Vật chất chỉ đơn thuần là tâm trí trở nên chai sạn do sự phát triển của thói quen đến mức việc từ bỏ những thói quen này là rất khó khăn.
–Rupert Sheldrake
CUỘC TRÒ CHUYỆN Ở TRẠNG THÁI MƠ NÀY đều ổn và tốt, nhưng ngay khi bạn thoát ra khỏi cái đầu của mình và trở lại với thế giới, tất cả những câu chuyện này sẽ trở nên xa lạ và vô lý. Nhưng nó đúng là vậy không? Có phải đó chỉ là sự thông minh rỗng tuếch? Cho dù nó có có ý nghĩa thì sao? Nếu đó không phải là thế giới chúng ta đang sống thì nó có ích gì?
Nhưng đó chính là thế giới chúng ta đang sống, nếu chúng ta có mắt để nhìn. Và chúng ta có mắt để nhìn thấy những gì chúng ta biết vì chúng ta đã sử dụng chúng. Chúng ta chỉ cần học cách sử dụng chúng ngày càng tốt hơn và điều đó không khó để làm.
*
Người duy vật là người tin rằng vật chất là thực tại duy nhất và mọi thứ, kể cả suy nghĩ và cảm xúc, đều có thể giải thích được bằng các thuật ngữ của vật lý hiện tượng.
Bất kể có những niềm tin mê tín, hầu hết mọi người điều hướng cuộc sống hàng ngày của họ theo quan điểm duy vật, đó là cách thực tại hiện ra từ quan điểm thấp nhất và lười biếng nhất. Đó là cách nhìn từ cấp độ bầy đàn, nhưng muốn nhìn nhiều hơn và hiểu rõ hơn thì chúng ta phải vượt lên trên bầy đàn. Ngay cả một sự gia tăng nhỏ về độ cao cũng có thể tạo ra một thế giới khác biệt, nhưng trên thực tế, làm thế nào có thể đạt được điều này?
Với sức mạnh kép của sự tập trung và ý chí; bằng cách nhìn căng hơn và thấy rõ hơn.
Nhưng nhìn vào cái gì mới được? Thấy cái gì? Ở đây, trong vũ trụ dường như mang tính vật chất này, đâu mới là thứ chúng ta có thể tập trung vào để có thể nhìn xuyên qua lớp trang trí bên ngoài để thấy được điều gì đó, nếu có, nằm bên dưới?
Rất vui vì bạn đã hỏi. Hãy nhìn, Phép Màu Thường Ngày. (Quotidian Miracle)
Không phải loại phép lạ về sự sinh ra đời hay mặt trời mọc hay là điện thoại di động làm chệch hướng viên đạn, mà là loại phép màu bình thường mà tất cả chúng ta luôn trải qua, như khi điện thoại reo và đó là người mà bạn vừa nghĩ đến. Bạn không thể chứng minh điều đó, bạn không thể tái tạo nó, nhưng bạn biết nó đã xảy ra và bạn biết nó không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên vì nó xảy ra quá thường xuyên và vì bạn trải qua đủ những điều như thế nên bạn biết nó còn ẩn chứa nhiều phức tạp hơn những gì bạn thấy. Đó là những điều phép màu ngày thường và thường ngày, và đó là chỗ bạn phải nhìn. Bạn nhìn vào nơi mà bạn biết là nó còn ẩn chứa nhiều phức tạp hơn những gì bạn nhìn thấy bằng mắt thường.
Những điều nhỏ nhặt kỳ lạ đó là điều chúng ta phải nhận thức rõ hơn nếu muốn vượt lên trên tâm lý bầy đàn. Đó là những cái nhìn thoáng qua đằng sau bức màn cho bạn thấy bạn thực sự là ai và ở đâu. Hầu hết mọi người cố gắng loại bỏ hoặc phớt lờ những phép lạ vi mô này và đó là cách họ cố gắng duy trì quan điểm khách quan của mình về thế giới, nhưng khía cạnh huyền bí của cuộc sống quá rõ ràng đến mức bạn phải tích cực sử dụng suy nghĩ kép để không thấy nó.
Những điều kì diệu vẫn xảy ra. Những ngụ ý của việc đơn thuần quan sát đó có thể thay đổi mọi thứ, nếu như bạn cho phép nó. Một người mất tập trung có thể nhận thấy những dấu hiệu về mối liên hệ giữa suy nghĩ và thực tại của mình vài lần trong một năm hoặc ít hơn. Người chú ý có thể nhìn thấy những mối liên hệ này vài lần một ngày hoặc nhiều hơn. Bản thân tôi chỉ sống ở cấp độ tinh tế hơn này và tôi biết những người hòa hợp với nó hơn tôi rất nhiều. Đó là thứ chúng ta có thể nhìn thấy hàng ngày và nó đáng được nỗ lực và công nhận đặc biệt vì nó là khía cạnh hữu hình của thế giới vô hình, nơi mà huyền bí là thứ bình thường mới.
Những phép lạ thông thường là lời mời gọi bạn đạt đến sự hiểu biết sâu sắc hơn về bản thể và bạn chấp nhận lời mời này bằng cách chú ý. Chúng ta không cần những điều kỳ diệu to lớn, hào nhoáng để nâng mình lên trên bầy đàn, chúng ta chỉ cần tôn trọng những điều nhỏ bé; những thứ thậm chí không có vẻ kỳ diệu, có lẽ chỉ là kỳ quặc, như hiện tượng deja vu hoặc trực giác hoặc tử vi hàng ngày của bạn. Nó giống như việc mở rộng tầm mắt mà bạn chưa từng sử dụng trước đây. Phần trong bạn nhìn thấy những điều kỳ diệu nhỏ bé này và biết chúng là có thật chính là phần bạn muốn nuôi dưỡng.
Có lẽ bạn đã thực hành một số hình thức bói toán chẳng hạn như chiêm tinh, Tarot hoặc Kinh Dịch , nhưng đừng dừng lại ở đó. Điều quan trọng không phải là phép lạ, hay quá trình bói toán hay bất kỳ manh mối cụ thể nào mà bạn theo dõi, mà quan trọng là luôn phải đi xa hơn. Đi theo con thỏ trắng mới là trọng điểm chứ không phải là việc đoán xem ai đang ở đầu dây điện thoại bên kia hoặc liệu nay là một ngày tốt để chơi cá cược đua ngựa.
*
Nếu bạn muốn xuyên qua lớp trang trí bên ngoài tách biệt đến lớp cấu trúc hòa nhập của trạng thái mơ, bạn có thể làm điều đó giống như cách bạn làm bất cứ điều gì khác. Hãy chiếu ánh sáng tâm trí của bạn lên nó với ý định tập trung. Bắt đầu với những điều kỳ diệu nho nhỏ và dần dần tích cực quan sát khuôn mẫu. Xem mọi thứ diễn ra như thế nào theo những dòng chảy nhất định. Hãy quan sát mối quan hệ giữa suy nghĩ và cảm xúc của bạn với môi trường xung quanh, giữa bên trong và bên ngoài, giữa hy vọng và kết quả, giữa tất cả những cách mà một điều gì đó đã không diễn ra và cách nó đã diễn ra. Cảm nhận năng lượng của chính bạn trong môi trường năng lượng lớn hơn. Sự tách biệt của bạn là sai; rào cản giữa bạn và Trạng Thái Hòa Nhập là do chính bạn tạo ra và được tiếp sức bởi năng lượng cảm xúc của chính bạn. Những thứ hòa nhập đang diễn ra xung quanh bạn mọi lúc và bạn đã biết về nó, vì vậy vấn đề chỉ là nhìn thấy nó ngày càng tốt hơn. Hãy bắt đầu bây giờ. Hãy đưa ra tuyên bố rõ ràng về ý định bằng cách viết bút ký về nó hoặc viết các bài báo, blog hoặc nhật ký hoặc những lá thư bắt đầu bằng Jed Thân Mến, hoặc viết cuốn sách của riêng bạn; bất cứ điều gì giúp bạn mài giũa khả năng tập trung và ý định của mình. Lực hấp dẫn tự nhiên của bạn đã đưa bạn đi xa đến mức này, bây giờ hãy để nó đưa bạn đi xa hơn.
Tôi đang phỏng đoán về tất cả những điều này, nhưng tại sao không? Nó ở đó để được nhìn thấy và bạn có thể nhìn thấy nó, phải không? Và sự khác biệt giữa không sáng suốt, dưới mức sáng suốt và sáng suốt là ở mức độ nhận thức phải không? Vậy tại sao không? Tất cả những gì chúng ta thực sự muốn nói là bạn có thể thức tỉnh bằng cách tỉnh dậy, phải không? Nếu bạn muốn thức tỉnh thì hãy tỉnh dậy. Nó rất có lý với tôi.
Vì vậy, đó là cách bạn làm, đó là cách bạn bắt đầu nâng cao quan điểm của mình và tự mình nhận ra rằng thế giới quan duy vật tách biệt là không đầy đủ và không chính xác, và rằng trạng thái mơ hòa nhập là nền tảng có tổ chức nơi mọi thứ có thể được nhìn thấy và hiểu được, không phải dưới dạng vô số bộ phận mà là như một tổng thể thống nhất. Đó không phải là chân lý, nhưng đó là một câu chuyện hư cấu thú vị hơn nhiều.
*
Thế giới là trong suốt và tất cả những gì bạn phải làm để nhìn thấu nó là nhìn thôi. Những phép màu thường ngày là những phần hữu hình của thế giới vi tế, những mẩu bánh mỳ bạn có thể lần theo, những lời mời mà hầu hết mọi người đều từ chối nhưng bạn có thể chấp nhận. Xứ sở thần tiên thực sự không ở dưới lòng đất, nó ở trên bề mặt với đầy đủ ánh sáng, nhưng chúng ta đang sống trong bóng tối dưới lòng đất của vùng đất ngủ say. Những lời mời này là con thỏ trắng, thứ dẫn bạn không phải xuống sâu hơn mà là đi lên và ra ngoài.
Một bước nhỏ, đó là tất cả những gì cần làm để thay đổi thế giới. Bước chân của bạn để thực hiện, thế giới của bạn để thay đổi. Khi đã nhìn thấy một chút thì chỉ cần nhìn thêm một chút nữa cho đến khi thấy nhiều. Cuối cùng, bạn có thể nhìn thấy nó trong mọi thứ thay vì mọi thứ, giống như tầm nhìn tia X cho phép bạn nhìn thấy cấu trúc khung xương của trạng thái mơ, như thể thế giới vật chất chỉ là một lớp phủ trang trí che giấu một thực tại chân thực hơn nhiều. Đó là con đường đưa đến sự sáng suốt, thức tỉnh trong trạng thái mơ.
Tại sao tôi lại ước được nhìn thấy Chúa rõ hơn ngày hôm nay?
Tôi nhìn thấy điều gì đó của Chúa vào mỗi giờ của một ngày hai mươi
bốn giờ, và từng khoảnh khắc sau đó;
Trên khuôn mặt của những người đàn ông và đàn bà, tôi nhìn thấy
Chúa, và trên khuôn mặt của chính tôi trong gương;
Tôi tìm thấy những lá thư của Chúa rơi trên đường—
và mọi người đều được ký tên Chúa,
Và tôi để chúng ở đó,
vì tôi biết rằng bất cứ nơi nào tôi đi,
Những người khác sẽ đến đúng giờ mãi mãi.
-Walt Whitman
Whitman đã đi đúng hướng, nhưng thứ mà ông đang nhìn thấy không thực sự là Chúa, đó là khuôn mẫu, năng lượng, sự nhất thống bên dưới giấc mơ đa dạng. Đó là câu trả lời cho câu hỏi bạn đặt ra khi đọc những cuốn sách như thế này, và bạn sẽ thấy nó nếu bạn biết cách nhìn. Hãy tự hỏi mình, Ta là ai?, và câu trả lời luôn ở xung quanh bạn. Các nhà hiền triết thực sự đã nói điều đó trong nhiều thiên niên kỷ và đó là sự thật: Tat tvam asi. Tất cả đều là bạn.