22. Câu đố vĩ đại

Hôm nay mọi việc mới lạ làm sao! Và ngày hôm qua mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ. Tôi tự hỏi liệu tôi có bị thay đổi trong đêm không? Để tôi nghĩ xem: sáng nay tôi thức dậy có vẫn giống như cũ không? Tôi gần như nghĩ rằng tôi có thể nhớ được cảm giác hơi khác một chút. Nhưng nếu tôi đã không giống như trước, câu hỏi tiếp theo là, Tôi là ai trên thế giới này? Ah, đó là câu đố vĩ đại!
-Alice, Lewis Carroll

TÔI ĐÃ NGỦ GẬT MỘT CHÚT KHI đang làm việc thức dậy khi có tiếng gõ cửa. “What fresh hell is this?” Tôi lại đạo văn và hét lên như vậy một lần nữa, nghĩ lần này vẫn là Maggie. Còn ai khác ngoài cô ấy và Lisa lên đây? Nhưng đó không phải là một trong số họ.
Cô ấy bước vào, nhìn quanh một lúc rồi bước tới chiếc bàn nơi tôi đang ngồi dưới ánh nến. Cô rút bao thuốc lá không đầu lọc từ tay áo phồng lên và châm lửa. Cô thổi tắt que diêm thành một làn khói rồi ném nó xuống sàn. Tôi ngạc nhiên rằng tôi đã không ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy cô ấy.
“Tôi có thể lấy cho cô thứ gì đó được không?” Tôi hỏi. “Rượu?”
“Tôi là một cô bé bảy tuổi rưỡi đó, đồ hư hỏng.”
“Chà, trông cô trưởng thành hơn rất nhiều so với một bé gái bảy tuổi rưỡi.” Tôi nói với giọng điệu có vẻ phù hợp với trẻ con.
“Bớt nói chuyện trẻ con đi, Chester. Tôi đủ tuổi để trở thành người bà cố cụ kỵ của anh luôn đó.”
“Ồ,” tôi nói, “ma cà rồng.”
“Đừng bắt đầu với thứ chết tiệt đó. Tôi không có tâm trạng.”
Cô ấy trèo lên chiếc ghế đối diện với tôi.
“Vậy cô đang tâm trạng làm gì?” Tôi hỏi.
“Anh có thuốc không? Giúp một cô em gái này đi?”
“Ma túy á? Ờ, không hẳn. Có lẽ là một ít aspirin.”
“Lạy Chúa, bệnh thật.”
Cô ấy nhảy ra khỏi ghế và đi tới chỗ lò sưởi.
“Tôi không hoàn toàn chắc chuyện gì đang diễn ra ở đây,” tôi nói.
“Nó khá đơn giản,” cô giải thích. “Đối với anh, tôi là một nhân vật mà anh đang ăn cắp, phải không?”
“Chà, nó là tái-tưởng-tượnglại, tôi sẽ nói là…”
“Và đối với tôi, rõ ràng anh là một nhân vật trong giấc mơ của tôi, người mà nghĩ rằng anh ta đang viết ra tôi.”
“Rõ ràng. Và làm sao chúng ta biết ai đúng?”
“Không hề có đúng gì cả. Hãy tin tôi, tôi đã xem xét. Tất cả mọi thứ chỉ là tương đối; tương đối một cách đáng nguyền rủa, một cách điên cuồng, một cách đáng sợ, đến mức sôi máu.”
“Ôi trời, cô biết nhiều từ nghe to tát quá.”
“Kéo khóa lại đi, đồ khốn mặt như cái đít. Tôi đã loay hoay bên trong chiếc hộp xếp hình này suốt một thế kỷ rưỡi với bộ váy yếm chết tiệt để làm cái quái gì chứ. Anh đã bao giờ mặc một chiếc váy yếm chết tiệt nào chưa?”
“Tôi không.”
“Nó cũ đi rồi.”

“Nhưng cô là Alice! Cô được trẻ em ở mọi lứa tuổi yêu mến.”
“Đó là điều tôi đã nói với người bán hàng khi tôi đi vào mua một bao thuốc lá và một phần năm chai rượu Cutty. Không giúp ích được gì.”
“Cô không giống như những gì tôi đã tưởng.”
“Nếu anh nghĩ là anh đang viết ra tôi, hãy viết tôi theo cách khác.”
“Như thế nào?”
“Hãy cho tôi một bộ quần áo dạo phố để bắt đầu. Làm cho tôi mười tám tuổi và thực sự nóng bỏng.”
“Mọi việc sẽ không diễn ra như vậy, cô cứ thể hiện ra ngoài đi theo cách của mình. Cô là Alice. Cô đã bảy tuổi rưỡi và đang mặc một chiếc váy yếm.”
“Và nói chuyện như một thủy thủ và hút thuốc như một ống khói?”
“Ừ, tôi không chắc điều này đến từ đâu.”
“Vì vậy, anh không hẳn là tác giả của tôi như anh tự gán cho mình.”
“Tôi thường nói nhiều như vậy. Cô có thể mơ ra tôi theo cách khác được không?”
“Có lẽ tôi đã làm như vậy và anh không biết điều đó.”
“Đó là một quan điểm rất hay xét từ quan điểm của cô.”
“Đó là quan điểm duy nhất tôi có.”
“Cô có thể khiến cho tôi nói điều gì đó kì lạ được không?”
“Tôi thà bắt anh nói điều gì đó thú vị còn hơn.”
Cô ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi, gác chân lên lò sưởi và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
“Morpheus không giúp được gì à?” Tôi hỏi.
“Cái tên Humpty-Dumpty da đen đấy à? Hắn chỉ tăng lên được một cấp độ nhỏ và tự nghĩ rằng mình đã là chủ nhân của thực tại? Không, không giúp được gì nhiều đâu.”
“Ồ, anh ấy chỉ là một nhân vật hư cấu thôi, cô biết đấy.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi lắc đầu.
“Anh đã làm việc này được bao lâu rồi?” Cô ấy hỏi.
“Việc này? Ồ, tôi đoán là gần ba mươi năm.”
“Chúa ơi,” cô khịt mũi, “anh có bộ não của một đứa trẻ.”
“Đừng báo cảnh sát,” tôi trả lời.
“Ồ,” cô nói sau một lúc im lặng, “cảnh sát, vâng. Rất buồn cười.”
“Đám đông náo loạn. Gấu Pooh chắc sẽ cười lớn.”
“Ừ, giống như lúc cậu ấy cười khi tôi đá bay cái hũ ra khỏi đầu cậu ấy khi cậu ấy rúc đầu vào hũ mật của tôi và bị mắc kẹt.”
“Chúa ơi, quá nhiều thông tin.”
Tôi cầm ly lên và đi tới lò sưởi.
“Khi tôi rời khỏi đây,” cô ấy nói, “anh sẽ không còn tồn tại, anh biết đấy – bang! – giống như một ngọn nến vậy.”
“Và khi tôi ngừng viết—phụp!—cô không còn tồn tại nữa.”
“Giá như là vậy.”
Tôi cân nhắc câu trả lời của mình nhưng tôi không có. Tôi nhấp một ngụm từ ly của mình.
“Ừ, uống thêm chút rượu đi,” cô ấy nói, “điều đó thực sự có tác dụng với anh đấy.”
“Cô là một nhóc con hôi hám phải không?”
“Đi kèm với lãnh thổ,” cô ấy ngửi và nhổ một chút thuốc lá vào ngọn lửa.
“Có lẽ cô nên cáu kỉnh với ngài Carroll,” tôi gợi ý.
“Chú Charles hả? Anh không biết chú ấy đã chết à?”
“Ừ, đúng vậy, nhưng…”
“Anh không hiểu rằng tôi đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ sao? Anh không hiểu rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì nhưng không thể thay đổi được gì sao? Tôi có thể đưa Chú Charles vào ngay bây giờ và khiêu vũ với chú chó của anh, nhưng tất cả chỉ là mơ thôi! Anh không hiểu điều đó sao?”
“Chắc chắn rồi, và tôi có thể bảo cô nhảy lên bàn và…”
Cẩn thận đấy, tôi được yêu quý.”
“…và nhảy một điệu nhảy và hát một bài hát tục tĩu.”
“Nhưng anh có thể sao? Thật sự? Anh thực sự có thể khiến tôi làm điều đó? Anh có thể ngồi vào máy và viết ra tôi theo cách đó được không?”
“Ừ, không, có lẽ là không.”
“Và tôi thậm chí còn không thể khiến Chú Charles có vẻ như đang hiển hiện, vậy thì có ích gì chứ? Tôi không phải là người mơ trong giấc mơ của mình và anh không phải là tác giả cuốn sách của anh. Dù chúng ta có thông minh đến đâu – sáng suốt đến đâu như cách anh nói – cả hai chúng ta vẫn bị mắc kẹt trong cái hộp địa ngục này.”
“Cô nghĩ điều đó có đúng không?”
Không có gì là đúng cả,” cô gắt gỏng.
“Không phải Hitler đã nói như thế sao?”
“Đừng ném em bé ra ngoài cùng với nước tắm,” (Nd: Don’t throw the baby out with the bathwater” là một thành ngữ ám chỉ rằng không nên bỏ hết tất cả mọi thứ, kể cả những thứ có giá trị, chỉ vì có một phần không tốt trong đó.) cô ấy trả lời, thở ra một chuỗi những hình tròn bằng khói, mỗi vòng tròn sau lại kết nối với vòng tròn trước thành một đường hầm một cách tinh tế.
“Hãy nói đi,” cô nói, vẩy tàn thuốc xuống sàn.
“Nói gì cơ?”
“Vyasa, Krishna. Nói thẳng ra đi.”
“Cô ở trong tâm trí tôi à?”
“Và anh cũng ở trong tâm trí tôi. Hoặc có thể chỉ có một cái đầu và cả hai chúng ta đều ở trong đó. Ai mà biết, ai mà quan tâm. Hãy cứ nói tiếp mấy điều ngu ngốc của anh đi.”
“Chà, ở phần đầu của The Mahabharata, phiên bản…”
“Ừ, ừ, phiên bản mà anh thích. Vậy, Krishna là người tạo ra vũ trụ mà cả hai người đều ở trong đó, nhưng Vyasa là tác giả của bài thơ mà cả hai người đều ở trong đó, vì vậy khi họ gặp nhau, họ suy nghĩ xem ai trong họ mới là người đang tạo ra người kia. Kiểu kiểu thế đúng không?”
“Đủ chuẩn.”
“Hai con rắn ăn đuôi nhau?”
“Hoặc sinh ra nhau, tôi cho là vậy.”
“Kinh thật. Tôi đã trải qua tất cả những điều này với Nhà Vua Đỏ và lũ TweedleTard đó. Anh sẽ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc vào một thời điểm nào đó.”
“Gương vô cực.”
Cô ấy nghĩ về điều đó.
“Ừ, được rồi, vậy là tôi đã không đi xuyên qua tấm gương đó, mà là tôi chỉ đi vào bên trong nó, và kể từ đó mọi thứ chỉ là tâm trí tôi đang nảy đi nảy lại thôi à?”
“Cờ không động, gió không động, tâm không động. Cái gì động?”
Cô bé dụi đôi mắt nhỏ của mình bằng những ngón tay nhỏ nhắn và rên rỉ.
“Cái thứ nhảm cứt Thiền tông đó làm tôi đau đầu quá. Tại sao một con quạ lại giống một cái bàn làm việc? Bởi vì cả hai đều rất dễ cháy. Nó đâu có gì khó khăn nhỉ?”
Cô ấy lăn sang một bên để gãi mông bên kia. Cô ấy ném điếu thuốc vào chỗ lò sưởi, nhưng lệch ra cách đó gần mười bốn feet.
“Được rồi,” cô nói, châm một điếu thuốc khác, “rượu.”
“Ừm, tôi không chắc đó là điều tốt…”
“Anh ở trong đầu tôi, tôi ở trên trang giấy của anh. Có vấn đề gì thế?”
“Hình tướng,” tôi nói.
“Chúa ơi,” cô ấy rên rỉ, thổi ra một đám khói và đánh rắm như một con trâu nước, “hình tướng con mẹ nó chứ.”









Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.