Cầu nguyện không phải là trò giải trí nhàn rỗi của một bà già. Nếu được hiểu và áp dụng chính xác, nó là công cụ mạnh mẽ nhất của hành động.
-Mahatma Gandhi
TRONG CUỐN SÁCH NÀY, TÔI ĐANG nhấn mạnh rất nhiều vào thực tại hàng ngày của một người đang thức tỉnh trong trạng thái mơ; Người có Giấc Mơ Sáng Suốt, người có khả năng – không phải là một sự kiện ngẫu nhiên mà là một lẽ tất nhiên – định hình thực tại sống của anh ta theo những cách và ở một mức độ mà người năm mơ không sáng suốt có thể coi nó là chất liệu của tiểu thuyết giả tưởng. Đó chắc chắn là cách nhìn từ quan điểm đáng tôn trọng đó, nhưng chúng ta không có thời gian cho sự tôn trọng ở đây. Từ lâu tôi đã nhận ra là nếu tôi cần sự tôn trọng của người khác, tôi sẽ không còn có sự tôn trọng chính bản thân mình. Nếu chúng ta muốn đạt được bất cứ điều gì hay hiểu được bất cứ điều gì, thì lòng tôn trọng phải bị loại bỏ giống như nơi trú ẩn của sự sợ hãi vậy.
Khi chúng ta xem xét ảnh hưởng của những sức mạnh vô hình trong các công việc hàng ngày – trong việc mua một ngôi nhà hay một con chó, trong một vụ tai nạn xe máy, trong việc viết một cuốn sách, trong cách quả bóng nảy hay cái bánh quy vỡ vụn – ý nghĩa bao trùm không phải là những lực lượng vô hình này là sức mạnh kỳ diệu của một số ít, mà nó là khả năng tự nhiên và chính đáng của tất cả mọi người. Chúng thường được tìm hiểu và được nhận thức lờ mờ và được gọi bằng nhiều tên từ góc độ mắt nhắm, bị tách biệt, nhưng chúng chỉ có thể được sở hữu và phát triển thực sự từ góc độ hòa nhập, mắt mở.
Sau khi cố gắng đưa ra mức giá mua, ngôi nhà mà tôi đang cố mua ở Ajijic đã bị phá sản, tôi không hề phật lòng hay thất vọng. Tôi đã biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, mặc dù tôi hoàn toàn không có ý tưởng nó là gì. Sau đó, khi cái ngôi nhà kia, ngôi nhà lý tưởng cả đời của tôi, có sẵn để bán ngay sau đó. Tôi không bị sốc hay ngạc nhiên. Tôi hài lòng và biết ơn. Khi Maya, con chó đó, xuất hiện, tôi đã không phát hoảng lên để tìm cách có được cô ấy. Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức bởi vì tôi đã hướng về phía cô ấy trong nhiều tháng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ không trở thành chó của tôi. Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên khi biết rằng những người chủ hiện tại của cô ấy đang cố gắng tìm một ngôi nhà mới cho cô ấy.
Tôi có thể tiếp tục kể những câu chuyện như thế này, và có thể kể mãi. Tôi có thể viết nhiều trang vào mỗi buổi tối về các khuôn mẫu đã được nhìn thấy trong các giai đoạn phát triển khác nhau chỉ trong ngày hôm đó; của những con sóng trở nên hữu hình như những đợt sóng từ xa, của những con sóng đang xây dựng và dâng cao, của những con sóng vỗ và dạt vào bờ biển rồi rút trở lại đại dương. Từ những khuôn mẫu này, tôi biết cái gì sẽ xảy ra và điều quan trọng không kém là cái gì sẽ không xảy ra. Tôi đã không biết rằng thương vụ mua nhà đầu tiên sẽ thất bại, nhưng tôi biết đó là một phần của quá trình lớn hơn vẫn chưa được tiết lộ đầy đủ, và tôi chưa bao giờ nghi rằng vận rủi đã ập đến với mình, hay nghi rằng vũ trụ đang hành động theo một một phong cách ác ý hoặc ngẫu nhiên. Khi ngôi nhà của ông chú tôi xuất hiện trong bức tranh tổng thể, và tôi ở một vị trí rất khó có thể hành động theo nó, tôi không hề sửng sốt hay choáng váng, tôi giống như một đứa trẻ vỗ tay thích thú khi một nhà ảo thuật, sau một hồi hồi hộp, biến ra một chú ngựa con.
Những bài học hay nhất đến từ tất cả những câu chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, những câu chuyện về sự vận hành trơn tru, dễ dàng, làm ít hơn và hoàn thành nhiều hơn, sự thoải mái và mãn nguyện và sự tin tưởng vững chắc, không bao giờ đặt nhầm chỗ. Khi có một số thứ dường như sai lầm, nó luôn là một phần của một quá trình đúng đắn lớn hơn. Tôi ăn khi đói, ngủ khi mệt, đi bộ khi thích đi dạo, ra ngoài hoặc làm việc, ngủ trưa hoặc đọc sách khi thích. Tôi không lười biếng cũng không siêng năng. Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì tôi không muốn làm và không bao giờ có có việc gì bị dở dang không làm. Khi tôi nghĩ về điều gì thì tôi sẽ muốn làm điều đó. Tôi làm điều đó. Chẳng hạn, nếu tôi phát triển một mong muốn thực sự là leo lên đỉnh Everest, thì phương tiện để thực hiện điều đó sẽ xuất hiện một cách kịp thời và dễ dàng. Nếu tôi phát triển một mong muốn không chính đáng là leo lên đỉnh Everest, thì tôi sẽ nhanh chóng nhận ra nó và để nó trôi đi.
Nếu đây chỉ là về tôi, nếu tôi đặc biệt theo một cách nào đó, nó sẽ không đáng nói, nhưng đó không phải là về tôi, mà là về tất cả mọi người. Đó là về con người thực sự của chúng ta, thứ đang ở đây trong trạng thái mơ này. Đó là về cách mọi thứ thực sự hoạt động hoặc cách chúng có thể hoạt động nếu chúng ta mở mắt ra, quan sát và tham gia vào.
*
Tôi đang ở trong sân cát tại nhà của Brett. Một phụ nữ ở hàng ghế đầu tên Karen giơ tay.
“Anh đã nói trong cuốn sách thứ hai của mình rằng nếu chúng ta không có ham muốn chuyển sang Con Người Trưởng Thành, chúng ta nên cầu nguyện để có ham muốn đó. Anh có thể nói thêm về lời cầu nguyện không? Làm thế nào để thực hiện nó? Nó hoạt động như thế nào?”
Những người khác cũng hòa nhịp kêu gọi. Đó là một chủ đề phổ biến.
“Chắc chắn, chúng ta có thể nói về cầu nguyện nếu bạn thích,” tôi nói. “Cầu nguyện là một điều có thật và nó thực sự có tác dụng, nhưng từ ‘cầu nguyện’ có phần yếu ớt và gây hiểu nhầm. Đó là một thuật ngữ của trạng thái nhắm mắt, tách biệt để chỉ một quá trình hòa nhập, mở rộng mắt. Đó là cách trẻ con giải thích những điều của người lớn, chẳng hạn như nói rằng những đứa trẻ được hạ sinh bởi một con cò. Điều đó thật hấp dẫn và thú vị cho đến khi bạn muốn lớn lên và bắt đầu có con, khi đó bạn sẽ cần hiểu rõ hơn về cách mọi thứ thực sự vận hành. Hoặc giống như một đứa trẻ nói rằng máy bay được nâng lên bởi bột thần tiên. Đó là một lời giải thích dễ thương, nhưng nếu bạn muốn làm cho một chiếc máy bay lơ lửng, bạn sẽ cần hiểu biết thực tế hơn về khí động học.”
“Được rồi,” Karen nói, “nhưng đó không phải là khoa học thuần túy, phải không? Anh sẽ vẫn phải là xứng đáng theo một cách nào đó, phải không?”
“Vâng,” tôi nói, “giống như một chiếc máy bay phải xứng đáng được ở trong không trung. Nếu nó tuân theo các quy tắc, nó xứng đáng. Nếu nó không tuân theo các quy tắc, nó sẽ rơi xuống. Quả báo tức thì. Chúng ta có thể tham gia vào việc định hình thực tại của mình ở mức độ lớn hơn nhiều so với một từ như lời cầu nguyện gợi ý, nhưng chúng ta phải hiểu các nguyên tắc cơ bản và định hình lại bản thân theo chúng.”
Bây giờ mọi người đều chú ý. Điều này bắt đầu nghe giống như suối nguồn của tuổi trẻ, vòng tay của ông già Noel và một tấm vé số trúng thưởng tất cả được cuộn thành một. Họ thấy rằng Brett có một lối sống bình dị, không căng thẳng, cách xa thế giới và được bao quanh bởi vẻ đẹp, sự yên tĩnh và những con vật mà cô ấy yêu thích. Họ biết từ những cuốn sách và một số cuộc nói chuyện về chủ đề mà tôi sống thoải mái, rằng tôi không phải đấu tranh hay chịu đựng nhiều khó chịu. Họ có thể thấy rằng chúng tôi sống tốt nhưng không phô trương, đơn giản, thoải mái, không hoa mỹ và không tô điểm, nhưng không thiếu thứ gì. Họ nghĩ rằng chúng tôi biết điều gì đó về chất lượng cuộc sống và về việc định hình môi trường của chúng tôi, và đúng là chúng tôi biết. Họ hy vọng rằng tri thức này là thứ mà họ có thể sử dụng trong cuộc sống của chính mình để tạo ra những cải thiện sâu sắc, và nó đúng là như vậy.
“Các bạn có biết tôi đang nói về cái gì không?” Tôi hỏi họ một cách khoa trương. “Nó không chỉ sự biểu lộ; nó là điều may mắn và điều xui xẻo, nó là việc các bạn ở trong dòng chảy hoặc ở ngoài của dòng chảy, nó là về những thứ đi theo hướng của các bạn hoặc chống lại các bạn. Nó không phải là thứ chập chờn hay ngẫu nhiên, nó là một quá trình gồm các khuôn mẫu có thể nhìn thấy được, và chúng ta có thể nhìn thấy chúng và học cách di chuyển theo chúng. Nếu các bạn có thể phát hiện ra những nét phác thảo của điều này, hãy cảm nhận mối quan hệ của các bạn với nó, xem nó hoạt động như thế nào khi nó hoạt động và tại sao nó không hoạt động khi nó không hoạt động, sau đó các bạn có thể bắt đầu quá trình thiết kế ngược nó, mổ xẻ nó, quan sát nó để hiểu rõ hơn cách thức hoạt động của nó và đưa nó hoạt động ngày càng tốt hơn trong cuộc sống của chính bạn. Và bằng cách đó, các bạn sẽ phá bỏ cấu trúc bản ngã của chính mình bởi vì bản ngã luôn là thứ cản đường, cố gắng hướng chúng ta vượt qua hoặc chống lại các dòng chảy tự nhiên của bản thể. Tôi có đang bắt đầu nói giống như một kẻ hippie?”
Họ cười.
“Sự may mắn giống như lời cầu nguyện,” tôi nói với họ, “Trong một chừng mực đó là một cách nhắm mắt giải thích về những thứ có thể được nhìn thấy và hiểu được khi mở mắt, như con cò và bột thần tiên. Định mệnh là một ví dụ khác. Những thuật ngữ này giống như sự mê tín của người nguyên thủy để giải thích những điều họ hầu như không nhìn thấy và không hiểu.”
“Này, chờ một chút,” một chàng trai trẻ tên Logan nói với giọng điệu chế nhạo trong sự phẫn nộ. “Anh vừa gọi chúng tôi là những người nguyên thủy?”
Nó gây ra một tràng cười.
“Thật sự, đúng vậy,” tôi nói, và họ im bặt. “Ý tôi là, các bạn định nghĩa người nguyên thủy như thế nào? Những người không phát triển cao. Những người có những niềm tin mà chúng ta có thể cho là tầm thường, thậm chí có thể là hài hước. Những người sống trong điều kiện mà chúng ta cho là dưới tiêu chuẩn. Những người tưởng tượng ra những câu chuyện xa vời để giải thích các quy trình mà họ không hiểu. Những người có khả năng tự nâng mình ra khỏi những điều kiện này, nhưng họ đã không làm. Mọi người có đồng ý với điều đó không?”
Không ai nói không.
“Vậy thì vâng, một người nào đó được thành lập ở Trạng Thái Hòa Nhập chắc chắn sẽ áp dụng thuật ngữ kẻ nguyên thủy tâm linh cho bất kỳ ai ở Trạng Thái Tách Biệt, và tôi nghĩ với nhiều lý do chính đáng hơn là chúng ta có thể áp dụng từ nguyên thủy cho bất kỳ ai mà chúng ta thấy trong các trang tạp chí của National Geographic.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả nhóm.
“Chính xác thì chúng tôi phải chấp nhận chuyện này theo cách nào?” Logan hỏi.
“Tất cả những gì tôi nói nên được coi như một lời mời,” tôi trả lời, “một lời mời tham gia vào cuộc sống của chính các bạn, chịu trách nhiệm cá nhân cho sự phát triển của chính các bạn thay vì phó mặc nó cho nhà thờ, giáo sĩ hoặc những guru. Các bạn nên coi đó là một tin tức tuyệt vời. Vâng, so với tiềm năng của các bạn, các bạn bị còi cọc kém phát triển và là người nguyên
thủy về mặt tinh thần, nhưng các bạn không cần phải như vậy. Theo nghĩa các bạn là người nguyên thủy, sự tiến hóa của các bạn nằm trong tầm kiểm soát của các bạn. Tôi đã từng ở trong tình trạng này, Brett đã từng ở trong tình trạng này, và chúng tôi thấy rằng điều đó rất không mong muốn và tìm cách thoát khỏi nó. Điều đó có thể thực hiện được. Cho dù chúng ta đặt mục tiêu vào sự phát triển tâm linh hay sự giác ngộ hay chứng ngộ chân lý hay sự trưởng thành, thì tất cả đều bắt đầu theo cùng một cách . Ý tôi là, đó là lý do các bạn ở đây đúng không? Để phát triển? Để khám phá? Để thay đổi?”
Đó là một câu hỏi hay hơn tôi hiểu vào thời điểm đó.
*
“Thế còn những thứ như chiêm tinh học, thần số học và tarot thì sao,” một người nào đó hỏi, “và tất cả các phương pháp nhìn sâu và bói toán khác thì sao? Tất cả những yếu tố đó ảnh hưởng như thế nào?”
“Câu hỏi hay đấy,” tôi nói. “Tất cả những phương pháp khác nhau giúp chúng ta biết phải làm gì và khi nào nên làm đều trở nên không cần thiết và lạc hậu ngay khi chúng ta mở mắt ra và nhìn thấy môi trường của chúng ta và cách vận hành trong đó. Sự thôi thúc để đạt được một số biện pháp kiểm soát bắt nguồn trực tiếp từ quan điểm nhắm mắt, dựa trên nỗi sợ hãi. Đó là một triệu chứng của Trạng Thái Tách Biệt, hoạt động từ một nơi sợ hãi và không tin tưởng, giữ chặt tay lái và cảm thấy rằng tâm trí của bạn, bộ não nhỏ bé của bạn chịu trách nhiệm về cảm giác rằng bạn là một vị khách không mời trong một thế giới thù địch và bạn cần phải trang bị vũ trang cho mình để tồn tại và phát triển. Một khi các bạn tới Trạng Thái Hòa Nhập những lực thôi thúc đó sẽ bị lãng quên. Các phương pháp bói toán có thể rất hợp lý trong Trạng Thái Tách Biệt, nhưng sẽ có ý nghĩa hơn nhiều nếu các bạn tìm đường vào Trạng Thái Hòa Nhập nơi bạn không còn sử dụng các phương pháp đó nữa. Tôi di chuyển theo thẳng hàng với các nguồn lực và năng lượng hữu hình, vì vậy tất cả các phương pháp và hình thức điều hướng khác, cho dù là biểu đồ sao, biểu đồ chứng khoán, biểu đồ thời tiết hay bất kỳ thứ gì khác, đối với tôi đều không có ích gì hơn là một con chó dẫn đường cho người mù. Tôi không cần phải tận dụng các thiết bị hỗ trợ điều hướng dành cho người khiếm thị. Tôi có thể tự nhìn thấy cho bản thân mình. Các bạn cũng có thể. Đó là điểm cốt yếu của toàn bộ chuyện này.”
*
Chúng tôi nghỉ giải lao, trong đó một số người đến gặp tôi để nói lên quan điểm của họ ủng hộ chiêm tinh và tarot và những thứ tương tự, nhưng chúng đều là đồ chơi của trẻ con và khi chúng ta lớn lên, chúng ta bỏ chúng lại phía sau và tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì nhiều hơn để nói về chúng. Sau 20 phút, tất cả chúng tôi ổn định vị trí và tận hưởng vài phút đối thoại cởi mở. Karen phàn nàn nửa đùa nửa thật rằng cô ấy luôn cầu nguyện để có được một chiếc ô tô nào đó nhưng không bao giờ có được nó, điều này cung cấp một sự chuyển tiếp thích hợp để trở lại chủ đề chính của chúng ta.
“Nếu các bạn nghĩ về quá trình biểu lộ này như một cách để đạt được những gì bạn muốn,” tôi nói, “thì các bạn đã lạc lối rồi. Cách nó thực sự hoạt động giống như một sự mở ra liền mạch hơn. Đó không phải là điều các bạn có thể cải thiện, mà chỉ có thể cản trở. Cách duy nhất các bạn có thể làm cho nó hoạt động tốt hơn là loại bỏ cái tôi khỏi phương trình. Ngay khi bạn bắt đầu áp đặt niềm tin của mình vào quá trình, nó nhất thiết sẽ bắt đầu xuống cấp. Ngay cả khi áp đặt niềm tin của các bạn về thời gian và không gian lên quá trình, hoặc niềm tin của bạn về quan hệ nhân quả và tính nhị nguyên, là làm hạ giảm nó. Ngay khi các bạn bắt đầu khẳng định niềm tin của mình, các bạn bắt đầu thu hẹp nó xuống cấp độ của bạn thay vì mở rộng bản thân ra cho bằng với nó. Và vì, hơn nữa, quá trình này thực sự là về sự tồn tại có ý thức về việc chúng ta là ai, là cái gì và đang ở đâu, phát triển sự hiểu biết ngày càng sâu hơn về quá trình đồng nghĩa với sự tiến bộ và trưởng thành thực sự. Là cùng một thứ, okay?”
Rất nhiều cái gật đầu không phục. Brett cân nhắc.
“Tôi hy vọng các bạn đang lắng nghe,” cô ấy hét lên từ chỗ ngồi của mình. “Đây không phải là mánh lới của Thời Đại Mới hay quảng cáo thương mại đêm khuya nào đó, nơi những người mẫu mặc bikini đang rửa một chiếc Ferrari trước một căn biệt thự mà tất cả đều có thể là của bạn chỉ với ba khoản thanh toán dễ dàng.”
Cô ấy đứng dậy và bước ra phía trước với tôi.
“Chúng ta đang sống trong một thế giới thối nát,” cô ấy nói với họ bằng giọng điệu mạnh mẽ nhất của mình. “Không có ngoài một thế lực độc ác trong vũ trụ, và chúng ta chính là thế lực đó. Không phải chúng ta là người xấu, mà là chúng ta chưa được hình thành đầy đủ, và những gì các bạn nhận được sau đó là một sự ghê tởm. Biết ghê tởm là gì không? Nó giống như điều mà các công chúa Trung Quốc làm với đôi chân của họ, buộc chặt bàn chân lại để chúng trở nên nhỏ bé thay vì phát triển đúng với kích thước của chúng. Bàn chân của họ là một sự ghê tởm, nhưng tác nhân của đôi bàn chân của họ là sự thối nát mà tôi đang nói đến. Các linh mục lạm dụng tình dục trẻ em là một điều ghê tởm. Các chính trị gia và các tập đoàn vi phạm lòng tin của dân chúng là một điều ghê tởm. Mỗi người trong chúng ta, ngay cả khi chúng ta chưa bao giờ làm điều gì sai, đều đáng ghê tởm như những người tồi tệ nhất mà các bạn có thể kể tên. Các bạn có thể lập danh sách những điều ghê tởm của con người trải dài từ đây lên đến mặt trăng và ngược lại, nhưng tôi cho rằng thực sự không có gì khác ngoài một sự bại hoại ở trung tâm của mọi sự ghê tởm và đó là cái bản ngã. Có thể có hàng triệu triệu chứng; nhưng không có gì khác ngoài một tác nhân.”
Cô ấy tạm dừng để cho những lời đó ngấm vào và tiếp tục lời bình luận đặc sắc của mình.
“Bây giờ, tôi biết các bạn đang ngồi đây nghĩ gì. Các bạn nghĩ rằng ông McKenna sẽ tiết lộ cho bạn một bí mật lớn nào đó, và sau đó các bạn sẽ sống ở Con Phố Dễ Dàng vì các bạn sẽ có một số tri thức đặc biệt, thứ mang lại cho các bạn những sức mạnh đặc biệt, và theo một cách nào đó nó đúng là thế, nhưng không phải theo cách nó sẽ giúp bạn có được một chiếc ô tô thể thao hay biến bạn thành người mẫu bikini. Anh ấy đang nói về cùng một điều mà chúng ta luôn nói ở đây, điều duy nhất là đáng nói về; cái bản ngã xấu xa, kinh tởm, ghê tởm, mong manh. Các bạn sẽ muốn vận dụng tất cả phép màu này vào cuộc sống của chính mình và điều đó tốt thôi, tôi nghĩ các bạn có thể làm điều đó theo một cách nhỏ nào đó, nhưng nếu các bạn chơi với món đồ chơi mới sáng bóng này, các bạn nên thử sử dụng nó vào mục đích tốt nào đó. Hãy sử dụng nó để rũ bỏ tất cả những lớp áo giáp, hành lý và thứ rác rưởi mà bạn đang lê lết khắp nơi và gọi chúng bằng tên của chính mình. Lột truồng mông của các bạn ra. Lột bỏ tất cả những thứ tào lao đó để bạn có thể sống cuộc sống của mình một cách trực tiếp thay vì chắp vá nó lại với nhau dựa trên tin đồn và suy đoán như các bạn đang làm hiện tại. Hãy mong muốn nó, cầu nguyện cho nó, biểu lộ nó, hỏi bà Tiên Răng ban cho nó, nhưng hãy sử dụng những điều mà ông McKenna đang nói với các bạn để đánh thức cái mông của các bạn dậy, để khi cuộc đời của các bạn kết thúc, các bạn có thể nhìn lại và nói rằng các bạn đã sống ở trong nó chứ không chỉ ngủ cho qua chuyện như các bạn đang làm bây giờ.”
Brett quay lại chỗ ngồi của mình.
*
Tôi tiếp tục nói chỗ tôi đang bỏ dở.
“Khi chúng ta nói tới sự biểu lộ, thứ mà chúng ta ám chỉ đến là quá trình sáng tạo thực sự trong đó những mong muốn chính đáng trở thành hiện thực. Một khi các bạn hiểu được phần mong muốn, thì phần trở thành hiện thực sẽ tự lo liệu.”
“Khi anh nói thực tại___?” một anh chàng hơn ba mươi tuổi tên Sean hỏi.
“Ý tôi là thực tại đồng thuận nhị nguyên này. Đây là trạng thái mơ mà chúng ta đang nói đến, không phải chân lý.”
“Chúng loại trừ lẫn nhau?”
“Ồ, vâng,” tôi nói, “vì chân lý tồn tại còn sự giả dối thì không.”
“Ồ,” anh ta nói, “okay.”
“Dù sao thì đây cũng không phải vấn đề về chân lý, đây là vấn đề về sự thừa kế chính đáng. Đây là nói về việc hiểu vị trí của các bạn trong mọi thứ. Chúng ta đang nói về thực tế là vũ trụ mà các bạn đang ở là thứ của các bạn để các bạn tùy ý làm. Nếu các bạn nghĩ về giấc mơ, thì những gì chúng ta đang nói đến giống như giấc mơ sáng suốt, định hình giấc mơ theo ý muốn của mình, trái ngược với giấc mơ không sáng suốt, được định hình bởi các sự kiện và môi trường, v.v.”
“Điều này có vẻ như là một thông điệp hỗn hợp,” một người đàn ông lớn tuổi hơn nói, “một mặt, anh nói về việc buông thả tay lái, và bây giờ có vẻ như anh đang nói rằng chúng ta nên nắm lấy tay lái và kiểm soát cuộc sống của mình.”
“Ý kiến hay,” tôi nói. “Đó là về việc kiểm soát cuộc sống của các bạn và điều đó có nghĩa là một điều: giải phóng nó. Quy hàng vô điều kiện. Đó là điều cần được thực hiện một cách có ý thức và với mục đích rõ ràng. Không có gì sẽ xảy ra trước khi chuyển sang tuổi trưởng thành và không ai tiến về phía trước nếu không có nó. Thông điệp hỗn hợp đến từ bản chất nghịch lý của việc đánh mất cuộc sống của bạn để tìm thấy nó.”
“Điều này thật khó hiểu,” Karen nói, người đã bắt đầu cuộc trò chuyện với câu hỏi đầu tiên về sự cầu nguyện. “Sẽ thật tuyệt nếu anh có thể chỉ cần nhấn một nút hoặc uống một viên thuốc và tất cả những thứ này đều trở nên hợp lý.”
Mọi người đều cười khen ngợi.
“Bất kể tất cả những điều này có vẻ phức tạp và khó khăn như thế nào,” tôi trả lời. “Tôi đảm bảo với các bạn, chỉ có một điều phải lo lắng; đó là quá trình chuyển đổi sang Con Người Trưởng Thành. Đó là nơi cuộc sống bắt đầu. Không có thứ gì khác có ý nghĩa. Không có mục tiêu thứ yếu hoặc giải thưởng khuyến khích. Không có lượng kiến thức, sự hiểu biết hoặc kinh nghiệm tâm linh nào có thể của bất kỳ giá trị nào nếu các bạn vẫn bị mắc kẹt trong Trạng Thái Tách Biệt. Điều đó đủ đơn giản; các bạn có một mục tiêu, chuyển từ Trạng Thái Tách Biệt sang Trạng Thái Hòa Nhập, chết về xác thịt và được sinh ra từ tinh thần. Đó là cái nút các bạn phải nhấn.”
Mọi người im lặng trong khi tôi uống nước.
“Nhưng làm thế nào để chúng ta thực sự làm điều đó?” Karen hỏi. “Ý tôi là, thực sự.”
Bây giờ mọi người đều lên tiếng để ủng hộ câu hỏi này. Họ muốn làm điều gì đó xảy ra trong cuộc sống của họ, ít nhất, đó là vai trò mà họ đang đóng. Một trong số 30 người này thực sự có thể làm được điều gì đó trong thập kỷ tới, nhưng có lẽ là không. Họ không hiểu bản chất của việc bị giam cầm hoặc thực tế là họ đang hạnh phúc trong đó, vì vậy tỉ lệ vượt qua giai đoạn chỉ nói mồm của họ là rất mong manh.
“Các bạn phải mở mắt ra,” tôi trả lời. “Đó là câu trả lời. Hãy nhìn cuộc sống một cách trung thực, nhìn thấy nó một cách rõ ràng, và mọi thứ khác sẽ tự nhiên diễn ra từ đó. Mọi thứ tự động diễn ra từ cái nhìn rõ ràng.”
Họ nhìn chằm chằm vào tôi trong im lặng trong một vài khoảnh khắc.
“Nó giống như, chúng tôi như thế nào mà không trung thực?” chàng trai trẻ hơn, Logan, hỏi với một thái độ chào đón. Tôi cân nhắc câu hỏi của anh ấy khi tôi rảo bước đi lại. Có nhiều câu trả lời, nhưng câu trả lời rõ ràng nhất có lẽ là câu tiết lộ nhiều nhất.
“Bằng cách đi đến đây,” tôi nói. “Tất cả những gì chúng ta đang làm khi đến đây để tham dự những cuộc họp kiểu này về cơ bản là không trung thực. Chúng ta tự nhủ rằng chúng ta ở đây như một phần của quá trình phát triển tâm linh, hoặc vì chúng ta muốn hiểu những ý tưởng mới, hoặc chúng ta muốn tạo ra một số điều tích cực, những thay đổi trong cuộc sống của chúng ta, nhưng điều đó có đúng không? Mọi người không thực sự muốn thay đổi, và có những người không đi họp mặt hoặc lắng nghe mọi người nói về sự thay đổi hoặc đọc sách hoặc bất cứ điều gì. Họ hành động. Họ cầm vũ khí, họ làm cho điều gì đó xảy ra. Họ không chỉ đơn giản là di chuyển từ phần này sang phần khác của bầy đàn.”
Tôi đã có thể gay gắt hơn nhiều về sự tự lừa dối mà những người này đang thực hiện khi đến đây, nhưng tôi thực sự không muốn gay gắt chút nào. Tôi không bao giờ muốn trở nên bốc đồng hoặc đối đầu, nhưng khi chủ đề là Trạng Thái Hòa Nhập, thì sự thôi thúc sẽ ở đó; thôi thúc muốn lay tỉnh mọi người, đánh cho họ tỉnh khỏi cơn mê, dụi mũi họ vào niềm tin ngớ ngẩn của chính họ. Có vẻ như nó sẽ hoạt động, nhưng tôi biết nó sẽ không. Logan lên tiếng và cứu tôi khỏi chính mình.
“Tôi không đồng ý với điều đó,” anh hào hứng nói. “Tôi nghĩ những gì chúng tôi đang làm khi đến đây khá tuyệt. Nó giống như chúng tôi biết mình đang mắc kẹt trong tình huống tồi tệ mà anh và Brett nói đến, giống như chúng tôi đang bất tỉnh hay bị cầm tù hay gì đó, và chúng ta đến đây để gặp nhau, giống như một nhóm âm mưu bí mật! Chúng tôi đến đây vì chúng tôi muốn đá đít một số người!”
Nhiệt huyết tuổi trẻ của Logan có sức lan tỏa. Mọi người cười, một số vỗ tay.
Ngay cả Brett cũng đang mỉm cười.
“Thật tuyệt khi tin vào điều đó,” tôi nói sau khi mọi người im lặng trở lại, “đôi khi bản thân tôi cũng gần như tin vào điều đó, nhưng thực tế lại rất khác. Nói một cách thực tế, những gì chúng ta đang thực sự làm ở đây không có gì triệt để hơn là lướt qua một tạp chí hoặc đi đến trung tâm mua sắm.”
Điều này gợi ra một phản ứng không tán thành trong thì thầm.
“Đây không phải là một cuộc họp bí mật và chúng ta không phải là những nhà cách mạng âm mưu lật đổ một nhà độc tài độc ác. Đây là một âm mưu
vô hại, giống như câu lạc bộ Vượt Ngục. Nó được liệt kê trong danh sách sau câu lạc bộ Kịch Nghệ và trước câu lạc bộ Ca Hát. Sự kiện này, việc chúng ta cùng nhau đến đây và thảo luận về những chủ đề này, là một sự kiện được chấp thuận, hoàn toàn được chấp thuận bởi chính chế độ mà chúng ta đang âm mưu chống lại. Tất cả sách, tạp chí và sự kiện của câu lạc bộ Vượt Ngục đều được nhà tù tài trợ. Maya nói, ‘Khi mà có hai hay nhiều người tụ tập lại với nhau. Tôi đang ở chính giữa các bạn’. Không hề có những cuộc tụ họp bí mật, không có âm mưu, không có những cuộc lật đổ. Lối thoát duy nhất chỉ có thể là một người, một mình, đơn thương độc mã lao vào màn đen.”
“Vào màn đen?” Logan hỏi.
“Các bạn phải đi vào bóng tối mà các bạn đã dành cả đời để trốn tránh và phủ nhận. Các bạn phải đi tới một nơi mà các bạn thà đi vào bóng tối đó còn hơn là tiếp tục trốn tránh nó. Việc đi đến đây chỉ là một cách khác để duy trì sự phủ nhận một cách hợp lý. Tôi đồng ý là không công bằng khi nói thế, như vậy là quá đáng. Lẽ ra các bạn phải làm điều đó khi các bạn mười hai tuổi, nhưng làm sao bạn có thể biết được? Nhưng bây giờ tình hình của các bạn tồi tệ hơn nhiều, và đó là điều cần thiết.”
“Tôi xin lỗi,” Logan nói, “chỉ là tôi không nhìn thấy nó.”
“Ừ,” tôi nói, gật đầu, “đó chính là ý tôi muốn nói.”
“Ồ,” anh nói.
“Hãy nghĩ về lực nổ khủng khiếp của một tàu con thoi phóng ra khỏi bệ phóng, lượng năng lượng thô cần thiết để thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất. Loại lực nổ đó sẽ như thế nào trong cuộc sống của các bạn? Cần những gì để đốt cháy nó? Điều gì có thể thúc đẩy một sự kiện mạnh mẽ như vậy? Không phải tình yêu. Không phải sự thanh thản hay lòng từ bi. Không phải những câu chuyện hay về đời sống vĩnh cửu hay một nơi ở trên thiên đường.”
Tôi tạm dừng để chuyển đổi ẩn dụ nhanh chóng.
“Trong nhà tù của Con Người Thơ Ấu, chúng ta không thực sự sống. Cho đến khi các bạn hiểu, cho đến khi bạn tận mắt chứng kiến, các bạn không hề có cách nào để tập hợp được quyết tâm tinh thần và cường độ cảm xúc cần thiết để thay đổi hoàn cảnh của mình. Chúng ta muốn tin rằng vấn đề là về việc trở nên tâm linh hơn và từ bi hơn, nhưng đó chỉ là những gì người ta nói với các tù nhân để giữ cho họ tham gia một cách vui vẻ và vô hại. Chỉ có một mục tiêu khả dĩ duy nhất, các bạn phải chết để được tái sinh, và để làm được điều đó, tôi khuyên bạn nên sử dụng tính năng Spiritual Autolysis để bắt đầu quá trình suy nghĩ rõ ràng và giải phóng suy nghĩ của bạn khỏi những đám mây dày đặc cảm xúc của những niềm tin tự giới hạn. Sử dụng Spiritual Autolysis như một cách tiếp cận tinh thần và lời cầu nguyện như một cách tiếp cận cảm xúc. Hãy cầu nguyện cho ý chí. Hãy cầu nguyện cho ước muốn chính đáng. Hãy cầu nguyện để có thể cầu nguyện tốt hơn.”
“Hoặc?” Logan hỏi.
Tôi nhún vai.
“Hoặc là như này,” tôi nói, giơ tay để biểu thị cuộc sống mà họ hiện đang biết, nhưng điều này có vẻ không tệ lắm đối với họ, vì vậy sự thay đổi thực sự khó xảy ra.
*
Đôi mắt của chúng ta đang mở to và chúng ta nhìn thấy thực tại với sự minh bạch hoàn hảo. Điều này rõ ràng đến mức không có gì phải nghi ngờ. Nhưng nó cũng không đúng sự thật. Tầm nhìn của chúng ta bị che khuất bởi sự trôi nổi về tinh thần và cảm xúc và phản lực của bản ngã đến nỗi cái mà chúng ta gọi là thực tại rõ ràng thực sự chỉ là một ánh sáng dịu nhẹ được nhìn thấy qua mí mắt nhắm chặt, chỉ đủ ánh sáng xuyên qua để chiếu sáng khung cảnh trong mơ bên trong. Hoàn toàn là do chúng ta đang tin rằng chúng ta đang mở mắt rằng nên cuộc tìm kiếm tâm linh đã bị tiêu diệt ngay từ đầu, và rất nhiều người nghĩ rằng họ đang tiến triển tốt hoặc đã hoàn thành nhưng chưa bao giờ thực sự bắt đầu. Bất kể chúng ta kiên định như thế nào trong cam kết của mình hay kiên định đến đâu trong quyết tâm của mình, bất kể chúng ta tích lũy được bao nhiêu kiến thức hay trí tuệ, bất kể chúng ta đã phải chịu đựng những gian khổ hay hy sinh gì, bất kể chúng ta trung thành với kinh sách nào, chúng ta làm hài lòng những vị thần nào, tất cả chỉ là một mánh khóe tuyệt vọng để ngăn chúng ta làm một chuyện có thể tạo ra sự khác biệt: chịu trách nhiệm cá nhân, tự mình suy nghĩ cho độc lập. Tại thời điểm chúng ta bắt đầu tìm kiếm, chúng ta đã vượt quá mục tiêu và mỗi bước lại đưa chúng ta ngày càng ra xa hơn.
Trong cuộc tìm kiếm chân lý, Thượng Đế, ý nghĩa, siêu ý thức, sự hợp nhất thiêng liêng, hạnh phúc, sự cứu rỗi, hay bất cứ cái đuôi tâm linh nào khác mà chúng ta có thể theo đuổi, bản thân cái tự ngã không bao giờ làm đối tượng bị giám sát phê phán. Chúng ta chỉ đơn giản chấp nhận rằng chúng ta là đúng như chúng ta nghĩ và thực tại cũng là đúng như chúng ta nghĩ và đi từ đó. Chúng ta chấp nhận những sự thật này như đã được thiết lập và chắc chắn và tiến hành từ điểm đó trở đi. Do đó, sai lầm chính mà từ đó tất cả các lỗi khác phát sinh đã được thực hiện và không bị phát hiện và sửa chữa. Tất cả sự sáng suốt, khả năng phân biệt và trí thông minh của chúng ta đều hướng ra bên ngoài từ bản thân, chứ không phải hướng vào bên trong để chống lại nó. Nói một cách dễ hiểu, đó là câu chuyện ngụ ngôn về cái hang của Plato được kể lại bằng điện ảnh, Ma Trận, sự tăng trưởng hay phát triển nào có thể xảy ra nếu chúng ta không bao giờ khám phá ra rằng chúng ta đang sống trong một chiếc quan tài bằng kính và “thực tại” đang được bơm vào đầu ta như âm nhạc phát trong thang máy?