muốn hỏi bạn một điều.
Khách: Vâng thưa ngài. (Anh ta ưỡn ngực ra và nói với sự tự tin giống như của một ứng cử viên xuất hiện để kiểm tra đã chuẩn bị tốt)
M: Bạn đã đọc nhiều sách và gặp nhiều Jnani; vì vậy chắc hẳn bây giờ bạn đã tìm ra thân phận thực của mình. Hãy nói cho tôi biết, danh tính thực sự của bạn theo như bản thân bạn nghĩ là gì?
K: Thưa ngài, tôi là một người khiêm tốn tìm kiếm sự giác ngộ và đã đến với ngài với sự tự tin hy vọng rằng ngài sẽ không từ chối ban cho tôi ân điển của ngài.
M: Bạn vẫn còn khá nhiều ngày ở đây, vì vậy có nhiều thời gian cho ân điển, hoặc giác ngộ! Đầu tiên chúng ta hãy tìm hiểu xem ai là người muốn giác ngộ. Thật vậy, hãy cùng tìm hiểu xem liệu có cần chút giác ngộ hoặc giải thoát nào, hoặc Moksha, hoặc bất cứ điều gì. Bây giờ hãy cho tôi biết câu trả lời cho bạn. Câu hỏi của tôi: Bạn đã biết danh tính thực sự của chính mình chưa? Tạm thời hãy quên đi thế giới và Guru và Thượng Đế.
K: Đây là một câu hỏi rất khó xử, thưa ngài. Tất cả những gì tôi muốn là ân điển của Guru, khi mà không có nó thì cánh cửa sẽ không mở ra cho tôi.
M: Nhưng trước tiên chúng ta phải nên tìm hiểu xem liệu có một cánh cửa đóng nào ngăn cản bạn tiến vào, đúng không? Và tiến vào cái gì? Bạn cứ nói về Guru. Ý tưởng của bạn về một Guru là gì? Bạn thấy đấy, trừ khi những câu hỏi cơ bản đầu tiên được trả lời với sự thỏa mãn của chính bạn, thì chúng ta mới có thể tiến hành tiếp được. Vì thế, tôi nhắc lại: Sau bao nhiêu năm học, bạn đã có thể tìm ra danh tính thực sự của mình chưa; con người này của ‘bạn’, ai đang tìm kiếm ân điển của Guru để đạt được giác ngộ?
K: Thưa ngài, tôi xin lỗi khi phải nói rằng ngài đang làm cho tôi rất bối rối. Tất cả những gì tôi có thể nói để trả lời cho câu hỏi của ngài: Tôi không biết.
M: À! bây giờ chúng ta đang đến một nơi nào đó— “Tôi không biết.” Chưa ai từng nói ngôn từ nào đúng hơn hơn những từ này. Quả thực đó là sự thật duy nhất và mọi thứ khác đều là giả dối.
K: Thưa ngài, tôi đã nghĩ rằng ngài đang giễu cợt tôi. Nhưng vẻ mặt của ngài lại gợi ý rằng ngài đang rất nghiêm túc.
M: Bây giờ, hãy cố gắng hiểu. Bạn đã đọc khá nhiều và bạn sẽ có thể có khả năng để hiểu những gì tôi đang nói. Cố gắng và trong giây lát, hãy quên đi tất cả những kiến thức bạn đã tích lũy được và nắm bắt với tâm trí trống rỗng những gì tôi nói với bạn – hãy nhớ, tâm trí trống rỗng, trống rỗng, nhưng sắc sảo; chứ không chỉ trống rỗng và trơ.
Trong trạng thái mà chúng ta đã không biết bất cứ điều gì, dù nó là trạng thái gì, đó cũng chính là trạng thái thực sự của chúng ta, đó là Thực Tại. Trong trạng thái đó, chúng ta thậm chí không biết đến sự tồn tại của chính mình. Sau đó, theo một cách tự nhiên, một thông điệp hoặc tư tưởng, hoặc tri thức ‘Ta tồn tại’ khởi sinh. Tri thức ‘Ta tồn tại’ này bắt đầu ý thức về tính nhị nguyên – chủ thể và đối tượng, tội lỗi và công đức và toàn bộ phạm vi của các mặt đối lập liên quan với nhau. Bất cứ điều gì đứng trước cái tri thức ‘Ta tồn tại’ là chân lý; bất cứ điều gì tiếp theo sau cái tri thức, hoặc ý thức về ‘Ta tồn tại’ là sai. Hãy hiểu sự thật cơ bản này. Sự tồn tại của ta, cảm giác hiện diện đã được ca tụng dưới những cái tên khác nhau như Maya, Prakriti, Ishwara, v.v., nhưng tuy nhiên đó là một ảo tưởng, sự vô minh thuần túy. Chính là Prakriti với sự hợp tác của quan niệm Purusha (cả hai cấu thành nguyên tắc phụ mẫu) tạo ra thế giới và con người với vô số hình thái vật chất. Do Maya đang hoạt động làm cho ý thức (thứ mang lại cảm quan cho chúng sinh) nhầm tưởng rằng nó là chính là một hình thức cụ thể. Do đó, ý thức chấp nhận danh tính là một hình thức cụ thể, và quên đi bản chất thực sự của nó. Bạn có theo kịp tôi không? Có câu hỏi nào không?
K: Thưa ngài, tôi chỉ nhất tâm nghe theo ngài. Không có câu hỏi.
M: Tốt. Khi đã triển khai tới đây, bạn sẽ nhận thấy, không còn có câu hỏi nào về một ‘thực thể’ có sự tồn tại độc lập. Bạn là cái đó, cái trước khi Ta-tồn-tại xuất hiện. Cái đã xảy ra che đi chân tánh của bạn giống như một căn bệnh, hoặc nhật thực trong một khoảng thời gian nhất định, khi kết thúc hình dạng vật chất sẽ ‘chết’ và sẽ được chôn cất hoặc hỏa táng và sau đó sẽ hòa nhập với năm nguyên tố mà nó đã được tạo ra từ đó. Sinh lực của hơi thở sẽ biến mất và hòa vào không khí bên ngoài cơ thể; ý thức sẽ được giải phóng khỏi giới hạn của cơ thể và ba Guna. Nói cách khác, quá trình sẽ đạt đến sự kết thúc đã được quy định. Bây giờ, chúng ta hãy quay lại vấn đề của bạn: Ai là người cần ân điển của Guru để đạt được ‘giải thoát’? Và giải thoát khỏi ‘trói buộc’ nào?
K: Maharaj, ngài đã xoay chuyển vấn đề 180 độ. Ngài đã giản lược tất cả sự nỗ lực của tôi trong bốn mươi năm đến con số không và ngài đã vô hiệu hóa sự tồn tại của tôi. Ngài đã xóa sổ tôi! Tôi có thể nói gì đây? Điều duy nhất là khi xóa sổ tôi, ngài cũng đã xóa sổ luôn Guru!
M: Không hẳn, mặc dù đó không phải là một phản ứng xấu. Bây giờ hãy lắng nghe thêm. Rắc rối là bạn nhìn vào bản thân như một thực thể riêng lẻ với một hình thức vật chất; và bạn cũng nhìn vào Guru như một thực thể cá nhân khác với hình thức khác, mặc dù có điều gì đó trong đầu hoặc trái tim của anh ta hoặc ở một nơi nào đó, khiến anh ta trở thành một người ‘giác ngộ’ nhưng vẫn là một ‘người’ như cũ. Điều này là sai lầm thực sự. Tuy nhiên, Guru đã nhận ra rằng anh là Thực Tại Tối thượng; anh ấy thấy mọi thứ như chính mình, tức là không phải là ‘người’, cũng không phải là ‘hình thức’ hay ‘vật’ đơn thuần.
Một sai lầm khác là người tìm kiếm, người đệ tử, với tư cách là một thực thể, mong muốn học và hiểu được ‘thứ gì đó’. Nhưng làm sao một đối tượng cấu thành từ quan niệm đơn thuần có thể hiểu được bất cứ điều gì? Điều thực sự xảy ra là sự hiểu biết như vậy làm cho cái người tìm kiếm (Sadhaka) tan biến. Tính cá nhân của người tìm kiếm dần dần biến mất, nhưng trong quá trình này, ân điển của Guru, luôn hiện diện như mặt trời chiếu sáng, trở thành một với ý thức. Việc đồng hóa với cơ thể như một thực thể riêng biệt bị chết đi càng sớm thì ân điển của Guru sẽ càng nở rộ trong ý thức của người đệ tử. Và rồi anh ta sẽ nhận ra rằng Guru không phải ai khác mà chính là ý thức bên trong, và chính là cái ý thức khi hài lòng với đức tin và tình yêu của người đệ tử, sẽ hoạt động như một Sadguru và mở ra tất cả các kiến thức cần thiết. Tuy nhiên, không thể có bất kỳ tiến bộ nào (mặc dù bản thân ‘tiến bộ’ là một khái niệm sai lầm) nếu bạn tiếp tục coi mình như một thực thể và mong đợi Guru, với tư cách là một thực thể khác, cung cấp cho bạn một số bài tập về nhà để làm và khi điều đó được hoàn thành hợp lệ, sẽ trao cho bạn một loại giấy chứng nhận, hoặc một cái gì đó, đặt trên đĩa như là ‘sự giải thoát’. Toàn bộ khái niệm này là ngộ nhận. Bạn phải nhận ra ý nghĩa thực sự của Guru và ân điển của ông ấy trước khi ân điển của Guru luôn hiện diện có thể trôi chảy tự nhiên về phía bạn.
Người khách ngồi chết lặng trong giây lát. Khi anh ta có thể tìm được ngôn từ, anh ta nói: “Thưa ngài, ngài đã mở rộng tầm mắt của tôi và khiến tôi nhìn thấy sự giả dối và vô ích của những gì tôi đã coi là tri thức và Sadhana. Tôi không có lời nào để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với ngài. “Anh ta phủ phục trước Maharaj và rời đi – như một người khiêm tốn và thông thái hơn.