21. Sức mạnh của lời cầu nguyện

Của sự nghi ngờ khủng khiếp của những hình tướng,
Về sự không chắc chắn sau tất cả – rằng chúng ta có thể bị lừa dối,
Suy cho cùng, có lẽ sự tin tưởng và hy vọng đó chỉ là suy đoán.
Rằng có lẽ danh tính bên ngoài ngôi mộ chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn hay.
Có thể những thứ tôi nhận thức được – động vật, thực vật, con người, đồi núi, nước chảy lấp lánh,
Bầu trời của ngày và đêm-màu sắc, mật độ, hình dạng
Có thể đây là, (không nghi ngờ gì nữa,) chỉ là những bóng ảnh, và một cái gì đó là thực vẫn chưa được biết đến.
(Đã bao lần họ lao ra khỏi chính mình, như thể để làm tôi bối rối và chế nhạo tôi!
Bao nhiêu lần tôi nghĩ rằng cả tôi cũng không biết, cũng như không có bất kỳ người nào biết, không một ai trong số họ.)
-Walt Whitman


LỜI CẦU NGUYỆN XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC XEM XÉT KỸ HƠN. Cầu nguyện là nơi lốp cao su tiếp xúc với mặt đường. Đó là điều mà bất kể những thứ khác, tất cả những người trong đấu trường ngựa này đã thử nghiệm. Tất cả họ đều đã cầu nguyện những lời cầu nguyện chân thành, và tất cả họ đều suy ngẫm về hiệu quả của lời cầu nguyện. Tất cả họ đều có một số loại kinh nghiệm cá nhân sâu sắc về lời cầu nguyện. Họ không có loại tri thức nào về cầu nguyện, và có thể họ cho rằng không hề có, nhưng nó thực có. Mọi thứ hoạt động, hoạt động theo một cách nhất định và lời cầu nguyện hoạt động.
Điều họ không biết là cầu nguyện không phải là thay đổi các quy tắc, mà là hòa nhập với chúng. Nó không phải là về việc ước cho mọi thứ khác đi, mà là hòa hợp với cách mọi thứ đang diễn ra. Đó không phải là điều kỳ diệu chỉ xảy ra một lần trong đời, mà là điều kỳ diệu trong mỗi hơi thở. Sống với đôi mắt nhắm nghiền, chúng ta không chỉ thiếu tầm nhìn mà còn thiếu quan điểm. Chúng ta không hiểu mối quan hệ của chúng ta với môi trường của mình hoặc bất cứ điều gì trong môi trường. Chúng ta nghĩ rằng những thứ vốn là của chúng ta không phải của chúng ta, nghĩ rằng những thứ tồn tại lâu dài không trường tồn, nghĩ rằng những thứ đúng không đúng. Chúng ta uốn cong các ngón tay và nghĩ: “Tất nhiên bàn tay tôi hoạt động. Đó là tay của tôi. Nó làm theo những gì tôi bảo.” Nhưng có tầng tầng lớp lớp nhận thức sai lầm chứa ngay cả trong sự quan sát có vẻ đơn giản này.
“Tôi muốn dành vài phút để xem xét kỹ hơn những gì không ổn với từ cầu
nguyện.” Tôi tiếp tục nói. “Không phải quy trình thực tế sai lầm như nào, mà
là chúng ta đã hiểu sai nó như nào, như nó đã biểu thị bởi từ ‘cầu nguyện’. Có lẽ chúng ta có thể làm sáng tỏ nó một chút, xóa tan màn sương huyền bí và coi đó là một quá trình tự nhiên và đáng tin cậy. Okay?”
Có vẻ như okay.
“Một điều là, từ ‘cầu nguyện’ có cảm giác của một thực thể đang yêu cầu một thực thể khác; như thể một anh chàng nhỏ bé đang yêu cầu một anh chàng to lớn điều gì đó. Giống như một người nông dân xin vua một mẩu bánh mì. Cái giả định phổ biến – rằng chúng ta là những đứa con yếu đuối và bất lực trong ngôi nhà của Big Daddy – đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của nhiều người và là triệu chứng của Con Người Thơ Ấu. Okay?”
Rất nhiều lời okay không chắc chắn.
“Được rồi. Một điều sai lầm khác về từ ‘cầu nguyện’ là hàm ý rằng các bạn có thể hoặc không thể nhận được những gì các bạn đang yêu cầu. Điều này liên quan đến sự xứng đáng, giống như các bạn sẽ chỉ nhận được những gì các bạn cầu nguyện nếu các bạn xứng đáng, giống như Big Daddy phải hài lòng với các bạn trước khi thưởng cho bạn, như thể có một cơ chế hoặc cơ quan thẩm phán mà lời cầu nguyện của một người thực sự là một lời cầu xin hoặc một sự mặc cả để nhận được những ân huệ tốt đẹp của Big Daddy.”
Tôi thấy sự công nhận trên khuôn mặt của họ.
“Tôi cũng muốn nói rằng lời cầu nguyện là một đề xuất kém hiệu quả,” tôi tiếp tục, “có nghĩa là khi những lời cầu nguyện có vẻ được đáp lại, thì lời đáp có lẽ sẽ không tương ứng với điều được cầu nguyện. Hãy đối chiếu điều này với sự biểu lộ mở mắt, như một quy luật, nó còn vượt quá những hy vọng và kỳ vọng cao nhất của chúng ta.”
Điều đó nhận được phản hồi nghẹt thở gồm những cái gật đầu và cười toe toét, như thể tất cả họ đều quen thuộc với thói quen hỏi-và-bạn-sẽ-nhận-được nhưng thực chất là bạn thực sự, thực sự hỏi nhưng khả năng nhận được là đại loại có hoặc không.
“Một điều khác về cầu nguyện là nó dường như là phương sách cuối cùng, giống như các phương pháp thông thường đã thất bại, vì vậy chúng ta tuyệt vọng quay sang cầu nguyện. Giống như với một nốt mụn trong đêm vũ hội, có thể chúng ta thử thay đổi chế độ ăn uống, làm sạch da và trang điểm trước, và khi vẫn thất bại, chúng ta chuyển sang cầu nguyện.”
“Hãy hỏi,” Jeff đùa cợt, “và Chúa nhân từ sẽ chu cấp.”
“Hay lắm,” tôi nói, “và điều đó làm nảy sinh một vấn đề khác với từ cầu nguyện. Nó gắn bó chặt chẽ với tất cả hành trang tôn giáo của chúng ta. Tất cả những gì các bạn muốn là một cái mụn biến mất trước đêm vũ hội, và bây giờ có Jesus, con trai của Đức Chúa Trời, người đã chết một cách nhảm nhí vì những tội lỗi nhảm nhí của các bạn, người mà các bạn đã không nói chuyện trong nhiều năm, và bây giờ các bạn sẽ gọi ông ta lên để cằn nhằn về một cái mụn.”
Họ cười.
“Không giống như lời cầu nguyện, sự biểu lộ là phương sách đầu tiên và duy nhất. Một khi chúng ta hiểu nó thực sự là gì và nó thực sự hoạt động như thế nào, nó tự nhiên trở thành phương thức hoạt động duy nhất của chúng ta trên thế giới; không chỉ đạt được những gì chúng ta muốn, mà còn biết cách để muốn và muốn cái gì, trong việc biết phải làm gì và tại sao phải làm điều đó. Thay vì một lời cầu xin tuyệt vọng cho một cái gì đó chúng ta muốn, sự biểu lộ trở thành cách mà chúng ta di chuyển trong cuộc sống, giao tiếp với vũ trụ.
Tôi đi trên cát và để cho các lời nói đến.
“Điều này đưa chúng ta đến sự khác biệt quan trọng nhất giữa cầu nguyện và biểu lộ; cầu nguyện là cụ thể. Các bạn muốn điều gì thì bạn xin điều đó; mụn biến mất, bác sĩ báo tin vui, con bạn có mười ngón tay ngón chân. Nhưng biểu lộ thì không cụ thể. Nó không chỉ là đạt được những gì bạn muốn, mà còn là mọi thứ bạn làm và cách bạn làm, bạn là ai và bạn di chuyển thế giới như thế nào. Đó là việc định hình trạng thái mơ và di chuyển trong đó trong sự hợp lưu liền mạch của bản thân với cái không-phải-bản-thân. Đó là sự xóa bỏ ranh giới giữa người mơ và giấc mơ. Các bạn không chỉ biểu lộ một chiếc ô tô hay đôi giày mới, mà bạn đang biểu lộ chính mình, và tất cả những thứ còn lại đều diễn ra một cách tự nhiên và dễ dàng từ đó. Các bạn có thể hiểu tại sao cầu nguyện là một khái niệm nhỏ khá sơ sài khi đứng bên cạnh nó.”
“Có phải biểu lộ giống như tính đồng bộ không?” Karen hỏi.
“Kiểu như vậy,” tôi nói, “nhưng tính đồng bộ là một thuật ngữ mơ hồ khác, giống như lời cầu nguyện, mà chúng ta sử dụng để mô tả một hiện tượng mà chúng ta lờ mờ nhận thấy và không hiểu được. Tôi nghĩ Tiến sĩ Jung đã đặt ra thuật ngữ tính đồng bộ. Ví dụ thường được trích dẫn là Jung đang thảo luận về bọ hung cánh cứng với một bệnh nhân ở một tòa nhà cao tầng ở New York rồi bỗng nhiên có một con bọ cánh cứng thực sự xuất hiện bên ngoài cửa sổ của anh ta, đó là vốn một điều rất khó xảy ra. Đó thực sự là một ví dụ điển hình cho mục đích của chúng ta bởi vì nó cho thấy sự đồng bộ rõ ràng trắng trợn đến mức nào trước khi chúng ta có thể phát hiện ra nó. Chúng ta có thể nghĩ về sự đồng bộ như một loại trùng hợp kỳ lạ, nhưng nếu chúng ta tinh mắt, chúng ta sẽ thấy rằng sự đồng bộ không phải là điều hiếm gặp chút nào; nó là nguyên tắc tổ chức cơ bản của năng lượng. Nếu các bạn cần một con bọ Ai Cập gõ vào cửa sổ Manhattan của bạn để dạy bạn về tính đồng bộ, thì bài học thực sự không phải là bạn đã nhìn thấy điều gì đó rất bất thường, mà là bạn quá mù quáng đến mức không nhìn thấy điều vốn rất bình thường.”
“Nhưng làm sao tất cả mọi người lại có thể mù quáng như cách anh đang nói?” Jeff, người đang ngồi với Karen hỏi.
“Chính vì lý do đó,” tôi trả lời, “bởi vì đó là tất cả mọi người.”
“Và chúng ta thực sự sẽ mở mắt ra như thế nào?” Jan hỏi, một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm cắt sát, người đã đưa ra một số nhận xét vào buổi tối hôm nay và những buổi tối trước đó, dường như nhằm mục đích truyền đạt sự hoài nghi của cô ấy hơn là nhận được câu trả lời. “Đó một phép ẩn dụ, tôi xem nó là như vậy.”
“Có thể là thế,” tôi nói “Hoặc có thể đó mới là sự nhìn thực sự và những gì chúng ta đang làm với đôi mắt vật lý của mình chỉ là phép ẩn dụ. Chúng ta bắt đầu nhìn thấy rõ ràng bằng cách lần đầu tiên thấy rằng chúng ta đang say ngủ; bị nhốt trong cuộn dây năng lượng cảm xúc của chính chúng ta. Một khi chúng ta thực sự hiểu rằng chúng ta đang say ngủ trong trạng thái mơ, thì chúng ta có thể bắt đầu đánh thức bản thân một cách nghiêm túc, điều này được thực hiện bằng cách cắt bỏ những cuộn dây co thắt này. Đây là sự chuyển hóa, nếu trong một xã hội lành mạnh, có thể dễ dàng xảy ra ở tuổi thiếu niên của chúng ta. Tuy nhiên, trong thế giới mà chúng ta biết, rất ít người từng thực hiện quá trình chuyển hóa này và trong số những người thực hiện, càng ít người có thể tiếp tục phát triển vượt quá nó ở bất kỳ mức độ đáng kể nào. Luôn có một lực ma sát tinh thần hoạt động, cản trở chống lại chuyển động hoặc sự thay đổi. Nó được tích hợp sẵn, rất sâu bên trong. Đó là lý do tại sao một từ như ‘xa hơn nữa‘ là rất quan trọng.”
“Nhưng anh có sao?” Jan hỏi. “Anh đã và đang tiếp tục phát triển sau quá trình chuyển đổi sang tuổi trưởng thành?”
“Tôi có, vâng. Tôi có lẽ sẽ tương đương với một người trưởng thành còn trẻ trung. Chà, một người trưởng thành còn trẻ trung có dấu hoa thị, tôi cho là thế, nhờ có sự giác ngộ.”
“Vậy anh sẽ là một người trưởng thành còn trẻ?” Jan hỏi một cách phòng thủ. “Và toàn bộ những người còn lại trong chúng tôi là gì, chỉ là những đứa trẻ?”
“Không hẳn là trẻ con,” tôi nói. “Giống như chưa được sinh ra thì đúng hơn, chưa ra khỏi tử cung. Cuộc sống bắt đầu khi chúng ta được sinh ra từ tinh thần. Không hề có khả năng phát triển trước khi có sự xuất sinh này. Khi tôi nói có lẽ tôi sẽ giống như một người trường thành trẻ tuổi, ý tôi là một thanh niên trong một thế giới mà chúng ta phát triển một cách lành mạnh, bình thường, nơi cuộc sống là một hành trình liên tục phát triển, mở rộng và hiểu biết, nơi mà ba mươi lăm năm tuổi là một sinh vật phát triển hơn đáng kể so với người ba mươi ba tuổi, chứ không chỉ là cơ thể rắn chắc hơn. Một thế giới như vậy thậm chí sẽ không có những từ ngữ như may mắn hay cầu nguyện hay biểu lộ hay sự đồng bộ. Những từ đó chỉ phù hợp trong một thế giới nhắm mắt, nơi mà suy nghĩ tốt nhất của chúng ta là phỏng đoán gần như thần bí dựa trên bằng chứng mỏng manh như con bọ trên cửa sổ, nhưng không phù hợp với một thế giới mở mắt, nơi mọi thứ đều có thể nhìn thấy và rõ ràng.”

*


Jan đã đưa ra những nhận xét hoài nghi nhưng không hiệu quả trong suốt buổi tối. Chẳng có giá trị gì đặc biệt cả, chỉ là những nhận xét đáng ngờ được đưa ra với giọng điệu đáng ngờ, như thể cô ấy quá thông minh để mua thứ mà tôi đang bán. Thương hiệu hợm hĩnh của cô ấy là một kiểu lắn chắn tâm linh không có gì lạ trong các diễn đàn này. Từ quan điểm của cô ấy, tôi là người bán xe cũ đang cố bán cho cô ấy một chiếc xe quả chanh (Nd: xe dởm với giá cao không tương xứng). Tôi là chính trị gia nhếch nhác đang cố lừa cô ấy để lấy lá phiếu bầu quý giá của cô ấy. Tôi là tập đoàn tham lam phân phát bệnh ung thư bọc đường. Tôi là nhà thuyết giáo truyền hình đang cố gắng lôi kéo cô ấy vào hội nhóm. Tôi là anh chàng ăn nói trôi chảy trên chiếc ghế đẩu tiếp theo đang cố gắng đánh gục trái tim cô ấy. Chúng ta được bao quanh bởi sự năng động giữa người mua và người bán này trong mọi lĩnh vực của cuộc sống và tâm linh cũng không ngoại lệ.
Đối với một người như Jan. Tôi chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi tranh giành trái tim tinh thần của cô ấy và, cô ấy có thể còn cho rằng, cả ví tiền của cô ấy nữa. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thứ mà tôi muốn, và cô ấy đúng, mặc dù cô ấy không biết đó là gì và sẽ không miễn cưỡng cung cấp nếu cô ấy biết. Tôi không muốn trái tim, tâm trí hay tiền bạc của cô ấy. Tôi không muốn cứu rỗi cô ấy hay khai sáng cho cô ấy. Tôi không muốn cô ấy tin vào một nhân vật tâm linh cấp tiến mà tôi đang thể hiện để cho tôi cũng có thể tin vào điều đó. Tất cả những gì tôi muốn là cuộc đối thoại sâu sắc, phản hồi sâu sắc, cuộc trò chuyện đầy thách thức, nhưng cô ấy không thể cho tôi điều đó vì cô ấy quá bị cuốn vào vai trò phòng thủ của mình là người tiêu dùng tâm linh sáng suốt để nên không thể bước ra ngoài và chơi đùa.

*

Chúng tôi nghỉ giải lao mười lăm phút, trong đó Brett và tôi đi dạo và
nói về những điều nhỏ nhặt. Khi chúng tôi trở lại, mọi người đã trở lại chỗ ngồi của họ và im lặng. Tôi nhìn Brett và cô ấy đẩy tôi ra phía trước.
“Vậy sự biểu lộ sẽ đối phó với mụn trong đêm vũ hội như thế nào?” Brad hỏi, gây một tràng cười .
“Đó là một câu hỏi hay,” tôi nói, “nhưng đó không phải là sự so sánh kiểu như giữa táo và cam bởi vì, trọng tâm của cuộc trò chuyện này, chúng ta không nói về hai phương pháp, cầu nguyện và biểu lộ, chúng ta đang nói về hai mô hình , tách biệt và hòa nhập.”
“Được rồi,” Brad nói, “vậy cá nhân anh sẽ xử lý một nốt mụn trong đêm vũ hội như thế nào?”
Câu hỏi của anh nhận được rất nhiều sự ủng hộ của đám đông. Tôi nhìn qua và thấy Brett đang cười toe toét với tôi. Tôi cười đáp lại.
“Để bắt đầu,” tôi trả lời, “thay vì làm cho nó thành điều sai trái, tôi sẽ biết mà không nghi ngờ gì rằng nó đúng và tự hỏi tại sao. Vì vậy, ngay lập tức, có một sự khác biệt từ sự sai trái tách biệt sang sự đúng đắn hòa nhập. Tôi có thể dành một phút để tự hỏi liệu mình có phạm lỗi không theo một cách nào đó không, liệu tôi đã rơi vào tình trạng vô thức, dẫn đến sai lầm không kịp thời này, nhưng đó chỉ là thói quen và tôi sẽ không tìm thấy bất kỳ lỗi nào như vậy. Sau đó, tôi sẽ dành thêm một chút thời gian để tự hỏi liệu có điều gì cần được hiểu – hiểu một cách rõ ràng chứ không phải không giả
tạo hay phỏng đoán – từ cái mụn kỳ lạ này. Tôi nghi là mình sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì ở giai đoạn này, nhưng kiểm tra thì luôn luôn tốt. Tuy nhiên, tôi sẽ vẫn cảnh giác vì sự xuất hiện của mụn này trong những trường hợp này sẽ có thể tấn công tôi với những hoạt động thầm kín, vẫn vô hình chưa được nhìn thấy.”
“Anh sẽ không cố gắng chữa lành nó hoặc che giấu nó chứ?” Brad hỏi.
“Tôi chắc chắn sẽ như vậy. Nếu tôi ở trong một tình huống mà tôi muốn mình trông đẹp nhất, tôi sẽ chẳng vui vẻ hơn bất kỳ ai khác khi có mụn trứng cá. Tôi sẽ không giả vờ rằng mình ổn với điều đó; tôi không có thói quen cố gắng hành động khác với những gì mình thích. Tôi đóng vai của mình một cách trung thực, cho dù tôi có hiểu từng chi tiết hay không, và trong những hoàn cảnh này, nhân vật của tôi sẽ mong được chữa lành hoặc che giấu khuyết điểm.”
“Ý anh là gì khi nói những hoạt động vô hình?” Karen hỏi.
“Tôi không lạ gì với tất cả những điều này. Tôi đã làm việc này trong một thời gian dài, thậm chí trước cả khi tôi thức tỉnh, và bây giờ nó là một chức năng tích hợp sẵn trong ý thức của tôi, nó không còn là điều gì đó mà tôi phải dừng lại và suy nghĩ và thực hiện. Trong kịch bản này, nơi tôi sẽ tham dự một sự kiện đặc biệt, một vũ hội, đòi hỏi phải mặc quần áo, chải chuốt cá nhân, lập kế hoạch và sắp xếp đặc biệt, sự xuất hiện của một nốt mụn sẽ rất tinh vi, như người ta nói, như tiếng đánh rắm trong một tầng nước. Tôi có thể không hiểu mục đích của nó ngay lập tức, nhưng điều gì đó khó có thể xảy ra như thế này sẽ không còn là một bí ẩn lâu. Chắc chắn sẽ có lời giải thích sắp tới.”
“Sắp tới như thế nào?”
“Tôi không thể kéo dài kịch bản này ra xa đến thế. Trong vòng vài giờ, chắc chắn là trong vài ngày, những gì có vẻ như là một phiền toái nhỏ sẽ được bộc lộ như một mảnh ghép hoàn hảo trong một tổng thể lớn hơn, trang nhã hơn. Tất cả sẽ có ý nghĩa hoàn hảo. “
“Nhưng đôi khi mụn chỉ là mụn,” Brad nói một cách triết lý.
“Có thể trong thế giới của anh,” tôi nói, “không phải trong thế giới của tôi. Điều đó sẽ giống như nếu một con hải mã bò vào đây ngay bây giờ và anh hỏi tôi về điều đó và tôi nói đôi khi hải mã chỉ là hải mã mà thôi.”
“Chà,” Brad nói, “nếu một con hải mã bò vào đây lúc này, tôi nghĩ sẽ có một số loại giải thích hợp lý cho nó.”
“Đó chính xác là những gì tôi đang nói.” Tôi đồng ý, “chúng ta chắc chắn rằng sẽ có một lời giải thích nào đó, mặc dù chúng ta chưa biết nó có thể là gì và ngay cả khi chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ tìm ra. Nói rằng hải mã chỉ là hải mã sẽ là một cách giải thích hoàn toàn không thể chấp nhận được cho một sự kiện kỳ ​​​​lạ như vậy. Tương tự như vậy, tôi sẽ không coi cái mụn mà chúng ta đang nói đến chỉ là một sự kiện kỳ ​​​​lạ, hoặc cho rằng nó không thể hiểu được chỉ vì tôi chưa hiểu nó. Kiểu khăng khăng và không tin tưởng đó hoàn toàn tách biệt và vị kỷ. Ngay cả khi tôi không bao giờ hiểu đầy đủ, tôi cũng không bao giờ có thể đưa ra giả định rằng nó đã là – tôi thậm chí còn không biết nói như thế nào? – một sự kiện ngẫu nhiên? Hỗn loạn? Một yếu tố xáo trộn trật tự? Không hề có sự hỗn loạn nào. Không có gì là ngẫu nhiên hoặc hỗn loạn, chỉ là nhận thức có đầy đủ hay không. Đây không phải là điều tôi tin, như các bạn hẳn là đang giả định; đây là điều
mà tôi nhìn thấy.”
“Anh sẽ không cầu nguyện hoặc biểu lộ để cho cái mụn biến mất?”
“Không, như vậy là sai, điều đó thậm chí còn không xảy ra với tôi. Tôi có thể không thích bị nổi mụn và tôi có thể cố gắng che giấu hoặc chữa lành nó, nhưng tôi sẽ không cho nó là sai.”
Trông họ có vẻ không tin tôi.
“Trong kịch bản vũ hội này,” tôi nói, “mong muốn của tôi đã sẵn sàng. Vào một thời điểm nào đó trước đó, tôi sẽ dành vài giây để bày tỏ mong muốn rằng buổi tối diễn ra tốt đẹp – rằng mọi thứ sẽ đều diễn ra tốt đẹp nhất, bất kể đó có thể là gì – và tôi sẽ giải phóng ham muốn đó. Tôi sẽ để nó trôi qua và quên nó đi. Sẽ không có sự hoảng loạn sửa đổi những ham muốn của tôi chỉ vì có sự xuất hiện của một nốt mụn. Loại ngờ vực hoảng sợ, không tin tưởng đó không thể xảy ra trong tôi. Trong toàn bộ chuyện này không có gì mơ hồ, tất cả đều rất cụ thể và không đổi. Nếu vũ trụ muốn tôi có nốt mụn này, thì rõ ràng đó cũng là điều mà tôi muốn. Có thể lúc đó tôi không thích hoặc không hiểu nhưng tôi biết đó là một phần mà tôi vẫn chưa nhìn thấy đầy đủ, và tôi biết rằng lý do sẽ sớm trở nên rõ ràng, sẽ không còn là một bí ẩn lâu đâu.”
Giờ thì họ yên tĩnh. Tôi thấy một câu hỏi tiếp đang tới ngay cả khi chưa có ai lên tiếng hỏi.
“Đừng để chuyện này ở mức tầm thường như một khuyết điểm trên mặt,” tôi nói. “Nếu tôi bị mắc kẹt trong một chiếc ô tô đang bốc cháy tối nay, tôi vẫn sẽ không nghĩ đến việc đổ lỗi cho tình huống này. Bị mắc kẹt trong một chiếc ô tô đang cháy và nổi mụn trong đêm vũ hội chỉ khác nhau về quy mô. Tôi có thể không thích bị thiêu cháy tới chết, và tôi có thể không hiểu nó vào thời điểm đó và tôi chắc chắn sẽ đấu tranh chống lại nó, nhưng tôi sẽ không cho rằng vũ trụ đã phạm sai lầm, hoặc tôi không cho là việc tôi bị mắc kẹt trong một chiếc ô tô đang cháy theo cách nào đó không phải là điều vốn nên xảy ra như vậy.”
“Vậy anh sẽ ổn với nó chứ?” Brad hỏi.
“Tôi còn không hiểu việc không ổn với những gì đang xảy ra có nghĩa là gì. Tôi không thể xử lý quan niệm đó. Nó không thể chuyển dịch thành bất cứ điều gì tôi có thể hiểu được. Nó không có đối trọng trong mô thức của tôi. Việc ở trong một chiếc xe hơi đang cháy sẽ khiến tôi cảm thấy bất mãn sâu sắc và tôi sẽ tìm cách khắc phục, có thể bằng cách thoát khỏi xe và dập tắt ngọn lửa, nhưng tôi sẽ không nghĩ đó là điều gì khác ngoài lẽ phải.”
Trông họ có vẻ không tin tôi.
“Điều mà tôi giải thích chưa rõ,” tôi nói với họ, “là đây không phải là một hệ thống niềm tin khác, nó là một mô thức khác của sự tồn tại. Nó không phải là một số thứ mà các bạn có thể thêm vào thế giới quan của mình. Sự quy hàng của tôi trước ý chí hoàn hảo và không sai lầm của vũ trụ – thứ mà tôi không coi nó là một thứ tách rời khỏi bản thân mình – là tuyệt đối. Điều này không giống như một niềm tin có thể uốn cong hoặc tan vỡ dưới áp lực. Không có cuộc khủng hoảng đức tin nào có thể xảy ra vì không có đức tin liên quan. Đây là một trạng thái khác mà tôi đang nói đến; khác biệt rõ rệt khi thức tỉnh và khi say ngủ, khi trưởng thành và thơ ấu, khi tỉnh táo và
mất trí. Chúng ta tiếp cận tâm linh theo giả định sai lầm rằng chúng ta cần nhiều kiến ​​thức hơn hoặc hiểu biết sâu sắc hơn hoặc niềm tin mạnh mẽ hơn hoặc trải nghiệm đặc biệt, nhưng nó không phải là những điều đó; nó là một trạng thái hoàn toàn khác. Tôi đã thấy mối quan hệ này hoạt động với sự hoàn hảo không thể sai lầm trong hơn hai thập kỷ. Tôi không phải là người quan sát bên ngoài nó, tôi là một đối tác đồng sáng tạo với nó. Nó không phải là mối quan hệ giữa hai thực thể; đó là một loại thực thể mới và khác biệt. Đây là ý nghĩa của việc ở trong một mô thức khác. Đây là ý nghĩa của việc nói rằng thực tại của tôi khác với thực tại của các bạn. Và miễn là tất cả các bạn đều nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một kẻ tâm thần, tôi cũng có thể làm cho nó hoàn hảo hơn nữa: Nếu tôi nổi mụn trong đêm vũ hội hoặc bị mắc kẹt trong một chiếc ô tô đang cháy, phản ứng của tôi là không bao giờ sợ hãi hay tức giận hay thất vọng hay nghi ngờ, phản ứng của tôi luôn giống nhau. Đó là cảm ơn. Nó luôn luôn là cảm ơn.”
Trông họ có vẻ không tin tôi.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.